Trường Ninh Đế Quân

Chương 559: Quy tắc nằm ngoài quy tắc

Ngay từ đầu, bất kể là tướng quân của Tuần thành binh mã ti hay là đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật, căn bản là không coi những lục lâm khách đến từ Tây Thục đạo này ra gì, người để ý đến những lục lâm khách này là Hình bộ, là phủ Thuận Thiên, cũng có phủ Đình Úy, trước lúc đó trị an của thành Trường An vẫn luôn rất tốt, Đại Ninh từ khi lập quốc tới nay cũng chưa từng có người nào gây chuyện như vậy ở thành Trường An, cho nên không có phòng bị.
Các quan viên lên triều tan triều, có lúc nào sẽ quan tâm đến việc có người chặn giết mình giữa đường?
Bởi vì suy nghĩ cố hữu là không có người nào dám làm càn như vậy ở thành Trường An.
Bây giờ đã có người dám rồi.
Phía nam thành.
Phụ cận có bách tính đến quan phủ thông báo, hôm qua có mười mấy người lai lịch bất minh vào trong viện tử bỏ không sát bên nhà hắn ta ở, lúc nửa đêm hắn ta dậy đi nhà vệ sinh thì nghe thấy trong viện bên cạnh có tiếng nói chuyện, không dám leo lên tường nhìn, rón ra rón rén đến bên tường nghe ngóng, dường như có không ít người đang xì xào bàn tán.
Buổi sáng hắn ta liền vội vàng chạy tới nha môn phủ Thuận Thiên bẩm báo, phủ Thuận Thiên vốn định mau chóng thông báo tin tức này với Hình bộ, còn chưa kịp sắp xếp người đi thì một nam nhân trẻ tuổi mặc quân phục giáo úy đi vào nha môn phủ Thuận Thiên.
"Bệ hạ nổi giận rồi." Giáo úy trẻ tuổi chỉ nói hai câu, câu thứ hai là: "Cấm quân tiếp nhận."
Nửa canh giờ sau, bách tính ở chung quanh căn nhà bỏ không kia yên lặng rút đi, người nào không kịp rút đi thì được thông báo khóa chặt cửa phòng, ở yên trong phòng đừng đi ra ngoài.
Trong viện, hán tử nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi là kẻ cầm đầu của nhóm lục lâm khách này, hắn ta tên là Ngô Vương Thiên.
Lục lâm khách trong Thập Vạn Đại Sơn Tây Thục đạo tổng cộng phân thành hơn một trăm băng nhóm, thậm chí còn nhiều hơn, vốn dĩ đều là nước giếng không phạm nước sông, ai cũng không muốn trêu chọc vào ai, nhưng từ sau khi mã bang quật khởi, những đám lục lâm khách này vốn là người chuyên cướp bóc đội vận chuyển, nhưng sau này bị đội vận chuyển đuổi giết chung quanh, cục tức này làm sao nhịn được. Lục lâm khách giết hàng thương theo bọn họ thấy chính là chuyện đương nhiên giống như sói ăn thịt cừu, ai ngờ được về sau một đám cừu lại đi lùng sục tìm giết sói ở khắp nơi.
Vì thế đám lục lâm khách này liên hợp lại, đề cử Lôi Hạo Sinh là tổng đà chủ, Ngô Vương Thiên là đại đương gia của một nhóm lục lâm khách khá lớn trong Thập Vạn Đại Sơn, sau khi bọn họ thành lập liên minh, được Lôi Hạo Sinh phong làm đà chủ phân đà.
"Đại đương gia." Thủ hạ cẩn thận dè dặt liếc nhìn Ngô Vương Thiên một cái: "Trước khi đến cũng không có ai nói là sẽ làm chuyện lớn như vậy, hiện tại cả thành Trường An đều đã bị chúng ta làm kinh động, cũng không phải là các huynh đệ sợ chết, chỉ cần có thể giết chết lão già là các huynh đệ chúng ta sẽ chết không sợ, nhưng đến tận bây giờ chúng ta cũng không biết kế hoạch là gì, chỉ là được người khác nói chúng ta không ngừng tìm người để giết là đủ rồi, khi nào mới chấm dứt?"
Ngô Vương Thiên lắc đầu: "Ta không biết, ta chỉ biết đây là cơ hội duy nhất để có thể giết chết lão già kia... Bạch công tử nói, chúng ta gây chuyện, hắn đi giết người."
"Ta không tin được cái tên ẻo lả đó." Thủ hạ thở dài: "Tên đó không đáng tin."
"Chúng ta không có lựa chọn." Ngô Vương Thiên nhìn về phía tên thủ hạ vừa nói chuyện: "Ta nhớ đại ca, nhị ca ngươi đều là bị lão già kia giết, thúc ngươi cũng thế, mỗi một người ở đây đều có người nhà bằng hữu bị người của mã bang giết, đây là chuyện làm rối loạn quy củ, trước giờ đều là người trên lục lâm chúng ta giết người của mã bang, sao đến thời Đại Ninh đã loạn, đổi thành người của mã bang giết chúng ta?"
"Cục tức này, không nhịn được... Các ngươi đều biết, con trai ta là bị lão già kia một đao chém chết." Ngô Vương Thiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: "Đã không biết bao nhiêu lần, mơ thấy con trai ta ôm đầu trong lòng gào khóc nói với ta, nói cha à, con đau quá, cha nhất định phải báo thù cho con..."
Ngô Vương Thiên chậm rãi thở ra một hơi: "Ta cũng không cảm thấy Bạch công tử đáng tin, nhưng đây là cách duy nhất ta tìm được."
"Đại đương gia người nói làm như thế nào chúng ta sẽ làm như thế đó, cùng lắm thì giết ra thành Trường An về Thập Vạn Đại Sơn, ai có thể làm gì được chúng ta."
Đúng lúc này Ngô Vương Thiên khẽ nhíu mày, bên ngoài truyền đến từng tràng tiếng động rất chỉnh tề, mới đầu không có kịp phản ứng, đợi khi kịp phản ứng thì hắn ta biết là đã muộn rồi.
Hắn ta để lại người ở đầu ngõ bên ngoài, nhưng không ai quay lại báo tin đủ để chứng tỏ người của hắn ta ở bên ngoài đã xảy ra chuyện.
"Cầm vũ khí!" Ngô Vương Thiên hô một tiếng, vươn tay ra cầm lấy hoàn thủ đao để ở bên cạnh: "Người tới lần này khác, nghe thấy động tĩnh bên ngoài không? Người tới chắc hẳn là chiến binh của triều đình, không phải những kẻ vô dụng của Hình bộ kia, nhiều năm gần đây mọi người vẫn luôn giao thủ với mã bang, vẫn chưa được chứng kiến bản lĩnh của chiến binh, giết ra ngoài, giết một người là đủ, giết nhiều hơn, giết lùi bọn họ, sau này tên tuổi của chúng ta cũng có thể trấn trụ nửa bầu trời!"
"Giết!"
"Không phải chỉ là chiến binh thôi sao, đều là hai tay hai chân, sợ cái gì mà sợ!"
"Giết chiến binh ở trong thành Trường An, lão tử không sợ trời không sợ đất!"
"Giết ra ngoài!"
Mấy tên lục lâm khách lao đến chỗ cửa viện, một tên trong đó số giơ tay kéo cửa viện ra, quơ đao liền lao ra ngoài, cửa vừa mới mở, sau một tiếng bụp, tên lục lâm khách vừa mở cửa kia lập tức bay ngược trở về phía sau, trên người cắm chi chít mũi tên, một giây trước còn là một người khỏe mạnh bình thường, một giây sau đã biến thành một con nhím rồi.
Không đợi đám lục lâm khách ở bên trong ra ngoài, năm chiến binh tạo thành trận hình hoa mai yểm trợ cho nhau đi vào cửa viện.
Một tên lục lâm khách từ bên cạnh tiến lên chém một đao xuống, chiến binh cấm quân phía đối diện hắn ta giơ thuẫn lên đồng thời người đã bắt đầu di động sang bên cạnh, keng một tiếng, tấm chắn đẩy đao ra, một giây tiếp theo hoành đao của chiến binh thứ hai đã cắt đứt cổ tên lục lâm khách kia.
Năm chiến binh xoay chuyển đi vào, đao chém xuống tất có tấm chắn ngăn cản, xoay ngược xoay xuôi, hết sức chỉnh tề.
Một đội năm người đi vào, hai đội năm người đi vào, ba đội năm người đi vào... Trong viện tử vốn đã không quá rộng rãi này liền có vẻ hơi chật chội, lục lâm khách bị ép lui đến chỗ phòng ở, hơn phân nửa viện tử đều bị chiến binh công chiếm.
Giáo úy trẻ kia từ ngoài cửa viện sải bước đi vào, nhìn nhìn đám lục lâm khách kia, ngữ khí bình thản hạ lệnh: "Bệ hạ ra ý chỉ, không cần giữ lại người sống."
Lại là bụp một tiếng!
Tất cả các chiến binh đi vào viện tử đồng thời tháo liên nỏ xuống nhắm bắn, lúc bọn họ khom nửa người xuống bắn liên nỏ chuẩn xác đến mức giống máy móc... Nếu như nói một chọi một, bất kể một tên lục lâm khách nào trong viện tử này đều có thể dễ dàng giết chết một gã chiến binh, nhưng sau khi bọn họ không thể không nhường ra hơn nửa viện tử, có hơn ba mươi chiến binh đã bố trí sẵn trận hình chiến đấu, bọn họ ngay cả cơ hội một chọi một cũng không có.
Một chọi một?
Ấu trĩ.
Tốc độ bắn liên nỏ cực nhanh, liên nỏ tinh chế của Đại Ninh Võ Công Phường có tốc độ bắn tốc nhanh gấp đôi liên nỏ của quân đội nước khác, mười hai mũi tên bắn liên tiếp, trong viện tử nhỏ như vậy, thần tiên nếu không kịp bay lên cũng sẽ bị bắn thành con nhím.
Ngô Vương Thiên nhìn thủ hạ của mình từng người từng người một ngã xuống, trong thoáng chốc mắt đã đỏ ngầu.
Chiến binh và người của mã bang có gì khác nhau?
Ít nhất còn có thể đánh với đám người của mã bang.
Tiếng bắn liên nỏ dừng lại, tất cả chiến binh cấm quân treo liên nỏ trở lại thắt lưng trước sau không lệch một giây, người cầm thuẫn ở phía trước, người cầm giáo lui về sau một bước, hàng tấm chắn bắt đầu đồng loạt đi lên phía trước.
7 – 8 tên lục lâm khách không bị liên nỏ bắn chết cũng đã sớm hoảng sợ, nhưng đã đến giờ phút này thì đâu còn có lựa chọn gì khác, một tên lục lâm khách gào lên một tiếng "a", khua trường đao xông lên, nhưng khi đao còn cách tấm chắn gần một mét, giáo từ phía sau tấm chắn đâm ra, trực tiếp đâm xuyên ngực hắn ta, mũi giáo từ sau lưng đi ra ngoài, ngay lập tức mũi giáo đẫm máu kia xoay qua xoay lại một chút rồi rút ra, cơ thể tên lục lâm khách lập tức mềm nhũn ngã xuống.
"Giết ra ngoài đi các huynh đệ!"
Ngô Vương Thiên gào lên một tiếng, mắt đỏ ngầu xông về phía trước.
"Thương!"
Giáo úy trẻ tuổi đứng ở phía sau thuẫn trận phân phó một tiếng, cũng không biết có bao nhiêu thiết tiêu thương từ bốn phương tám hướng bay tới, đám lục lâm khách đâu còn có tâm tư mà nhìn chung quanh nữa, không một ai chú ý đến chiến binh cấm quân cũng đã đứng đầy trên tường viện, mấy chục mũi thiết tiêu thương bay qua, chỉ còn có một mình Ngô Vương Thiên đứng ở đó.
Đứng đó run rẩy, hắn ta đã chém ra ngoài phần lớn thiết tiêu thương, nhưng vẫn có một mũi thương xuyên qua bắp đùi hắn ta, thiết tiêu thương nặng nề như vậy ghim ở đó, máu chảy như suối.
"Ta là giáo úy cấm quân Đạm Đài Thảo Dã." Giáo úy trẻ đi đến phía trước hàng chiến binh nói: "Phụng chỉ tru sát nghịch tặc, bệ hạ ra ý chỉ, chỉ cần có phát hiện, tất cả nghịch tặc không cần thẩm vấn, không cần bắt giữ, giết chết tại chỗ."
Sau khi Nói xong câu đó Đạm Đài Thảo Dã xoay người: "Xử tử."
Ngô Vương Thiên gào to một tiếng "a", nghiêng ngả lảo đảo lao lên phía trước mấy bước, hàng trăm mũi tên nỏ trên tường viện bắn tới, một lát sau hắn ta đã thương tích đầy mình.
"Đâm!"
Đội chính chiến binh cấm quân hô một tiếng, thuẫn trận tiến lên, ba cây giáo dài từ phía sau thuẫn trận đâm ra, ba giáo đồng thời đâm xuyên qua thân thể Ngô Vương Thiên.
Cùng lúc đó.
Cách viện tử này chừng hơn hai dặm, cũng là trong một khu dân cư, một giáo úy cấm quân dẫn người thu đội rời đi, hơn ba trăm chiến binh cấm quân rút khỏi viện tử và ngõ nhỏ chung quanh, đội ngũ xếp thành hàng tập hợp trên đường cái, sau một tiếng ra lệnh, hơn ba trăm chiến binh cấm quân chỉnh tề rời đi.
Hai doanh chiến binh này chỉ dùng khoảng thời gian không đến một nén nhang đã lần lượt đánh chết hai nhóm lục lâm khách.
Nếu giờ phút này bách tính bình thường cũng có thể đi lên tường thành nhìn xuống, nhất định sẽ bị chấn động bởi cảnh tượng mà mình nhìn thấy... Gần một nửa khu cư dân phía nam thành này, trên mỗi một trục đường chính đều là binh lính cấm quân, binh giáp rậm rạp như rừng.
Khu dân cư phía nam thành với hơn mấy chục vạn bách tính sinh sống đã bị cấm quân bao vây.
Trên tường thành.
Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật tay vịn lên lỗ châu mai đứng ở đó nhìn xuống, Hàn Hoán Chi đứng ở bên cạnh ông ta: "Động tĩnh dường như hơi quá lớn."
Đạm Đài Viên Thuật nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Ngươi nên biết, sự vô năng của những người bên Hình bộ đã khiến bệ hạ rất tức giận, mà lựa chọn ngươi đưa ra cũng khiến bệ hạ rất tức giận, bệ hạ bảo ngươi vào cung trả lời, tại sao ngươi giao vụ án cho Hình bộ chứ không phải là phủ Đình Úy điều tra?"
Hàn Hoán Chi thở dài một tiếng: "Thật ra bệ hạ cũng hiểu."
Đạm Đài Viên Thuật cũng hít một tiếng: "Bệ hạ hiểu, nhưng các triều thần không hiểu, cho nên thế nào bệ hạ cũng phải để ngươi cho một lời giải thích."
Hàn Hoán Chi xoay người: "Những người đó nhằm vào Thẩm Lãnh, nhằm vào lão đương gia, chúng ta đều biết sự quan tâm của bệ hạ, cho nên ta chỉ có thể lựa chọn giao người cho Hình bộ, để cho Hình bộ đi điều tra, còn ta ở lại bên cạnh Thẩm Lãnh."
Đạm Đài Viên Thuật ừm một tiếng: "Cho nên ủy khuất cho ngươi rồi, nếu như bệ hạ mắng vài câu, lần sau ngươi mắng Thẩm Lãnh là được."
Hàn Hoán Chi bĩu môi: "Mấy người làm binh các ông, bắt người giết người đều không có chú trọng chút nào cả."
Đạm Đài Viên Thuật cười cười không nói gì.
Hàn Hoán Chi vừa đi xuống dưới tường thành vừa lầm bầm nói: "Bạch Tiểu Lạc tưởng là người của phủ Đình Úy và Hình bộ cộng lại cũng không đủ dùng, cho là bọn chúng phóng hỏa nhiều chỗ ở thành Trường An là không trở tay kịp... Hắn không xem cấm quân của ông ra gì cả."
Đạm Đài Viên Thuật hừ một tiếng: "Đó là không xem ai ra gì?"
Tầm nhìn của ông ta trở lại bên trong thành, bên trong một nhà dân lại phát hiện có người khả nghi, giáo úy trẻ kia dẫn người đến bao vây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận