Trường Ninh Đế Quân

Chương 604: Giấu

Cầu Lập.
Từ sau khi trọng thương Trang Ung liền rất ít làm việc, việc quân vụ đều giao cho Hải Sa xử trí, chuyện dân chính giao cho quan văn do Đại Ninh phái qua cho nên cũng thanh nhàn không ít. Nhưng chuyện quan trọng thì Hải Sa vẫn sẽ lập tức đến xin chỉ thị của ông, ông cũng vui vẻ chỉ điểm một chút, nhờ sự thanh nhàn này mà thương thế khôi phục cũng không tệ, chớp mắt đã hơn một năm trôi qua, vết thương đã không có bất cứ vấn đề gì, chỉ là khí lực quả thật kém đi rất nhiều rất nhiều.
Cầu Lập vào tháng 9 khí hậu mát mẻ hơn một chút, nhưng chung quy cũng không so với Đại Ninh được, nếu ngồi yên dưới bóng cây còn đỡ, chỉ cần đi ra khỏi bóng cây là mồ hôi nhớp nháp, cả người không thoải mái.
Trang Ung tựa trên ghế nằm ngẩn người nghe tiếng ve kêu.
Trang phu nhân và Nhược Dung cô nương ra ngoài mua đồ vẫn chưa về, một mình ông thực sự nhàm chán.
Vốn định đọc sách một lát nhưng phát hiện càng lớn tuổi lại là càng không tĩnh tâm được. Trước kia lúc nhàn hạ thì phu nhân ở trong phòng thêu thùa, ông ở bên cạnh đọc sách, nhoáng một cái đã hết nửa ngày, nói chuyện câu được câu không, thật ra cũng không biết mình nói những gì nữa.
Trong sách ngàn vạn đạo lý, đó là nói cho người trẻ tuổi.
Già rồi sẽ không cảm thấy bừng tỉnh đại ngộ vì đạo lý trong sách nữa.
Đã hơn một năm không luyện công ngược lại đã gầy đi rất nhiều, trên người không có sức lực gì, gần đây khẩu vị cũng chuyển biến tốt đẹp, phu nhân và con gái sẽ luôn nghĩ cách làm cho ông vui vẻ một chút, nấu ăn thay đổi đa dạng, ông cũng luôn rất phối hợp, nhưng mà cũng chỉ là rất phối hợp.
Phiền lòng.
Nỗi phiền lòng không dừng lại được.
Có liên quan tới Thẩm Lãnh.
Có liên quan tới tương lai.
Tựa trên ghế nằm, mặt trời chếch bóng về hướng tây, có một chút gió mát từ đàng xa thổi qua, cũng không dừng lại, cho nên khiến cho người ta tiếc nuối, gió nhẹ là khách qua đường.
Sẽ luôn có những thứ cảm thấy rất tốt đẹp nhưng lại lướt qua rất nhanh, nhỏ thì giống như tâm nguyện, lớn thì giống như đời người.
Thật ra từ khi bệ hạ phân thủy sư thành hai là trong lòng Trang Ung đã bứt rứt, đương nhiên không phải ông cảm thấy Hải Sa tiếp quản một phần thủy sư có vấn đề gì. Nói về năng lực, Trang Ung biết Hải Sa có lẽ còn cao hơn mình, ưu điểm lớn nhất của người trẻ tuổi đó so với ông chính là sát phạt quyết đoán hơn, Trang Ung thiện tâm nhưng Hải Sa thì khác, nhiều khi Trang Ung chịu giữ tù binh chứ Hải Sa chưa bao giờ như vậy.
Đối với việc trị lý ở địa phương cũng như thế, Hải Sa thi hành thủ đoạn cứng rắn, đó là yêu cầu của bệ hạ. Bệ hạ từng nói không nuôi dân đất Cầu Lập, bách tính của Cầu Lập có thể sống được là tốt, cho nên Hải Sa chấp hành liền cực kỳ kiên quyết, không lâu trước đó vừa mới đánh chiếm kho thóc gã lấy đi bảy phần, số thóc để lại cũng chỉ miễn cưỡng đủ cho bách tính sống qua ngày, đương nhiên không đến mức bị đói, cũng sẽ không có lương thực dư thừa, không tính toán kỹ sẽ còn bị thiếu hụt.
Với tài của Thẩm Lãnh, đề đốc Tuần Hải Thủy Sư tuy nói là chính tam phẩm nhưng cũng thật sự không xứng.
Tâm tư của bệ hạ, Trang Ung không đoán ra, cho nên ông mới càng cảm thấy có phải mình đã già rồi không, sẽ hay tự dưng thấy phiền lòng nên thi thoảng sẽ ngẩn người rất lâu, lúc bừng tỉnh lại, nhớ lại mình đã suy nghĩ những gì thì lại phát hiện trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Ông tự giễu nói, có thể là lần trọng thương đó đã khiến mình ngốc rồi.
Đúng lúc này thân binh từ bên ngoài chạy vào, khom người cúi đầu: "Đại tướng quân, có khách từ xa tới, nói là từ Trường An tới đây."
"Tên là gì?"
"Thẩm Tiểu Tùng."
Nghe được ba chữ này Trang Ung đứng bật dậy, đứng dậy quá nhanh nên trong đầu cũng hơi choáng một chút, giống như có thứ gì lắc lư trong đầu vậy.
Ông nói một tiếng mau mời vào, sau đó đi ra ngoài nghênh đón. Ông ở hậu viện, lúc đi đến tiền viện nhìn thấy Thẩm tiên sinh đang cầm một bó hoa trong tay liền sững người, có một sự kích động muốn đi qua ôm lấy gào khóc một hồi, cũng nảy sinh ý nghĩ rằng ngươi không nên tới đây.
Thẩm tiên sinh nhìn thấy Trang Ung đã gầy thành dạng này mắt hơi đỏ lên, mũi cay cay.
Thật sự là quá gầy, nói gầy đét như que củi cũng không quá, có thể thấy được lần trọng thương này tổn hại đến ông lớn cỡ nào. Thẩm tiên sinh vốn tưởng rằng đã hơn một năm không gặp Trang Ung thế nào cũng có thể khôi phục được kha khá mới đúng, nhìn dáng vẻ lão hữu như vậy, ông đứng ở đó mấp máy môi nhưng không biết mở miệng nói gì.
"Sao còn mang cả hoa nữa?"
"Gần đây bên thành Trường An thấy người ta đã không hay mua mấy thứ điểm tâm gì đó, thịnh hành tặng hoa, nói là ngụ ý tốt, hoa nở nhìn đẹp."
Trang Ung cười nói: "Ngươi cũng càng sống càng trẻ, học mấy trò của người trẻ tuổi thì rất nhanh."
Tuy là nói như vậy nhưng cho dù đó chỉ là một bó hoa tươi hết sức bình thường cũng khiến tâm trạng ông tốt lên rất nhiều. Thẩm tiên sinh đột nhiên đến làm cho tảng đá lớn chặn trong lòng Trang Ung giống như đều biến mất không thấy, rộng rãi thoải mái, đương nhiên một nỗi lo khác cũng dâng lên trong lòng, chỉ là tạm thời không quản nhiều như vậy thôi.
"Tin ngươi mới lạ, ngươi tặng hoa cho ta còn không phải bởi vì thứ này rẻ?"
Thẩm tiên sinh nghiêm mặt nói: "Ta từ Trường An vạn dặm xa xôi sang đây thăm ngươi, vừa thấy mặt ngươi đã chê đồ ta tặng cho ngươi không đáng tiền, hữu tình này thật là nhạt như nước... Hơn nữa, hoa là rẻ sao? Hoa là không cần tiền à."
Trang Ung nhìn sang bên cạnh, quả nhiên thấy trong vườn hoa của mình bị gãy một bãi, đó đều là hoa do chính ông trồng, chẳng trách lại nhìn quen mắt.
"Không được mắng người." Thẩm tiên sinh nói một câu.
Trang Ung ngậm miệng.
Không được mắng người, vậy còn nói cái rắm ấy.
Vào hậu viện, Trang Ung bảo thủ hạ đi pha trà sau đó căn dặn đừng làm phiền ông tiếp khách, lúc bên cạnh không ai mới hỏi: "Sao ngươi lại đột nhiên đến đây, đừng nói cái gì mà đặc biệt đến thăm ta đấy, ngươi nói ta cũng không tin."
Thẩm tiên sinh: "Chân thành mà nói thì quả thật không phải đặc biệt tới thăm ngươi, dọc đường thuyền xe mệt nhọc giống như chó, đâu khoái hoạt tự tại như ở lại thành Trường An chơi mạt chược cùng bọn họ."
Ông dừng lại một chút: "Vừa rồi nhìn ngươi đi nhanh ra đón ta, trong ánh mắt có chút không ổn, có ngạc nhiên vui mừng, cũng có thứ gì khác ngoài ngạc nhiên vui mừng."
Trang Ung dừng bước chân lại: "Bệ hạ phái người đưa tới một phong thư, nói nếu như ngươi đến, bảo ta hỏi ngươi một câu."
Sắc mặt Trang Ung hơi khó coi: "Bệ hạ hỏi ngươi, Thẩm Tiểu Tùng, khanh có cảm thấy khanh quá phận rồi không?"
Sắc mặt Thẩm tiên sinh lập tức tái đi, sau đó cười khổ: "Quả nhiên... Trên thế giới này không ai có thể làm gì giấu bệ hạ, chỉ cần bệ hạ chịu suy nghĩ thì nhất định có thể nhìn xa hơn rõ ràng hơn người khác, chỉ sợ ta mới ra khỏi Trường An không bao lâu là bệ hạ đã biết, cũng đoán được ta tới tìm ngươi."
Trang Ung ừ một tiếng: "Bệ hạ đột nhiên phái người truyền tin tới cũng làm ta giật mình, có phải các ngươi ở Trường An đã làm chuyện gì quá phận không?"
Thẩm tiên sinh trầm mặc một lúc, gật gật đầu: "Phải."
Sau nửa canh giờ, Trang Ung đã nghe tất cả ngọn nguồn sự việc, vẻ mặt nghiêm túc. Ông nhìn Thẩm tiên sinh không nhịn được hỏi một câu: "Ngươi bắt đầu to gan như vậy từ lúc nào?"
Thẩm tiên sinh nghĩ nghĩ, trả lời: "Bắt đầu từ ngày ta làm cha làm mẹ, chỉ là sau này mới phát hiện ra, chính xác mà nói thì là sau khi Lãnh Tử và Trà Nhi đại hôn."
Trang Ung trầm mặc.
Hai người cứ ngồi yên không nói chuyện như vậy một hồi lâu, Trang Ung thở dài một tiếng: "Ta làm thần tử, theo lý mà nói sau khi nghe xong những lời này thì nên phái người trói ngươi lại gửi về Trường An giao cho bệ hạ trị tội, nhưng tâm tư của ta đều đã bị ngươi đoán trúng, ngươi đã biết tới tìm ta nói những lời này, cho dù ta không giúp ngươi thì cũng sẽ không bán đứng ngươi."
Thẩm tiên sinh bĩu môi: "Ít làm ra vẻ đi, sau khi ngươi trọng thương bệ hạ hai lần hạ chỉ bảo ngươi về Trường An tu dưỡng, tại sao ngươi không về?"
Trang Ung cười.
Đúng vậy, còn không phải là vì tên tiểu tử ngốc kia.
"Hiện giờ Trường An thế cục như thế nào?"
"Thái tử đã bắt đầu xử lý chính vụ, bệ hạ dường như có ý rèn luyện, cho nên đưa một phần tấu chương đến Đông Cung giao cho thái tử phê duyệt. Thái tử làm việc đâu ra đó, mặc kệ chuyện nặng nhẹ đều ứng phó dễ dàng hơn nữa còn xử trí thích đáng, bệ hạ đã không chỉ một lần nói thái tử khiến người rất hài lòng ở trước mặt mọi người. Mà thái tử có vẻ không kiêu ngạo không nóng nảy, thật sự hoàn mỹ đến mức khiến người ta không có gì để nói."
Thẩm tiên sinh thở dài: "Nhìn lại tên tiểu tử ngốc kia của chúng ta, dường như làm việc vẫn chưa bao giờ suy nghĩ cho chính mình."
"Nếu hắn có thể được như thái tử, ngươi sẽ giúp hắn sao?" Trang Ung hỏi.
Thẩm tiên sinh hỏi lại: "Ngươi thì sao?"
Hai lão già này nhìn nhau cười.
Thẩm tiên sinh chỉ vào bọc hành lý mình mang đến: "Giữa đường trở về Thẩm gia một chuyến, phối chế một chút thuốc cho ngươi, đủ cho ngươi dùng ba tháng, đơn thuốc ở trong bọc. Trong vòng ba tháng này ngươi có thể cho người đi chọn mua, uống phương thuốc này một năm, có thể khiến ngươi khôi phục như lúc đầu."
Trang Ung nhìn cái bọc kia, không động đến.
"Lấy tiền không?" Ông hỏi.
Thẩm tiên sinh nghĩa chính từ nghiêm nói: "Ngươi coi hữu tình nghĩa khí là như vậy? Ta từ nơi xa như vậy còn đi đường vòng về Thẩm gia phối chế thuốc, ngươi hỏi ta lấy tiền không? Đương nhiên là lấy... Ngươi lại còn không biết xấu hổ mà hỏi."
Trang Ung: "Ha ha."
Thẩm tiên sinh trừng mắt nhìn ông ấy một cái, dặn dò cách dùng thuốc rồi nói: "Lúc ấy nghe nói ngươi định ở lại Cầu Lập ta đã đoán được ngươi nghĩ gì. Tiểu tử ngốc kia không có ai nâng đỡ chung quy cũng không được, hắn sẽ không chủ động đi hại người khác, thậm chí cũng sẽ không nghĩ xấu về người khác, thậm chí cả lòng đề phòng người khác cũng mỏng manh... Cho nên ta biết, ngươi ở lại Cầu Lập chính là đang mưu đường lui cho tiểu tử ngốc kia."
Trang Ung chỉ cười, không nói gì.
Có những lời không cần phải nói rõ ràng như vậy.
Thẩm tiên sinh nhìn chung quan: "Tẩu phu nhân và Nhược Dung cô nương đâu?"
"Ra ngoài mua thức ăn rồi." Trang Ung cười nói: "Hai người họ ở trong căn nhà này cũng bức bối, ta bảo họ ra ngoài đi lại nhiều một chút, coi như là thích ứng để sau này ở đây lâu dài... Ngươi thì sao? Khi nào về Trường An?"
"Không vội." Thẩm tiên sinh nói: "Đợi lần sau tiểu tử ngốc về Cầu Lập vận chuyển lương thảo ta cùng về là được, cho nên sẽ ở lại một thời gian."
Trang Ung: "Tiền phòng ngươi muốn trả theo ngày hay là trả theo tháng?"
Thẩm tiên sinh: "..."
Ông trừng mắt nhìn Trang Ung một cái: "Trước đây ngươi không phải người như thế này."
Trang Ung: "Sau này ta thường xuyên cảm thấy không xứng làm bằng hữu với ngươi vì da mặt mình không đủ dày."
Thẩm tiên sinh phì cười một tiếng: "Nói chút chuyện đứng đắn, khoảng thời gian ta ở lại chỗ ngươi ngoại trừ muốn làm chút chuyện cần phải làm ra thì cũng thanh nhàn, nếu ngươi yên tâm, để Nhược Dung theo ta học y thì thế nào? Nó thông minh lại nhẫn nại, Lãnh Tử ngốc và Trà Nhi đều không hứng thú với việc đọc sách học y, Nhược Dung mạnh hơn bọn chúng."
Ông nói không phải đặc biệt đến thăm Trang Ung, nói không phải thì cũng không phải, nhưng vì sức khỏe của Trang Ung, đầu tiên ông đi đường vòng hơn hai ngàn dặm về Thẩm gia phối dược, năm đó sau khi rời Thẩm gia đã bao lâu rồi ông không trở về? Ông muốn dạy Nhược Dung cô nương y thuật, còn không phải là để sau này có thể chăm sóc Trang Ung tốt hơn ư. Y thuật phiền phức khó học, nhưng tập trung vào sức khỏe của Trang Ung dùng thời gian gần một năm để học, hẳn là cũng sẽ học được kha khá.
"Được." Trang Ung cười gật đầu: "Nó cứ nói nhàm chán, để nó học một ít y đạo cũng có thể khiến nó tốt hơn chút."
Thẩm tiên sinh ừ một tiếng, cúi đầu nhìn chén trà: "Tiểu tử ngốc đó không có phúc."
Trang Ung lắc đầu không nói.
Cùng lúc đó, trên một con đường trong thành, có cửa tiệm đóng cửa sớm, đóng kín cửa chính cửa sổ, chưởng quầy và người giúp việc đóng cửa tiệm xong những không một ai rời đi, tất cả đều đứng ở đại sảnh, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm nghị.
Tầm nhìn của Lâm Lạc Vũ lướt qua mặt bọn họ, một lát sau mới nói: "Một năm tới ta sẽ ở lại đây, trong một năm này, phải khiến phân hiệu của phiếu hào Thiên Cơ phủ kín Cầu Lập, trong mỗi một tòa thành đều phải có. Thời gian một năm hơi gấp gáp một chút, cũng may là chúng ta không thiếu tiền."
Nàng dừng lại một chút: "Nhưng trước lúc đó các ngươi đi làm một chuyện khác trước đã... Tìm một chỗ bí mật xây dựng một kho lương, bên ngoài thành đều là núi, các ngươi cũng quen thuộc, sau khi các ngươi định địa điểm rồi nói cho ta biết, ta đích thân đi xem, cứ nói với bên ngoại là dùng làm hầm cất rượu, các ngươi không cần lo lắng về quân đội và quan phủ, nếu ta đã căn dặn thì sẽ không có vấn đề... Sau khi xây xong sẽ không ngừng đưa người từ Đại Ninh tới. Ta rất ít khi uy hiếp người, hôm nay chỉ thêm một câu, ai tiết lộ việc này ra ngoài, ta diệt cả nhà kẻ đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận