Trường Ninh Đế Quân

Chương 1168: Đương nhiên là chọn kẻ cứng hơn để đánh

Dưới thành Cao Đường máu chảy thành sông, hoành đao trong tay quân Ninh giống như không có tình cảm, nhưng thứ phát tiết ra là phẫn nộ, khắp nơi đều đang giết người, khắp nơi đều đang kêu rên. Trước đó quân Ninh rất ít khi tàn sát như thế. Người Ninh không phải người Hắc Vũ, không lấy tàn bạo làm niềm vui, cũng không phải người An Tức, không lấy giết chóc làm niềm vui, nếu như có thể thì triều đình Đại Ninh thà dùng nhiều phương thức phát lương thực để đổi lấy lòng người, chứ không muốn dùng phương thức như vậy khiến người ta sợ.
Nhưng cuối cùng, vẫn phải dùng phương thức này.
Có lẽ từ một ý nghĩa nào đó mà nói, người Hắc Vũ và người An Tức càng hiểu thế nào là chinh phục hơn người Ninh.
Chiến binh của Đại Ninh hiểu thế nào là chinh chiến hơn người Hắc Vũ và người An Tức, nhưng chinh chiến và chinh phục khác nhau.
Phương thức như vậy cũng vi phạm hình tượng của Đại Ninh xưa nay, một khi tin tức truyền về Đại Ninh, mặc kệ các đại nhân trong triều đình có hiểu Thẩm Lãnh hay không, lần này vẫn phải sâm tấu hắn. Bọn họ không hiểu phải sâm tấu, hiểu cũng phải sâm tấu, bởi vì đây là chức trách của bọn họ, bọn họ có thể nói trong lòng rằng thật ra việc Thẩm Lãnh làm cũng không sai, nhưng sẽ không nói trên triều đường.
Mỗi người đều có chức trách của mình, mỗi người đều có lập trường của riêng mình. Thẩm Lãnh là quân nhân, hắn cần dùng phương thức của quân nhân để giải quyết vấn đề. Các đại nhân trong triều đình sẽ suy nghĩ nhiều hơn, bọn họ sẽ giữ gìn Đại Ninh, giữ gìn hình tượng của bệ hạ.
Cho nên Thẩm Lãnh mới nói với Mạnh Trường An, lỗi này, để ta đến phạm.
Mạnh Trường An không giải thích, gã chỉ nói vậy thì ngươi làm đi.
Cho nên trong một ngày này, dưới thành Cao Đường, Thẩm Lãnh chính thức tuyên bố đồ nghịch lệnh.
"Sau ngày hôm nay tất cả chuyện giết chóc Bột Hải đạo, Thẩm Lãnh ta gánh vác. Bệ hạ truy cứu, triều đình truy cứu, không liên quan đến tất cả chiến binh, là ta cưỡng lệnh không thể không theo, nhưng kẻ không theo quân lệnh, ta xử trí theo quân luật."
Thẩm Lãnh nói với các binh sĩ, một từ đều có sự quyết tuyệt.
"Kể từ hôm nay, trong Bột Hải đạo, dân tộc Bột Hải, nam đinh đều giết, bất kể lớn nhỏ."
Sau khi nói xong câu này trong lòng Thẩm Lãnh cũng chấn động một chút, thật ra sát tâm của hắn không nặng như vậy.
Nhưng hắn vẫn nói.
Nếu như là Mạnh Trường An nói ra lời như vậy sẽ không có bất cứ gánh nặng tâm lý gì, cho nên từ một ý nghĩa nào đó mà nói tâm cảnh của Thẩm Lãnh thật sự không cường đại bằng Mạnh Trường An. Thậm chí khi hạ lệnh tàn sát Mạnh Trường An sẽ không còn phải phân chia nam nữ gì đó giống như Thẩm Lãnh. Nếu như là gã hạ quân lệnh này, vậy thì tất nhiên là nam nữ đều giết.
Đông Dã Nguyên.
Tướng quân Hắc Vũ Đức Đức Thác đang ăn cơm, bốn năm nữ tử tộc Bột Hải có tư sắc không tầm thường quỳ trước mặt hắn ta hầu hạ. Tuy rằng hắn ta hoàn toàn không coi người Bột Hải là người, nhưng không thể không nói, tư sắc của nữ tử Bột Hải quả thật cũng khá đẹp, khác với nữ nhân của Hắc Vũ bọn họ. Nữ nhân Hắc Vũ khung xương lớn hơn cho nên cho dù gầy cỡ nào thì nhìn cũng sẽ không yếu ớt, nữ nhân của tộc Bột Hải thoạt nhìn đều có một chút yếu đuối, cho nên mang lại cho hắn ta một kiểu ham muốn chinh phục rất kích thích.
"Tướng quân."
Bên ngoài có người bước nhanh vào, cầm trong tay một bản quân báo.
"Tướng quân, thám báo gửi tin về, quân Ninh đã đến."
Nghe được câu này, Đức Đức Thác hơi kinh ngạc: "Nhanh như vậy?"
Hắn ta nhận lấy quân báo xem, sau đó sắc mặt càng khó coi hơn: "Thế mà lại tránh được chỗ chúng ta mai phục, thủy sư của người Ninh quả thật không phải là kém cỏi."
"Còn có một chuyện."
Thủ hạ nói: "Thám báo ở phía sau đã chặn một huyện thủ của tộc Bột Hải, tên là Phác Ân Nguyên, huyện thủ của thành Cao Đường. Đội ngũ thủy sư của đại tướng quân quân Ninh Thẩm Lãnh đã đến thành Cao Đường, ở phía sau đại quân chúng ta khoảng hơn một trăm dặm. Phác Ân Nguyên trốn thoát, bởi vì trước đó hắn đã hạ lệnh không được mở cổng thành cho bại binh của quân Ninh nên sợ quân Ninh trả thù, lời của người này chắc có lẽ không giả. Hắn trốn ra ngoài muốn đuổi theo đại quân, bị thám báo ở hậu đội bắt được."
"Người đâu?"
"Ở bên ngoài lều."
"Mang vào, ta đích thân hỏi một chút."
Đức Đức Thác khoát tay, mấy nữ tử tộc Bột Hải đang quỳ ở đó hầu hạ lập tức bò dậy lui đi.
Không bao lâu sau Phác Ân Nguyên từ bên ngoài kinh sợ đi vào, cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Có thể trong lòng người Bột Hải thật sự cảm thấy người Hắc Vũ cao quý hơn, bọn họ hèn mọn hơn, cho nên trời sinh đã có suy nghĩ rằng ở trước mặt người Hắc Vũ mình chính là một nô lệ. Cho dù chỉ là một người Hắc Vũ bình thường, huyện thủ như Phác Ân Nguyên nhìn thấy cũng phải tất cung tất kính, huống chi người trước mặt là một vị tướng quân của đế quốc Hắc Vũ.
"Đừng nói nhảm, ta hỏi ngươi cái gì thì trả lời cái đó."
Đức Đức Thác đi đến trước mặt Phác Ân Nguyên, trầm tư một lát rồi hỏi: "Quân Ninh của Thẩm Lãnh có bao nhiêu người?"
"Hơn một vạn, cũng có thể chỉ là không nhiều hơn một vạn."
Phác Ân Nguyên trả lời.
Đức Đức Thác ngẩn ra: "Sao ít vậy?! Có phải ngươi là do Thẩm Lãnh phái đến lừa gạt ta không? Thẩm Lãnh là đại tướng quân thủy sư đông cương, thủy sư dưới trướng hắn có ít nhất mấy vạn chiến binh, làm sao hắn có thể chỉ đem một vạn người đến đây?"
"Không phải."
Phác Ân Nguyên vội vàng giải thích: "Viện binh của quân Ninh cũng không biết đại quân Hắc Vũ thế như chẻ tre, một vạn chiến binh của Thẩm Lãnh là binh vận lương, bọn họ định khai thông lương đạo ở phương bắc, đón quân Ninh đóng ở các nơi ra, sau đó thành lập một đại doanh tiếp tế ở một nơi nào đó. Người thật sự muốn quyết chiến với quân đội đế quốc Hắc Vũ không phải Thẩm Lãnh mà là Mạnh Trường An, Mạnh Trường An đã mang theo đông cương Đao Binh đến."
"Đao Binh đã đến rồi!"
Sắc mặt của Đức Đức Thác trong nháy mắt đã trở nên khó coi. Hắn ta cũng không quá hiểu biết về Đao Binh, cho nên cũng không phải là quá e ngại Đao Binh, người hắn ta sợ là Mạnh Trường An. Ban đầu lúc ở bắc cương hắn ta là thủ hạ của Liêu Sát Lang, biết rất rõ Mạnh Trường An là một người đáng sợ cỡ nào. Hắc Vũ có nhiều tướng quân năng chinh thiện chiến như vậy, bao gồm cả đại tướng quân Liêu Sát Lang hiện tại, thật ra cũng chưa có ai từng chiến thắng Mạnh Trường An.
Lúc ở bắc cương, đối với người Hắc Vũ mà nói Mạnh Trường An chính là nhân vật giống như ác mộng, cũng không phải ác mộng của một người hai người.
"Đúng vậy, Đao Binh đã đến rồi."
Phác Ân Nguyên vội vàng nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này hẳn là Đao Binh do Mạnh Trường An suất lĩnh đã sắp đến thành Bắc Hán. Bọn họ vòng qua quân đội của đế quốc Hắc Vũ bố trí ở tuyến đường bờ biển chạy thẳng đến thành Bắc Hán, chắc hẳn là muốn cứu Diêm Khai Tùng đang bị nhốt trong thành ra, rồi sau đó viện binh của Ninh quốc sẽ còn đến rất nhanh, cho nên thủy sư của Thẩm Lãnh là muốn bố trí lương thảo trước cho bọn họ."
Đức Đức Thác sắc mặt rối rắm đi tới đi lui ở trong đại trướng, trong đầu nghĩ tới rất nhiều rất nhiều chuyện.
Nếu lúc này hắn ta đi đánh Thẩm Lãnh, lấy năm vạn binh lực dưới trướng hắn ta đánh một vạn của Thẩm Lãnh, hơn nữa Thẩm Lãnh còn phải bận tâm đến lương thảo, cho nên chắc hẳn là phần thắng rất lớn. Nhưng nếu như hắn ta đi, tướng quân Qua Mã phụ trách chỉ huy tất cả quân vụ nam chinh lần này nhất định sẽ khai đao với hắn ta. Qua Mã và hắn không ưa nhau, lúc ở dưới trướng Liêu Sát Lang đã không ưa nhau.
Hơn nữa Mạnh Trường An đã đến, với sự hiểu biết của hắn ta về Mạnh Trường An, gã người Ninh hiếu chiến đó tuyệt đối sẽ không chờ đợi gì cả, chỉ cần đến là sẽ khai chiến. Mà tính thời gian, hắn ta và Mạnh Trường An đến hẳn là không chênh lệch bao nhiêu
Qua Mã tuyệt đối sẽ không tự đi đánh trước, tất nhiên sẽ để hắn ta đi đánh Mạnh Trường An trước. Nếu đánh thắng, Qua Mã là chủ tướng nam chinh lần này, cho nên công lao tất nhiên là của Qua Mã. Nếu đánh thua, vậy thì Qua Mã sẽ đẩy tội lên người hắn ta. Thế nhưng bảo hắn ta đi đánh Mạnh Trường An... Năm vạn người dưới trướng hắn ta, có một vạn năm ngàn người là bại binh do hắn ta thu nạp, cũng khá thiện chiến. Ba vạn năm ngàn người là tản binh du dũng của các bộ tộc Hắc Vũ, tuy rằng cũng có thể đánh nhưng quá tán loạn, chỉ huy sẽ hơi tốn sức, bảo những người này đi đánh đông cương Đao Binh tinh nhuệ nhất Ninh quốc chẳng phải là người si nói mộng ư. Huống hồ, theo hắn ta biết Đao Binh chắc hẳn là có không dưới bốn vạn người, thậm chí còn có thể có năm vạn người, với binh lực giống nhau mà bảo hắn ta đánh thắng Mạnh Trường An?
Nói đùa gì vậy.
Đúng lúc này phó tướng Luật Thạch dưới trướng hắn ta tiến lên phía trước: "Tướng quân, nếu lúc này chúng ta đi thành Bắc Hán, liệu có... liệu có đánh trận chiến đầu tiên với Đao Binh của Mạnh Trường An không?"
Lúc Luật Thạch nói chuyện giọng nói hơi run, vai còn khẽ rung theo bản năng, y là một người hiếm hoi bị Mạnh Trường An chém một đao nhưng vẫn không chết. Một đao đó đã chém rơi nửa bên vai của y, bên vai trụi lủi kia giống như có phản ứng, dường như nghe đến tên của Mạnh Trường An liền có phản ứng.
"Ý của ngươi là sao?"
Đức Đức Thác hỏi Luật Thạch một câu.
Luật Thạch nói: "Ta không phải sợ Mạnh Trường An. Tướng quân ngài cũng biết đấy, ta từng liều mạng với Mạnh Trường An trên chiến trường, tuy rằng ta không thể giết hắn, nhưng... Khụ khụ, người ta lo lắng là Qua Mã. Ta không sợ Mạnh Trường An, ta sợ là người một nhà chúng ta ngáng chân mình. Nếu phải đánh với Mạnh Trường An không sợ, ta sợ bị người khác bán đứng."
Đức Đức Thác liếc mắt nhìn Luật Thạch một cái, Luật Thạch rất chột dạ, cho nên né tránh ánh mắt của Đức Đức Thác.
Đức Đức Thác bỗng nhiên cười nói: "Ta và ngươi nghĩ giống nhau. Kẻ thù không đáng sợ, cho dù là Mạnh Trường An thì có sợ gì? Đơn giản là liều mạng đánh mà thôi, sợ hắn làm gì, người ta lo lắng cũng là Qua Mã. Kẻ thù sẽ quyết đấu trực diện với ngươi ở trên chiến trường, nhưng người một nhà lại không chừng sẽ đâm một đao sau lưng ngươi. Nếu chúng ta đánh thắng Mạnh Trường An, công lao không phải của chúng ta, chúng ta đánh thua thì lỗi là của chúng ta."
"Đúng đúng đúng."
Luật Thạch vội vàng gật đầu: "Ý của ti chức cũng là như vậy, quá không có lời, cho nên nếu phải lựa chọn, tuy rằng Thẩm Lãnh cũng là một đối thủ khó chơi, nhưng thủy sư... thủy sư tất nhiên không thể so sánh với với Đao Binh được. Thủy sư cường thịnh đến mấy cũng là thuỷ chiến lợi hại, lên trên đất liền bọn họ lại không có kỵ binh, chúng ta thì có những kỵ binh của các bộ tộc, ta không tin mấy vạn kỵ binh không đánh lại một vạn bộ binh."
Đức Đức Thác nói: "Quan trọng nhất là nếu chúng ta đánh thắng Thẩm Lãnh, hủy diệt lương đạo của viện binh quân Ninh, như vậy thì ngay cả lương thảo của Đao Binh cũng đứt, chúng ta lại nhân dịp Đao Binh quân tâm không ổn mà đi đánh Mạnh Trường An, vậy chẳng phải là phần thắng sẽ lớn hơn nữa."
Luật Thạch lại gật đầu như bằm tỏi: "Đúng đúng đúng, tướng quân nói cực kỳ đúng, nếu như vậy thì không chừng sẽ khiến viện binh quân Ninh bị diệt toàn quân."
Đức Đức Thác thở dài một hơi: "Nếu ngươi cũng đã nghĩ như vậy thì chứng minh phán đoán của ta chắc hẳn là không sai. Đánh Mạnh Trường An thì đương nhiên phải đánh, nhưng phải đánh trong tình huống nắm chắc phần thắng. So sánh giữa Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An... đương nhiên là đánh Thẩm Lãnh."
"Vâng vâng vâng, không sai, chính là như vậy."
Luật Thạch cũng thở phào một hơi thật dài, liếc nhìn vai theo bản năng: "Mạnh Trường An chẳng qua là một mãng phu mà thôi, Thẩm Lãnh mới không dễ đánh, chúng ta chọn người khó đánh hơn, không phải chọn người yếu hơn."
Ánh mắt Đức Đức Thác lóe lên: "Câu này ngươi nói đúng. Không sai, chúng ta muốn đánh, đương nhiên chọn kẻ cứng hơn để đánh."
Hai người liếc nhìn nhau, sau đó đồng thời cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận