Trường Ninh Đế Quân

Chương 941: Ta không có tiền

Lúc Lâu Nhiên vương hô lên ta có thể xuất trăm vạn binh mọi người nhìn về phía ông ta. Khoảnh khắc đó cuối cùng Lâu Nhiên vương cũng có cảm giác mình mới là nhân vật chính của thế giới này, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào ông ta, khiến ông ta cảm nhận được thế nào là tầm quan trọng, thế nào là bỗng nhiên nổi tiếng.
Trước đó có vài lần ông ta giơ tay lên muốn nói chuyện giống như một đứa trẻ con, khổ nỗi Thổ Phiên vương căn bản cũng không coi ông ta ra gì. Trên thực tế sở dĩ Thổ Phiên vương Đại Bố Nhiếp Tái mời ông ta đến chỉ là cảm thêm một vương thì thêm một chút thanh thế mà thôi.
So với nói đây là liên minh các nước Tây Vực, còn không bằng nói đây là các nước Tây Vực đang nịnh bợ hai đế quốc cường đại An Tức và Hắc Vũ. Nếu như là bất kỳ một quốc gia Tây Vực nào đơn độc đi nịnh bợ An Tức, nịnh bợ Hắc Vũ, hai cường quốc này đều sẽ không để ý, nhưng nếu các nước Tây Vực kết minh thì bất kể là An Tức hay Hắc Vũ đều tuyệt đối sẽ không giả vờ như không thấy.
Một Tây Vực liên minh sẽ hình thành uy hiếp đối với Ninh quốc.
Thế tử Tả Hiền Vương Khí Nhiếp Thích đến từ An Tức nhìn về phía Lâu Nhiên vương, trong ánh mắt là một sự châm chọc.
"Xuất trăm vạn binh?"
Khí Nhiếp Thích vừa muốn lên tiếng châm chọc nhưng lại bị Liêu Sát Lang ngăn lại: "Nếu Lâu Nhiên vương thật sự có thể xuất trăm vạn binh, vậy thì chắc chắn Hắc Vũ ta sẽ xuất binh phối hợp tác chiến. Theo ta thấy chi bằng như thế này... Mục đích liên minh lần này chính là để diệt Ninh, nếu cuối cùng chúng ta thành công, đương nhiên phải phân chia đất đai và tài phú của Ninh quốc theo mức xuất lực bao nhiêu. Nếu Lâu Nhiên vương có thể xuất đại quân trăm vạn binh tấn công Ninh, ngày Ninh bị diệt, Hắc Vũ ta bằng lòng chia phần lợi lớn nhất cho Lâu Nhiên. Bất kể Lâu Nhiên vương muốn cái gì, đất đai, tài phú, ta đều sẽ đại diện Hắc Vũ đồng ý, tuyệt đối không dị nghị."
Ánh mắt của Khí Nhiếp Thích lóe lên, cười nói: "Ta đồng ý đề nghị của đại tướng quân Liêu Sát Lang, đương nhiên phải chia ích lợi theo mức độ xuất lực bao nhiêu. Nếu Lâu Nhiên thật sự có thể xuất trăm vạn binh, lợi ích lớn nhất đương nhiên là của Lâu Nhiên. Nếu ai không phải phục, ta đại diện hoàng đế bệ hạ An Tức đưa ra lời hứa, người không phục, An Tức hỗ trợ Lâu Nhiên đánh người đó."
Lâu Nhiên vương có vẻ kích động: "Có thể, nếu trăm vạn không đủ, ta còn có thể phái thêm nhiều quân đội nữa."
Thổ Phiên vương Đại Bố Nhiếp Tái cũng kịp thời phản ứng, cười nói: "Theo ta thấy ngày đại quân trăm vạn binh của Lâu Nhiên đến tây cương Ninh, chúng ta phải tôn Lâu Nhiên vương làm người đứng đầu liên minh, ta nguyện nghe theo Lâu Nhiên vương điều khiển."
Quốc vương Hậu Khuyết quốc và quốc vương Kim Tước quốc bọn họ nhìn nhau, gần như đồng thanh nói: "Chúng ta cũng bằng lòng."
Khuôn mặt của Lâu Nhiên vương cũng hơi méo mó vì kích động và hưng phấn: "Ta nói có thể có trăm vạn binh thì nhất định có thể có trăm vạn binh, về phần đứng đầu liên minh... Ta vẫn không thể nhận được, bàn bạc, vẫn là các vương bàn bạc, mọi người cùng quyết định."
"Nói hay!"
Liêu Sát Lang đứng lên, bưng chén rượu lên nói: "Lâu Nhiên vương cao thượng, ta nguyện kính Lâu Nhiên vương một chén."
Thổ Phiên vương lập tức đứng lên: "Ta nguyện cùng đại tướng quân kính Lâu Nhiên vương một chén."
Hai người bọn họ đứng lên trước, một đám đại nhân vật trong phòng đều đứng hết cả lên, nhất thời Lâu Nhiên vương nghiễm nhiên đã là người đứng đầu liên minh.
Ngày hôm đó, phú thương đến từ Thổ Phiên đã đón được Đại Dã Kiên, đưa người Lâu Nhiên đã danh chấn Trường An này về thành Võ Nghĩa.
30 tết, Trường An.
Trên đường cái ngoài Thừa Thiên Môn gần như đã không nhìn thấy mặt đất, khắp nơi đều là bách tính đông nghịt. Từ sáng sớm các bách tính đã hội tụ ở đây cùng đợi bệ hạ dẫn theo chín vị tướng quân trẻ tuổi đi lên Thừa Thiên Môn. Đây là việc trọng đại nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, vượt xa các kỳ đại hội các quân, tất cả điều này đều là vì bệ hạ ngự giá thân chinh đại thắng Hắc Vũ, tạo nên thời đại cường thịnh nhất từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay.
Đây là thời đại của đương kim hoàng đế Lý Thừa Đường, đây cũng là thời đại thuộc về cả Đại Ninh.
Dưới tường thành, Trần Nhiễm sửa sang lại y phục cho Thẩm Lãnh: "Nhìn đẹp trai cũng không kém ta."
Thẩm Lãnh: "Vậy thì không đẹp trai chút nào."
Trần Nhiễm bĩu môi: "Đứng đắn một chút, trước giờ Đại Ninh đều chưa từng có chuyện sắc phong thập đại tướng quân vì một trận chiến, ngươi không được mất mặt, sau khi lên thành tường đừng nói gì, uy phong lẫm liệt đứng ở bên cạnh bệ hạ là được. Ta cũng thật sự sợ ngươi mở miệng sẽ một câu các bằng hữu ở chỗ xa, các ngươi khỏe không."
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha: "Tên ngốc này."
Trần Nhiễm cười nói: "Không nói một câu nào cũng không được, ta nghĩ hẳn là sẽ bảo các ngươi mỗi người đều nói vài câu, ngươi có nghĩ trước sẽ nói gì không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Vốn đã nghĩ xong rồi, nhưng lúc nãy Đại Phóng Chu nói sắp lên thành rồi, ta tất cả quên hết rồi..."
Trần Nhiễm: "Con mẹ nó ngươi mới là tên ngốc, sóng to gió lớn đều trải qua thì ngươi sợ cái gì, cứ nói vài câu có thể dùng trong mọi trường hợp, chỉ cần không có sơ hở là được, cố gắng ngắn gọn một chút. Trước đó Lại Thành đại nhân đã đặc biệt tìm ngươi nhưng ngươi đi nhà xí, Lại đại nhân bảo ta nhắn lại ngươi ghi nhớ ba câu, thứ nhất cảm ơn bệ hạ, thứ hai cảm ơn Đại Ninh, thứ ba cảm ơn tất cả phụ lão hương thân, ba câu nói này chắc sẽ không có vấn đề lớn."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Biết rồi."
Trần Nhiễm: "Lặp lại một lượt, ta sợ ngươi nghe một câu lại quên một câu."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi nghĩ ta là gấu chó trộm ngô?"
Đây là truyện cười từ nhỏ đã nghe rát cả tai rồi. Một con gấu chó chạy vào ruộng ngô trộm ngô, bẻ một bắp ngô kẹp vào nách, bẻ một bắp ngô kẹp vào nách, vừa đi vừa rơi.
Trần Nhiễm bỗng nhiên nghĩ tới một truyện cười khác: "Một con gấu, chân gấu đã bị người ta ăn hết, còn lại cái gì?"
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn gã: "Truyện cười này của ngươi còn cũ hơn cả gấu trộm ngô."
Trần Nhiễm nói: "Ta muốn nói cho ngươi biết, chân gấu đều đã mất rồi không phải còn lại năng (1) sao, ngươi cứ tin mình là một người có thể, sau khi lên trên nhất định có thể."
Thẩm Lãnh: "Con mẹ nó ngươi mới là có thể."
Trần Nhiễm: "Ta là đại năng, không đúng, ta là thái năng, ngươi mới là đại, khép mở chân đều không có dấu chấm."
Thẩm Lãnh hơi nheo mắt lại, Trần Nhiễm lập tức né về phía sau.
"Tướng quân."
Vương Căn Đống từ đằng xa bước nhanh đã chạy tới: "Vừa mới nhận được tin tức, bệ hạ đã rời Đông Noãn Các, lát nữa sẽ tới bên dưới Thừa Thiên Môn, các đại nhân Lễ bộ và Binh bộ mời chúng ta đều đến cổng thành trước chờ bệ hạ."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Chúng ta cùng đi."
Hôm nay là 30 tết, đại lễ sắc phong đại khái sẽ chiếm hết cả buổi sáng, mà buổi trưa bệ hạ thiết yến ở điện Bảo Cực. Ngoài cả triều văn võ ra, bệ hạ còn đặc biệt mời rất nhiều công huân lão thần trở lại, nghe nói phải kê một trăm sáu mươi sáu bàn ở điện Bảo Cực.
Trần Nhiễm kéo Thẩm Lãnh một cái: "Nhớ về lấy cái này trước khi đến điện Bảo Cực uống rượu."
Gã quơ quơ một cái túi vải trong tay.
Thẩm Lãnh lập tức lắc đầu: "Ta không! Ta từ chối!"
Trần Nhiễm: "Ngoan."
Thẩm Lãnh càng kiên quyết hơn: "Ta tuyệt không, ta vẫn còn dây thần kinh xấu hổ."
Vương Căn Đống tò mò: "Đó là gì?"
Trần Nhiễm ra vẻ thần thần bí bí, nói nhỏ giọng: "Hôm nay bệ hạ sẽ mở thịnh yến một trăm sáu mươi sáu bàn ở điện Bảo Cực. Huynh cứ nghĩ xem, ít nhất là hơn một ngàn người uống rượu, vậy thì sẽ phải uống bao nhiêu rượu? Với thân phận địa vị của Lãnh Tử hiện tại, đến lúc đó tất nhiên có không ít người đến tìm hắn mời rượu, vậy còn không muốn người uống chết... Cho nên ta phát huy tài trí thông minh của mình tạo ra món thần khí này, uống ngàn chén không chết."
Gã nhìn sang hai bên, thấy không có ai chú ý đến bọn họ, thật cẩn thận lấy ra một thứ trong túi vải cho Vương Căn Đống xem: "Nhìn thấy đây là gì không? Với chỉ số thông minh của huynh hẳn là không nhìn ra, đây là một phát minh vĩ đại..."
Gã còn chưa nói xong đã bị Vương Căn Đống cắt ngang: "Cái này của ngươi không phải là một đoạn thủy giáp sao?"
Thủy giáp là đồ chống nước mà ngư dân dùng các thứ như da cá hoặc là da cá mập để làm, thứ trong tay Trần Nhiễm chính là một cái ống quần.
Trần Nhiễm đỏ mặt lên: "Huynh đừng quan tâm nó là cái gì. Nhét nửa dưới của thứ này vào trong đũng quần, nửa trên ở phía dưới cổ áo, lúc uống rượu thừa dịp người khác không chú ý liền nhổ rượu vào. Thứ to như vậy chứa được lượng rượu nhiều cỡ nào? Ngàn chén không say cũng không thành vấn đề."
Vương Căn Đống có chút khó hiểu: "Đừng nói ngàn chén, cho dù là vài ba chục chén rượu rót vào, trong đũng quần ngươi sẽ phồng lên một cái túi to, giải thích như thế nào?"
Trần Nhiễm thản nhiên nói: "To à, huynh cứ nói to không phải ngẫu nhiên, mà là một trạng thái bình thường."
Vương Căn Đống: "Vậy nếu người ta hỏi ngươi tại sao trước đó không to thì sao?"
Trần Nhiễm nói: "Huynh cứ nói trước đó cũng to, là to bình thường, uống rượu vào sẽ cực kỳ to, đời người chỉ có hai kiểu trạng thái này, to và cực kỳ to."
Vương Căn Đống: "..."
Thẩm Lãnh: "Vậy tại sao càng uống càng to?"
Trần Nhiễm tiếp tục thản nhiên: "Có người hỏi ngươi thì cứ nói chim của ta liên quan méo gì đến ngươi..."
Gã đưa thứ đó cho Thẩm Lãnh: "Nếu không thì bây giờ ngươi đeo luôn đi."
Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Thứ này rót vài ba chục chén vào, chỉ cần ta đứng lên sẽ có người hỏi ta Thẩm Lãnh à, sao mông ngươi lại mọc ở phía trước vậy?"
Trần Nhiễm nói: "Vậy thì ngươi cứ nói với hắn, trứng của ta còn to hơn mông của ngươi."
Thẩm Lãnh đá một cước vào mông Trần Nhiễm, Trần Nhiễm cười nhảy ra: "Còn không đều là vì muốn tốt cho ngươi à."
Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã: "Đi nhanh, đi nhanh, cầm thần khí khuếch trương của ngươi đi nhanh."
Trần Nhiễm nói: "Dáng vẻ không tin nghệ thuật, không tin kỹ thuật này của các ngươi, thật xấu."
Thẩm Lãnh vừa nhấc chân lên Trần Nhiễm đã cong mông bỏ chạy rồi.
Đúng lúc này Thẩm Lãnh nhìn thấy Mạnh Trường An đang đi về phía mình. Hôm qua nghe nói Mạnh Trường An vào Trường An, Thẩm Lãnh lập tức đi tìm, nhưng biết bệ hạ đã giữ Mạnh Trường An và Diêm Khai Tùng ở lại trong cung, đêm đó không xuất cung, chắc hẳn là ngủ lại Nội các.
Cách gần hai năm mới gặp nhau một lần, hai người đi đến gần bốn mắt nhìn nhau. Mạnh Trường An thò tay ra ướm thử chiều cao của Thẩm Lãnh, khẽ nhíu mày: "Sao ngươi vẫn không cao?"
Thẩm Lãnh cũng nhíu mày: "Bản thân ngươi không biết tại sao ngươi cao hơn ta một chút hả?"
Mạnh Trường An hỏi: "Chẳng lẽ cao hơn ngươi còn phải có lý do?"
Thẩm Lãnh kéo Mạnh Trường An một cái, hai người đứng thẳng vai kề vai, Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Ngươi nhìn xem, có phải là chân dài giống nhau không, có phải nửa người trên cũng dài giống nhau không, cổ cũng gần bằng nhau, nhưng tại sao ngươi cao hơn ta một chút? Bởi vì mặt ngươi to hơn ta một chút xíu."
Mạnh Trường An thở dài: "Cho nên ngươi cộng thêm mặt cũng không được, lại đang biện giải cái gì nữa?"
Thẩm Lãnh thò tay ra: "Trả dao cho ta, tuyệt giao từ đây."
Mạnh Trường An: "Giữa đường cắt móng chân xong đã vứt rồi."
Thẩm Lãnh thở dài: "Ngươi thật sự rất quá đáng, dùng dao của ta để cắt móng chân?"
Hắn lấy vỏ dao ra: "Vậy là ngươi không biết dùng vỏ dao thích cỡ nào..."
Mạnh Trường An bỗng nhiên vươn tay ra giật lấy vỏ dao, Thẩm Lãnh không kịp phản ứng, nhìn vỏ dao cũng rơi vào tay Mạnh Trường An, hắn hơi ngây ngẩn: "Lại cướp?"
Mạnh Trường An tỉ mỉ nhìn vỏ dao, giơ lên soi ánh nắng mặt trời, khóe miệng hơi nhếch lên.
Gã cất vỏ dao đi, lấy con dao săn nhỏ luôn mang theo bên người ra đưa cho Thẩm Lãnh: "Đổi."
Thẩm Lãnh nói: "Thẩm tiên sinh từng nói lúc trước tặng ta một con dao săn nhỏ không có vỏ đao, là vì muốn nói với ta rằng người trẻ tuổi không nên giấu tài, bây giờ ngươi đổi dao cho ta cũng là ý này?"
"Không phải."
Mạnh Trường An ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
"Chuôi dao hỏng rồi, ngươi đi sửa lại, sửa xong rồi trả ta..."
Thẩm Lãnh: "..."
Mạnh Trường An xoay người đi về phía cổng thành: "Sửa cho đẹp một chút, thêm viên bảo thạch gì đó."
"Tại sao ngươi không sửa?"
"Ta không có tiền."
Đúng lý hợp tình.
(1) chữ hùng 熊 (gấu) bỏ phần dưới đi thành chữ năng 能 (có thể)
Bạn cần đăng nhập để bình luận