Trường Ninh Đế Quân

Chương 1259: Thời đại mới trong mong muốn

Bộc Nguyệt nhìn ra trong mắt Thanh Thụ đã có dao động. Con người y biết rất rõ rằng đến bây giờ dựa vào bản thân đã không có cách nào sống yên, thậm chí không có cách nào sinh tồn. Không biết kẻ người Ninh vẫn luôn đuổi giết y đang ở chỗ nào, chỉ cần y ra khỏi đại doanh Khất Liệt Quân của Thanh Thụ là có thể chết.
Lúc trước y lựa chọn đi theo Liêu Sát Lang, không phải y thật sự xem trọng Liêu Sát Lang, chỉ là tạm thời né tránh kiếm khách người Ninh kia.
Nhưng bây giờ thì khác, y thật sự cảm thấy có thể lợi dụng Thanh Thụ. Thanh Thụ không phải Liêu Sát Lang, người kia tuy dã vọng nặng hơn nhưng y cũng đanh đá chua ngoa hơn, hơn nữa cũng không dễ dàng tin tưởng Bộc Nguyệt.
Bên cạnh Thanh Thụ không có người nào, tuy rằng gã ta tiếp nhận đại doanh Nam Viện nhưng cũng không thật sự nắm chắc mười phần, bên cạnh gã ta cũng không có mưu sĩ gì. Gã ta lại là một người xuất thân hàn môn không có chỗ dựa vững chắc, cho dù gã ta đã là đại tướng quân nhưng cũng không uy vọng.
Nhưng với Hắc Vũ lúc này thì không có kỳ tích gì không thể xuất hiện.
"Ta biết ngươi muốn nói gì."
Thanh Thụ liếc mắt nhìn Bộc Nguyệt một cái: "Nhưng ngươi nên biết trong tay ta không có gì cả, ngươi muốn lợi dụng ta đạt được mục đích gì là không có khả năng, cũng không thực tế, hay ngươi tìm một cơ hội chạy đi thật xa đi."
Gã ta ngừng lại một chút rồi nói: "Lúc trước ta vào Tinh Thành ngươi từng chiếu cố ta, bây giờ ta cứu ngươi một mạng xem như trả ân nghĩa của ngươi lúc trước, nhiều hơn thì ta không làm được."
Bộc Nguyệt hừ một tiếng: "Ngươi nghĩ hiện tại Hắc Vũ vẫn là Hắc Vũ xem trọng xuất thân? Hiện tại Hắc Vũ còn là Hắc Vũ do quý tộc thống trị tất cả?"
Y đi đến trước bản đồ thò tay ra chỉ vị trí của Tinh Thành: "Lúc trước Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ muốn thoát khỏi Tâm Phụng Nguyệt nên đã giết không ít triều thần theo phe Tâm Phụng Nguyệt, mà Tâm Phụng Nguyệt càng giết nhiều người hơn, cuộc nội đấu của hai người bọn họ đã khiến triều đình Hắc Vũ thây ngang khắp đồng."
"Ngươi nói là hận người của Khoát Khả Địch gia tộc nhiều hơn hay hận người của Tâm Phụng Nguyệt nhiều hơn?"
Bộc Nguyệt biết nếu mình không nói rõ ràng thì sẽ bị Thanh Thụ đuổi đi. Thanh Thụ cũng đang sợ một khi Tâm Phụng Nguyệt phát hiện Bộc Nguyệt ở trong quân của gã ta thì sẽ lập tức bị trừng trị. Tâm Phụng Nguyệt vốn đã không dễ tin người khác, hạ quyết tâm giết gã ta cũng không có quá nhiều rối rắm.
Bộc Nguyệt tiếp tục nói: "Hiện tại Hắc Vũ là cái gì định đoạt? Thậm chí không phải Tâm Phụng Nguyệt, mà là quân quyền!"
Y không dám nói quá lớn tiếng, cho nên lại có vẻ bén nhọn hơn một chút.
"Chỉ cần trong tay có quân quyền thì có thể thành đại sự."
Bộc Nguyệt bước đi đến trước người Thanh Thụ: "Ta biết, thật ra võ nghệ của ngươi không thua Tâm Phụng Nguyệt, thậm chí có thể còn mạnh hơn Tâm Phụng Nguyệt một chút, đương nhiên ta cũng không yếu... Hai người chúng ta liên thủ, trong Hắc Vũ không có đối thủ."
Thanh Thụ liếc mắt nhìn Bộc Nguyệt một cái có chút khinh miệt: "Ta còn tưởng ngươi có thể nói ra những thứ gì hay ho, chẳng qua cũng chỉ ấu trĩ vô vị như thế... Ngươi thật sự nghĩ những quý tộc đó sẽ nhường quyền lợi cho người ngoài? Còn nhắc tới võ nghệ cá nhân của chúng ta, đứng trước thực lực, võ nghệ cá nhân của chúng ta có là gì?"
"Tính!"
Bộc Nguyệt nói: "Ngươi đừng quên lúc trước Tâm Phụng Nguyệt nói như thế nào. Lúc trước ông ta tự xưng là đệ nhất cao thủ đế quốc Hắc Vũ, lấy ra một mánh lới, nói là Nguyệt Thần ban tặng, nói Hắc Vũ đệ nhất cao thủ nhất định phải là tông chủ Kiếm Môn, hoặc là người được Nguyệt Thần lựa chọn, đó là người do Nguyệt Thần sắp xếp ở nhân gian bảo vệ đế quốc Hắc Vũ."
Bộc Nguyệt lại tiến lên một bước, đến gần Thanh Thụ trong gang tấc: "Ngươi đã là đại tướng quân, lúc trước ngươi dám nghĩ? Nếu ngươi đã là đại tướng quân rồi, tại sao ngươi không dám nghĩ nhiều hơn nữa?"
Bộc Nguyệt thở dài một hơi: "Không giết Tâm Phụng Nguyệt, sớm muộn gì chúng ta cũng đều sẽ chết, ta sẽ chết sớm hơn ngươi, đến lúc đó ngay cả một trợ thủ ngươi cũng không còn... Chỉ cần chúng ta có thể lợi dụng tốt cơ hội, giết Tâm Phụng Nguyệt rồi ta sẽ chủ trì Kiếm Môn. Đến bây giờ Tâm Phụng Nguyệt vẫn chưa tuyên bố với bên ngoài ta là phản bội, bởi vì ông ta yêu quý thanh danh và thể diện của mình. Ông ta tuyên bố ta phản quốc thì không khác nào tuyên bố Kiếm Môn không đáng tin cậy. Kiếm Môn là tín ngưỡng của bách tính Hắc Vũ, ta là người thừa kế do ông ta chọn, ngay cả ta cũng phản quốc, các bách tính còn có thể có tín ngưỡng gì đối với Kiếm Môn nữa."
Y nói một hơi nhiều như vậy cổ họng cũng hơi khô, quay người cầm ấm nước lên uống ừng ực ừng ực mấy ngụm, giơ tay lên lau nước trên cằm: "Chỉ xem kế hoạch như thế nào, chỉ cần kế hoạch thích đáng, ta sẽ thay thế Tâm Phụng Nguyệt trở thành chủ Kiếm Môn, ngươi làm hãn hoàng Hắc Vũ, ta làm lễ lên ngôi cho ngươi, danh chính ngôn thuận."
Y vươn tay chỉ ra bên ngoài: "Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua cơ hội mà ông Trời cho ngươi? Tám vạn quân Nam Viện này, trong đó còn có ba vạn hai ngàn lính Khất Liệt Quân, đủ để giúp ngươi giết về Tinh Thành... Ngoài ra, ta cũng đã nghĩ giúp ngươi."
Bộc Nguyệt nói: "Bây giờ Tâm Phụng Nguyệt đang mua chuộc lòng người, mua chuộc người như thế nào? Người như ngươi, người như Bân Diệp, đều là xuất thân hàn môn. Ông ta đang học hoàng đế Lý Thừa Đường của Ninh quốc, nhưng nếu như vậy thì tất sẽ chọc giận những quý tộc vốn đã vừa sợ vừa hận Tâm Phụng Nguyệt."
Y nhìn vào mắt Thanh Thụ nói cực kỳ nhanh: "Ta có thể đi du thuyết giúp ngươi. Chỉ cần ngươi gật đầu, ta có thể rời quân doanh lặng lẽ về Tinh Thành đi gặp thủ lĩnh của các đại gia tộc, rồi đi khuyên ai cân của những bộ tộc kia, chúng ta hứa cho bọn họ quyền lợi của triều đình mới..."
Bộc Nguyệt ngừng lại một chút: "Nhưng... Tâm Phụng Nguyệt nhất định phải chết trước. Ông ta không chết, người của các gia tộc lớn và các bộ tộc lớn cũng không dám động, bọn họ là gì? Một đám khốn kiếp gió chiều nào xoay chiều đó mà thôi."
Thanh Thụ sắc mặt rối rắm, lại im lặng một lúc lâu sau mới thở dài: "Ta không hại ngươi, ngươi cũng chớ hại ta. Ngươi có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng không thể nói những chuyện này nữa... Bộc Nguyệt, ta biết ngươi có khát vọng lớn, cũng biết con đường sống duy nhất của ngươi chính là Tâm Phụng Nguyệt chết, nhưng xin lỗi, chuyện hư vô mờ mịt đến mức không có một tia cơ hội nào như thế này, ta không dám đánh cược với ngươi. Ngươi nói sớm muộn gì Tâm Phụng Nguyệt cũng sẽ giết ta, tại sao ông ta phải giết ta? Hiện tại ta đã là thân tín của ông ta, ta nắm đại doanh Nam Viện trong tay, ta không làm gì cả cũng đã là Nam Viện đại tướng quân, hà tất phải đánh cược với ngươi."
Bộc Nguyệt nghe gã ta nói câu này xong liền ngây người, trong nháy mắt đã trở nên chán nản: "Là ta đã xem trọng ngươi, ta tưởng ngươi cũng có chí khí lớn, hóa ra chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân hèn mọn."
"Ngươi nói câu này là gì?!"
Thanh Thụ bị câu nói này chọc giận: "Ngươi điên rồi."
Bộc Nguyệt nói: "Ta biết ngươi đang lo lắng gì, ngươi lo là ngươi hoàn toàn không thể khống chế nổi đại doanh Nam Viện, chỉ cần ngươi hạ quân lệnh, lập tức sẽ có người truyền tin tức cho Tâm Phụng Nguyệt. Tâm Phụng Nguyệt nói một câu, các tướng quân của đại doanh Nam Viện có thể ngũ mã phân thây ngươi..."
Thanh Thụ nói: "Không phải ngươi thấy rất rõ ràng sao? Đại quân tám vạn này, ta thật sự có thể chỉ huy được?"
"Ta giúp ngươi."
Bộc Nguyệt đi đến bên cạnh Thanh Thụ nói nhỏ vài câu cái gì, Thanh Thụ nghe xong lập tức thay đổi sắc mặt: "Ngươi đây là đang chơi lửa."
"Ngươi không dám, coi như ta chưa nói gì."
Bộc Nguyệt nói: "Ngươi không còn người có thể dùng nữa. Ta cũng biết nhiều năm nay ngươi đối xử cực kỳ tốt với thân binh bộ hạ, bọn họ đều một lòng trung thành với ngươi, mấy trăm người này đủ dùng rồi."
Thanh Thụ lắc đầu: "Ta không..."
Gã ta vẫn chưa nói xong, giáo úy thân binh của gã ta là Hồ Tiển từ bên ngoài đi vào, có chút kích động nói: "Đại tướng quân, thật ra Bộc Nguyệt tiên sinh đã tìm chúng ta trước nói rồi. Ta cảm thấy cách của Bộc Nguyệt tiên sinh khả thi, chỉ cần lần này cược thắng, đại tướng quân chính là bệ hạ của Hắc Vũ, chúng ta... chúng ta cũng có thể đứng thẳng người theo."
Hắn ta đỏ mặt lên, thoạt nhìn còn đang đè nén sự kích động của mình, nếu không thì chắc là phản ứng càng kịch liệt mới đúng.
"Đại tướng quân, ngài cũng biết chúng ta có cuộc sống thế nào, cùng cấp bậc, ta là giáo úy, những người xuất thân quý tộc kia cũng là giáo úy, nhưng bọn họ lại dám cầm roi quất vào mặt ta."
Hồ Tiển giơ tay lên chỉ vào vết sẹo trên mặt mình: "Đại tướng quân ngài đã quên sao? Khi đó nếu không phải đại tướng quân khuyên can, ta sẽ bị đánh chết, mà đánh chết thì thế nào? Bọn họ chẳng có chuyện gì cả, cùng lắm thì bồi thường chút tiền bạc thôi."
Hồ Tiển nói: "Ta không tin lời Tâm Phụng Nguyệt nói, ta không tin ông ta sẽ để cho người xuất thân giống như ta thật sự thành công. Đại tướng quân, chẳng lẽ ngài không nghĩ tới ông ta cho ngài làm đại tướng quân chính là tìm người để chết thay ư... Nếu đánh với người Ninh mà thua, ngài chính là kẻ chết thay. Nếu đánh thắng, tương lai Tâm Phụng Nguyệt ổn định triều cục vẫn sẽ lấy lòng những quý tộc kia, vị trí của ngài vẫn sẽ phải nhường lại, Tâm Phụng Nguyệt có một vạn cái cớ để giết ngài."
Thanh Thụ mấp máy môi nhưng một chữ cũng không nói được.
Bộc Nguyệt biết Thanh Thụ đã thật sự dao động, y vỗ vai Hồ Tiển: "Các ngươi cứ đi làm theo như ta nói trước, ta khuyên đại tướng quân của các ngươi thêm. Đế quốc không thể vong trong tay Tâm Phụng Nguyệt, chúng ta cũng không thể giao tính mạng và tiền đồ của mình cho ông ta. Nếu cuối cùng chúng ta đánh cược tính mạng mà thành công, người đứng ở đó chỉ điểm giang sơn là chúng ta. Cược thua, chẳng qua là chết, con người sớm muộn gì cũng sẽ chết."
"Được!"
Hồ Tiển lên tiếng: "Ta đi làm theo ngươi nói, đi tung tin trong quân trước, nói để có thể giúp đại tướng quân mau chóng nắm giữ đại doanh Nam Viện, Tâm Phụng Nguyệt đã đang nghĩ biện pháp diệt trừ các tướng quân trong đại doanh, sắp xếp thân tín của đại tướng quân lên."
Thanh Thụ nghe được câu này liền ngẩn ra: "Ngươi đừng đi vội!"
"Xin lỗi đại tướng quân."
Hồ Tiển nói: "Bộc Nguyệt tiên sinh nói đúng, chúng ta không thể tùy tiện giao tính mạng của mình cho người như Tâm Phụng Nguyệt nữa, chúng ta phải liều một lần vì chính mình."
Bộc Nguyệt nói: "Kế hoạch của ta tuy nghe có vẻ to gan nhưng tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Trước hết để cho thân binh của ngươi tung tin ở trong quân doanh, cứ nói Tâm Phụng Nguyệt đang mưu đồ bí mật diệt trừ các tướng quân của đại doanh Nam Viện. Sau đó ta sẽ lập kế, để cho bọn họ biết đại tướng quân xé rách ý chỉ của Tâm Phụng Nguyệt để bảo vệ bọn họ. Bản ý chỉ bị xé rách này ta cũng sẽ cho người sắp xếp để tướng quân Khoát Đà Phụ cực kỳ có uy tín trong quân nhìn thấy."
Thanh Thụ nói: "Một khi Khoát Đà Phụ cầm ý chỉ giả này đi gặp Tâm Phụng Nguyệt, chúng ta đều sẽ chết."
"Hãy đánh cược là ông ta sẽ không đi."
Bộc Nguyệt nói: "Huống hồ ông ta đi cũng chưa chắc có thể gặp được Tâm Phụng Nguyệt, ta sẽ theo dõi ông ta chặt chẽ. Không có ai biết ta ở chỗ ngươi, ta âm thầm theo dõi ông ta, ông ta không đi gặp Tâm Phụng Nguyệt thì thôi, nếu đi gặp thì ta lập tức giết ông ta. Ta tự tin vẫn có vài phần nắm chắc nếu muốn giết ông ta."
Ánh mắt của Thanh Thụ không ngừng lóe lên, một lát sau liền gật đầu: "Chỉ cần Khoát Đà Phụ đứng về phía ta, ta có thể ổn định đại doanh Nam Viện, cho dù không thể giết Tâm Phụng Nguyệt, chúng ta đi đánh chiếm một vùng giang sơn cũng không phải là chuyện không có khả năng."
Bộc Nguyệt nhìn vào mắt Thanh Thụ: "Giống như trước kia gia tộc Khoát Khả Địch cướp đoạt ngôi vị hoàng đế, chúng ta cũng có thể làm được."
Thanh Thụ thở dài: "Ta không biết có thể như vậy hay không, ta chỉ biết... không ngờ ta lại đồng ý cùng các ngươi đánh cược tính mạng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận