Trường Ninh Đế Quân

Chương 1280: Đại lãng đào sa

Lúc Lục Vương từ trong cung đi ra thì xe ngựa đã chờ ở ngoài cửa, vẫn là cỗ xe ngựa đón ông ta vào cung, vẫn là những người đón ông ta vào cung, bao gồm cả thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam.
Sau khi lên xe ông ta liền thở dài một hơi, cúi đầu nhìn cái túi giấy vẫn luôn nắm chặt trong tay, chỉ là nắm chặt theo bản năng, lúc sực tỉnh lại ngay cả chính ông ta cũng cảm thấy hơi ngỡ ngàng.
Khi đó ông ta còn nhỏ, mà nhị ca Lý Thừa Đường lại bị phụ thân sắp xếp ở trong thư viện Nhạn Tháp, ngày bình thường rất ít đi lại, nhưng mỗi dịp lễ tết là Lý Thừa Đường trở lại cung đều sẽ mang cho ông ta một vài món đồ chơi nhỏ, thứ nào ông ta cũng thích.
Cho nên có một ngày ông ta thật sự không nhịn được, bảo người trong cung đưa ông ta lén ra ngoài, chạy đến thư viện Nhạn Tháp tìm nhị ca của mình, sau đó thì nhìn thấy nhị ca của mình để trần hai cánh tay luyện công trên trường diễn võ ở thư viện Nhạn Tháp trong tiết trời đông giá lạnh.
Ông ta nói nhị ca như vậy không được, sẽ bị lạnh cóng mất, sau đó nhất quyết cởi cái áo nhỏ của mình ra cho nhị ca mặc vào. Lý Thừa Đường làm sao có thể đồng ý, nhấc ông ta lên đặt trên vai mình đi ra ngoài, vừa đi vừa nói nhị ca không lạnh, nhị ca đang luyện công, sau đó đưa ông ta trở lại chỗ ở, việc đầu tiên chính là lấy kẹo cho ông ta.
Nhị ca nói đây là viện trưởng đại nhân cho huynh ấy, người thích ăn đồ ngọt như huynh ấy nhưng lại chỉ ăn hai viên, định đợi một thời gian nữa trở về cung sẽ cho ông ta ăn.
Lúc ấy ông ta còn nhỏ không giữ miệng được, nói với Lý Thừa Đường rằng nhị ca huynh cũng thật là, kẹo cũng không phải thứ gì lạ, trong thư viện Nhạn Tháp khan hiếm sao? Trong cung có nhiều lắm.
Khi đó Lý Thừa Đường trầm mặc, một lúc sau cười nói là không giống, kẹo này là nhị ca giữ lại cho đệ.
Ông ta chợt nhớ kẹo hình người của Đường Nhân Trương đẹp nhất ngon nhất, vì thế kéo nhị ca của mình chạy đi mua, nhị ca của ông ta bỏ tiền ra... Ông ta không biết tại sao lúc nhị ca trả tiền phải đếm từng đồng từng đồng tiền một, cho đến rất lâu sau mới biết bởi vì phụ thân không thích nhị ca, cho nên người của phủ Nội Vụ cũng giở trò xấu, thường xuyên giả vờ quên đưa tiền tiêu cho nhị ca.
Nhị ca kết giao rất nhiều bạn tốt ở trong thư viện Nhạn Tháp, cũng không thể để người khác mời ăn mãi, thi thoảng cũng phải mời khách, nhưng trong tay không có bạc nên có vẻ hơi khó xử. Lúc đầu mọi người không biết Lý Thừa Đường là hoàng tử, còn cười ông ta keo kiệt.
Sau đó đến khi mười mấy tuổi ông ta đã hiểu chuyện mới biết nhị ca ở thư viện Nhạn Tháp sống khó khăn. Năm đó ông ta mười ba tuổi, nhị ca của ông ta mười sáu tuổi, nhị ca thỉnh chỉ đi bắc cương tham chiến. Trước khi nhị ca đi, ông ta muốn đi tiễn nhưng phụ thân không cho, vì thế ông ta giận dữ đến phủ Nội Vụ, đánh cho tất cả quan viên phủ Nội Vụ phụ trách phát tiền cho nhị ca của ông ta một trận, dùng roi hung hăng quật.
Lần đó ông ta giống như phát điên, thiếu niên mười ba tuổi giống như một con sói, quật người ta mình đầy thương tích. Người của phủ Nội Vụ không dám phản kháng, chỉ có thể chịu đòn, đánh đến khi bản thân ông ta mệt đến mức thật sự không cầm nổi roi mới dừng tay.
Lão hoàng đế quá tức giận, sai thị vệ đại nội chờ ông ta đánh đủ rồi thì xách ông ta về Đông Noãn Các hỏi chuyện. Ngay trong Đông Noãn Các, lão hoàng đế hỏi ông ta tại sao lại làm như vậy, ông ta tức giận nói ra chuyện người của phủ Nội Vụ cắt xén tiền tiêu của nhị ca, lão hoàng đế im lặng rất lâu, sau đó bảo ông ta trở về đóng cửa tự suy nghĩ.
Lúc ấy ông ta liền bộc phát, hỏi phụ thân tại sao không thích nhị ca như vậy, phụ thân ông ta không giải thích mà chỉ bảo ông ta đi.
Đợi khi lớn thêm chút nữa ông ta lại hiểu ra một vài đạo lý... Không phải là phụ thân không thích nhị ca, nhị ca ưu tú như vậy, nào có đạo lý phụ thân không thích nhị ca, chỉ là vì phụ thân ông ta kiên quyết cho rằng giang sơn thì phải truyền cho trưởng tử, mà nhị ca lại quá ưu tú, phụ thân ông ta lo bản thân mình sẽ dao động, cho nên mới đưa Lý Thừa Đường ra ngoài cung.
Tuy rằng như vậy vẫn là ích kỷ, vẫn là lạnh giá, nhưng ông ta đã hiểu không phải phụ thân không thích, chỉ là sợ sẽ quá thích.
Lần đó ông ta trở lại chỗ ở của mình không lâu thì nghe nói phụ thân ông ta giận dữ sai người chém ít nhất một phần ba số người của phủ Nội Vụ. Ông ta không biết là sau khi mình ra khỏi Đông Noãn Các, lão hoàng đế liền một cước đạp đổ bàn, phẫn nộ đến mức muốn đích thân cầm đao đi giết người.
Lý Thừa Đường là con trai của ông ta, dù như thế nào đi nữa cũng không đến lượt đám hạ nhân ức hiếp.
Nhưng lúc ấy Lý Thừa Đường cũng không biết những chuyện này, bởi vì ông ta đã rời khỏi Trường An tới chiến trường bắc cương.
Lục Vương ngồi ở trong xe ngựa nhìn món đồ trong tay suy nghĩ xuất thần, thoáng chốc liền nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện trước kia, đợi khi sực nhớ đến mới phát hiện túi giấy cũng đã thay đổi hình dạng, ông ta nắm quá chặt.
Ông ta vội vàng mở túi giấy ra nhìn, phát hiện kẹo hình người hơi biến dạng, trong lòng bỗng dưng nhói đau một cái.
"Nhị ca."
Tín Vương lẩm bẩm nói một câu: "Xin lỗi."
Sau khi nói xong câu này, ông ta mở cửa sổ xe ném túi giấy ra ngoài.
Vệ Lam ở bên ngoài xe ngựa nhìn thấy có đồ bị ném ra, khẽ nhíu mày, giơ tay ra chỉ, vì thế có thị vệ đại nội đi qua nhặt đồ lên cất đi.
Nửa canh giờ sau túi giấy đã được để trước mặt hoàng đế Lý Thừa Đường. Hoàng đế cúi đầu nhìn cái túi giấy kia muốn thò tay ra cầm lên, tay đã vươn ra, run rẩy rất khẽ ở giữa không trung, chắc hẳn ông ta đang cực lực khống chế bản thân, nếu không thì có lẽ tay sẽ run mạnh hơn mới đúng.
"Bệ hạ?"
Đại Phóng Chu cẩn thận gọi một tiếng, hoàng đế ngẩng đầu nhìn y, sau đó ảo não khoát tay: "Mang ra ngoài vứt đi."
Đại Phóng Chu đi qua cầm túi giấy lên, muốn khuyên nhủ hoàng đế nhưng lại không nói ra được.
Đây là thứ Lục Vương điện hạ vứt trên đường được thị vệ đại nội nhặt về. Bệ hạ nói vứt đi, chẳng qua cũng chỉ là thứ này vốn đã phải hứng chịu vận mệnh.
Thế là Đại Phóng Chu cầm đồ ra ngoài, cảm thấy thứ này nặng tựa thiên quân. Lúc y ra ngoài lại quay đầu lại nhìn bệ hạ một cái, nhìn thấy bệ hạ ngồi ngẩn người ở cửa sổ, sắc mặt rất kém rất kém.
Đại Phóng Chu không tự chủ được lại nghĩ, chuyện trong nhà đế vương thật sự là... một lời khó nói hết.
Huynh đệ của bệ hạ chỉ có mấy người như thế, đến thế hệ con trai của bệ hạ, tuy rằng chỉ có hai người con trai nhưng một người đã bị phế đi.
Lúc mới vào cung, Đại Phóng Chu rất ngưỡng mộ hoàng tử, nghĩ xuất thân không giống nhau, nơi mình đầu thai và nơi hoàng tử đầu thai khác biệt, cuộc đời cũng sẽ khác biệt.
Hiện tại bỗng nhiên y không còn ngưỡng mộ nữa.
Lục Vương không trở về chỗ ở của ông ta trong Trường An mà xuống xe giữa đường, một mình đi trên đường giống như chẳng có mục đích, đội ngũ tiễn ông ta nhìn người kia cứ đi xa như vậy, bóng dáng có vẻ cực kỳ tiêu điều.
Một mình Lục Vương vừa đi vừa xem, bất tri bất giác đã đến trước cửa tiệm Đường Nhân Trương. Lúc đi ngang qua nhìn thấy trong cửa tiệm có hai đứa trẻ đang giành kẹo hình người, lão nhân làm kẹo hình người cười nói đừng vội đừng vội, hai cháu trai bảo bối đều có, chờ ta làm cho các con, đừng tranh giành.
Nhưng hai đứa trẻ đâu có quan tâm nhiều như vậy, không đứa nào chịu buông tay, trong lúc tranh giành làm kẹo hình người rơi xuống đất vỡ tan.
Lão nhân ngẩn người, nhìn cái kẹo rơi vỡ dưới đất lắc đầu: "Trước đây ta và nhị gia của các con cũng tranh giành kẹo như vậy, thái gia gia của các con đánh cho hai người chúng ta một trận thật đau, nói đều là người một nhà, là thân huynh đệ, vì một cái kẹo như vậy mà tranh giành nhau không cảm thấy mất mặt hả? Các con còn nhỏ, chờ khi lớn lên..."
Lão nhân thở dài một tiếng: "Còn muốn tranh giành cũng không có cơ hội, thân huynh đệ cũng sẽ tách nhau ra, có lúc còn ác hơn cả người ngoài."
Tín Vương nghe được câu này trong lòng đau nhói, không dám nhìn nữa, không dám nghe nữa, nhanh chân rời đi.
Đường Nhân Trương nhặt kẹo rơi vỡ dưới đất lên đặt trên bàn muốn dính lại, hai đứa trẻ phạm lỗi ngoan ngoãn đứng ở đó nhìn, một đứa bé hỏi, ông nội, còn có thể sửa được không?
Đường Nhân Trương nói... không sửa được nữa, vỡ rồi là vỡ rồi.
Câu nói này không lớn nhưng vẫn lọt vào tai Lục Vương. Lục Vương dừng bước chân lại, đứng thẳng người bất động ở đó thì thào nói theo một câu... không sửa được nữa, vỡ rồi là vỡ rồi.
Một nửa canh giờ sau, Lục Vương đến phía tây thành, ông ta chọn đại một trà lâu rồi đi vào uống trà, khoảng nửa canh giờ sau ra ngoài rồi đến Phụng Ninh Quán, thắp một nén nhang ở trong Phụng Ninh Quán, thành kính quỳ ở đó dập đầu cầu nguyện.
Với thân phận của ông ta không nên quỳ, nhưng ông ta đã quỳ.
Thắp nhang cầu nguyện, trước khi đi ông ta nói với Nhị Bản đạo nhân: "Nếu sang năm ta còn có thể rảnh rỗi trở về tạ lễ thì nhất định sẽ đến, nếu ta không thể đến nữa... Thôi vậy, ai nói trước được chuyện sau này?"
Nhị Bản đạo nhân cúi người nói: "Nếu vương gia được như ý nguyện, tạ lễ thì vẫn tốt hơn."
Tín Vương suy nghĩ, lắc đầu: "Ý nguyện của ta, chắc hẳn là sẽ được."
Sau khi nói xong ông ta xoay người rời đi. Nhị Bản đạo nhân muốn hỏi rốt cuộc vương gia cầu nguyện điều gì, nhưng gã nhiều chuyện đến mấy cũng biết chuyện nên không hỏi thì không hỏi.
Lục Vương cầu nguyện xong thì rời khỏi Phụng Ninh Quán, lúc ra ngoài còn quay đầu lại liếc mắt nhìn Nhị Bản đạo nhân một cái, giống như đã quên mới vừa nói xong, lại nói lại một lần: "Nếu sang năm ta không có thời gian đến trả lễ, ngươi nhớ giúp ta một chút, ta không đến, ngươi hãy thay ta cúng nhiều hơn, cứ nói không phải ta không thành tâm, có lẽ là thật sự không đến được."
Nhị Bản đạo nhân cười nói: "Chuyện năm sau cũng chưa chắc đã chuẩn, lúc nãy vương gia cũng nói ai có thể nói chắc chắn được chứ, nếu có thể đến thì tự đến, chuyện trả lễ vẫn là tự làm thì tốt hơn."
"Chắc là không đến được."
Tín Vương cũng cười: "Ngươi cứ giúp ta thắp thêm mấy nén nhang là được."
Ông ta nói xong rồi quay người đi, để lại Nhị Bản đạo nhân đầy mờ mịt, cũng không biết Lục Vương làm sao.
Lục Vương đi thẳng trên đường lớn, giống như tùy tiện vào một cửa tiệm, sau đó thì không trở ra, dường như đã biến mất vậy.
Nửa canh giờ sau, trong kho hàng của một thương hành ở phía tây thành. Sau khi đi vào, Lục Vương nhìn người ở trong kho hàng hỏi một câu: "Đã động thủ chưa?"
"Đã phái người đi rồi, vẫn chưa về."
Sau khi nghe được trả lời, Tín Vương gật đầu: "Lát nữa người trở về thì các ngươi đừng làm khó người ta, muốn ăn những gì thì đi mua, không được sỉ nhục, không được khinh thường, ta chỉ muốn Diệp Lưu Vân, không làm hại người nhà."
Lục Vương nhìn điều kiện trong kho hàng này, lại nhìn những thủ hạ kia, không biết tại sao trong ánh mắt lại có chút thương hại.
Bản thân ông ta cũng không biết sự thương hại này là dành cho vợ con của Diệp Lưu Vân, hay là cho những thủ hạ này.
"Đại lãng đào sa." (1)
Ông ta bỗng nhiên nói bốn chữ như vậy, sau đó xoay người đi.
Người ở trong kho hàng đều không hiểu hôm nay đông chủ làm sao, bốn chữ "đại lãng đào sa" này có hàm nghĩa gì.
Sau khi trời tối, huyện Phương Thành.
Diệp Lưu Vân liếc nhìn huyện lệnh huyện Phương Thành vội vã đến tìm ông ta, nhận lấy tờ giấy kia rồi mở ra, sau đó sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
"Diệp tiên sinh?"
Huyện lệnh gọi một tiếng, Diệp Lưu Vân ngẩn người không để ý tới ông ta. Trước khi đến ông ta đã xem qua tờ giấy đó, cho nên biết chuyện nghiêm trọng cỡ nào.
"Diệp tiên sinh?"
Huyện lệnh lại gọi một tiếng: "Hay là, báo quan chứ?"
Diệp Lưu Vân nhìn về phía ông ta, lắc đầu: "Chẳng lẽ, chúng ta không phải đều là quan?"
(1) Đại lãng đào sa: bị khảo nghiệm, sàng lọc trong cuộc đấu tranh gay gắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận