Trường Ninh Đế Quân

Chương 257: Gậy gãi ngứa

Tất cả mọi người đều đờ đẫn, sợ hãi, không biết làm sao.
Thái tử Thi Trường Hoa nhìn nhìn lỗ máu trên ngực lại nhìn Thẩm Lãnh, thò tay ra dường như muốn túm lấy cái gì đó, nhưng sức lực lại mất đi nhanh chóng, cuối cùng chưa túm được gì đã mềm nhũn ngã xuống.
Thẩm Lãnh ném cái cung trong tay qua một bên, nghĩ dùng đao vẫn sảng khoái hơn một chút, nhưng nếu có thể đeo đao vào thì đâu còn cần nhiều chuyện như vậy. Hắn nhìn về phía Thi Đông Thành nháy mắt, hàm nghĩa trong ánh mắt là ngươi còn không động thủ?
Thi Đông Thành bất chợt kịp phản ứng, tuy rằng cũng chưa từng thương nghị gì với Thẩm Lãnh, nhưng y cũng không phải kẻ ngu ngốc, y còn thông minh hơn thái tử Thi Trường Hoa nhiều, nếu không thì cũng sẽ không thể chống đỡ nổi một phiếu hào Dương Thái khổng lồ như vậy ở nơi đất khách quê người.
"To gan! Bắt lại cho ta!"
Thi Đông Thành lập tức hô lớn một tiếng, nơi này trong trong ngoài ngoài tất nhiên có không ít thị vệ cung đình của Điệu quốc, chỉ là đột biến trước đó ai cũng không kịp phản ứng, sau khi nghe thấy Thi Đông Thành quát một tiếng, những này thị vệ lập tức xông lên. Thi Đông Thành thấy có người rút đao lại lập tức hô một tiếng không được động đao, bọn thị vệ đi lên nhanh chóng ghì chặt hai cánh tay Thẩm Lãnh, có người lấy dây thừng đến trói Thẩm Lãnh lại. Thi Đông Thành đi qua đỡ lấy hoàng đế lảo đảo muốn ngã, hướng tới những thị vệ kia hô một tiếng: "Trước tiên nhốt hắn lại cho ta, ta muốn đích thân thẩm vấn!"
Thẩm Lãnh thầm nghĩ xem ra cũng không phải là quá ngốc, hắn bị thị vệ trói chặt cứng xô đẩy đi ra cửa.
Không lâu sau đó thủ hạ của Thẩm Lãnh ở trong quan dịch trạm cũng bị rất nhiều cấm quân bao vây, không được cho phép thì bất cứ ai cũng không phép ra vào, bên ngoài cấm quân đao thương như rừng, thoạt nhìn giống như mây đen áp đỉnh.
Trần Nhiễm tựa vào cửa nhìn cấm quân bao vây nơi này ba lớp trong ba lớp ngoài bên ngoài chật như nêm cối, quay đầu lại liếc nhìn Cổ Lạc đang uống trà: "Sao ngươi lại không lo lắng thế? Xem ra là tướng quân đã làm thịt tên thái tử kia rồi."
Cổ Lạc nhún vai: "Trà này không tệ."
Trần Nhiễm ồ một tiếng: "Vậy thì ta cũng uống một chút."
Gã xoay người trở về bên trong phòng, thấy chiến binh thủ hạ đã lấy hết binh khí ra, Trần Nhiễm khoát tay: "Để xuống đi, tướng quân đã căn dặn ai cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần người Điệu quốc vẫn chưa hoàn toàn điên thì sẽ không làm gì tướng quân."
Vương Khoát Hải nhìn bên ngoài vẻ mặt lo lắng: "Lỡ như bọn họ điên rồi thì sao?"
"Ngươi coi thường chính khách rồi." Cổ Lạc khẽ lắc đầu: "Hoàng đế vì nỗi đau mất con có lẽ sẽ trở nên điên cuồng, nhưng Thi Đông Thành sẽ không điên, những người ủng hộ thái tử cũng sẽ không điên, thái tử đã chết, bọn họ sẽ ép buộc hoàng đế diệt trừ tướng quân sao? Bọn họ mới là nhóm người đầu tiên đứng ra khuyên bảo hoàng đế đừng kích động, huống hồ trước khi tướng quân ra ngoài đã căn dặn, nếu người Điệu quốc trực tiếp xông vào bắt người, vậy thì kia khẳng định tướng quân đã xảy ra chuyện, nếu cấm quân Điệu quốc chỉ bao vây quanh quan dịch trạm, vậy thì tướng quân chẳng qua cũng chỉ là bị tạm thời bắt nhốt mà thôi."
Vương Khoát Hải nói: "Ta chỉ sợ..."
Cổ Lạc nói: "Đừng sợ, tướng quân đã tính chắc rồi."
Hoàng cung.
Thi Đông Thành quỳ trước mặt hoàng đế không ngừng dập đầu: "Phụ hoàng, đây thật sự không phải là sắp xếp của nhi thần, nhi thần chưa từng gặp Thẩm tướng quân, trước đó cũng chưa từng qua lại với người này, xảy ra chuyện như vậy nhi thần cũng hoàn toàn không ngờ đến, vẫn mong phụ hoàng bảo trọng long thể..."
"Ngươi câm miệng!" Hoàng đế đang nằm ở trên giường đột nhiên ngồi dậy, chỉ vào mũi Thi Đông Thành rống giận: "Ngươi cho là thái tử đã chết thì trẫm sẽ truyền giang sơn xã tắc cho ngươi? Ngươi nằm mơ đi, cho dù trẫm hai tay dâng thiên hạ này cho người khác, cũng sẽ không truyền cho cầm thú thí huynh như ngươi! Trẫm... sao trẫm có thể có con trai như ngươi!"
Thi Đông Thành sắc mặt trắng bệch, chỉ không ngừng dập đầu: "Nhi thần thật sự cũng không biết chuyện, bây giờ nhi thần sẽ đi giết Thẩm Lãnh để bày tỏ sự trong sạch!"
Y đứng lên đi ra ngoài, mấy vị trọng thần đang đứng canh cửa liền vội vàng ngăn y lại, thượng thư lệnh kéo tay Thi Đông Thành khuyên nhủ: "Điện hạ hà tất xúc động như thế? Thẩm Lãnh kia cũng không biết phát điên cái gì mà đột nhiên hành hung, chúng thần đều biết chuyện này không liên quan đến điện hạ, nếu điện hạ đi giết hắn, sẽ không dễ ăn nói với bên phía Đại Ninh, chẳng phải là họa vô đơn chí?"
Thi Đông Thành nói: "Tuy rằng ta cùng đại ca không hợp nhau, nhưng ta chưa từng có ý giết huynh ấy, xin các vị đại nhân tránh ra, sau khi ta đi giết Thẩm Lãnh sẽ tự sát, các người đem thủ cấp của ta đến Đại Ninh là có thể dập tắt lửa giận của Đại Ninh. Chuyện này chung quy cũng phải có một công đạo, thù của đại ca cũng không thể không báo, nếu cần một người chết thì ta chính là người thích hợp nhất!"
Quần thần nào dám tránh đường, tuy rằng cũng cảm thấy Thi Đông Thành sẽ không thật sự đi giết Thẩm Lãnh, nhưng thời điểm này ai cũng biết vai diễn của bản thân là gì, nên làm việc như thế nào.
"Điện hạ chớ kích động."
"Đúng, điện hạ vẫn nên bình tĩnh lại một chút."
Hoàng đế ngồi ở đó nhìn tình hình ồn ào náo loạn ngoài cửa, thoáng đột nhiên phun ra một ngụm máu: "Trẫm! Nếu trẫm không phải đế vương thì thật tốt!"
Sau khi nói xong câu này liền nằm xuống ngất đi.
Thẩm Lãnh cũng không ở đại lao Hình bộ, lúc bị bọn thị vệ áp đi ra thượng thư lệnh tựu vội vàng đuổi theo căn dặn vài câu, bảo bọn họ tìm phòng trống ở trong cung mà nhốt Thẩm Lãnh, sau đó phái trọng binh trông coi, ai cũng không được làm hắn bị thương. Tướng quân cấm quân và thượng thư lệnh đều ở hiện trường, hai người thương nghị một chút, tướng quân cấm quân liền đích thân mang người bao vây viện tử kia chật như nêm cối. Hắn ta không chỉ muốn phòng bị Thẩm Lãnh chạy trốn, cũng sợ Thẩm Lãnh chết. Mấy năm nay thái tử đã lôi kéo không ít người, dưới trướng tất nhiên sẽ có một đám tử sĩ, nếu lúc này lại có người thừa dịp loạn giết Thẩm Lãnh, kia Điệu quốc sẽ thật sự rối loạn.
Trong cung tất nhiên có không ít phòng trống, nhưng tướng quân cấm quân suy trước nghĩ sau, vẫn nhốt Thẩm Lãnh và hoàng đế Nam Lý quốc Triệu Đức cùng với nhau, hai người cùng ở một phòng, bảo vệ cũng tốt, giam cầm cũng được, để ở cùng nhau ngược lại còn chắc chắn hơn chút, nếu không thì phải phân tâm chăm sóc hai bên.
Triệu Đức nhìn thấy cửa bị người kéo ra, sau đó chính là Thẩm Lãnh người bị trói chặt cứng bị người ta xô đẩy vào, y ngây ra một lúc sau đó không nhịn được cười ha ha: "Ngươi cũng có ngày hôm nay."
Thẩm Lãnh nhún vai, trên hai chân đã đeo dây xích nên bước đi không thuận tiện lắm, lê bước đếb một bên ngồi xuống, hai cánh tay bị trói tay sau lưng, ngồi cũng khá là không được tự nhiên, nhưng nhìn hắn lại không có chút lo lắng nào cả.
"Ngươi lại làm gì?"
Triệu Đức nhìn thấy Thẩm Lãnh bị bắt mà vẫn rất vui vẻ lại càng tò mò hơn.
"Ngươi đã bắt trẫm, xem như lập công lớn cho Điệu quốc, lão già hoàng đế Điệu quốc kia không có khao thưởng ngươi đàng hoàng mà ngược lại còn bắt ngươi, ngoại trừ ác có ác báo ra, trẫm cũng nghĩ không ra nguyên nhân gì nữa."
Thẩm Lãnh nheo mắt nhìn y một cái: "Ngươi nghĩ ta có thể làm gì?"
Triệu Đức hừ một tiếng: "Ngươi ngay cả trẫm cũng dám bắt, còn có gì là làm không được? Chẳng lẽ nào, ngươi đã làm thịt hoàng đế Điệu quốc?"
Thẩm Lãnh: "Ta đâu có mưu đồ lớn như vậy, tự dưng lại đi giết hoàng đế người nhà ta làm gì."
"Vậy ngươi đã làm gì?"
"Giết một thái tử."
Câu trả lời này rất tự nhiên, thế nên ban đầu Triệu Đức cũng không kịp phản ứng, một lúc sau lập tức há miệng, tròng mắt trợn trừng như sắp lòi ra ngoài: "Ngươi nói cái gì?! Ngươi đã giết thái tử Điệu quốc! Ngươi... Ngươi thật đúng là một tai tinh mà... Đến nhà trẫm bắt trẫm, đến đây giết thái tử, người Ninh các ngươi đều là không cố kỵ gì như vậy?"
Thẩm Lãnh đứng dậy sáp lại gần, đưa lưng về phía Triệu Đức ngồi xổm xuống: "Giúp một việc."
"Làm gì?!"
"Gãi giúp ta một chút, trên vai hơi ngứa, ta bị trói không với tới."
"Trẫm gãi ngứa cho ngươi?! Ngươi nói đùa gì vậy!"
"Nếu như, ngươi gãi ngứa cho ta, ta giúp ngươi được sống tiếp thì sao?"
"Ngươi vẫn nên chăm sóc tốt cho mình đi, chuyện của trẫm không cần ngươi quan tâm."
"Ồ..." Thẩm Lãnh đứng dậy, đến góc tường bắt đầu cọ: "Tuy ta đã giết thái tử, nhưng người Điệu quốc không dám giết ta. Ngươi chẳng làm gì cả, nhưng người Điệu quốc lại dám giết ngươi. Chẳng phải ngươi vừa mới nói người Ninh đều là không cố kỵ gì như vậy sao? Bây giờ ta trả lời ngươi... Phải! Bởi vì sau lưng ta là Đại Ninh, người của Đại Ninh chính là có thể làm việc không dựa theo quy củ của người khác, trong thiên hạ này tuyệt đại bộ phận quốc gia, nơi nào người Ninh đã đến, cũng sẽ có nhiều lễ ngộ hơn một hoàng đế như ngươi."
Thẩm Lãnh vừa cọ vừa nói: "Ngươi có thể cảm thấy ta tự đại, cảm thấy ta đã điên rồi, đó là bởi vì ngươi không biết tại sao Đại Ninh là Đại Ninh."
Hoàng đế cảm thấy rất vô nghĩa, lười nói chuyện với Thẩm Lãnh thêm nữa.
Đúng lúc này cửa lại ra kêu két một tiếng mở, lục hoàng tử Thi Đông Thành sắc mặt xanh mét bước vào cửa, quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Không có mệnh lệnh của ta không người nào được tới gần đây, ta muốn đích thân thẩm vấn hắn."
Người ở phía ngoài lên tiếng, Thi Đông Thành lập tức đóng cửa phòng lại. Sau khi đi vào y nhìn Thẩm Lãnh, bỗng nhiên chắp hai tay cúi đầu lạy một cái thật sâu: "Tạ Thẩm tướng quân!"
Thẩm Lãnh còn đang ở bên kia cọ: "Lại đây gãi giúp ta."
"Hả?"
Thi Đông Thành ngây ra, đánh liều đi qua gãi vai giúp Thẩm Lãnh.
"Sang bên trái một chút, đúng đúng đúng, ồ... sang phải thêm một chút, dùng sức thêm chút, oa... Oa, đúng chỗ này."
Triệu Đức ngồi ở một bên trợn mắt há hốc mồm nhìn, thầm nghĩ mẹ nó chứ đây là chuyện gì?
Thi Đông Thành khó khăn lắm mới kiên trì đến khi Thẩm Lãnh nói được rồi, lúc này mới bớt đi vài phần lúng túng. Y động thủ cởi dây thừng trên người Thẩm Lãnh, nhìn nhìn dây xích trên chân, y không có chìa khóa nên không mở ra được.
Thẩm Lãnh hoạt động hai cánh tay một chút: "Khóa đi, không có gì đáng ngại."
Hắn ngồi xuống nói: "Ngươi đã cảm ơn ta rồi, ta nhận lòng biết ơn của ngươi, nhưng việc này xét đến cùng cũng không phải bởi vì ngươi, mà là bởi vì tỷ ta Lâm Lạc Vũ. Tỷ ấy vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, nếu Thi Trường Hoa bắt tỷ ấy để áp chế ngươi, như vậy thì ngươi sẽ làm thế nào? Ta nghĩ không có gì ngoài hai sự lựa chọn, thứ nhất là ngươi dốc hết toàn lực cứu tỷ ấy, không cứu được thì sao? Đó chính là sự lựa chọn thứ hai, ngươi nghĩ hết biện pháp để giết tỷ ấy."
Sắc mặt Thi Đông Thành thoáng biến ảo nhưng không dám nói tiếp.
Thẩm Lãnh tiếp tục nói: "Thật ra trong lòng tỷ biết rõ, trong lòng bản thân ngươi cũng biết rõ, tỷ ấy đã không có ý định có thêm dây dưa liên lụy gì với ngươi nữa. Vậy thì như thế này đi, thật sự đến bước đó, một chút tốt đẹp của hai người các ngươi trước đây sợ là cũng không giữ được, khiến tỷ ấy cảm thấy trên đời không có nhiều lang tâm cẩu phế như vậy, việc này làm cũng đáng."
"Ngươi vì một nữ nhân, giết thái tử." Thi Đông Thành trầm mặc thật lâu sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh hỏi gằn từng tiếng: "Ngươi cũng thích nàng ấy phải không?"
Thẩm Lãnh đi lên cúi người nhìn vào mắt Thi Đông Thành: "Ta không thích tỷ ấy, ít nhất không phải thích kiểu tình cảm nam nữ, nhưng ta không được cho phép có người khác làm hại tỷ ấy, chuyện ngươi không dám làm thì để ta làm, từ nay về sau ngươi đừng dây dưa với tỷ ấy, ở lại Điệu quốc yên ổn nghĩ làm sao đoạt được ngôi vị hoàng đế mới là việc ngươi cần làm, ngươi đừng lừa gạt mình giả tình thánh, ngươi yêu quyền lợi hơn yêu tỷ ấy, không phải sao?"
Thi Đông Thành lại rơi vào trầm mặc, qua một hồi lâu sau mới gật đầu: "Ngươi nói không sai, ta có thể sẽ giết nàng ấy, còn điều nữa là, vừa rồi ngươi nói ngươi dám làm chuyện ta không dám làm, còn không phải bởi vì ngươi là một tướng quân người Ninh? Nếu ngươi là hoàng tử của Điệu quốc, ta là tướng quân của Ninh quốc, ta cũng dám làm."
Thẩm Lãnh cười: "Nhưng ngươi không phải."
Thi Đông Thành mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng.
"Ta sẽ sắp xếp người đưa ngươi và thủ hạ của ngươi về Đại Ninh." Thi Đông Thành nói: "Bất kể như thế nào ngươi cũng giúp ta việc lớn, bất kể là bởi vì Lạc Vũ hay là cái gì khác... Trước khi ta an bài xong, ta cam đoan sẽ không để người khác giết ngươi, may mắn là những tên cáo già kia cũng đều hiểu nặng nhẹ, người ta lo lắng chỉ là những tử sĩ mà Thi Trường Hoa bồi dưỡng mấy năm nay."
"Không cần." Thẩm Lãnh nhìn về phía Thi Đông Thành: "Ngươi phái người đến Bình Việt đạo Đại Ninh gặp đề đốc thủy sư Trang Ung, nói cho ông ta biết ta đã làm những gì, sau đó ngươi lại đi nói với phụ thân ngươi, cứ nói Đại Ninh sắp phái người đến xử trí ta."
Thẩm Lãnh dựa về phía sau: "Chỉ này hai việc này là đủ rồi, ồ đúng rồi, lát nữa ngươi hãy cho người bỏ xích chân cho ta đi, vừa rồi ta vẫn luôn nghĩ làm sao để thay quần, nghĩ tới nghĩ lui phát hiện thật sự là một chuyện rất khó khăn, quá phiền."
Triệu Đức nhìn về phía Thẩm Lãnh, thầm nghĩ vào lúc này mà ngươi lại nghĩ làm sao để thay quần?
Thi Đông Thành cũng sửng sốt, ngượng ngùng cười cười: "Được, lát nữa ta cho người ta tháo xích chân cho ngươi, rồi cho người ta đưa ít y phục đến."
Thẩm Lãnh chỉ chỉ vào Triệu Đức: "Trước khi ta đi đừng động đến hắn."
"Được." Thi Đông Thành đồng ý rất nhanh, sau đó hỏi: "Tại sao?"
Thẩm Lãnh lơ đãng nói: "Nếu ngươi có thể tìm cho ta một cây gậy gãi ngứa, ngươi động đến hắn cũng không sao cả."
Triệu Đức hận không thể đâm đầu chết, thầm nghĩ trẫm chỉ là một cái gậy gãi ngứa?
Bạn cần đăng nhập để bình luận