Trường Ninh Đế Quân

Chương 615: Mục tiêu Bột Hải

Lúc nhìn thấy Lý Bất Nhàn và Tu Di Ngạn, Thẩm Lãnh không khỏi ngây người ra. Lần trước gặp hai người này cũng không có bẩn thỉu, nhếch nhác như vậy... Cái áo bông trên người Tu Di Ngạn nếu cởi ra có thể dựng đứng trên mặt đất. Vải bông trong áo của Lý Bất Nhàn lộ ra ngoài có thể có mấy trăm sợi, hiển nhiên đoạn đường đi từ bắc cương đến đông cương này rất vất vả.
"Trước hết ta viết một phong thư đưa đi bắc cương cho đại tướng quân Võ Tân Vũ."
Thẩm Lãnh cầm bút lên, Lý Bất Nhàn tò mò liếc nhìn sang, sau đó nhíu mày.
Gã là một tiên sinh dạy học, có những chuyện không thể nhẫn nhịn.
Nhưng vẫn nhịn được.
Thẩm Lãnh viết thư xong đưa cho thân binh: "Đi quân dịch trạm gửi đến bắc cương cho đại tướng quân Võ Tân Vũ."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Tu Di Ngạn: "Bất kể như thế nào ngươi cũng là đào binh, dựa theo luật lệ Đại Ninh, đào binh phải nặng phạt."
Tu Di Ngạn thở ra một hơi: "Lúc tới đã nói với tiên sinh dạy học, nếu phạt cũng là đến chỗ Thẩm tướng quân nhận, người ở bên kia làm việc theo trình tự, ta không phục."
"Làm theo trình tự không phải chuyện xấu." Thẩm Lãnh nghĩ nghĩ: "Việc này nếu không phạt ngươi chút nào là quân pháp không rõ ràng, cho dù ta thỉnh cầu cho ngươi, nhưng thỉnh cầu cũng là nhân tình nằm ngoài luật pháp. Thất Bảo đại ca, dẫn hắn ra ngoài lĩnh hai mươi quân côn."
Dương Thất Bảo vỗ vỗ vai Tu Di Ngạn: "Nhịn một chút sẽ qua rồi."
Thẩm Lãnh lại vẫy tay gọi Trần Nhiễm đến nhỏ giọng căn dặn vài câu gì đó, Trần Nhiễm cười rời đi. Tu Di Ngạn đi theo Dương Thất Bảo ra ngoài lĩnh quân côn, không bao lâu bên ngoài vang lên âm thanh quân côn đánh vào mông bộp bộp bộp. Đánh quân côn là một môn nghệ thuật, muốn đánh chết người thì có thể đánh chết, muốn khiến người ta trọng thương thì có thể trọng thương, muốn cho người ta nhìn có vẻ da tróc thịt bong thật sự thê thảm nhưng thật ra không tổn thương đến gân cốt cũng không khó.
Thẩm Lãnh bảo Trần Nhiễm dặn dò một chút, đánh rất náo nhiệt, nhưng trên thực tế chỉ là sưng đỏ, nghỉ ngơi vài ngày cũng không có trở ngại lớn gì.
Đến chiều, Thẩm Lãnh đẩy cửa phòng đi vào nhìn Tu Di Ngạn nằm sấp trên giường vểnh mông lên trời liền không nhịn cười được: "Trần Nhiễm nói lúc người của đội chấp pháp đánh ngươi đã nhẫn nhịn lâu, đều nói mông nảy như vậy nếu không đánh thêm vài gậy quả thực là tiếc."
Tu Di Ngạn: "..."
Thẩm Lãnh đặt thuốc trị thương ở bên giường: "Đây là thuốc trị thương mang từ Trường An đến, sau khi đắp lên ngày mai sẽ có thể đóng vảy, ba ngày sau đi lại như thường... Nếu ngươi đã đến bên này, ta phải hỏi ngươi mình rốt cuộc muốn làm những gì? Thiết giáp trọng kỵ ngươi cũng không muốn đi, chạy đến bên này, dù sao cũng phải có một mục tiêu."
Tu Di Ngạn nói: "Ta cố ý đến tìm nhờ vả ngươi."
Thẩm Lãnh: "Ừm, ta biết."
Tu Di Ngạn: "Chính là muốn làm việc cùng tướng quân Mạnh Trường An."
Thẩm Lãnh: "..."
Hắn trừng mắt nhìn Tu Di Ngạn một cái: "Ta đang hối hận vì đã dặn dò người của đội chấp pháp đánh nhẹ tay."
Từ sau khi quen biết Lý Bất Nhàn, Tu Di Ngạn giống như được mở ra kỹ năng nào đó trong cuộc đời vậy. Vốn là một sát thủ trầm ổn nội liễm, hiện tại giống như biến thành một người khác, hoặc là bản thân y chính là người như vậy, chỉ là quanh năm sống dưới sự huấn luyện ám sát khắc nghiệt đó mà người trở nên áp lực u ám. Y rất thích mình của bây giờ, mà hết thảy điều này y nghĩ nên quy công cho Lý Bất Nhàn.
Tu Di Ngạn cười nói: "Nói đùa thôi. Ta từng nói, trước kia ta muốn giết ngươi, coi như ta nợ ngươi một lần, lần này tới tìm ngươi chính là muốn trả lại nợ của ngươi cho ngươi... Ta ở lại trong quân ngươi làm việc, ngươi sắp xếp ta làm gì cũng được."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Nếu ngươi nghĩ như vậy, ta lại càng muốn ngươi đi theo Mạnh Trường An."
Tu Di Ngạn: "Thám báo."
Y nhìn Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Vứt bỏ hết thảy mọi thứ không nói, ta muốn làm thám báo nhất."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Sau khi thương thế lành thì đến đội thám báo báo danh đi, trước hết làm ngũ trưởng."
"Được." Tu Di Ngạn cười: "Ngũ trưởng mỗi tháng có bao nhiêu quân lương?"
"Làm gì?" Thẩm Lãnh hỏi.
"Trên đường tới đây thật sự không có tiền ăn cơm, hai người chúng ta cũng không biết cướp bóc, lúc đi ngang qua một nhà nông hộ đã trộm một con gà của người ta, nhưng đã để lại tờ giấy, sau này nhất định sẽ gửi tiền tìm gà cho người ta."
Thẩm Lãnh: "Nếu ngươi nhớ kỹ, lát nữa ta lại viết phong thư cho người của quan phủ địa phương, sau đó nhờ mang qua một chút bạc, lần sau đừng nói tiền tìm gà, thật sự rất khó nghe, với lại hai đại lão gia các ngươi, trộm gà của người ta, may mà không phải là đi trộm sau khi trở thành lính của ta, nếu không ta thật mất mặt với người đó."
"Trên tờ giấy chúng ta để lại có viết là chiến binh dưới trướng đề đốc thủy sư tướng quân Thẩm Lãnh tạm thời mượn một con gà."
"..."
Thẩm Lãnh cảm giác mình bị tức đến sôi máu lên rồi.
Dương Thất Bảo nói, đây chính là lính trời sinh của ngươi đấy.
"Đầu tiên là làm đào binh, ta phải viết thư gửi đi chùi đít cho ngươi, giữa đường đi còn trộm gà của người ta. Quãng đường đi này rốt cuộc các ngươi còn làm những gì nữa đều nói hết ra, ta xem thử ta có thể chịu đựng được hay không."
"Hết rồi, hết rồi, gà là chuyện lớn." Tu Di Ngạn ngượng nghịu nói: "Ngoại trừ gà thì cũng không có gì đặc biệt to tát."
Thẩm Lãnh: "Nếu chỉ một con gà thì cũng đỡ."
Tu Di Ngạn: "Không phải, không phải một con gà, ý của ta là gà là chuyện lớn, ngoại trừ gà thì không có cái gì khác là chuyện lớn. Dọc đường đến đây chúng ta đã trộm tổng cộng một trăm ba mươi tám con gà... Nhưng tướng quân ngươi yên tâm, chúng ta đều để lại tờ giấy."
Thẩm Lãnh vỗ vào gáy mình bộp một tiếng: "Con mẹ nó đánh ngươi hai mươi quân côn thật đúng là đánh ít, ta lại còn bảo người ta đánh nhẹ một chút..."
Tu Di Ngạn: "Dựa theo giá thị trường hiện tại của Đại Ninh, cũng không biết một tháng quân lương của ta có đủ trả cho người ta hay không?"
"Ba năm sau ngươi cũng không có quân lương." Thẩm Lãnh đứng dậy đi ra ngoài: "Tức chết đi được, lần đầu tiên ta để cho người khác chọc tức đến như vậy... Gan đau, đau thật."
Tu Di Ngạn: "Tướng quân, gà là chuyện lớn đấy."
"Ta biết rồi!"
"Chuyện nhỏ còn có hơn mười con vịt."
"Đại gia ngươi." Thẩm Lãnh quay đầu lại trừng mắt nhìn Tu Di Ngạn: "Các ngươi còn kén ăn?"
Tu Di Ngạn: "Chúng ta cũng là có nỗi khổ riêng, trên đường đi ăn gà, tướng quân ngươi nghĩ xem, đó là một chuyện đau khổ cỡ nào."
Thẩm Lãnh ôm ngực: "Được rồi được rồi, năm năm sau ngươi cũng chưa chắc có quân lương."
Tu Di Ngạn: "Tìm gà hơn một trăm ba mươi con mới có ba năm quân lương, tìm mấy chục con vịt đã thêm hai năm? Vịt đắt hơn gà sao? Nhưng nói thật, mỗi ngày, một ngày ba bữa đều là gà, đó là một sự thể nghiệm đau khổ cỡ nào. Sau đó chúng ta bàn nhau đi trộm một con heo, nhưng mà thất bại, heo... thật không dễ trộm."
Thẩm Lãnh nhanh chóng bỏ đi, hắn sợ mình ở đây thêm một lát nữa là sẽ bị tức điên lên.
Sau khi trở về lại tìm Dương Thất Bảo bàn bạc một chút về chuyện để gã mang theo Vương Khoát Hải, Đỗ Uy Danh về Trường An. Ba người Dương Thất Bảo bọn họ lại không chịu, mặc kệ nói gì cũng không đồng ý. Đại chiến sắp tới, nếu ba người đều đi hết, bên cạnh Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An thật sự có quá ít người có thể dùng. Khuyên can mãi, cuối cùng Vương Khoát Hải và Đỗ Uy Danh quyết định ở lại, Dương Thất Bảo về kinh tham gia kỳ thi lớn các quân.
Giải quyết xong chuyện này Thẩm Lãnh cũng thở phào nhẹ nhõm, buổi tối đặc biệt làm một bữa cơm tiễn Dương Thất Bảo. Thức ăn mới bày lên bàn, Lý Bất Nhàn đã dìu Tu Di Ngạn tới, bộ dạng hết sức đáng thương... Tu Di Ngạn ngửi mùi thức ăn trên bàn, nuốt nước bọt một cái: "Đây mới là đồ ăn chứ, ngàn gà không đổi được."
Thẩm Lãnh: "..."
Sáng sớm hôm sau Dương Thất Bảo thu dọn đồ đạc về Trường An xong, Mạnh Trường An cố ý cho người tìm quân y Dương Noãn đến nói là dọc đường tiếp tục điều trị thân thể cho Dương Thất Bảo, thật ra cũng vẫn là muốn cho hai người bọn họ có thêm cơ hội ở riêng với nhau. Dương Noãn trước giờ chưa từng đến Trường An, lần này đi cũng có thể thuận tiện xem đô thành như thế nào. Kết quả là hai người Dương Thất Bảo bọn họ mới đi được 4 – 5 ngày thì bất ngờ gặp hai chiếc xe ngựa đang chờ bọn họ ở ven đường. Thẩm Lãnh phái người đi đón cha mẹ của Dương Noãn cùng đi Trường An, đồng thời còn có một bản khế ước mua bán nhà, Thẩm Lãnh tặng một tiểu viện của mình ở Trường An cho Dương Thất Bảo.
Kể từ đó, hôn sự của Dương Thất Bảo và Dương Noãn đại để coi như là đã định rồi.
Lại qua năm ngày nữa, Hạ Hầu Chi suất lĩnh hai vạn biên quân bắc cương tới nơi.
Lúc này trong ngoài Tức Phong Khẩu, chiến binh Đại Ninh hội tụ, hơn bốn vạn chiến binh Liêu Bắc đạo, chiến binh dưới trướng Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh cộng lại hơn hai vạn, Hạ Hầu Chi hai vạn, Bạch Sơn Quan có hai vạn Đao Binh của Diêm Khai Tùng. Dọc đường từ Tức Phong Khẩu đến Bạch Sơn Quan, mười vạn chiến binh Đại Ninh sẵn sàng trận địa đón quân địch.
Có đại quân mười vạn này, cho dù Bắc Viện đại tướng quân Dã Đồ suất quân ba mươi sáu vạn xuôi nam thì như thế nào?
Lại mười lăm ngày nữa trôi qua, đại quân của Dã Đồ tới phía bắc thành Cách Để, viết một phong thư gửi tới cho trưởng công chúa Hắc Vũ Tẩm Sắc, ý là bảo Tẩm Sắc mở cổng thành ra nghênh đón đại quân vào thành. Tẩm Sắc trực tiếp cho người ta ném thư ra ngoài thành. Thái độ rõ ràng này, tất nhiên là làm cho Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An nhìn.
Thành Tô Lạp và thành Cách Để nối liền với nhau, quân đội Bắc Viện của Dã Đồ dù thế lớn nhưng khi hậu cần tiếp viện vẫn chưa theo kịp thì cũng không dám tùy tiện khai chiến. Chiến sự ở tuyến biên cương đông bắc này hết sức căng thẳng, nhưng song phương lại đều cẩn thận dè dặt không lấn vạch kẻ. Ngày thứ ba sau khi đến thành Cách Để, Dã Đồ đã bắt đầu phân phái đại quân, nhưng mà cũng không phải bố trí đối với bên phía Đại Ninh, mà là cướp đoạt lương thảo từ các châu huyện phụ cận. Mười mấy huyện chung quanh thành Cách Để đều bị Dã Đồ khống chế, lại phân phái ba vạn người đi ra ngoài cưỡng ép chiếm đoạt một kho lương ở cách thành Cách Để sáu trăm dặm về hướng đông.
Cứ giằng co như vậy mười ngày, Đường Ngoan dẫn ba ngàn khinh kỵ tới Tức Phong Khẩu.
Bất kể là Hắc Vũ hay là Đại Ninh, song phương từ trong ngoài biên cương đến trên dưới triều dã đều rất căng thẳng. Đánh nhau sẽ là đại chiến ảnh hưởng đến vận thế của hai nước, mà đối với song phương mà nói giằng co dường như lại tiêu hao rất lớn, nhất là bên phía Dã Đồ, chỉ có thể không ngừng mở rộng địa bàn. Hai tháng sau, các nơi trong vòng ngàn dặm đều bị binh lực của y khống chế, đâu giống như là muốn khai chiến với Đại Ninh.
Cuộc giằng co này kéo dài suốt mấy tháng, song phương có thăm dò lẫn nhau, đều là xung đột quy mô nhỏ, vừa va chạm liền lui.
Từ đầu tháng 1 tới đầu tháng 5, song phương giằng co dường như căn bản không có điểm dừng. Dã Đồ hạ lệnh đại quân bắt lượng lớn dân phu và thợ thủ công đến, cưỡng ép dùng thời gian năm tháng xây dựng lên một tòa thành đá ở cách thành Cách Để ba mươi dặm về phía bắc, tuy rằng quy mô so với không được lớn như thành Cách Để nhưng có thành lũy này, y cũng yên lòng hơn một chút.
Cuối tháng 5.
Tuần Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh trở về, rất nhiều lương thảo vật tư được vận chuyển đến bắc cương, sau khi được Võ Tân Vũ phân phối lại vận chuyển đến biên cương đông bắc, hội tụ đại quân mấy vạn, khí thế của quân Ninh thoáng chốc đã lại tăng lên.
Thời tiết đã ấm áp lên, Hắc Hà bên ngoài biên cương tan băng, chiến thuyền của thủy sư lắc lư đi một vòng ở Hắc Hà, quân đội của người Hắc Vũ liền rút lui về phía sau hơn mười dặm.
Thẩm Lãnh tuần tra biên phòng trở về, nhìn bản đồ: "Nhận được tin tức nói Bột Hải vương triệu tập quân đội mười lăm vạn đã đến bên ngoài Bạch Sơn Quan, hình như có xu thế chi viện cho Hắc Vũ."
Mạnh Trường An cười nói: "Sắc mặt của ngươi không có một chút lo lắng nào."
Thẩm Lãnh cười cười: "Đúng vậy... Đã chờ rất lâu, rốt cuộc cũng đã tới rồi."
Hắn xoay người nhìn về phía Vương Căn Đống: "Ta để lại cho huynh một phần năm số người, nhưng huynh phải làm ra hiện tượng giả là đại quân thủy sư đều ở đây, tuần phòng ven Hắc Hà mỗi ngày, ta sẽ mang những người còn lại đi."
Mạnh Trường An thở ra một hơi thật dài: "Đến lúc đi giao tiếp với người Bột Hải rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận