Trường Ninh Đế Quân

Chương 968: Ta biết làm thế nào

Mấy bộ khoái vào trong chặn Hắc Nhãn và Chu Đông Ngô lại, hai người có mang theo giấy thông quan và chứng nhận thân phận đúng tiêu chuẩn, nhưng vết đao Chu Đông Ngô không bình thường. Lang trung đã khám cho rất nhiều bệnh nhân, vết thương do thứ gì tạo thành chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, vết thương dài như vậy cũng không phải là dao nấu bếp có thể chém ra được, tất nhiên là binh khí, với vết thương như thế này, ông ta không thể không báo quan.
Trong Đại Ninh, cấm bách tính tự ý tàng trữ binh khí, các loại như trường đao một khi bị phát hiện sẽ nghiêm tra, cho dù là đệ tử của môn phái giang hồ xuất hành, binh khí mang trên người nhất định phải có thẻ cầm vũ khí mới được. Thẻ cầm vũ khí là quan phủ phát, mỗi một món binh khí đều phải báo cáo ở quan phủ, binh khí của các môn phái đều dùng có in dấu, rất dễ dàng tra được. Đương nhiên cũng có không ít xưởng rèn vì kiếm tiền mà lén tạo binh khí, một khi thẩm tra được thì hơn phân nửa là phải sung quân, ở Đại Ninh, không dễ dàng có binh khí giống như người bình thường tưởng tượng.
Văn nhân mặc khách thích bội kiếm, nhưng bội kiếm của bọn họ không được mài sắc, mài sắc thì không phải là phụ kiện mà là hung khí. Đây không phải chuyện báo cáo hay không cáo báo, mà là không được, cho nên có những thi nhân hề làm gì là phải quyết đấu, đa số cũng giống như đùa giỡn, hai thanh kiếm không sắc bén chém nhau, quan phủ cũng lười để ý, đưa cho bọn họ hai thanh kiếm đã mài sắc, phỏng chừng cũng sẽ không quyết đấu nổi.
Bộ khoái nhìn nhìn Hắc Nhãn, không nhìn ra binh khí của Hắc Nhãn, thiết thiên đó có thể co duỗi, giấu bên trong cổ tay áo. Trên người Chu Đông Ngô mang theo kiếm, lúc bộ khoái nhìn về phía Chu Đông Ngô trong ánh mắt đầy nghi ngờ.
"Thẻ cầm vũ khí đâu?"
Bộ khoái thò tay ra.
Chu Đông Ngô vội vàng đưa thẻ cầm vũ khí tới: "Có đây, có đây."
Đây không phải ở Trường An, cho nên cho dù một người là đại đương gia của Lưu Vân Hội, một người là phó đường chủ Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường, hai người vẫn phải khiêm tốn. Dù sao Lưu Vân Hội cũng là thế lực ám đạo tuân thủ luật pháp.
"Của ngươi đâu?"
Bộ khoái lại thò tay ra với Hắc Nhãn.
Hắc Nhãn lắc đầu: "Ta không có."
"Ngươi có mang binh khí không?"
"Cũng coi như... có mang theo."
Hắc Nhãn lấy thiết thiên ra, chỉ là thiết côn dài một xích, bộ khoái cầm lấy nhìn: "Đây không tính là binh khí, ủa, trên này là gì?"
Hắn ta cầm thiết thiên phát hiện có một chỗ khác thường, cho nên xoay một cái, thiết thiên lập tức bật ra "vù", Hắc Nhãn lập tức tránh ra: "Cẩn thận."
"Đây chính là binh khí!"
Bộ khoái nói: "Thứ này không có thẻ cầm vũ khí mà lại dám mang ra ngoài?"
"Ta cũng muốn có chứ."
Hắc Nhãn vẻ mặt vô tội: "Ta đi phủ Trường An báo cáo, người của phủ Trường An tra xét nửa ngày cũng không tra được thứ này thuộc về loại binh khí nào, không có phân loại cho nên không làm cho."
Gã lấy thiết bài của phó thống lĩnh thị vệ đại nội trong túi da hươu ra: "Hay là ngươi xem cái này đi."
Bộ khoái cầm thiết bài nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, theo bản năng lùi lại một bước: "Đại nhân!"
Hắc Nhãn thở dài: "Vốn không muốn để lộ thân phận, chúng ta có vụ án phải làm, còn phải đến thành Tây Giáp gặp đại tướng quân Đàm Cửu Châu, nếu đã nói ra rồi thì làm phiền các ngươi dẫn ta đến huyện nha, chuẩn bị hai con khoái mã cho chúng ta. Thôi bỏ đi, trên người hắn còn có vết thương, xin chuẩn bị một chiếc xe ngựa vậy."
Bộ khoái vội vàng đáp lại, dẫn Hắc Nhãn bọn họ đến huyện nha. Huyện lệnh đại nhân nghe nói là phó thống lĩnh thị vệ đại nội đến đâu có dám chậm trễ, đích thân chạy ra ngoài tiếp đón. Không bao lâu sau xe ngựa chuẩn bị xong, tốt hơn cái xe rởm của Thẩm Lãnh cho bọn họ nhiều, ít nhất thì xe này có khoang xe, hơn nữa nhìn cũng rất mới, ngựa kéo xe cũng khá cường tráng.
"Đa tạ."
Hắc Nhãn và Chu Đông Ngô lên xe, Chu Đông Ngô nằm trong xe ngựa thoải mái thở dài ra một hơi: "Cuối cùng cũng sắp đến nơi rồi, không đến một trăm dặm nữa đúng không? Một trăm dặm tiếp theo cũng không có sơn đạo gì, ta có thể yên tâm nghỉ ngơi một lát rồi, ngươi đánh xe cho tốt đấy."
Hắc Nhãn: "Ta là đại đương gia, huynh có thể tôn trọng một chút không?"
Chu Đông Ngô: "Được, đại đương gia, xin ngươi đánh xe cho tốt."
Hắc Nhãn trừng mắt nhìn hắn ta một cái rồi nói: "Hiện giờ hẳn là Thẩm Lãnh bọn họ đã đến thành Tây Giáp rồi, nói không chừng đã khai chiến, Thẩm Lãnh vốn phải đi thủy sư đông cương, hiện giờ..."
Gã đứng ở đó, trên đường đi đều chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này, lúc này nhớ ra bỗng nhiên thấy không thỏa đáng.
"Không đúng."
Hắc Nhãn nhìn về phía Chu Đông Ngô: "Có chuyện rồi."
Nửa canh giờ sau hai người làm rõ tiền căn hậu quả, đều cảm thấy chuyện này không dễ xử lý. Thẩm Lãnh quang minh chính đại đến thành Tây Giáp, phỏng chừng bên kia còn có nghi thức hoan nghênh gì đó, chuyện này phải làm sao?
"Đến đó rồi nói sau."
Chu Đông Ngô nói: "Hiện tại cũng không có cách nào, không chừng bản thân đại tướng quân cũng đã nghĩ tới, chúng ta chỉ là lo lắng lung tung."
Đang nói thì bỗng nhiên ven đường có một đứa trẻ rảnh rỗi không có việc gì làm đi đốt pháo nổ, ngựa kéo xe vốn đang yên ổn bị giật mình, sau đó dồn lực chạy như điên. Phía trước đều là bách tính xếp hàng chờ ra khỏi thành, ngựa giở chứng lao về phía đám người, Hắc Nhãn đại kinh thất sắc, hai tay túm dây cương dùng sức kéo lại, nhưng ngựa lại nghiêng cổ chạy cũng không chịu dừng lại.
Trong lúc xóc nảy, Chu Đông Ngô từ trong khoang xe leo ra, nằm sấp ở đó cắm thanh kiếm của mình vào bánh xe, cạch một tiếng, vỏ kiếm gãy mà xe vẫn không ngừng. Chu Đông Ngô đi qua giúp Hắc Nhãn cầm dây cương rồi hai người kéo, ngựa bị kéo ngửa cả cổ lên nhưng vẫn không chịu ngừng. Chu Đông Ngô nghiêng đầu nhìn bánh xe bên kia, thầm nghĩ vô lý.
Hắc Nhãn và Chu Đông Ngô liếc nhìn nhau một cái, hai người thông minh nhìn ánh mắt là có thể hiểu ý của đối phương. Hai người nhanh chóng tách ra, một người ở bên trái xe, một người ở bên phải xe, hai người nhảy xuống xe cùng kéo dây cương, chân ma xát trên mặt đất, cảnh tượng hết sức hỗn loạn.
Cuối cùng cũng cho xe ngựa dừng lại ở cổng thành, Hắc Nhãn cảm thấy chân đau, cúi đầu nhìn, đế giày ở vị trí gót chân đã sắp mài mòn hết rồi.
Cổng thành hỗn loạn một trận, sương binh canh cổng chạy tới kiểm tra, sau khi xác định không có chuyện gì, Hắc Nhãn lại ngại ngùng xin lỗi, lúc này mới ra ngoài.
"Xe quá tốt cũng không được."
Hắc Nhãn đánh xe nói: "Nếu là cái xe rởm của Thẩm Lãnh cho chúng ta, huynh nhét vỏ kiếm vào là trục xe gãy, xe này quá tốt."
Chu Đông Ngô nói: "Không hẳn, vỏ kiếm của ta rất rắn chắc, hai bên đều kẹp sắt."
"Cứ đi trước đã."
Sau khi ngựa đã bình lại thì xe cũng chạy vững vàng hơn, chạy được hơn mười dặm dừng lại nghỉ ngơi, cho ngựa ăn, nghỉ ngơi nửa canh giờ sau đó tiếp tục ra đi.
"Ta vẫn cảm thấy không ổn, vẫn cảm thấy vô lý."
Chu Đông Ngô nói: "Tại sao lại không thể đừng xe ngựa ngừng."
Hắn ta nhìn ven đường có thân cây khô, nhảy xuống bẻ cây khô, cầm một cây gậy trở lại.
Hắc Nhãn mở to mắt: "Huynh làm gì?"
"Ta không tin là không thể dừng."
Chu Đông Ngô nhét gậy vào bánh xe, rắc một tiếng... Gậy lại gãy, xe ngựa cũng miễn cưỡng dừng lại.
Hắc Nhãn sợ tới mức sắc mặt đều trắng bệch, vỗ vỗ mông ngựa: "Đừng sợ, đừng sợ, Chu ca ca ngươi là đang đùa với ngươi thôi."
Lần này Chu Đông Ngô đã phục: "Xe này tốt thật."
Hắn ta đặt mông ngồi trên xe: "Đi thôi, tiếp tục đi, ngựa à ngựa, ngươi đừng sợ, thằng cháu cả của ngươi nói đúng, ta đùa với ngươi thôi."
Hắc Nhãn đạp một cước vào mông Chu Đông Ngô: "Huynh cút xuống, xe này sắp bị huynh giày vò hỏng rồi."
Vừa mới nói xong thì cạch một tiếng, trục xe gãy.
Một bánh xe gỗ rớt ra, xe nghiêng sang một bên, ngựa kéo xe quay lại liếc nhìn, trong ánh mắt là một sự mê mang.
Hắc Nhãn đá mấy cước vào mông Chu Đông Ngô: "Đùa? Đùa? Cho huynh đùa!"
Nơi này trước không có thôn sau không có cửa tiệm, sửa xe là chuyện không thể nào. Hai người suy nghĩ một biện pháp, dỡ ván xe xuống, ở giữa lắp một bánh xe, hai người mỗi người ngồi ở một bên ván xe, vẫn phải giữ cân bằng, rất cần kỹ thuật.
Thật khó.
Chu Đông Ngô nói: "Tìm cái gì chống đi, như vậy quá mệt."
Khó khăn lắm mới chuyển một cái bánh xe còn vào trong ván xe, hai người ngồi ở hai bên giữ cân bằng quá khó, nếu không chống xe thì rất dễ lật ngã. Hai người thông minh này nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp, vẫn là mỗi người ngồi một bên xe một bánh, nhưng hai người thò một chân ra, chân cọ sát trên mặt đất, coi như là chống đỡ.
"Ca." Hắc Nhãn nhìn Chu Đông Ngô: "Ta đau chân."
Chu Đông Ngô: "Chúng ta đổi vị trí."
Hai người xuống xe, còn phải giữ cho xe không đổ, thật cẩn thận thay đổi vị trí ngồi, đổi chân khác cọ xuống đất.
"Thoải mái hơn rồi."
"Đúng vậy, đúng vậy, thoải mái hơn rồi."
Một khắc sau.
"Hỏng giày rồi..."
"Hỏng giày thì không sợ, chân cũng không trụ được nữa."
Hai người lại nghĩ một biện pháp, cột tấm ván gỗ dưới lòng bàn chân cọ xuống đất, vừa bớt sức vừa đỡ hại chân, giống như trượt tuyết.
Người đi đường đều liếc nhìn hai người bọn họ, hai người bọn họ còn có vẻ mặt đắc ý, cảm giác mình rất thông minh.
Một đứa trẻ nắm ống tay áo của phụ thân đi trên đường, quay đầu lại nhìn Hắc Nhãn bọn họ đi qua: "Cha, hai người kia làm sao vậy?"
"Con à, đừng chê cười bọn họ, trên thế giới này có những người khác với chúng ta, bọn họ... có thể trời sinh đầu óc đã có vấn đề rồi, nhưng mà mình không biết, không được cười nhạo bọn họ, bọn họ cũng rất vui vẻ."
Đứa trẻ gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi, không được cười nhạo kẻ ngốc."
Hắc Nhãn muốn che mặt.
Chu Đông Ngô đã che mặt rồi.
Cứ đi 50 – 60 dặm như vậy mới tới một thôn trấn, tấm ván gỗ dưới lòng bàn chân đã được mài nhẵn bóng.
Hai người vào thôn trấn sau đó bắt đầu tìm người chung quanh, không mua được xe ngựa nhưng lại mua một con ngựa, nhưng lại không có yên ngựa, hai người đành phải cưỡi ngựa không có yên tiếp tục lên đường.
"Cộm lắm không?"
Chu Đông Ngô hỏi Hắc Nhãn.
"Ta còn đỡ, ta trẻ."
Chu Đông Ngô trợn mắt lườm gã: "Ta cảm thấy ta có chút chịu không nổi rồi..."
Hắc Nhãn nói: "Đừng nghĩ, đừng cảm thụ, huynh nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, nhìn chim bay, nhìn hoa cỏ cây cối, đừng để ý tới cảm giác ở mông. Huynh phớt lờ nó đi. Huynh phớt lờ nó thì ngươi sẽ phát hiện thật ra cũng không đáng sợ."
Chu Đông Ngô: "Ngươi đang thôi miên phải không?"
Hắc Nhãn: "..."
Khó khăn lắm mới đến ngoài cổng thành Tây Giáp, bên ngoài cửa đông đã tụ tập rất nhiều người, nhiều gấp đôi so với lúc Thẩm Lãnh đến, hai người xuống ngựa, đều kẹp chân lại mà đi.
"Quả thật là tê, tê dại, tê dại."
"Hoạt động một chút sẽ không tê nữa."
"Cánh tay với chân có thể hoạt động, chỗ đó hoạt động thế nào."
"Huynh khép mở, ngươi khép khép mở mở."
Chu Đông Ngô: "..."
Đúng lúc này mấy người của phủ Đình Úy đi đến cổng thành, chủ yếu là nhìn hai người bọn họ quả thật không ổn cho nên đến kiểm tra. Hắc Nhãn nhìn thấy người của phủ Đình Úy bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng lên.
"Ta biết phải làm thế nào rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận