Trường Ninh Đế Quân

Chương 528: Thân hậu danh

Dương Tâm Niệm chuẩn bị xuống Giang Nam đạo chỉnh đốn việc kinh doanh của gia tộc chết trong một tửu lâu không biết tên ở cái trấn nhỏ không biết tên này, dường như tất cả đều có vẻ khá trùng hợp, nếu không phải ả đến một mình, mà tuỳ tiện sai một vài thủ hạ đến xem, tất nhiên ả sẽ không chết, Bạch Niệm cũng chưa chắc sẽ chết, nhưng ả lại cố tình tự đến.
Lão bản tửu lâu sợ tới mức gần như mềm nhũn cả chân, phái người đi trấn nha báo án, trấn nha này tổng cộng cũng chỉ có vài ba người làm việc, chỉ có một bộ khoái đúng đắn, những người khác đều là học đồ giúp việc, trấn nhỏ đâu từng xảy ra án mạng, cho nên lập tức cũng luống cuống lên.
Nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng biết phải nên làm như thế nào, phong tỏa hiện trường, sau đó phái người cưỡi ngựa đến huyện nha bẩm báo, tổ chức nam nhân trẻ khỏe trong trấn tuần tra xem thử có người khả nghi hay không.
Bộ khoái mặc dù không thuần thục nghiệp vụ lắm nhưng cũng nhìn ra được hai người này là đồng quy vu tận, cho nên hắn ta hơi xấu hổ, bởi vì hắn ta từng nói với học đồ giúp việc của mình không chỉ một lần, trên thế giới này nào có chuyện đồng quy vu tận trùng hợp như vậy, đại bộ phận đều là bịa đặt ra, trong tình huống bình thường, chỉ có thể là một người giết chết một người khác.
Người của Dương gia phát hiện thấy không ổn, muốn cướp thi thể ra ngoài nhưng giữa ban ngày ban mặt nhiều bách tính vây xem như vậy, nếu cưỡng ép động thủ thì khó tránh khỏi sẽ để lộ nhiều hơn, cho nên chỉ có thể đứng nhìn, kẻ nào kẻ nấy nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng.
Đang lúc bọn họ nghĩ biện pháp, mấy người của phủ Đình Úy đi theo Bạch Niệm đã tới, trên người bọn họ có thẻ bài của phủ Đình Úy, bộ khoái địa phương vừa thấy là phủ Đình Úy người tới, lập tức liền nhẹ nhõm hơn.
Trời sập xuống, có phủ Đình Úy đỡ.
Tin tức được gửi gấp về thành Trường An, người của phủ Đình Úy không ngủ không nghỉ, hai ngày đi hơn trăm dặm đường trở về.
Để lại hai người phối hợp với người của huyện nha địa phương, nghĩ biện pháp chở thi thể về thành Trường An.
Nhưng chuyện đã đến bước này, người của Dương gia đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa, một khi thi thể bị người của phủ Đình Úy chở về, thân phận của Dương Tâm Niệm tất nhiên sẽ bị lộ, chuyện này người của Dương gia có truy cứu hay không truy cứu?
Truy cứu như thế nào?
Nếu không truy cứu sẽ nói người của Dương gia có vấn đề, nếu truy cứu thì đương nhiên vấn đề lại càng lớn hơn.
Cho nên thương lượng một chút, thủ hạ của Dương Tâm Niệm nhân lúc ít người canh chừng thi thể, không ai lưu ý đã hắt hoả dầu, một mồi lửa đốt xe ngựa chở thi thể, hai người của phủ Đình Úy sau khi phát hiện ra vội vàng lao tới đoạt thi thể của Bạch Niệm ra ngoài, mà thi thể của Dương Tâm Niệm thì bị ngọn lửa nuốt chửng.
Trường An.
Sau khi nhận được tin tức Cổ Lạc nhíu mày trầm tư một lát, nếu là Hàn đại nhân thì sẽ xử trí chuyện này như thế nào?
Hiển nhiên bệ hạ cũng không định truy cứu chuyện Dương gia diệt cả nhà Bạch gia gì nữa, lúc ấy Hàn đại nhân nói vẫn chưa tới lúc, tên tử sĩ Dương gia đóng giả thành mã tặc kia hiện giờ cũng vẫn đang nhốt trong địa lao phủ Đình Úy, cho nên chuyện Dương Tâm Niệm và Bạch Niệm đồng quy vu tận liền trở nên không dễ xử trí, dường như phương pháp tốt nhất chính là coi như không có gì xảy ra.
Gã nghĩ tới nghĩ lui, cũng không dám tự mình quyết định, cũng không thể đi quấy rầy Hàn Hoán Chi đang trong thời gian dưỡng thương, ai biết vị phó đô đình úy thần long thấy đầu không thấy đuôi kia đã đi chỗ nào, hiện giờ gã quản việc ở trong phủ Đình Úy, nhất thời cũng không có người tâm phúc, cho nên gã đành phải đi tìm Thẩm Lãnh hỏi.
Phủ tướng quân.
Thẩm Lãnh nghe Cổ Lạc nói xong liền rơi vào trầm mặc. Hắn và Bạch Niệm không thân, Bạch Niệm cũng rất có địch ý với hắn, nhưng giờ này khắc này trong lòng Thẩm Lãnh lại tràn ngập kính đối với hán tử này.
Vì báo thù mà chết, cuối cùng cũng khiến người ta tôn kính.
"Lúc hắn ở thủy sư, tác chiến cùng người Cầu Lập cũng sẽ không tụt sau người khác, giống như những người mặc giáp tướng quân trong chiến binh Đại Ninh, xung phong ở phía trước, đối với binh lính cũng yêu thương bảo vệ. Lúc ta đến Cầu Lập gặp Trang tướng quân ông ấy còn từng nói, Bạch Niệm lãnh binh có chút môn đạo, phùng chiến tất thắng, tương lai có thể gánh trách nhiệm lớn."
Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Ta không biết trước kia hắn đã làm gì, hắn thiếu niên tòng quân, ta biết chuyện trong quân, hắn là một tướng quân chiến binh Đại Ninh đủ tiêu chuẩn, cho nên không thể coi như không có gì xảy ra."
Cổ Lạc nói: "Nhưng theo lý mà nói hắn được tính là đào binh rồi."
"Cho nên ta phải nghĩ biện pháp."
Thẩm Lãnh bảo Cổ Lạc trở về chờ tin tức, hắn lại đi thư viện Nhạn Tháp.
Lão viện trưởng nghe xong cũng có chút đau đầu. Lão biết chuyện của Bạch Niệm, cách đây không lâu Hàn Hoán Chi đã nói chuyện với lão, chính bởi vì biết cho nên mới cảm thấy có chút khó xử. Thẩm Lãnh nói không sai, một tướng quân đã chém giết mấy chục trận chiến vì Đại Ninh không thể cứ lặng yên không một tiếng động mà chết như vậy.
"Nếu như phủ Đình Úy ém chuyện này đi, bên Dương gia tất nhiên cũng sẽ không để lộ ra." Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn hơi nóng trong chén trà bốc lên: "Nhưng nếu như thế này, coi như là mất tích."
Lão viện trưởng gật gật đầu: "Đúng vậy, mất tích, không có danh tiếng tốt, không có kết cục tốt, không có bất kỳ thứ gì, nhưng Thẩm Lãnh à, ngươi biết mất tích đã là sắp xếp tốt nhất, tính là mất tích, bên tướng quân thủy sư Trang Ung cũng sẽ không báo lên trên là đào binh, nhưng mất tích, chung quy cũng là danh tiếng không hay."
"Người đã chết rồi, mất tích cũng sẽ bị người ta nói thành là sợ chiến lẩn trốn, ngay cả trợ cấp cũng không có." Thẩm Lãnh nhìn về phía lão viện trưởng: "Ta có thể trực tiếp đi tìm bệ hạ nói không?"
"Hay là đừng đi." Lão viện trưởng lắc đầu: "Bệ hạ không thích như vậy... Cuối cùng cũng vẫn sẽ đến tay phủ Đình Úy, nếu người của phủ Đình Úy chịu đưa ra một lý do, ai không tin?"
Thẩm Lãnh thở dài: "Hiện tại chính là phủ Đình Úy không biết đưa ra cách nói gì, vẫn chưa nghĩ được một lý do thích hợp."
Lão viện trưởng nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ngươi đi gặp Lại Thành."
"Lại Thành?"
Lão viện trưởng gật gật đầu: "Đúng, đô ngự sử Lại Thành, hắn sẽ có biện pháp."
Thẩm Lãnh nghĩ chuyện này sao lại sang đến đô ngự sử Lại Thành, nhưng lão viện trưởng nói thì tất nhiên có đạo lý, cho nên hắn không nhịn được lại nhìn lên bàn lão viện trưởng, lão viện trưởng lập tức đứng lên chắn lại: "Ngươi tự mua đồ trên đường đi, đừng lấy đồ của ta."
Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười, thầm nghĩ mình quả nhiên là quá lộ liễu rồi, một ánh mắt là lão viện trưởng đã đoán được hắn muốn làm gì. Gần tết đi nhờ vả người khác, nếu không mang theo chút đồ thì thế nào cũng có chút không nói nổi, lễ nghĩa không chu toàn.
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Không mang đồ của ngài thì không mang đồ của ngài, thật keo kiệt."
Lão viện trưởng gần như vểnh cả râu lên: "Ngươi cũng không nhìn xem thanh danh của mình bây giờ là gì, Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi, người nào mà không nói phòng cháy phòng trộm phòng Thẩm Lãnh."
Thẩm Lãnh cười hì hì cáo từ đi ra ngoài, ở trên đường chọn chút trà ngon và một ít điểm tâm gói lại, xách đồ tìm đến nhà đô ngự sử Lại Thành. Lại Thành rất lười, đây là chuyện nổi tiếng, cả triều đình có người nào mà không biết, ngoại trừ lúc mắng bệ hạ là ông ta hăng hái ra, ông ta còn có hứng thú mắng ai?
Bên Ngự sử đài bất kể là sâm tấu ai, đều là tấu chương do thủ hạ của đô ngự sử viết, rất nhiều lúc Lại Thành ngay cả xem cũng lười xem, mà mỗi ngày sau khi tan triều hội là Lại Thành lại chạy về nhà chợp mắt cũng không phải bí mật gì.
Bệ hạ cũng chẳng thèm để ý đến ông ta, ai còn quản?
Huống hồ ông ta là đô ngự sử, Ngự sử đài còn có ai sâm tấu ông ta.
Nhìn thấy Thẩm Lãnh đến nhà Lại Thành hiển nhiên kinh ngạc một chút, Thẩm Lãnh cũng không giấu giếm, trực tiếp nói rõ ràng mục đích mình đến đây. Lại Thành nhìn nhìn những thứ Thẩm Lãnh xách đến, lắc đầu: "Bạch Niệm là xin nghỉ về nhà tế tổ, cái này không tính là tự ý lẩn trốn, nhưng sau khi gia tộc gặp chuyện không may hắn không về thủy sư mà lẻn vào Trường An, đây chính là chỗ sai của hắn, phủ Đình Úy giữ hắn lại... Đó là chỗ sai của phủ Đình Úy."
Thẩm Lãnh vừa nghe đã thấy sẽ là chuyện xấu.
"Lại đại nhân, chuyện này không thể sâm tấu đến chỗ bệ hạ được, càng không thể nói ra ở trên triều đình, nếu như ông sâm tấu Hàn Hoán Chi ở trên triều đình thì làm sao được."
Lại Thành lại nhìn mấy thứ Thẩm Lãnh xách đến: "Phân lượng không đủ."
Thẩm Lãnh: "..."
Ông ta nhận đồ để sang một bên: "Trà của Dụ Thái Trang cũng không tệ, điểm tâm Thuận Hợp Hưng cũng không tệ, nhưng cộng lại chẳng qua cũng chỉ dăm ba lượng bạc, ngươi cầm mấy thứ này đến, muốn bảo ta giúp lấy một thanh danh tốt cho Bạch Niệm sau khi chết, thật sự là phân lượng không đủ."
Thẩm Lãnh đứng ở đó, trong lúc nhất thời có chút luống cuống.
Nhưng Lại Thành lại gật gật đầu, nói như đang lẩm bẩm một mình: "Nhưng phân lượng của bản thân hắn đủ, một tướng quân anh dũng giết địch vì Đại Ninh, chém địch vô số, chiến công hiển hách, nếu như không có thân hậu danh (1), ta cảm thấy phải này không đúng."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Ta lo chuyện này."
Thẩm Lãnh chắp tay: "Đa tạ Lại đại nhân!"
Thẩm Lãnh hỏi: "Vậy đại nhân định làm thế nào? Xem ý của đại nhân là muốn sâm tấu phủ Đình Úy?"
Lại Thành rất nghiêm túc nói: "Hàn đại nhân trọng thương chưa lành, và còn tân hôn không lâu, đương nhiên không thể mắng hắn... Chúng ta mắng bệ hạ."
Thẩm Lãnh lui lại một bước: "Tấu chương này ta không cần quyền kí tên."
Sáng sớm hôm sau thượng triều, sau khi xử lý một số chính sự bệ hạ hỏi triều thần còn ai có gì muốn nói, Lại Thành sửa sang lại y phục của mình một chút, nhấc bước đi ra, đầu tiên là cúi người vái một cái, sau đó ngẩng đầu lên: "Thần, có bản tấu."
"Tấu chuyện gì?"
"Thần sâm tấu bệ hạ, công tư bất phân, không quan tâm tính mạng triều thần, khiến hạ thần thất vọng."
Hoàng đế ngẩn người, thầm nghĩ Lại Thành ngươi lại muốn nói hưu nói vượn gì đây.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lại Thành, thậm chí loáng thoáng còn có người tâm tư xem kịch vui. Có người nào mà không biết Lại Thành này mắng hoàng đế là tiết mục xem hay nhất trên triều đình, vô cùng hay, nếu có tháng nào Lại Thành không đi lên nói vài câu gì đó, các triều thần đều sẽ cảm giác phải bứt rứt không vui...
"Từ đâu mà nói vậy?" Hoàng đế hỏi.
Lại Thành hắng giọng một cái nói lớn: "Có Ưng Dương tướng quân tòng tứ phẩm của thủy sư Bạch Niệm, cách đây không lâu xin nghỉ phép về nhà tế tổ, nhưng Bạch gia gặp phải đại nạn, tuy rằng Tương Ninh Bạch gia là vì cấu kết với sơn phỉ ăn chia không vừa ý mà dẫn đến thảm sự diệt môn, nhưng Bạch Niệm cũng không biết sự tình. Người này thuở thiếu niên đã xa nhà, ở trong võ phủ mấy năm, sau đó phân phối tới thủy sư lãnh binh, kể từ ngày xuôi nam, tất cả lớn nhỏ có mấy chục trận chiến, gặp cuộc chiến là tất xông lên trước người khác, giết địch không dưới mấy trăm, lập nhiều công lao to lớn khai cương thác thổ vì Đại Ninh. Ở chỗ Cầu Lập từng dẫn quân đột tiến trăm dặm truy kích tiêu diệt bại binh Cầu Lập, cũng từng mai phục hai ngày hai đêm tìm được thời cơ chiến đấu giết quân địch không kịp trở tay. Một người như vậy, sau khi về đến nhà, lại phát hiện gia môn có biến động lớn, trong lúc nhất thời tứ cố vô thân, hắn có thể làm gì được?"
Lại Thành nhìn các triều thần ở chung quanh, sau đó lớn tiếng nói: "Hắn chỉ có thể đến xin bệ hạ làm chủ, hắn đã làm sai sao? Nhưng bởi vì Bạch gia cấu kết với sơn phỉ kết án rõ ràng mà bệ hạ cũng không an ủi, chỉ bảo hắn đi hỗ trợ phủ Đình Úy tra án. Nếu như bệ hạ có thể để ý đến hắn nhiều thêm một chút, hắn cũng sẽ không tự đi truy tra tung tích sơn phỉ còn sót lại để cầu một công chính, cuối cùng lại đồng quy vu tận với kẻ cầm đầu thổ phỉ."
Nói xong câu này, cả triều văn võ đều kinh ngạc.
"Đồng quy vu tận?"
"Tướng quân Bạch Niệm này đúng là tráng sĩ."
Trong lúc nhất thời tiếng xì xào bàn tán xôn xao.
Hoàng đế ngồi ở đó, trừng mắt nhìn Lại Thành.
Lại Thành vẫn đang lớn tiếng nói: "Thần cho rằng, hành động này của bệ hạ đã làm tổn thương trái tim của ngàn ngàn vạn vạn chiến binh Đại Ninh."
Hoàng đế thở dài, lại nhìn Lại Thành một cái.
Lại Thành cảm thấy sức lửa đã tạm ổn rồi, ho khan vài tiếng rồi nói: "Vẫn mong bệ hạ nghiêm tra án này, trả cho tướng quân Bạch Niệm một sự trong sạch."
Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi: "Chuyện này quả thật là trẫm thiếu suy nghĩ, là sơ sót của trẫm, trẫm... quyết định truy phong Bạch Niệm là Uy Dương tướng quân chính tứ phẩm, hậu táng theo quy chế của Binh bộ."
Lại Thành: "Thần, tạ bệ hạ!"
Cúi đầu chạm đất.
Hoàng đế đứng dậy: "Nếu không có chuyện gì khác, hôm nay triều hội dừng lại ở đây."
Đại Phóng Chu hô một tiếng: "Bãi triều."
Các triều thần nghị luận rời đi, còn đang ca ngợi sự trung liệt của Bạch Niệm.
Hoàng đế đi vài bước quay đầu lại muốn căn dặn một tiếng bảo Lại Thành đi theo, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lại Thành đi theo ngay phía sau, ông ta hừ một tiếng: "Khanh cũng tự giác đấy!"
Lại Thành cợt nhả nói: "Không phải là thần đã đi theo rồi sao, bệ hạ muốn mắng thì lát nữa mặc sức mà mắng, thần nghe, nghe, tuyệt không phản bác."
(1) thân hậu danh, thường gọi là hậu danh, thân hậu có nghĩa là sau khi chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận