Trường Ninh Đế Quân

Chương 1004: Bắt đầu săn bắn

Con người trên đời thích nhất hai chữ gì?
Lúc suy nghĩ vấn đề này sẽ có rất nhiều rất nhiều từ ngữ xuất hiện, ví dụ như cát tường, ví dụ như khỏe mạnh, ví dụ như bình an, ví dụ như thuận lợi, sẽ có rất nhiều rất nhiều ví dụ như, nhưng nếu quy kết những từ này lại thì thật ra cũng không ngoài hai chữ... như ý.
Trước khi Thẩm Lãnh đến, chiến binh Đại Ninh bị vây ở Hậu Khuyết quốc mọi chuyện không như ý, không như ý và cũng không làm sao được, lại càng không như ý.
Coa người có thể trở thành đại tướng quân, không chỉ là vận khí, ví dụ như Thẩm Lãnh.
Sau khi hắn đến Hậu Khuyết quốc thì quân Ninh trở nên như ý, binh lực của kẻ thù vẫn nhiều hơn quân Ninh gấp mười lần, nhưng quân Ninh lại phong sinh thủy khởi. Từ khi Thẩm Lãnh tới đây đến khi hắn hạ lệnh cho hai vệ chiến binh cố thủ phong địa Nỗ Sất, tổng cộng chỉ hơn mười ngày mà thôi, nhìn lại trang bị của quân Ninh, không những không còn lo lương thảo ăn uống nữa, ngay cả chiến mã cũng đã cướp được mấy vạn con. Nếu tiếp tục đánh như vậy, có lẽ đúng như lời Dương Hận Thủy nói, lúc tới đều là bộ binh, lúc về đều là kỵ binh.
Phong địa của thân vương Hậu Khuyết quốc Nỗ Sất gọi là thành Ngân Thủy, ngoài thành là đồng cỏ, phía tây thành có một cái hồ lớn tên là hồ Ngân Thủy, hồ nước nối liền với đường sông trong thành. Có nguồn nước, còn có lương thảo vật tư cướp được, quân Ninh thậm chí có thể từ bỏ đồng cỏ, chỉ cần bảo vệ thành Ngân Thủy.
Thẩm Lãnh cho hai vệ chiến binh ở đây cố thủ mười ngày, còn hắn dẫn theo năm ngàn khinh kỵ binh chẳng biết đi đâu.
Hai ngày sau, người An Tức đột kích với quy mô lớn, nhưng thành Ngân Thủy tường thành chắc chắn. Lần này người An Tức lặn lội đường xa đến, hơn nữa cũng không phải công thành đoạt đất, cho nên không mang máy ném đá uy lực cường đại của bọn họ, muốn dựa vào mạng người đắp lên để công phá thành Ngân Thủy cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Cách thành Ngân Thủy khoảng hai trăm dặm về phía tây bắc có một khu rừng hồ dương, cũng không biết đã có bao nhiêu năm, nhìn từ xa giống như một lớp thảm xanh dày phủ kín mặt đất. Xuyên qua khu rừng hồ dương này đi thêm ba ngày chính là đô thành của Hậu Khuyết quốc, đô thành tên là thành Công Bình.
Địa thế ở bên này rất kỳ lạ, thoạt nhìn có vẻ như là một vùng thảo nguyên bằng phẳng, đi mãi đi mãi sẽ phát hiện phía trước lại là một cái hố sâu khổng lồ, đi xuống có thể có dốc đến 200 - 300 trượng, nếu không cẩn thận bị trượt xuống thì nửa ngày cũng chưa chắc có thể leo lên.
Thi thoảng sẽ nhìn thấy chỗ ở của dân chăn nuôi rải rác trên những bãi cỏ mọc tươi tốt, nhưng sớm đã vườn không nhà trống rồi.
Trong lòng thân vương Hậu Khuyết quốc Nỗ Sất rất căm tức, tràn ngập thù hận và cũng tràn ngập nỗi sợ hãi. Y mang theo một vạn kỵ binh của phong địa truy kích quân Ninh, đuổi tới nửa đường đã không thấy tăm hơi, đến lúc vòng trở lại thì phát hiện đại tướng quân Cách Tân Cách của An Tức quốc đã chết, một vạn tinh kỵ thiện chiến nhất dưới trướng Cách Tân Cách bị người Ninh giết sạch sẽ. Lúc ban ngày y đi ngang qua bãi chiến trường đó, thi thể nằm kín trên cát vàn đã bị vùi lấp gần một nửa, nhưng trong mũi y dường như vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Nghe nói Cách Tân Cách bị người Ninh cắt đầu, thi thể cũng chưa chắc còn có thể tìm được, không còn bộ giáp tướng quân nhìn có vẻ hoa mỹ và quý giá đó nữa, ai có thể phân biệt ra được thân phận của một cỗ thi thể không đầu?
Chiến binh người Ninh giết người, thích chém đầu người nhất, cho nên trên chiến trường thi thể không đầu là nhiều nhất.
Một đội thám báo từ đằng xa chạy vội trở lại, giáo úy cầm đầu từ trên lưng ngựa nhảy xuống quỳ một gối: "Vương gia, đường phía trước đều đã thăm dò rồi, không có tung tích của quân Ninh, hẳn là bọn họ cũng không dám đến gần đô thành như thế. Theo tìm hiểu tin tức biết được, đại thừa tướng đã triệu tập cả nước binh mã đến đô thành, hiện giờ đô thành hội tụ binh lực hơn mười vạn, còn có đại quân liên tục không ngừng mở rộng ra, quân Ninh cho dù lá gan hơn đến đâu thì ngàn người cũng không dám đến gần đô thành."
Nỗ Sất thở phào một cái, nghe nói phong địa bị quân Ninh công phá, tộc nhân bị tàn sát hầu như không còn ai, Nỗ Sất hận giống như trong thân thể bùng cháy một ngọn lửa, nhưng y lại không dám đi tấn công, không dám đi báo thù, người An Tức xem y là bia đỡ đạn, y không thể xem mình là bia đỡ đạn được.
Vì thế y quyết định cách xa chiến trường, đi về đô thành, y là thân vương, đô thành tất nhiên cũng có chỗ của y.
Nỗ Sất quay lại liếc nhìn lính của mình, cũng may còn có gần một vạn kỵ binh này, nếu không thì về đô thành có lẽ thật không có chỗ nữa. Trong tay y còn có đội ngũ này thì đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn sẽ không làm gì y, ít nhất là y còn hữu dụng. Nếu đơn độc trở về một mình, đại thừa tướng nổi cơn thịnh nộ thật sự sẽ dám cho người chém đầu y.
Hoàng tộc đã xuống dốc, bệ hạ chết trận ở ngoài thành Tây Giáp, đại thừa tướng Ô Nhĩ Đôn quyền khuynh triều dã, tuy rằng lão ta vẫn chưa đăng cơ xưng đế, nhưng cũng có khác gì đế vương cơ chứ.
Vừa nghĩ đến đây là hận ý trong lòng Nỗ Sất lại nặng hơn một chút, so với hận người Ninh, y càng hận Ô Nhĩ Đôn hơn.
"Rừng hồ dương phía trước là nơi duy nhất có thể phục binh, xác định đã tra xét cẩn thận rồi chứ?"
Nỗ Sất lo lắng lại hỏi một câu.
"Vương gia, năm đội thám báo, hơn trăm người, đi lòng vòng ở trong rừng hồ dương chừng nửa ngày, không phát hiện bất kỳ nguy hiểm nào, không nói kỵ binh, dấu chân ngựa cũng không có phát hiện."
"Vậy cũng đỡ, vậy cũng đỡ."
Nỗ Sất thở ra một hơi thật dài, thò tay ra chỉ về phía trước: "Về đô thành."
Ở bên trong rừng hồ dương, Thẩm Lãnh ẩn thân trên tàng cây thò đầu ra ngoài, y phục trên người hắn buộc cành cây, nếu không nhìn kỹ thì căn bản là không thể nào phát hiện ra hắn trong đám lá cây dày đặc.
Ngoài hắn ra, trong khắp rừng hồ dương còn có ba ngàn chiến binh Đại Ninh mai phục, chính là kia ba ngàn tân binh hắn đi từ thành Tây Giáp đến, mới đi theo Thẩm Lãnh chưa bao lâu, mỗi người đều đã có sự thay đổi cực lớn về mặt khí chất.
Bọn họ không có cưỡi ngựa, đàn ngựa ở chỗ cách ở đây ít nhất hơn ba mươi dặm, nếu quá gần thì sẽ bị thám báo Hậu Khuyết quốc phát hiện, như vậy thì bọn họ sẽ không dám đi nữa. Mỗi một binh sĩ ẩn thân ở đây đều im lặng nằm trên cây, trên người bao trùm lá cây khiến bọn họ giống như đã hòa thành một thể với cây.
Thẩm Lãnh tính toán Nỗ Sất không dám về phong địa của mình, mà khu rừng hồ dương này lại là tuyến đường y phải đi qua để về đô thành, dùng ba ngàn người mai phục một vạn kỵ binh, việc này cũng chỉ có Thẩm Lãnh làm được.
Không bao lâu sau đội ngũ kỵ binh chậm rãi tiến vào rừng hồ dương. Đầu tiên là một đội tiên phong dò đường hơn trăm người lao vào, vừa phóng ngựa chạy nhanh vừa không ngừng bắn tên sang hai bên, bọn họ không có mục tiêu, không phải là đã phát hiện ra cái gì, chỉ là bắn lung tung mà thôi.
Một mũi tên bay sượt qua Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh thậm chí còn không hề động đậy.
Không lâu sau đó, đại quân từ phía sau đi lên. Đội ngũ kỵ binh gần vạn người này chia làm ba đội, đội trước có chừng hai ngàn người, loan đao trong tay, không có một người nào dám sơ suất, cho dù thám báo đã chạy tới chạy lui trong rừng này một lần.
Sau khi đội trước đi qua là trung quân, trung quân có chừng 4000 – 5000 người, thân vương Nỗ Sất ở ngay trong đội ngũ trung quân, bốn phía đều là thân vệ, bao vây y giống thùng sắt vậy. Cho dù bốn phía có mũi tên dày đặc bắn tới, không chết vài trăm người thì mũi tên cũng không đến gần y được.
Thẩm Lãnh nằm sấp trên một cành cây khá to, động tác chậm rãi cầm liên nỏ nhắm vào kỵ binh Hậu Khuyết quốc đi qua ngay dưới thân cây. Hắn vẫn đang đợi, người của hắn cũng vẫn đang đợi, hắn không động thủ thì thủ hạ tuyệt đối sẽ không động thủ trước.
Cuối cùng thân vương Nỗ Sất được mấy trăm người vây quanh cũng từ đằng xa đi đến. Mặc dù bốn phía đều là vệ đội của mình nhưng y vẫn đi hết sức cẩn thận. Mũi tên của liên nỏ trong tay Thẩm Lãnh này khá đặc biệt, mũi tên thứ nhất trong hộp nỏ là hưởng nỗ, bắn đi sẽ có âm thanh rất bén nhọn, giống như cái còi. Khi hắn nhìn thấy Nỗ Sất đi đến, liên nỏ hơi điều chỉnh góc độ một chút, một khắc khi Nỗ Sất vừa đi đến bên dưới người hắn, tên nỏ của Thẩm Lãnh bắn ra ngoài, ngón tay nhanh chóng bóp cò, ba mũi tên giống như nối liền thành một đường thẳng tắp.
Ngay sau khi một âm thanh giống như tiếng còi vang lên, quân Ninh ở trên cây bắt đầu bắn tên về phía kỵ binh đi ngang qua ở bên dưới. Bọn họ nhanh chóng bắn liên nỏ, sau đó đổi hộp nỏ mới với tốc độ nhanh nhất, mũi tên giống như mưa rào từ trên đỉnh đầu rơi xuống. Kỵ binh Hậu Khuyết canh phòng bốn phía đâu ngờ được trên đỉnh đầu đều là người. Bọn họ biết đội khinh kỵ quân Ninh đó xuất quỷ nhập thần, cho nên lúc trở lại đã phái rất nhiều thám báo thăm dò, đừng nói chiến mã, ngay cả một dấu vó ngựa bọn họ cũng không phát hiện thấy. Tuy rằng tính cảnh giác vẫn còn, nhưng chỉ là đề phòng kỵ binh từ bên cánh hoặc là bốn phía giết tới, kết quả là mũi tên lại từ đỉnh đầu ập đến, đây căn bản là giở trò lưu manh.
Thẩm Lãnh ra nghiêm lện, sau khi hắn bắn ra mũi tên thứ nhất thì mọi người bắn hết hai hộp nỏ với tốc độ nhanh nhất. Mỗi người hai mươi mấy mũi tên bắn ra, kỵ binh Hậu Khuyết quốc ở phía dưới gào khóc thảm thiết.
Tất cả ba mũi tên của Thẩm Lãnh đều bắn lên người Nỗ Sất, không ngờ thiết giáp trên người Nỗ Sất quá chắc chắn, đến tên nỏ cũng không thể bắn thủng. Thẩm Lãnh từ trên cây nhảy xuống, tính toán trước thời gian và khoảng cách, lúc nhảy xuống vừa khéo ở ngay phía sau Nỗ Sất. Lúc hắn nhảy xuống đã treo liên nỏ xong, bàn tay lục tìm dao săn nhỏ ra, đáp xuống phía sau Nỗ Sất, dao săn nhỏ đâm xuyên qua cổ Nỗ Sất năm lần trong vòng một giây.
Năm nhát dao không ở cùng một vị trí, sau năm nhát dao, cổ của Nỗ Sất cũng chỉ còn dính một lớp da.
Thẩm Lãnh tay trái nắm tóc Nỗ Sất, đầu gối thúc lên phía trước, thân thể của Nỗ Sất nghiêng sang một bên rớt xuống, tay túm tóc kéo lên trên một cái là đầu người lập tức bị kéo đứt. Hắn chuyển sang yên ngựa, thúc ngựa chạy về phía trước.
Đồng thời cùng với hắn, chiến binh Đại Ninh đều từ trên cây nhảy xuống, cướp đoạt chiến mã rồi đi, một chút do dự cũng không có, thậm chí không có tâm trạng để bổ một đao vào binh lính Hậu Khuyết bị thương ở cách đó không xa.
Giết thân vương Nỗ Sất, đoạt mấy ngàn con chiến mã, Thẩm Lãnh dẫn kỵ binh lao vào chỗ sâu trong rừng hồ dương.
Một đám người Hậu Khuyết đứng vây quanh thi thể không đầu của thân vương Nỗ Sất nhìn, tất cả mọi người đều chìm trong im lặng. Trận này tới quá đột ngột, không hề phòng bị, kẻ địch của bọn họ từ trên trời rơi xuống, đầu của thân vương đã bị cắt mất trong tình huống không có chút phản ứng nào.
Thẩm Lãnh dẫn theo ba ngàn thủ hạ lao ra khỏi rừng hồ dương nhưng không vội rời đi, sau khi ra ngoài cánh rừng thì đánh tín hiệu lên trời. Trần Nhiễm bọn họ đang chờ ở chỗ cách đây ba mươi mấy dặm nhìn chằm chằm về phía rừng hồ dương, nhìn thấy tín hiệu bay lên, lập tức mang theo hơn hai ngàn kỵ binh khác chạy đến. Bọn họ tuy chỉ có hơn hai ngàn người, nhưng mà nhiều ngựa, cho nên cảnh tượng phóng vun vút đến giống như đại quân hơn vạn người vậy.
Người Hậu Khuyết hoảng loạn mang theo thi thể không đầu của Nỗ Sất lao ra ngoài rừng hồ dương, vừa ra đã nhìn thấy quân Ninh xếp hàng đứng chờ ở trên bình nguyên bên ngoài.
Thẩm Lãnh thúc ngựa chạy về phía trước, dùng tiếng Hậu Khuyết nói to một tiếng: "Để ngựa lại, có thể thả cho các ngươi đi!"
Người Hậu Khuyết cũng không ngốc, chắc chắn biết không có ngựa sẽ là hậu quả gì, đương nhiên bọn họ không chịu đồng ý. Nhưng đúng lúc này bên cạnh bụi mù nổi lên, thoạt nhìn không biết có bao nhiêu quân Ninh đánh úp lại, bọn họ sẽ không giao ngựa ra, cũng sẽ không đi đánh một trận, đội ngũ lập tức tan ra, không ai chỉ huy, bọn họ giống như nhặng không đầu bỏ chạy bốn phương tám hướng.
Thẩm Lãnh thở dài, có chút bất mãn: "Ngựa, đã nói chỉ cần ngựa, chạy cái gì chứ..."
Hắn liếc mắt nhìn khung cảnh lộn xộn, lại cúi đầu nhìn cái đầu người treo ở một bên yên ngựa, thầm nghĩ thôi vậy, cướp ít đi mấy con ngựa cũng được, tuy rằng cảm giác cướp ít chính là thiệt thòi, hơn vạn con chiến mã không thể cướp hết được, vậy thì chắc chắn là bị thiệt rồi.
"Thổi tù và, giết một trận, cướp ngựa rồi đi ngay."
Hắn rút hắc tuyến đao ra, kéo mặt nạ sắt xuống: "Đi phát tài!"
Thét lên một tiếng, kỵ binh đi theo hắn liền xông lên giống như một đàn sói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận