Trường Ninh Đế Quân

Chương 1391: Trị địa trị quốc

Mấy năm trước Đại Ninh mở rộng biên cương khiến cho cương vực phình ra hơn gấp đôi. Vốn dĩ Đại Ninh có mười chín đạo, mỗi đạo mười chín quận, sau đó diệt Lâm Việt thiết lập Bình Việt đạo, từ đó về sau bắt đầu sự khuếch trương điên cuồng của Đại Ninh.
Hiện tại Đại Ninh có ba mươi tám đạo, mà ngoại trừ Bình Việt đạo ra, dường như mỗi một đạo mới được mở rộng đều có bóng dáng của Thẩm Lãnh.
Cho nên trong lòng các bách tính Thẩm Lãnh chính là phúc tướng của Đại Ninh.
Bách tính Đại Ninh có nhiều người không tin quỷ thần, nhưng trong chuyện thế này lại có chút mê tín, cho nên sau này Đại Ninh chinh chiến nhiều lần, điều các bách tính tò mò nhất là... lần này Thẩm tướng quân có đi hay không?
Đại khái theo lão bách tính thấy chỉ cần là Thẩm tướng quân đi thì trận chiến này sẽ tất thắng không thể nghi ngờ, sự mê tín không có đạo lý.
Mà bản thân Thẩm Lãnh cũng không biết hắn được các bách tính kính yêu nhiều như thế nào, cũng không biết các bách tính nóng ruột nóng gan cỡ nào về vụ án của hắn.
Khổ nỗi còn có rất nhiều vụ án liên quan đến hắn.
Nhưng bất kể là vụ án gì, trong lòng các bách tính quả quyết không tin, còn lâu bọn họ mới nghĩ một người lập công lao như vậy cho Đại Ninh sẽ làm chuyện ác, sẽ vi phạm quốc pháp.
Thật ra các bách tính chỉ phát hiện phàm là cuộc chinh chiến có Thẩm Lãnh tham dự đều thắng, nhưng không nhận thấy phàm là vụ án mà Thẩm Lãnh có liên lụy sẽ luôn có thể moi ra được rất nhiều người.
Không phải là một kiểu phúc tướng khác hay sao?
Đương nhiên các bách tính cũng sẽ không biết thật ra rất nhiều vụ án không có quan hệ gì với Thẩm Lãnh, là bệ hạ kiên quyết ấn hắn vào, giống như rất nhiều cuộc chinh chiến Thẩm Lãnh vốn không cần tham dự cũng là bệ hạ phái đi.
Ở bên Hồ Kiến đạo này, nói từ một ý nghĩa nào đó thì đạo thừa Tiết Hoa Y cũng khá giống Thẩm Lãnh. Ở tuổi ba mươi bảy hắn ta đã trở thành đạo thừa tòng nhị phẩm, không chỉ là vì công lao của bản thân hắn ta, là công lao của vô số người được âm thầm đắp lên người hắn ta.
Từ sau khi nhà mẹ đẻ của tiền hoàng hậu bị tịch thu nhà, Dương gia xem như đã hoàn toàn sụp đổ, mà lúc đó Tiết Thành đã biết nếu còn muốn hoàn thành đại sự thì nhất định phải có một trợ thủ, dựa vào sức của một mình ông ta là cực kỳ khó xoay chuyển trời đất.
Cho nên Tiết Hoa Y là một người rất may mắn. Ban đầu người nâng đỡ hắn ta là Dương hoàng hậu, Dương hoàng hậu chết, hậu tộc không còn thì là Mộc Chiêu Đồng tiếp sức nâng đỡ hắn ta, sau khi Mộc Chiêu Đồng không còn nữa thì là Tiết Thành nâng đỡ hắn ta.
Giống với Thẩm Lãnh là vì cũng có người đang nâng đỡ Thẩm Lãnh, mà người này chính là đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường.
Ông ta chính là muốn nâng đỡ Thẩm Lãnh, nâng lên thật cao, cũng không sợ Thẩm Lãnh sẽ ngã xuống, mặc kệ nâng lên cao cỡ nào, ông ta đều chấp nhận được. Hắn là hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh, ông ta là chủ của giang sơn ba mươi tám đạo và hơn mười tiểu quốc.
Đôi tay của ông ta cực kỳ có lực.
Tốc độ mở rộng biên cương của Đại Ninh quá nhanh, cũng tạo thành sự thiếu khuyết rõ ràng số lượng quan viên phái đến các nơi, mà lúc này đây, cái ghế đạo thừa Kinh Kỳ đạo đã bỏ trống khác lâu. Một nơi quan trọng như vậy, nếu tùy tiện chọn người thì đã chọn từ lâu rồi, chính bởi vì đây là Kinh Kỳ đạo dưới chân thiên tử cho nên này ứng viên chức đạo thừa nhất định phải thận trọng và rất thận trọng.
Trong danh sách do Lại bộ thượng thư đệ trình, người thích hợp nhất chỉ có thể là Tiết Hoa Y.
Trẻ trung khoẻ mạnh, công lao hiển hách.
Nhìn bản tấu chương này, điều khiến bệ hạ cảm thấy hài lòng là sự quyết đoán của Tiết Hoa Y. Hồ Kiến đạo cứu trợ, lúc lũ lụt còn đỡ, việc điều hành không có vấn đề gì xảy ra, nhưng sau khi dịch bệnh xuất hiện đã có rất nhiều quan viên địa phương muốn tránh còn không kịp, đều không muốn gánh vác.
Tiết Hoa Y giận dữ, đích thân dẫn người của y học quán đạo phủ Hồ Kiến đạo đến nơi dịch bệnh nghiêm trọng nhất trị bệnh cứu người, trong suốt nửa tháng luôn ở cùng với người của y học quán. Nửa tháng sau hắn ta bắt nhốt toàn bộ hơn một trăm quan viên địa phương bị điều tra ra, bốn người gây ảnh hưởng tồi tệ nhất trực tiếp bị hắn ta chém đầu.
Đạo phủ Hồ Kiến đạo là Trịnh Trực Chu cũng cảm thấy không nên giết người tùy tiện như vậy, nhưng Tiết Hoa Y lại giống như lòng dạ sắt đá, ngay cả Trịnh Trực Chu nói cũng không nghe, tiền trảm hậu báo, giết người ở địa phương rồi mới phái người báo cho Trịnh Trực Chu.
Người đã giết rồi, đương nhiên Trịnh Trực Chu sẽ đứng về phía Tiết Hoa Y. Một người là đạo phủ, một người là đạo thừa, ông ta không thể nào để cho người ta nghĩ hai vị đại nhân vật trong nha môn đạo phủ có mâu thuẫn được.
Mâu thuẫn là chuyện riêng tư, không thể để cho các bách tính nhìn thấy, đương nhiên cũng không có mâu thuẫn gì. Trịnh Trực Chu rất thích con người Tiết Hoa Y, biết làm việc, hiểu trước sau, biết sâu cạn, rõ đạo lý.
Mấy quan viên gây ảnh hưởng xấu nhất bị chém đầu trước mặt mọi người. Ngày đó ở trên pháp trường, Tiết Hoa Y đứng trên đài cao lớn tiếng nói: “Ta xuất thân là quân nhân, làm việc sẽ không quanh co vòng vo. Ta chỉ biết tướng quân của Đại Ninh sẽ không chạy phía sau binh lính, quan viên của Đại Ninh cũng không nên trốn ở sau lưng bách tính. Tướng quân trốn ở sau lưng các binh sĩ đáng chết, quan viên nấp ở sau lưng các bách tính cũng đáng chết!”
Hắn ta ra lệnh một tiếng, đầu người rơi xuống đất.
Ở Hồ Kiến đạo, thanh danh của Tiết Hoa Y nổi lên vượt xa Trịnh Trực Chu.
Tứ Huyện.
Tiết Hoa Y dẫn theo quan viên thủ hạ đi an ủi bách tính gặp nạn, đích thân phân phát lương thực vật tư. Mà những lương thực vật tư này, chính là do Lý Trường Trạch và đám dân phu dỡ xuống vào một ngày trước.
Buổi trưa, Tiết Hoa Y ăn cơm ở ngay trong thôn cùng với các bách tính, ăn bánh dưa muối, uống nước lạnh.
Buổi chiều, xe ngựa trở về, Tiết Hoa Y nhìn nam nhân trung niên ngồi trước mặt, phụ tá Diêm Thác Chí của hắn ta.
“Lịch trình an bài như thế nào?”
Tiết Hoa Y nheo mắt hỏi, vẻ mặt mỏi mệt.
Diêm Thác Chí mở quyển sổ trong tay ra xem: “Trước đêm nay sẽ đến huyện Khải Dương, ngày mai là ngày phát lương thực ở huyện Khải Dương. Dựa theo lịch trình đã xếp sẵn, đại nhân phải xuống ruộng cùng trồng trọt với các bách tính, lúc ăn cơm trưa sẽ cùng ăn với các bách tính ở hai bên bờ ruộng, buổi chiều khởi hành trở về đạo trị Hồ Châu.”
“Ngày kia sẽ đi ngang qua hồ Kỳ Nha, kiểm tra việc sửa chữa đê hồ Kỳ Nha. Nước lũ phá hỏng đê hồ Kỳ Nha, sương binh, dân công và chiến binh được điều đến đã chặn tất cả đê điều, tiện đường qua đó xem thử, hỏi thăm những người tham dự sửa đê một chút.”
Tiết Hoa Y gật đầu, nhắm mắt lại: “Ta nghỉ một lát, quả thật là hơi mệt mỏi.”
Diêm Thác Chí khép sổ lại, im lặng một lát rồi không nhịn được lại hỏi một câu: “Đại nhân đã đi gặp tiền thái tử Lý Trường Trạch sao?”
“Ừm, đêm qua đã đi gặp mặt. Dù sao ta cũng là đạo thừa của Hồ Kiến đạo, hắn là hoàng tử phạm tội lớn bị giáng làm thứ dân, không gặp công khai vẫn tốt hơn, ta không thể để cho các bách tính nói ta nịnh bợ một phế thái tử. Ta không đi gặp hắn mà chỉ ở Tứ Huyện phát lương thực cho các bách tính mới có lợi cho thanh danh của ta.”
Diêm Thác Chí gật đầu: “Thật ra... đêm qua đại nhân cũng không nên đi.”
“Cũng sẽ phải đi thôi.”
Tiết Hoa Y nói: “Chuyện Cứu trợ đã đến lúc kết thúc, mấy ngày nữa ta phải tổ chức tiệc cảm ơn ở thành Hồ Châu, mở tiệc chiêu đãi tất cả mọi người của y học quán các đạo đến chi viện, bọn họ đều là ân nhân của bách tính Hồ Kiến đạo, ta nhất định phải tham gia tiệc cảm ơn này, đạo phủ đại nhân cũng sẽ tham gia.”
“Sau tiệc cảm ơn, ta sẽ sai sương binh hộ tống mọi người về quê, các nơi đưa tiễn theo quy cách cao nhất. Nói đến đây... ngươi phải cẩn thận theo dõi chuyện này, binh lực của mỗi đội ngũ hộ tống không được dưới năm mươi người, phải có thanh thế. Đã triệu tập sương binh từ các quận huyện tới, cũng đã hoàn thành phân công đội ngũ, nhưng ngày hôm sau lúc ra khỏi thành có quá nhiều đội ngũ sẽ khó tránh khỏi bị hỗn loạn, ngươi phải làm tốt chuyện này, phải đích thân theo dõi.”
“Vâng.” Diêm Thác Chí cúi đầu nói: “Sẽ không có sai sót, tổng cộng có một trăm ba mươi hai đội thầy thuốc, mỗi đội năm mươi sương binh hộ tống, tất cả chi phí ăn mặc dọc đường đều là Hồ Kiến đạo chúng ta bỏ ra, đều đã sắp xếp xong rồi.”
Tiết Hoa Y gật đầu: “Vậy thì tốt, ta thật sự phải nghỉ một lát.”
Diêm Thác Chí im lặng một lát rồi áy náy nói: “Đại nhân, đợi chút nữa hãy nghỉ, thuộc hạ vẫn cảm thấy chuyện này không thỏa đáng, có phải đại nhân đã nói với Lý Trường Trạch chuyện ngài sắp được điều về Kinh Kỳ đạo không?”
Tiết Hoa Y mở mắt: “Nói rồi.”
“Việc này còn chưa chắc mà.”
“Trên cơ bản là đã chắc rồi.”
Tiết Hoa Y giơ tay lên dụi mắt. Hắn ta đã bôn ba nhiều ngày, quả thật mệt nhọc, trong mắt giăng đầy tơ máu.
Hắn ta cười nói: “Tấu chương tiến cử ta của đạo phủ đại nhân đã sớm được gửi đi Trường An, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chắc hẳn đã đến nơi. Kinh Kỳ đạo thiếu đạo thừa đã rất lâu rồi, ta là người thích hợp nhất, ngươi nên hiểu người dốc sức tiến cử ta nhiều nhất chính là đạo phủ đại nhân của chúng ta mới đúng.”
Diêm Thác Chí là một trợ thủ xuất sắc nhất, chuyện gì Tiết Hoa Y an bài thì y cũng có thể xử lý cực kỳ gọn gàng, sắp xếp lịch trình cho Tiết Hoa Y cũng chu đáo chặt chẽ hơn người khác. Có thể nói không có Diêm Thác Chí thì Tiết Hoa Y có rất nhiều ý tưởng nhưng chưa chắc đã làm tốt, lịch trình cũng sẽ phải tự làm.
Nhưng hắn ta biết, Diêm Thác Chí là một thuộc hạ đủ tư cách nhất, nhưng tầm nhìn lại không quá lâu dài.
“Ngươi nghĩ đi...” Tiết Hoa Y cười nói: “Chuyện cứu trợ lần này, tổng cộng trước sau, là ai bỏ công sức nhiều nhất, là ai được lòng dân nhất?”
Diêm Thác Chí nói: “Đương nhiên là đại nhân ngài.”
“Quả thật là ta.”
Tiết Hoa Y nói: “Nhất là sau khi chém mấy cái đầu người kia, ta đã cảm nhận được lòng kính trọng của các bách tính đối với ta, chẳng lẽ đạo phủ đại nhân không cảm nhận được? Ông ta làm sao sẽ thật lòng thật dạ giữ ta ở lại Hồ Kiến đạo...”
Hắn ta khẽ cười nói: “Đạo phủ đại nhân cực lực tiến cử ta, điều ta về Kinh Kỳ đạo, như vậy vừa có thể để ta rời khỏi Hồ Kiến đạo, vừa có thể thể hiện phong phạm của ông ta ở trước mặt bệ hạ, càng có thể để cho các bách tính biết sự rộng lượng của ông ta, nhất cử đa đắc. Trịnh đại nhân thì không tiếc công sức, về phía triều đình, trong tay Lại bộ thượng thư khan hiếm người, Kinh Kỳ đạo lại là nơi quan trọng của quan trọng. Ngươi đừng quên đạo phủ Trịnh đại nhân không phải người của chúng ta, Lại bộ thượng thư cũng không phải người của chúng ta, nhưng Trịnh đại nhân và Lại bộ thượng thư là đồng môn, hai nhân vật lớn đều không phải người của chúng ta nhưng đều đang giúp ta, như vậy mới là cục diện tốt nhất.”
Giờ Diêm Thác Chí mới hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm: “Cho nên để cho đại nhân mau chóng rời Hồ Kiến đạo, tất nhiên đạo phủ đại nhân sẽ có nhiều trao đổi với Lại bộ thượng thư đại nhân, Lại bộ thượng thư đại nhân cũng sẽ cố gắng hết sức tiến cử đại nhân ở trước mặt bệ hạ.”
“Ừ.” Tiết Hoa Y gật đầu, lại nhắm mắt lại: “Nhắc tới đạo phủ đại nhân, còn có một chuyện ngươi cần sắp xếp sớm... Sau khi trở lại Hồ Châu làm tiệc cảm ơn, phải mở tiệc chiêu đãi tất cả thầy thuốc đến Hồ Kiến đạo ta giúp đỡ, đạo phủ đại nhân nhất định phải là người có danh vọng nhất, sắp xếp một vài người tặng bảng chữ cho đạo phủ đại nhân ở trước mặt những thầy thuốc đó, khua chiêng gõ trống, náo nhiệt một chút, ngoài ra, phải có cơ hội để phủ đại nhân nói chuyện trước mặt các bách tính.”
Hắn ta lại nhắm mắt lại: “Đừng quấy rầy ta nữa, nếu ta đang ngủ mà ngươi còn lải nhải, ta sẽ mắng ngươi.”
Diêm Thác Chí cười cười: “Không quấy rầy không quấy rầy, đại nhân nghỉ ngơi đi.”
Y lấy tấm chăn mỏng ở bên cạnh đắp lên người cho Tiết Hoa Y, ngồi ở đó nhìn vị đại nhân vật thật sự là tuổi trẻ tài cao này, thật ra trong lòng y có một mối nghi hoặc vẫn muốn hỏi nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Với khả năng, tài học và phẩm hạnh của Tiết đại nhân, cho dù không giúp vị tiền thái tử kia, sau này tất nhiên Tiết đại nhân cũng sẽ là đạo phủ của một đạo, phong cương đại lại... Không phải Tiết đại nhân diễn kịch, hắn ta thật sự làm việc thực tế, không ai biết rõ hơn Diêm Thác Chí trong nhiều năm nay Tiết đại nhân đã làm những gì.
Sự phát triển của Hồ Kiến đạo, Tiết đại nhân có công to lớn.
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì.”
Tiết Hoa Y lúc nãy rõ ràng đã ngủ mà khóe miệng hơi nhếch lên: “Cho dù ta cố gắng đến mấy thì tương lai cũng sẽ có cực hạn, cao nhất là đạo phủ của một đạo... là người trị địa.”
Nụ cười biến mất, hắn ta thở ra một hơi: “Nhưng ta muốn trị quốc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận