Trường Ninh Đế Quân

Chương 447: Thưởng và phạt

Bắc cương có một loại rượu mạnh gọi là Nhất Bôi Phong Hầu, sau này bệ hạ cảm thấy nên đổi tên là Cương Ca, biểu thị bắc cương hát vang khúc ca khải hoàn. Bắc phạt là chuyện bệ hạ luôn tâm niệm, bắt đầu từ khi bệ hạ mười sáu tuổi lĩnh binh, ý nghĩ này vẫn luôn không bỏ được.
Không phải là bệ hạ ham công lớn, cũng không phải hiếu chiến vô lối, với quốc lực của Đại Ninh cũng không lo lắng sẽ suy sụp bởi vì một trận chiến, nếu có lo lắng, như vậy bệ hạ sẽ thật cẩn thận niêm phong cất giữ trong tâm tư của mình, ông ta không thể bắc phạt, còn có con trai, cháu trai của ông ta, Đại Ninh sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ giải quyết hiểm họa người Hắc Vũ phương bắc.
Bệ hạ muốn đánh, là vì ông ta không muốn để lại trận ác chiến này cho con cháu đời sau.
Đại điện hành cung.
Hoàng đế nhìn Lý Tiêu Nhiên đứng ở trước mặt mình, chỉ nhìn.
Nhưng Lý Tiêu Nhiên đã đỏ mắt, nếu như có thể, hiện giờ y đã muốn xông qua bóp chết tươi Lý Thừa Đường rồi.
"Trẫm cho rằng ngươi còn có một chút gan dạ, trẫm đang đợi ngươi qua đây."
Trong đại điện hành cung này bệ hạ không lưu thị vệ, chỉ có hai người bọn họ.
"Ngươi không xông đến đánh cược một lần cuối cùng, là vì ngươi biết ngay cả đơn đả độc đấu cũng đánh không thắng trẫm." Hoàng đế lắc lắc đầu: "Thật ra trẫm coi như cũng tán thưởng ngươi, tử tôn của Lý gia đâu có người nào kém? Chỉ là ngươi đã hơi quá nóng vội, trẫm đặt một cái túi rõ ràng như vậy mà cũng sẽ chui vào trong... Nếu tâm thái ngươi bình tĩnh hơn một chút, chờ thêm vài năm khi trẫm bắc phạt, ngươi luôn có cơ hội."
Ông ta ngồi xuống, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: "Ngồi xuống nói chuyện đi, bất kể như thế nào, ngươi cũng là cháu trai của trẫm."
Dây thần kinh kéo căng của Lý Tiêu Nhiên trong giây lát liền buông lỏng, sau đó òa một tiếng, bật khóc.
"Chuyện năm đó, trước giờ trẫm cũng chưa từng trách ngươi, chuyện đó vốn cũng không liên quan đến ngươi."
Hoàng đế rót hai chén trà, một chén cho mình, một chén cho Lý Tiêu Nhiên, nhưng ông ta biết Lý Tiêu Nhiên không có dũng khí thật sự ngồi xuống, cũng không có dũng khí bưng chén trà này lên, cho nên trong lòng hoàng đế thầm than một tiếng... Nếu Lý Tiêu Nhiên thật sự ngồi xuống, thật có thể bưng chén trà này lên nói vài câu với ông ta, vậy thì hoàng đế có thể sẽ không giết y, ngồi xuống uống chén trà, là chuyện thoải mái.
"Trước khi trẫm đông hành, phụ thân ngươi đã viết cho trẫm một phong thư." Hoàng đế đặt chén trà xuống: "Ông ấy nhắc nhở trẫm, có thể ngươi sẽ gây bất lợi cho trẫm ở đông cương."
Lý Tiêu Nhiên ngẩng phắt đầu lên, trong cặp mắt đỏ ngầu thoáng chốc lại tràn ngập thù hận.
"Đừng trách phụ thân ngươi, ông ấy sáng suốt hơn ngươi, ông ấy biết không khuyên được ngươi, đánh cũng không đánh được ngươi, cho nên ông ấy đã từ bỏ... Mấy năm gần đây ông ấy có vẻ phong lưu, trẫm đã từng viết thư khuyên ông ấy, ông ấy hồi âm cho trẫm, nói là lo lắng có một ngày ngươi thật sự làm ra chuyện sai trái gì phải tịch thu tài sản giết cả nhà, ông ấy sẽ tuyệt hậu, cho nên ông ấy phong lưu, chỉ là muốn sinh thêm mấy đứa con nữa."
Hoàng đế lắc đầu: "Cha con hai người các ngươi, cố chấp giống nhau."
Lý Tiêu Nhiên bị câu nói này lại đánh bại, lúc này tâm thái của y đã hoàn toàn sụp đổ.
"Ngươi biết mình sai ở chỗ nào không?" Hoàng đế ngữ khí bình thản nói: "Nếu ngươi thật sự chỉ là muốn giết trẫm, trẫm không màng quốc pháp Đại Ninh, không màng gia quy Lý gia, cũng có thể sẽ tha cho ngươi một lần, coi như là bồi thường vì năm đó vô tình làm tổn thương ngươi, tuy trẫm không cần phải bồi thường ngươi, cũng không phải trẫm làm tổn thương ngươi... Nhưng ngươi không nên cấu kết với hải tặc, cũng không nên cấu kết với man di, lợi dụng những kẻ đó, hạ thấp thân phận của người Lý gia."
Hoàng đế khoát tay: "Nếu ngươi không có lời gì muốn nói với trẫm, ngươi hãy ra ngoài đi."
Lý Tiêu Nhiên ngẩng đầu nhìn hoàng đế: "Thắng làm vua thua làm giặc thôi, ngươi đừng làm ra vẻ đạo mạo như vậy, ngươi cho rằng thật sự là ngươi mạnh hơn ta? Chẳng qua là ngươi ngồi trên ngai vị hoàng đế, tất cả những thứ ngươi có thể dùng đều mạnh hơn so với ta, cũng không có nghĩa bản thân ngươi mạnh hơn ta."
Hoàng đế gật gật đầu, thậm chí không phản bác.
Theo ông ta thấy, không hề cần thiết.
Mà chính bởi vì hoàng đế không phản bác, theo Lý Tiêu Nhiên thấy đây là sự sỉ nhục lớn hơn nữa đối với y.
Y kêu "A" một tiếng, xông về phía trước mấy bước, nhưng khi cách hoàng đế chừng hai mét lại dừng lại, bởi vì y đã nhìn thấy mắt của hoàng đế, nhìn thấy sát ý trong mắt hoàng đế, cho nên y sợ.
Hoàng đế mười sáu tuổi lãnh binh, bao nhiêu lần chém giết xung phong ở phía trước, bởi vì ông ta là hoàng tử mà tất cả mọi người đều không nhớ ông ta là tướng quân, mà hiện giờ bởi vì ông ta là hoàng đế, quá nhiều người lại bởi vì thân phận này mà không để ý tại sao ông ta chém giết trên chiến trường nhiều lần như vậy vẫn có thể toàn thân trở ra?
Trên chiến trường, bệ hạ chưa từng bị đao của kẻ thù chém đến.
"Ngươi ra ngoài đi." Hoàng đế lại thở dài một tiếng: "Ngươi đã không tính là người của Lý gia rồi."
Lý Tiêu Nhiên chậm rãi xoay người, thất hồn lạc phách đi ngoài ra điện.
"Câu cuối cùng trên thư phụ thân ngươi viết cho trẫm nói là... Tuy rằng biết rõ là không thể, nhưng ông ấy vẫn muốn cầu trẫm nếu có thể thì tha cho ngươi một con đường sống, cho dù là chặt đứt tứ chi, hoặc là đánh cho ngu đần cũng được, bởi vì đứa con mà ông ấy yêu nhất vẫn luôn là ngươi, dù tàn dù phế, ông ấy cũng nuôi ngươi."
Lý Tiêu Nhiên dừng bước chân, đột nhiên kêu lên "A" một tiếng, sau đó lao ra ngoài điện, đâm đầu vào cột.
Hoàng đế thoáng nhìn ra ngoài điện, chậm rãi nhắm mắt lại, thật lâu sau đó căn dặn: "Gửi tro cốt đến phủ Tín Vương, nói với Tín Vương, trẫm sẽ không liên lụy đến nhà ông ta. Truyền Thẩm Lãnh vào."
Đại Phóng Chu canh giữ ở cửa vội vàng lên tiếng, hết sức cẩn thận liếc nhìn sắc mặt bệ hạ, nhưng y cũng không thể làm gì được.
Kẻ tạo phản trong Đại Ninh, chưa từng có người ngoài, từ khi lập quốc đến nay chỉ vẹn vẹn có vài lần tranh chấp cũng đều là tranh chấp trong hoàng tộc, điều này đối với hoàng tộc mà nói thật ra cũng có chút bi thương.
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh từ bên ngoài vào, nhìn có vẻ đã tắm rửa thay y phục, bên trong y phục phồng lên, chắc hẳn là vừa mới băng bó.
"Tại sao lại nhảy lên trên?" Hoàng đế nhắm mắt lại hỏi.
Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Nhảy chỗ nào?"
Hoàng đế giơ tay chỉ chỉ lên trên: "Ở Vĩnh Xương Đài trên đảo Kỳ Ninh, tại sao khanh lại nhảy lên chỗ cao nhất?"
Thẩm Lãnh cười cười, giơ tay lên gãi gãi trán, không trả lời.
Thẩm tiên sinh nói, phải đi về chỗ ấm áp, phải báo đáp người có ân với mình. Thẩm tiên sinh còn nói, một người thật lòng với ngươi nhất định phải dùng sự thật lòng đối đáp lại. Thẩm tiên sinh cũng từng nói, đời người sống trên đời không thẹn với lương tâm, không có gì hơn suy bụng ta ra bụng người.
Bệ hạ tốt với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh muốn báo đáp bệ hạ.
Chỉ đơn giản như vậy.
"Người khác đều tranh công xin thưởng, trẫm cho khanh cơ hội nhưng khanh không nói?" Hoàng đế mở mắt nhìn phần vai phồng lên của Thẩm Lãnh: "Vết thương như thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Không sao, thương da thịt."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Dù khanh không nói thì trẫm cũng biết, khanh lên chỗ cao đứng, nếu như vậy, một là có thể ngăn cản cường đạo từ phía dưới xông lên, hai là thu hút sự của chú ý những tên cường đạo kia, làm cho bọn chúng chỉ lo nhìn khanh, hận không thể chém ngươi, sẽ không để ý đến trẫm."
Thẩm Lãnh lại cười cười, có chút ngượng nghịu.
"Thẩm Tiểu Tùng đã dạy một đồ đệ tốt." Hoàng đế lại nhắm mắt lại: "Khanh chặn mũi tên cho Bùi Đình Sơn, là vì Mạnh Trường An?"
Hoàng đế muốn biết một đáp án chính xác, nếu Thẩm Lãnh thật sự là vì Mạnh Trường An, hoàng đế không thể không nhắc nhở hắn vài câu.
"Không phải." Thẩm Lãnh trả lời: "Lúc đó đâu còn có tâm tư nghĩ nhiều như vậy, người đứng ở bên cạnh thần đều là đồng bào, tất nhiên phải chắn."
"Người đứng bên cạnh đều là đồng bào."
Hoàng đế thì thào dường như lặp lại một lần, trong lúc bất tri bất giác, khóe miệng mang ý cười.
Đây mới là Thẩm Lãnh mà ông ta thích, đây mới là nguyên nhân ông ta thích Thẩm Lãnh, chứ không phải một người ở trên chiến trường cũng giỏi về tâm kế.
"Trẫm nghe nói lúc ở nam cương Trang Ung đã cho khanh một bộ nhuyễn giáp cởi từ trên người thân vương Cầu Lập xuống?"
"Thần tặng người khác rồi."
"Trẫm biết." Hoàng đế chỉ chỉ vào cái bàn đối diện: "Ở đó có một bộ nhuyễn giáp, đại khái đã để ba mươi năm rồi... Thưởng cho khanh, đừng chê cũ."
Thẩm Lãnh cười đi lên phía trước: "Không đâu không đâu, đồ cho không sao còn chê này chê kia được, thần cũng không chê cái gì cả, nếu bệ hạ còn có bạc ba mươi năm không dùng đến cũng có thể thưởng một chút."
Hoàng đế phì cười một tiếng, không phải bây giờ ông ta không trang trọng, hoàng đế nào có ai không trang trọng, thượng triều đối mặt với văn võ bá quan tất nhiên phải luyện ra vẻ mặt uy nghiêm, trừ phi là thật sự không nhịn được.
Thật ra trong lúc nhất thời Thẩm Lãnh không kịp phản ứng, bộ nhuyễn giáp mà hoàng đế nói đã để ba mươi năm đó, còn có thể là của ai, chỉ có thể là bộ bệ hạ đã mặc trên người lúc chinh chiến trước đây, nếu truyền ra ngoài cũng không biết sẽ khiến bao nhiêu người ngưỡng mộ muốn chết, đó là vinh quang lớn lao, cho dù là tứ cương đại tướng quân cũng có người nào từng được bệ hạ ban thưởng như thế này?
Cũng không phải là nói bộ nhuyễn giáp này đáng giá cỡ nào, cũng không phải làm bằng tơ vàng chỉ ngọc gì, mà nằm ở ý nghĩa.
"Khanh cần nhiều bạc như vậy làm gì?" Hoàng đế giơ tay lên xoa xoa đầu lông mày của mình.
Thẩm Lãnh ôm hộp lên lui về vị trí lúc nãy: "Thần muốn tích lũy tiền, tương lai mua một ngọn núi nhỏ, xây một cái viện, để cho Thẩm tiên sinh dưỡng lão... Viện phải thật lớn, có thể trồng rau, nuôi lợn, nuôi dê, nuôi đại bạch nữa."
"Nuôi đại bạch gì?"
"Đại bạch... nga." (1)
Hoàng đế hơi ngẩn người: "Lúc trẫm phong hầu cho khanh, không phải đã nói với khanh là có thực ấp phong địa?"
Thẩm Lãnh cũng ngẩn người: "Có sao?"
Hoàng đế thở dài: "Khanh có thể là một hầu tước tâm lớn nhất từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay rồi."
Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười, cẩn thận ngẫm nghĩ lần trước lúc phong hầu bệ hạ thật sự từng nói sao? Hay là mình luôn chinh chiến ở bên ngoài, đã quên chuyện này rồi...
Hoàng đế trầm mặc một lúc, bỗng nhiên sực nhớ ra một chuyện: "Trân châu lần trước trẫm thưởng cho khanh, tùy tiện bán đi mấy hạt, mua một mảnh đất cũng không phải là vấn đề."
Thẩm Lãnh: "Cái đó không được, thần phải làm hà phệ (2) cho Trà Nhi."
Hoàng đế: "..."
Ông ta trầm mặc một lúc rồi nói: "Trong tay trẫm không có bạc ba mươi năm không dùng, lần này bạc thu được từ trong tay hải tặc Hải Phù Đồ, lấy ra ba ngàn lượng xem như thưởng cho khanh, ba ngàn lượng không ít."
Thẩm Lãnh vội vàng hành lễ lần nữa, sau đó nhớ ra một chuyện: "Thần có tội."
"Khanh nói chuyện tự ý đưa hải tặc Hồng Thập Nhất Nương vào Vĩnh Xương Đài đảo Kỳ Ninh?"
"Vâng."
"Quả thật là làm không tốt, mặc kệ nàng ta là hải tặc giết hải tặc, hay là hải tặc gì, hải tặc chính là hải tặc. Khanh biết rõ khi đó bên cạnh trẫm không có bao nhiêu người hộ vệ, nhưng vẫn tự ý đưa nàng ta lên, trẫm không có cách nào giải vây cho khanh, trước mắt vạn chúng, nhiều người nhìn như vậy, nếu ngược lại trẫm còn làm như không thấy, đó chính là tư pháp Đại Ninh bất công, là trẫm bất công."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Xin bệ hạ trách phạt."
Hoàng đế nghĩ nghĩ: "Có phải khanh đã bị trẫm trừ mười năm bổng lộc rồi không?"
Thẩm Lãnh: "Vâng vâng vâng."
Hoàng đế: "Trừ thêm thì không thích hợp lắm."
Thẩm Lãnh vui vẻ: "Vâng vâng vâng."
Hoàng đế: "Vậy thì phạt ba ngàn lượng bạc đi."
Thẩm Lãnh: "..."
(1) Đại bạch nga: thiên nga lớn.
(2) Hà phệ: một loại phục sức khoác trên vai của phụ nữ cổ đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận