Trường Ninh Đế Quân

Chương 216: Nhường

Nam nhân trung niên cầm kiếm đi đến, dáng vẻ bình thường đến mức nào đi chăng nữa thì khi trong tay y có kiếm liền trở nên bất phàm.
Thẩm Lãnh vẫn đang thở dốc, một người nhìn đã có vẻ rất mệt giao thủ với một người đã quan sát hắn rất lâu và còn có thực lực siêu quần, dường như mới bắt đầu đã không có phần thắng. Vậy nhưng Thẩm Lãnh tâm lớn, trước giờ đều tâm lớn như vậy, theo hắn thấy nếu võ giả trên đời chia thành mười cấp, mình chính là 10.
Nếu luận võ nghệ, cho đến hiện tại hắn chỉ phục có một người, đó chính là Sở Kiếm Liên.
Thẩm tiên sinh ở thời kỳ đỉnh cao có thể cường hãn hơn Thẩm Lãnh hiện tại, thậm chí cường hãn hơn nhiều, nhưng mười mấy năm phiêu linh sống khó khăn, cơ thể Thẩm tiên sinh đã không còn như trước, huống hồ trước đây lúc bị truy sát đã từng bị thương, người đả thương ông tên là Thượng Cửu Tuế.
Tiên sinh nói có hai người mà ông ấy cảm thấy mình nhất định không đánh thắng được, một người là Sở Kiếm Liên, một người là Thượng Cửu Tuế. Chẳng qua là hai người này đều là xuất chúng trong xuất chúng, muốn khiến bọn họ xuất thủ phải xem cơ duyên, vạn kim khó mua được ý vui của bọn họ.
Năm đó Thượng Cửu Tuế truy sát Thẩm Lãnh là vì có một nữ tử đến tìm ông ta khóc lóc trước mặt ông ta nói Thẩm tiên sinh vô liêm sỉ cỡ nào. Con người Thượng Cửu Tuế này nói ông ta phức tạp thì chẳng ai đoán thấu được, nói ông ta đơn thuần thì giống như một đứa trẻ. Ông ta chỉ cảm thấy nam nhân mà có thể khiến một nữ nhân khóc lóc như vậy tất nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, thế là dùng đến nửa tháng để tìm được Thẩm tiên sinh, lúc đó Thẩm tiên sinh đang nuôi Thẩm Trà Nhan, cũng chính nhờ Thẩm Trà Nhan mà ông mới không chết.
Bởi vì Thượng Cửu Tuế cảm thấy một nam nhân liều chết cũng muốn bảo vệ con của mình, nhất định sẽ không quá tệ, cho nên đã đi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Con người khi đến chỗ cao rồi thì sẽ không còn người khác để có thể so sánh nữa, trừ khi là bản thân mình.
Cho nên Thẩm Lãnh đã từng rất thích cuộc sống giang hồ như vậy, cảm thấy nếu có cơ duyên giao thủ với người như Sở Kiếm Liên và Thượng Cửu Tuế cũng là một chuyện vui trong đời người. Kiếm của Sở Kiếm Liên, Thẩm Lãnh đã nhớ lại rất nhiều lần, cho đến bây giờ hắn cũng không chắc chắn có thể tiếp được, nhưng lần sau hắn vẫn sẽ không né tránh, nếu né tránh thì mới là thật sự không có cơ hội.
Mà khi nam nhân ở trước mặt này cầm kiếm đi về phía mình, Thẩm Lãnh lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Sở Kiếm Liên trên người y. Người này không có khí chất xuất trần như Sở Kiếm Liên, cũng không có dung mạo nho nhã thanh tuấn như Sở Kiếm Liên, nhưng kiếm thế giống nhau.
Dường như chỉ cần người như bọn họ có một thanh kiếm trong tay thì không gì là không thể.
Đó là tự tin,
Nam nhân trung niên đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, đứng lại ở chỗ cách hai mét, cẩn thận tỉ mỉ nhìn Thẩm Lãnh: "Có phải người từng học kiếm của người nào đó?"
Thẩm Lãnh không muốn trả lời.
Nam nhân trung niên trầm mặc một lúc rồi tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn nhìn người xuất đao, trong đao pháp của ngươi có kiếm thế, như từng quen thuộc, nhưng ta không hiểu người biết kiếm pháp này, hiểu kiếm ý này sao lại dạy một tướng quân của Ninh quốc, đó là phản bội."
Thẩm Lãnh đột nhiên hiểu ra tại sao hắn nhìn người này có chút giống với Sở Kiếm Liên. Trước khi đến Hắc Nhãn đã nói trong Phong Văn Đường có thể sẽ có người biết hoàng kiếm Đại Sở, người này hiện giờ đang ở ngay trước mặt mình, vì thế ngoài sát tâm ra, Thẩm Lãnh còn có chút hưng phấn nữa.
"Ngươi họ Sở?" Thẩm Lãnh hỏi.
Người kia lắc đầu: "Ta họ Tô, ngươi hỏi ta có phải họ Sở không, đại khái ta đã biết là ai dạt ngươi kiếm pháp rồi, người đó... là phản đồ."
Thẩm Lãnh ngạc nhiên, hoàng tộc Đại Sở là họ Tô chứ không phải họ Sở, Sở Kiếm Liên là sau này đã đổi họ.
"Ngươi đã gặp hắn khi nào?"
Thẩm Lãnh không trả lời.
"Bỏ đi." Nam nhân trung niên họ Tô khẽ hất cằm: "Ta là Tô Tầm Kiếm, hắn đã không xứng dùng ba thanh kiếm đó rồi, ta sẽ lấy về hết."
Nghe đến câu này Thẩm Lãnh bùng lên sát cơ.
Ba thanh kiếm này, hiện giờ có một thanh ở trong tay Trà gia.
Cho nên hắn lắc đầu: "Một thanh ngươi cũng không lấy được."
Tô Tầm Kiếm nhấc thanh kiếm vừa nhỏ vừa dài không tay lên chỉ vào Thẩm Lãnh: "Ta phải cho ngươi biết, những thứ ngươi học được đối với hoàng kiếm Đại Sở chẳng qua chỉ là vụn vặt mà thôi, ta nhường ngươi ba kiếm, kiếm đầu tiên đâm vào cánh tay trái của ngươi."
Thẩm Lãnh hơi nhướn lông mày.
Tô Tầm Kiếm nhấc chân bước lên một bước, Thẩm Lãnh cũng bước một bước, khoảng cách giữa hai người còn không đến một mét, sau đó đao quang lóe lên. Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh đột nhiên xuất hiện trước người Tô Tầm Kiếm, đao đó nhanh đến mức như long xuất hải như phụng điểm đầu, đao qua dường như ngay cả không khí cũng bị cắt ra một vết.
Kiếm của Tô Tầm Kiếm hậu phát, mũi kiếm nhẹ nhàng điểm một cái trên sống đao của Thẩm Lãnh, đao của Thẩm Lãnh liền nghiêng ra ngoài, không thể khống chế được mà nghiêng ra ngoài. Chỗ bị kiếm điểm vào chính là vị trí tốt nhất để thay đổi lực, dùng lực khí nhỏ nhất hóa giải lực khí lớn nhất của đối thủ, đây là một sự chuẩn xác khiến người ra không thể tin nổi.
Phập!
Trên cánh tay trái của Thẩm Lãnh xuất hiện một đốm máu, Thẩm Lãnh lùi lại một bước cúi đầu nhìn, trên vai trái đã bị điểm một cái, y phục có một vết rách nho nhỏ, kiếm đâm cũng không qua sâu, bởi vì phản ứng của Thẩm Lãnh rất nhanh. Trước đây khi giao thủ với Sở Kiếm Liên đến sau này đã không hoàn toàn là thủ thế đủ có thể thấy tốc độ phản ứng của hắn, cho nên mặc dù một kiếm này đã trúng cánh tay trái của Thẩm Lãnh nhưng Tô Tầm Kiếm không hài lòng, vốn dĩ y cho rằng sẽ đâm thủng cánh tay trái của Thẩm Lãnh, thậm chí là chặt đứt.
"Coi như cũng không tệ." Tô Tầm Kiếm nhìn Thẩm Lãnh: "Kiếm thứ hai vẫn đâm cánh tay trái của ngươi."
Kiếm đầu tiên y không thể đâm thủng, cho dù đã đâm trúng cũng không hài lòng, đây không phải kiếm đạo của y.
Thẩm Lãnh để hoành đao trước người, lần này không cướp công, hắn đợi Tô Tầm Kiếm xuất kiếm thứ hai. Tô Tầm Kiếm xoay cổ tay giữa không trung xuất hiện một đóa hoa kiếm. Trước đây Thẩm Lãnh từng nghe nói đến thứ này nhưng không cho là có tồn tại, cái gọi là hoa kiếm thật ra cũng không khó giải thích, ánh sáng phản chiếu của kiếm ở dưới ánh nắng hình thành hình dạng cánh hóa do tốc độ di động quá nhanh.
Vậy nhưng hôm nay có mưa.
Đó không phải ánh sáng phản xạ là bởi vì kiếm này quá tốt, như một dòng nước thu, cho nên hoa kiếm này không rực rỡ nhưng động như sóng nước, mũi kiếm từ trong sóng nước đâm ra, Thẩm Lãnh một đao quét ngang chặn trường kiếm nhưng trường kiếm nghiêng ra ngoài, thân kiếm đập lên thân đao một cái, hắc tuyến đao lại lệch ra ngoài lần nữa, không thể khống chế mà lệch ra ngoài, thế là trên cánh tay trái của Thẩm Lãnh xuất hiện một đốm máu thứ hai.
Kiếm này sâu hơn một chút.
Nhưng vẫn chưa xuyên thủng.
Tô Tầm Kiếm nhíu mày, cảm thấy có chút không thể tin được.
Y trầm tư một lát, cảm thấy Thẩm Lãnh không nên có phản ứng như vậy, điểm chịu lực mà kiếm của y đánh vào là vị trí tốt nhất, đao của Thẩm Lãnh sẽ kéo theo cơ thể của hắn, chỉ người có phản ứng siêu phàm thoát tục cưỡng hành thay đổi hình thái cơ thể mới có thể khiến một kiếm này không thể xuyên thủng. Cũng chính là nói, một khắc khi kiếm của y đập đao của Thẩm Lãnh ra ngoài, phản ứng thứ hai của hai người ít nhất nên là nhanh như nhau. Thẩm Lãnh né tránh còn y xuất kiếm, nhưng Thẩm Lãnh khó hơn y, bởi vì Thẩm Lãnh vẫn đang bị ảnh hưởng bởi quán tính của đao.
"Quả thực không tệ."
Trước đó Tô Tầm Kiếm nói coi như không tệ, bây giờ nói là quả thực không tệ.
Thẩm Lãnh gật gật đầu, không hề có dáng vẻ suy sụp nên có khi bị đả kích. Trong thế hệ trẻ tuổi hắn vẫn chưa từng gặp được đối thủ thực sự, Mạnh Trường An được tính là một, nhưng Mạnh Trường An vĩnh viễn cũng sẽ không liều mạng với hắn, cho nên hai người họ ai mạnh hơn thì không phân định được. Trước đó Thẩm Lãnh cũng từng giao thủ với Thạch Phá Đang nổi tiếng đã lâu, theo Thẩm Lãnh thấy Thạch Phá Đang cũng chỉ ở mức 8, nhiều nhất là 8,5.
Thẩm Lãnh lại lùi lại một bước, đao cắm xuống đất, hỏi: "Kiếm thứ ba ngươi vẫn muốn đâm cánh tay trái của ta?"
Tô Tầm Kiếm gật gật đầu: "Phải."
Thẩm Lãnh nói: "Vậy để ta tháo ra."
Hắn kéo tay áo lên để lộ ra túi cát buộc bên trong. Tô Tầm Kiếm ngẩn ngươi, hóa ra cũng không phải là người trẻ tuổi tên Thẩm Lãnh này có phản ứng thứ hai quá nhanh, mà là những túi cát này đã chặn kiếm của y. Mới nghĩ đến đây sắc mặt y liền thay đổi, bởi vì chỗ y đâm trúng không thể có túi cát, nếu có túi cát thì sẽ không có máu.
Ống tay áo của Thẩm Lãnh vén lên đến chỗ bả vai, quả nhiên không có túi cát.
Ở đó có hai chỗ bị kiếm đâm, vẫn đang chảy máu.
Thẩm Lãnh tháo túi cát ném xuống đất, cánh tay phải cũng như vậy. Lòng hiếu thắng của Tô Tầm Kiếm liền được gợi lên, y muốn xem thử rốt cuộc Thẩm Lãnh có thể mạnh cỡ nào, trước đó đã giết nhiều người như vậy, đánh lâu như vậy, hắn còn mang những túi cát nặng nề như thế mà đánh, nếu không phải hắn tự phơi bày ra thì ai có thể tin được?
Tháo bỏ túi cát xong Thẩm Lãnh hoạt động hai cánh tay một chút rồi cầm đao lên, múi đao xoay chuyển, túi cát buộc ở chỗ mắt cá chân liền rơi xuống, thêm một đao nữa, túi cát trên mắt cá chân bên phải cũng bị cắt đứt rơi xuống đất.
Hắn nhìn vào mắt Tô Tầm Kiếm: "Ngươi nói nhường ta ba kiếm, kiếm thứ ba thì miễn đi, ngươi tuyệt đối không đâm ta được, ta nhường ngươi ba đao."
Thẩm Lãnh bước lên: "Đao thứ nhất chém cánh tay trái của ngươi."
Tô Tầm Kiếm cười to ha hả: "Thật cuồng vọng!"
Y một kiếm đâm về phía Thẩm Lãnh, hoa kiếm lại xuất hiện, một đóa, hai đóa, ba đóa... Chỉ sợ không một ai nhìn rõ rốt cuộc kiếm của y sẽ đâm vào chỗ nào. Thẩm Lãnh đứng im bất động, kiếm của Tô Tầm Kiếm đến ngay ngực hắn, lúc này Thẩm Lãnh mới xuất đao. Trong giây phút Thẩm Lãnh xuất đao, kiếm thay đổi phương hướng đâm vào cánh tay trái của hắn, đao của Thẩm Lãnh quét ngang qua đánh kiếm bay ra ngoài.
Không có gì, chỉ là nhanh hơn lúc nãy một chút.
Đao đánh bay kiếm, đao của Thẩm Lãnh chém vào tay phải cầm kiếm của Tô Tầm Kiếm, quá nhanh, cho nên Tô Tầm Kiếm đành phải vội lùi về phía sau chứ không thể phản kích. Tay phải của y vội thu lại phía sau, mà điều không thể tránh được là, bất kể là ai, cánh tay phải thu lại phía sau thì cánh tay trái sẽ đưa lên trước, vấn đề là đưa lên bao nhiêu mà thôi.
Phập!
Thẩm Lãnh một đao chém lên cánh tay trái của Tô Tầm Kiếm, đao rơi, cánh tay đứt.
Cánh tay trái rơi xuống đất, máu cũng chảy xuống đất.
Sắc mặt Tô Tầm Kiếm đại biến, lùi về sau tận mấy bước, cúi đầu nhìn chỗ cụt trên bả vai trong ánh mắt ngập tràn vẻ không tin nổi. Nữ tử mặc váy dài màu xanh đậm ở phía sau y bước nhanh lên phía trước muốn động thủ, Lâm Lạc Vũ bước sang ngang một bước chặn lại: "Đó là chuyện giữa nam nhân, nếu người nhúng tay vào, vậy thì nữ nhân chúng ta sẽ đánh một trận."
Nữ tử váy xanh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tầm Kiếm, Tô Tầm Kiếm khẽ lắc đầu: "Là bản thân ta sơ ý, ta chỉ không ngờ được người trẻ tuổi bây giờ đáng sợ đến mức này. Trước đó hắn nói mình đáng giá ba bạn lượng ta còn cảm thấy buồn cười, bây giờ xem ra là ta đáng cười. Với tuổi tác của hắn, qua mười năm nữa sợ là ít có đối thủ, giá ba vạn lượng bạc không tính là vô lý."
Y hỏi Thẩm Lãnh: "Đao thứ hai ngươi vẫn muốn nhường ta?"
Chém rụng cánh tay trái không phải không nhường, bởi vì nếu không nhường, một đao này đã có thể chí mạng rồi.
Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi không muốn?"
Tô Tầm Kiếm cười khổ, đâu còn có vẻ tiêu sát bất cần lúc trước nữa.
"Nếu ngươi nhường ta nữa, ta càng có vẻ không có tôn nghiêm."
Thẩm Lãnh: "Ồ... lúc ngươi nói nhường ta ba kiếm, ta cũng không muốn."
Hắn lùi lại hai bước: "Ngươi có thể băng bó một chút trước, mất quá nhiều máu, động tác sẽ chậm, đao thứ hai của ta chém chân phải ngươi, đao thứ ba chém cánh tay phải của ngươi."
Nói rõ ràng cho ngươi biết.
Ai kêu ngươi kênh kiệu?
Thẩm Lãnh lùi về nhặt nhữn túi cát lên buộc lại lên cánh tay của mình: "Tránh cho ngươi nói trước đó là ngươi đã cho ta cơ hội."
Đừng có quên, trước đó Tô Tầm Kiếm vẫn luôn đợi Thẩm Lãnh đuối sức. Thẩm Lãnh đã đánh lâu như vậy rồi Tô Tầm Kiếm mới ra ngoài, đó chính là chiếm lợi, chỉ là y không chịu thừa nhận, sẽ cho thấy mình không có khí độ.
Thẩm Lãnh buộc hết những túi cát trên hai cánh tay lên cánh tay phải, trọng lượng tăng lên, sau đó đặt cánh tay phải ra sau lưng: "Ta nhường ngươi thêm một cánh tay trái, bây giờ ngươi cảm thấy công bằng rồi chứ? Nếu luận kênh kiệu, chắc hẳn ta mạnh hơn ngươi một chút, bởi vì quả thực ta mạnh hơn ngươi một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận