Trường Ninh Đế Quân

Chương 365: Hà tất chứ

Trở lại trường diễn võ đại doanh cấm quân tâm trạng Thạch Nguyên Hùng tốt đến mức không biết hình dung như thế nào, bước đi đều cũng nhẹ nhàng cảm giác mình trẻ hơn mười mấy hai mươi tuổi, tới độ tuổi này, địa vị này của ông ta, còn có cái gì để mưu cầu ? Nếu nói mưu cầu, cũng là vì mưu cầu một tiền đồ cẩm tú cho con trai Thạch Phá Đang của ông ta, mà ngay lúc nãy, bệ hạ đã cho tiền đồ cẩm tú này rồi.
Ông ta vừa mới trở lại đại doanh không bao lâu đã có người của Nội các đến truyền báo tin vui cho ông ta, nói là bệ hạ đã Nội các phỏng chỉ, phỏng chừng năm sau là ý chỉ có thể đến nam cương, Thạch Phá Đang chính là tướng quân chiến binh một vệ danh chính ngôn thuận.
Chuyện đại hỷ nha.
Cho nên Thạch Nguyên Hùng cứ cười mãi, cười không khép được miệng, sau này ông ta dự tính định cư thành Trường An, sau đó cũng đón cả gia quyến đến, xin bệ hạ ban cho một tòa nhà ở thành Trường An, lớn tuổi rồi, ngày tháng rảnh rỗi, sau này mỗi ngày đi tìm lão viện trưởng uống chút trà, đi tìm Đạm Đài tâm sự, thi thoảng còn có thể vào cung ăn cơm cùng bệ hạ, vô cùng tốt đẹp.
Đời người à, như ông ta mà nói đã không phải là tiểu viên mãn, mà là đại viên mãn.
Ngày mai cuộc tỷ thí mấu chốt nhất kỳ thi lớn các quân sẽ bắt đầu, sau khi rút thăm, ngày mai đã có thể quyết ra tốp hai mươi, ngày kia có thể quyết ra tốp mười.
Kỳ thi lớn các quân sẽ có vài ngày nghỉ ngơi, người của Khâm Thiên Giám đã tính toán, ngày 8 tháng 12 là ngày lành, ngày đó chính là cuộc tỷ thí cuối cùng của kỳ thi lớn các quân.
Đến lúc đó những người lọt vào thập đại chiến tướng sẽ lại rút thăm quyết đấu. Dựa theo quy trình, mười người quyết đấu, năm người thắng tiếp tục đánh, năm người thua cũng tiếp tục đánh, như vậy nếu tính ra, đến lúc năm vào ba sẽ có một người đặc cách, lúc ba vào hai cũng sẽ có một người đặc cách, có lẽ sẽ xuất hiện một kẻ vận khí tốt đến mức trực tiếp đặc cách hai lượt tiến thẳng vào tranh đoạt nhất nhì.
Sau đó Thạch Nguyên Hùng không thể không suy nghĩ một chuyện.
Thái độ của bệ hạ đối với Thẩm Lãnh.
Bệ hạ đã đem lựa chọn tốt nhất cho con trai Thạch Phá Đang của ông ta, vậy thì có phải mình nên làm thêm chút gì đó cho bệ hạ hay không? Bệ hạ nhất định là hy vọng Thẩm Lãnh đi xa hơn một chút, đương nhiên ông ta nhìn ra được sự yêu thích của bệ hạ đối với Thẩm Lãnh, cho nên...
Ông ta trầm ngâm một lát, cảm thấy có những việc vẫn có thể chuẩn bị sớm một chút, lỡ như Thẩm Lãnh xảy ra bất ngờ gì không thể tiến vào phần quyết đấu nhất nhì, chẳng phải là bệ hạ sẽ hết sức thất vọng.
Nhưng mà ý nghĩ này chỉ vừa mới xuất hiện, ông ta đã lập tức dập tắt.
Bệ hạ là người như thế nào?
Nếu làm như vậy sẽ chỉ hại Thẩm Lãnh thôi.
Trường diễn võ, Thẩm Lãnh đang chạy một mình, trong đại doanh đèn đuốc sáng trưng bóng dáng của hắn có vẻ hơi cô đơn, khi các binh sĩ tuần doanh đi qua luôn không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, có người sẽ phát ra một đôi lời cảm khái chẳng trách người ta là tướng quân.
Mỗi người đều có sức ỳ, các binh lính cấm quân ban ngày huấn luyện cả ngày mỗi người đều rất mệt, chỉ hy vọng đến buổi tối nghỉ ngơi một lát, điểm khác nhau của Thẩm Lãnh và bọn họ ở chỗ, sức tự chủ của hắn hơi biến thái.
Đường Thuyết đứng bên cạnh giáo trường nhìn Thẩm Lãnh chạy qua hết vòng này đến vòng khác, thật sự không hiểu việc này có tác dụng gì.
"Ngươi còn định chạy lâu nữa?"
Khi Thẩm Lãnh đi ngang qua bên cạnh gã lần thứ năm, gã thật sự không nhịn được mà hỏi một câu.
Thẩm Lãnh trả lời: "Còn một vòng."
"Tại sao là sáu vòng?" Đường Thuyết lại hỏi.
Thẩm Lãnh trả lời: "Con số khá cát lợi."
Đường Thuyết cảm thấy Thẩm Lãnh là một quái thai.
Sau khi chạy xong vòng thứ sáu Thẩm Lãnh đi trở về, Đường Thuyết tựa vào tường ở bên cạnh nhìn hắn: "Mỗi ngày ngươi đều khiến mình cực khổ như vậy?"
Thẩm Lãnh nhún vai, không trả lời.
"Nếu một người không có thiên phú, cho dù là khắc khổ đến mức nào cũng không có ý nghĩa."
"Nếu một người không có thiên phú, nếu không khắc khổ thêm nữa thì còn có đường sống gì?"
Đường Thuyết hơi ngẩn người: "Ngươi nói dường như hơi có lý."
Nhưng gã không nghĩ là có ý nghĩa gì.
Người dựa vào khắc khổ cầu đường sống, cũng chỉ là cầu con đường sống mà thôi, về phần lên thêm một bậc, chung quy vẫn là dựa vào thiên phú.
"Cuối cùng cũng sẽ là chúng ta đánh, mà người như chúng ta giao thủ thường thường đều phân ra thắng bại trong nháy mắt, sẽ không cho ngươi thời gian chạy sáu vòng, ngươi cũng sẽ không cho ta thời gian chạy sáu vòng."
Thẩm Lãnh cười cười: "Lỡ như thì sao?"
Cuộc tỷ thí ngày hôm sau lúc mới đầu không có gì khác lạ, trải qua thời gian dài như vậy tìm hiểu lẫn nhau, thật ra thực lực của mỗi một người ra sao thì trong lòng mọi người đều rõ. Đối thủ của Thẩm Lãnh không kiên trì bao lâu đã lập tức từ bỏ, thậm chí hắn ta còn không đợi Thẩm Lãnh bắt đầu phản kích, trong vòng bốn tức người trẻ tuổi được chọn lựa ra từ chiến binh Giáp Tử doanh này đánh ra gần năm mươi quyền như bão tố, Thẩm Lãnh né năm mươi quyền, sau đó người trẻ tuổi này lui về phía sau một bước: "Ta thua."
Mỗi một quyền của hắn ta đều nhắm thẳng đến mặt Thẩm Lãnh, mà thân thể Thẩm Lãnh né tránh với biên độ nhỏ nhất, tốc độ nhanh nhất, mỗi một quyền đều là né tránh với tốc độ ánh sáng, mà Thẩm Lãnh mãi không xuất quyền, nếu đồng thời xuất quyền phản kích trong khi tránh né, ở thứ hai quyền Thẩm Lãnh đã thắng rồi.
"Đa tạ." Thẩm Lãnh chắp tay.
Người tuổi trẻ kia khua nắm đấm một cái: "Thẩm tướng quân, ngươi nhất định phải đoạt hạng nhất."
Thẩm Lãnh: "Đừng rủa ta."
Người trẻ tuổi cười ha ha, có chút tiêu sái đi xuống.
Trận tiếp theo đối thủ của Thẩm Lãnh hơi nằm ngoài dự liệu, không phải Thẩm Lãnh bất ngờ, mà là đối thủ bất ngờ... Đối thủ của trận này là Trương Hoa Lâm.
"Có phải cảm thấy vận khí không tốt không?"
Thẩm Lãnh cười nhìn vẻ mặt rõ ràng là khó coi kia của Trương Hoa Lâm.
"Thật sự là trùng hợp." Trương Hoa Lâm nhíu mày: "Ta cho là vận khí của mình không tệ như vậy."
Thẩm Lãnh: "Thật sự không có trùng hợp như vậy, vận khí của ngươi quả thật cũng không có tệ như vậy."
Trương Hoa Lâm bỗng nhiên bừng tỉnh: "Ngươi cố ý sắp xếp đối chiến cùng ta?"
Lúc nói ra câu này mặt hắn ta đã tái đi.
"Đâu có." Thẩm Lãnh vẫn cười vẻ thân thiện vô tội như vậy: "Rút thăm thì không thể nào thay đổi được, cho dù là có cách thay đổi thì ta cũng sẽ không thừa nhận."
Trương Hoa Lâm hít sâu một hơi: "Vậy thì cho ta xem thử rốt cuộc ngươi mạnh cỡ nào."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đêm hôm qua ta cùng Đường Thuyết hàn huyên vài câu, hắn nói một câu ta khá công nhận... Như người như chúng ta giao thủ, thắng thua thành bại chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho nên ta mạnh cỡ nào, ngươi nhất định nhìn cẩn thận, sẽ rất nhanh."
Trương Hoa Lâm ngẩn ra: "Ngươi cũng đúng là tự đại, thường thường người tự đại cuối cùng không có kết cục tốt."
Quan trị lễ giám tài giơ cờ: "Quy tắc đã nói qua một lần, ta lặp lại một lần nữa, nếu có một người ngã xuống đất, không được tiếp tục công kích, nếu có một người nhận thua, không được tiếp tục công kích, nếu bị phán định cố ý đả thương người khác, sẽ bị trực tiếp hủy bỏ tư cách."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh và Trương Hoa Lâm: "Đã hiểu chưa?"
Thẩm Lãnh và Trương Hoa Lâm đồng thời gật đầu: "Hiểu."
Trương Hoa Lâm bước lên phía trước một bước, dựa theo quy định đồng thời hành quân lễ cùng Thẩm Lãnh, sau đó hạ giọng nói: "Ta biết ngươi nhìn ta không vừa mắt, ta cũng biết ngươi nghĩ là ta và Ninh Hầu cùng lừa gạt Mạnh Trường An, nhưng đây là trên lôi đài của kỳ thi lớn các quân, có quan trị lễ giám tài đang nhìn, còn có nhiều người như vậy đang nhìn, ngươi có thể như thế nào? Cho dù ta thua ngươi, ngươi cũng không thể trút cơn tức này... Ngươi tuyệt đối đừng tức quá rồi thua ta đấy."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Lỡ như thua ngươi, ngươi nhớ mang lễ vật đến thăm ta."
Hai người hành quân lễ xong đều tự lùi lại phía sau một bước, quan trị lễ giám tài vung lệnh kỳ trong tay lên: "Bắt đầu!"
Trương Hoa Lâm hành động trước, một cú đấm đánh về phía mặt Thẩm Lãn. Hắn ta biết mình không phải là đối thủ của Thẩm Lãnh, ngay cả hắn ta là một trong bát đao tướng kiêu ngạo của đông cương thì cũng vậy. Hắn ta biết ưu điểm lớn nhất của mình chính là rất bình tĩnh và tự biết mình, cho nên chỉ cần Thẩm Lãnh đánh trả là hắn ta lập tức lùi lại phía sau, kiên trì lâu một chút rồi tìm kiếm cơ hội, thật sự không được thì... Nhận thua thì có thể thế nào?
Một quyền này đánh thẳng về phía Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh lại không có né tránh cũng không có cản lại!
Trong khoảnh khắc đó Trương Hoa Lâm bỗng nhiên nảy sinh một dự cảm không lành, lúc muốn thu quyền thì đã muộn rồi.
Trong khoảnh khắc nắm đấm của hắn ta sắp tiếp xúc với mặt Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đột nhiên xông lên phía trước, mặt hắn hơi nghiêng đi sượt qua nắm đấm, vai kẹp dưới nách Trương Hoa Lâm nhấc lên, hai chân Trương Hoa Lâm không tự chủ được rời khỏi mặt đất, Thẩm Lãnh nâng tay phải lên đỡ cằm Trương Hoa Lâm đẩy cao hắn ta lên cao hơn, hai chân Trương Hoa Lâm cách mặt đất chừng nửa mét.
Thẩm Lãnh huých khuỷu tay về phía trước, đánh vào bụng Trương Hoa Lâm bịch một tiếng, Trương Hoa Lâm đau đến mức kêu thảm một tiếng, nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Thẩm Lãnh một kích đắc thủ, trong khoảnh khắc Trương Hoa Lâm bị hắn đánh bay ngược ra sau, một cú đấm đập vào sườn trái của Trương Hoa Lâm, một tiếng rên vang lên, cũng không biết có mấy cái xương sườn bị gãy. Quyền phải xuất xong là quyền trái, một quyền này đánh vào một bên xương sườn khác, sắc mặt Trương Hoa Lâm trong nháy mắt liền trở nên vô cùng trắng bệch.
Sau hai đòn Thẩm Lãnh tung một quyền đánh vào cằm Trương Hoa Lâm, một quyền này đánh cho Trương Hoa Lâm sắp sửa rơi xuống đất lại bay lên trên, ngay sau đó nắm đấm của Thẩm Lãnh rơi xuống bụng Trương Hoa Lâm tựa như bão tố, một quyền, hai quyền, ba quyền... trong vòng hai tức, ba mươi quyền.
Từng quyền chạm đến thịt, mạnh mẽ bá đạo.
Bịch!
Trương Hoa Lâm rơi xuống đất, người đã hôn mê bất tỉnh.
Quan trị lễ giám tài hung hăng trợn mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi..."
Thẩm Lãnh vẻ mặt vô tội: "Hắn vừa chạm đất..."
Y quan chờ đợi ở dưới đài vội vàng chạy lên kiểm tra một chút, Trương Hoa Lâm nằm trên mặt đất, sắc mặt đã từ trắng chuyển thành tím tái, y quan vội vàng vẫy tay, mấy người đi lên khiêng Trương Hoa Lâm rời khỏi lôi đài.
Quan trị lễ giám tài nhìn Thẩm Lãnh nghiêm nghị nói: "Nếu phán định ngươi cố ý đả thương người khác, ngươi sẽ bị trực tiếp hủy bỏ tư cách tiếp tục tham gia kỳ thi lớn các quân, ngươi đã đi tới bước này rồi, hà tất?"
Thẩm Lãnh: "Quy tắc đã nói, nếu một bên nhận thua thì không được tiếp tục công kích, nếu một bên ngã xuống đất thì không được tiếp tục công kích, ta chỉ là xuất quyền ra, quen đánh hết một lượt."
Quan trị lễ giám tài nhíu mày, xoay người rời khỏi lôi đài đi đến bên đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng. Thẩm Lãnh đứng trên lôi đài chờ phán định đối với mình, nếu thật sự phán định hắn cố ý đả thương người khác thì nên làm gì?
Còn có thể làm sao được, vốn dĩ chính là cố ý đả thương người khác.
Trương Hoa Lâm không chết được, nhưng trong vòng một năm sợ là đừng nghĩ tới việc hành động thuận tiện nữa.
Chung quanh lôi đài có không ít người đang vây xem, vốn dĩ Thẩm Lãnh chính là người nổi bật nhất kỳ thi lớn các quân năm nay, lúc này nhìn thấy biến cố như thế phát sinh, mỗi người đều có chút mờ mịt... Thẩm Lãnh này không khác gì đang đánh cược tiền đồ của mình, kỳ thi lớn các quân đã tiến hành đến bây giờ, chỉ cần kiên trì thêm một ngày nữa là có thể đi đến cuối cùng, hắn hà tất phải thế này?
Chỉ vì xả giận giúp Mạnh Trường An?
Đúng vậy.
Chỉ vì xả giận giúp Mạnh Trường An.
Không lâu sau đó quan trị lễ giám tài sắc mặt không tốt trở lại, sau khi lên lôi đài nhìn Thẩm Lãnh cũng không nói gì, cứ nhìn như vậy một hồi lâu, nhìn đến mức Thẩm Lãnh có chút nổi da gà.
"Sau khi quan tổng giám tài đại nhân cùng bốn vị quan trị lễ giám tài thương nghị, miễn cưỡng chấp nhận giải thích ngươi đánh hết quyền là động tác theo thói quen, tạm thời không tính ngươi cố ý đả thương người khác, nhưng đây không phải định luận, sau đó sẽ còn có điều tra."
Thẩm Lãnh chắp tay: "Đa tạ đại nhân."
Quan giám tài hừ một tiếng: "Ngươi vẫn chưa giải thích chuyện lấy trộm cờ của ta."
Thẩm Lãnh lúng túng cúi đầu: "Đại nhân nói xử trí như thế nào cũng được."
Quan trị lễ giám tài rất nghiêm túc nói: "Ngày kia là sinh nhật mười tuổi của con trai ta, ngươi là thần tượng của nó, nó thích nhất là nghe chuyện của ngươi, nếu ngươi có thể viết cho nó một phong thư, nói mấy câu là được... Vậy thì nó nhất định rất vui vẻ."
Thẩm Lãnh: "Viết chữ à... chuyện tốt đẹp như sinh nhật, hà tất chứ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận