Trường Ninh Đế Quân

Chương 446: Không ai có thể giết ta

Hoàng đế hỏi, Thẩm Lãnh ở đâu?
Vương Khoát Hải giữ cự thuẫn che ở trước mặt hoàng đế gãi gãi đầu: "Thần không nhìn thấy tướng quân đã đi đâu, vừa rồi chớp mắt đã không thấy ngài ấy rồi."
Bùi Đình Sơn ở bên cạnh hừ một tiếng: "Không biết nặng nhẹ!"
Hơn vạn hải tặc và người Tang vây công Vĩnh Xương Đài, bên này chỉ có năm trăm hộ vệ, tất nhiên Thẩm Lãnh không nên đi chỗ khác, việc diệt tặc tự có Đao Binh và chiến binh thủy sư chi viện đến, trước khi viện binh đến, hắn chỉ có thể ở bên cạnh hoàng đế.
Nhưng hắn lại không.
Hoàng đế cũng hơi thất thần, nếu Thẩm Lãnh chỉ lo tự mình lao ra giết địch thống khoái, cho dù bất ngờ đánh chết tên đầu sỏ bên địch, nhưng chung quy cũng là không biết đại thể.
Cho dù hoàng đế không trách tội hắn, Bùi Đình Sơn trơ mắt nhìn, vốn là đã có thù hằn với Thẩm Lãnh, chuyện này nếu để cho Bùi Đình Sơn nắm được nhược điểm thì khó tránh khỏi sẽ hung hăng sâm tấu Thẩm Lãnh một bản.
Vù!
Một mũi tên lông vũ từ đỉnh đầu hoàng đế bay ra ngoài, tên hải tặc đầu tiền từ bên dưới chui qua trực tiếp bị đâm thủng hốc mắt, mũi tên lông vũ xuyên thẳng ra ngoài. Một mũi tên này lực độ lớn đến mức đáng sợ, sau khi bắn vỡ sọ lại còn bay xẹt qua đầu một tên hải tặc ở phía sau, nếu tên hải tặc này chạy nhanh thêm chút nữa là khó tránh khỏi cũng sẽ bị bắn chết, kết quả là mũi tên này sượt qua đầu bay về phía sau, để lại một vết rạch giữa đầu.
Thẩm Lãnh ở chỗ cao.
Phía sau hoàng đế.
Bên cạnh đứng ba ống tên, trên dưới có một trăm mũi tên lông vũ.
Hắn đứng ở đó, đạo bào trên người rộng thùng thình vướng víu đã bị hắn kéo xuống, bên trong là một bộ bì giáp, trên đầu đội một cái mũ sắt, mặt nạ sắt cũng đã kéo xuống, đương nhiên hắn nghe được hoàng đế và Bùi Đình Sơn nói những gì, hắn cũng không để ý, hắn biết mình nên làm gì.
Tiễn như sao băng, gần như đầu đuôi nối liền, mũi tên lông vũ bắn từng tên từng tên một, hải tặc hoặc là người Tang bị đánh chết từng kẻ từng kẻ một, không có một mũi tên nào thất bại. Nếu muốn đi lên chỗ Vĩnh Xương Đài này, chỉ có đường lên bằng thềm đá này là dễ đi một chút, bốn phía dốc đứng không dễ leo lên, Thẩm Lãnh một mình giữ cung đứng ở đó chính là vạn người không qua được.
Hải tặc chỉ dám ở bên dưới sườn núi dùng mũi tên lông vũ phóng lên trên, cấm quân do Hạ Hầu Chi mang đến sớm đã có chuẩn bị, sau lưng mỗi một người đều đeo khiên tròn, tuy rằng không đến mức bảo vệ toàn thân nhưng năm trăm người kết thành thuẫn trận, phòng ngự mũi tên lông vũ bắn lên cũng không tính là quá khó.
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn, trên Vĩnh Xương Đài tàn khuyết sứt mẻ, Thẩm Lãnh đứng trong trận mưa tên vẫn đang mải mê bắn tên, một người lên là bị hắn bắn ngã một người.
"Vương Khoát Hải, đi chặn tên cho tướng quân nhà khanh!" Hoàng đế trầm giọng phân phó một câu.
Vương Khoát Hải vừa mới động lại quay về: "Tướng quân nói, thần không được đi đâu cả, cứ chắn ở trước người bệ hạ."
Hoàng đế khẽ thay đổi sắc mặt, lại nhìn Thẩm Lãnh, vẫn như núi.
Mũi tên lông vũ bắn lên từ giữa không trung rơi xuống, trên người Thẩm Lãnh bị mấy mũi tên lông vũ sượt qua, có mũi tên đâm vào, có đốm lửa văng ra.
May mà mũi tên lông vũ là từ trên cao rơi xuống, nếu là từ đối diện đến, mũ sắt mặt nạ sắt này của hắn cũng không chặn được. Mũi tên từ giữa không trung rơi xuống, đầu mũi tên đập lên mũ sắt đánh ra một chuỗi đốm lửa, mà trên người Thẩm Lãnh đã không có nhuyễn giáp, bộ đó hắn đưa cho Mạnh Trường An rồi.
Phập!
Trên vai Thẩm Lãnh trúng một mũi tên, rõ ràng nhìn thấy bờ vai hắn run lên một cái, trong nháy mắt hoàng đế biến đổi sắc mặt, đứng bật dậy: "Thẩm Lãnh, trở lại cho trẫm!"
Lúc này hộ vệ đều bị mưa tên áp chế, nếu không có Thẩm Lãnh một mình hơi cung thủ vệ ở đó, hải tặc có thể từ bên dưới bậc thềm xông lên, bậc thềm chỉ rộng như vậy, người đi lên vừa ló đầu đã chết, nhưng đối với Thẩm Lãnh mà nói là rất hung hiểm.
Nhưng Thẩm Lãnh lại tựa như không nghe thấy, vươn tay lôi ra ba mũi tên lông vũ trong ống tên đồng thời lắp lên cung cứng, cung kéo căng như trăng tròn, ba mũi tên đồng thời bắn ra ngoài, ba tiễn kia song song, ba tên hải tặc cùng xông lên lập tức bị bắn ngã.
Thời gian nửa nén nhang ngắn ngủi mà thôi, thi thể lăn xuống dưới bậc thềm đã phủ một tầng, Thẩm Lãnh cũng đã bắn hết một ống tên.
Hắn nhấc chân sang ngang nửa bước đá ống tên xuống: "Đựng đầy!"
Đỗ Uy Danh lập tức đỡ lấy ống tên ném cho Vương Căn Đống, bản thân gã trực tiếp xông lên, một người một đao đứng ở bên cạnh Thẩm Lãnh, ngửa đầu chém mũi tên lông vũ rơi xuống.
Mắt của hoàng đế đã đỏ lên rồi.
Đó là cung cứng ba thạch, người bình thường một lần cũng chưa chắc có thể kéo căng, Thẩm Lãnh đã bắn hết một ống tên, lúc này khi kéo cung lần nữa rõ ràng có thể nhìn thấy cánh tay hắn đang hơi run, mặc dù với hắn mà nói liên tục kéo cung cứng lực độ lớn như vậy ba mươi mấy lần cũng đã là cố hết sức.
Nhưng hắn không ngừng.
Thủy sư của hắn đang đến, hắn không chỉ là vì bảo vệ hoàng đế, một hoàng đế yêu mến hắn, bảo vệ hắn, cũng là để đang tranh thủ thời gian cho thủy sư của hắn.
"Để ta thay tướng quân."
Vương Căn Đống mang theo một ống tên tràn đầy ắp đi lên, nhận lấy cung của Thẩm Lãnh bắn liền mấy mũi tên, nhưng với ông ta mà nói cung của Thẩm Lãnh quả thật hơi quá cứng, chỉ kéo dăm ba lần là hai cánh tay đã nhức mỏi từng hồi.
"Cút ra."
Đúng lúc này một giọng nói thô bạo vang lên, Bùi Đình Sơn nhảy lên đài cao, giơ tay ra lấy cung cứng trong tay Vương Căn Đống, vai huých lên sẽ đẩy Vương Căn Đống sang một bên.
Bùi đại tướng quân râu tóc bạc trắng kéo cung bắn tên, nhưng tốc độ xuất tiễn lại nhanh đến mức khiến người ta líu lưỡi, liên tục kéo cung ba mươi mấy lần cũng bắn hết một ống tên, mặt lão nhân đã đỏ lên, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi.
Vèo!
Đột nhiên một mũi tên lông vũ từ bên cạnh bắn đến, nhanh đến mức khiến cho người ta tránh cũng không thể tránh.
Người bắn tên là Hải Phù Đồ.
Thẩm Lãnh nhìn thấy bên cạnh lóe lên một cái, đó là ánh sáng phản chiếu khi mũi tên bay đến, chỉ là một chớp mắt mũi tên đã đến, hắn vươn tay trái ra lăng không một trảo, tiễn nhanh nhanh như vậy, người bình thường đừng nói bắt được, dù là nhìn rõ cũng khó khăn, nhưng mà Thẩm Lãnh lại thật sự đã bắt được!
Hắn cầm mũi tên lông vũ, thân tiễn ở trong lòng bàn tay hắn lao về phía trước, sau đó là đuôi tiễn, tiễn đó thế mà lại là thiết vũ tiễn, cắt ra mấy vết rách trong lòng bàn tay Thẩm Lãnh.
Tiễn dừng lại, cách mắt Bùi Đình Sơn không đến một thốn.
Thẩm Lãnh tiện tay ném thiết vũ tiễn qua một bên, xé một mảnh vải xuống tuỳ tiện băng bó tay một chút, sau đó mặt không cảm xúc nhận lấy cung của mình từ trong tay Bùi Đình Sơn, tiếp tục bắn tên ngăn chặn hải tặc muốn xông lên.
Ba người này dựa vào một cái cung thủ vệ bậc thềm đi lên, thế mà đã thủ suốt hơn một nén nhang.
Mặc kệ Thỉ Địa Lãng thúc giục như thế nào, thủ hạ của hắn ta trơ mắt nhìn một người đi lên là bị bắn chết một người, ai còn dám xông lên đầu tiên.
Bùi Đình Sơn đứng ở đó liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, vẫn chỉ hừ một tiếng sau đó từ chỗ cao nhảy xuống. Ông ta ngồi xổm bên cạnh hoàng đế thở dốc một hơi thật dài: "Quả nhiên là thần già rồi, mới bắn ba mươi mấy mũi tên mà thôi, thế mà lại mệt đến như vậy."
Nhưng hoàng đế lại không nói gì, trong đầu đều là hình cảnh Thẩm Lãnh túm một mũi tên cho Bùi Đình Sơn lúc nãy.
Lúc ấy Bùi Đình Sơn gần như đã kiệt lực, nếu Thẩm Lãnh không kịp phản ứng, hoặc là cố ý không kịp phản ứng, Bùi Đình Sơn đã chết rồi.
Đứng ở góc nhìn của Thẩm Lãnh, Bùi Đình Sơn mà chết, Mạnh Trường An ở Bạch Sơn Quan cũng sẽ không còn gì lo lắng, huống hồ Bùi Đình Sơn là do hải tặc giết, Thẩm Lãnh không phản ứng kịp ai có thể nói hắn sai?
Nhưng Thẩm Lãnh vẫn túm lấy mũi tên kia.
Bùi Đình Sơn nhìn hoàng đế ánh mắt hơi đờ đẫn, biết bệ hạ cũng đang nghĩ chuyện mũi tên vừa rồi, ông ta trầm mặc một lát: "Coi như thần nợ hắn một ân tình đi, Mạnh Trường An... Thần sẽ không truy cứu nữa."
Hoàng đế thở hắt ra một hơi, vẫn không nói gì.
Đúng lúc này một đám võ sĩ người Tang cuối cùng cũng bò lên được từ chỗ dốc đứng bên cạnh, giống như kẻ điên kêu gào xông lên, Thỉ Địa Lãng xông lên trước nhất.
Giết Ninh đế, lưu danh sử xanh!
Một kiếm quang hàn, Thỉ Địa Lãng đột nhiên hơi ngửa đầu về sau, kiếm quang từ trước mặt hắn ta đâm đến, trường đao của Thỉ Địa Lãng quét ngang bức lui người trước mặt, phát hiện người xuất kiếm là một thị vệ mặc cẩm y màu lam đậm, trên người mang ba thanh kiếm.
"Chết!"
Thỉ Địa Lãng xông lên phía trước, đao quang oanh tạc.
Đao thuật Tang quốc, chỉ một chữ "nhanh".
Ánh mắt Vệ Lam đanh lại, kiếm chắn ra ngoài, kiếm của gã đơn bạc, đao này trực tiếp chém gãy kiếm, thế đao thoáng ngưng nhưng vẫn hạ xuống.
Tay trái Vệ Lam đâm kiếm ra, nếu đao kia dừng lại trên người gã, kiếm bên tay trái của gã cũng có thể đâm thủng ngực tên người Tang kia.
Thỉ Địa Lãng bất đắc dĩ phải nghiêng người tránh né, chân trượt trên mặt đất phát ra âm thanh hơi chói tai, người cong nửa vòng tròn đao quét ngang lia thẳng đến hông Vệ Lam, Vệ Lam lăng không lộn người một vòng, kiếm tay trái đánh lên trường đao keng một tiếng, kiếm gãy, đao cũng gãy.
Phập!
Thanh kiếm thứ ba không biết bị Vệ Lam rút ra từ khi nào, kiếm xuyên qua cổ họng Thỉ Địa Lãng.
Thỉ Địa Lãng cầm đao gãy lui về phía sau mấy bước, tay trái theo bản năng nâng lên bịt kín cổ, trong nháy mắt máu từ giữa kẽ tay phun ra, cảnh tượng cực kỳ máu me. Trường kiếm của Vệ Lam vạch một kiếm hoa, phập phập phập phập phập... Một giây chín kiếm, trên người Thỉ Địa Lãng có thêm chín lỗ máu.
Đao gãy rời tay, Thỉ Địa Lãng quỳ về phía trước, trong ánh mắt đều là vẻ khó tin.
Hắn ta không tin, người Ninh lại còn có người xuất đao nhanh hơn hắn ta.
Đúng lúc này tiếng tù và vang lên, đại đội Đao Binh và thủy sư từ hai bên lên đảo, chiến binh và hải tặc chém giết với nhau.
Đúng lúc này, một người mặc đạo bào vẫn luôn ở bên cạnh tiểu chân nhân đột nhiên xông ra ngoài, trong lúc chạy nhanh đạo bào rơi xuống, một bộ váy đỏ kia nổi bật trong đám người đến như thế.
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh, 4 – 5 mũi tên lông vũ cắm trên người Thẩm Lãnh, sắc mặt trắng bệch.
Trong đám người, Hải Phù Đồ biết đại thế đã mất, ván bài lớn này của mình xem như đã thua, nhưng y không nghĩ là đã hết, sau này... với bản lĩnh của y, chỉ cần giết ra ngoài, tương lai Đông Sơn tái khởi có thể không khó.
"Hải Phù Đồ!"
Một tiếng hét thê lương vang lên ngay sau lưng y, sau đó chính là một thanh đao đâm về phía lưng y.
Hải Phù Đồ xoay người, đao quang bắn ra ngoài, một đao đánh bay đao của Hồng Thập Nhất Nương.
Nhưng thân hình của Hồng Thập Nhất Nương không dừng lại, đao rời tay đồng thời tay trái lần xuống dưới, rút chủy thủ trong giày ra, sau khi đến gần đâm liên tục ba đao về ngực Hải Phù Đồ. Hải Phù Đồ lui về phía sau một bước tay trái nắm lấy chủy thủ đoạt lại, tay phải chém xuống một đao, đao cố ý lệch một phần, chặt đứt tóc dài của Hồng Thập Nhất Nương.
"Nhất quyết giết ta?" Hải Phù Đồ hỏi.
"Không giết không thể." Hồng Thập Nhất Nương đáp.
"Lúc trước giết người cha mẹ nàng không phải ta, người nàng muốn giết cũng đã chết, hà tất còn phải như thế này?" Hải Phù Đồ hỏi.
Hồng Thập Nhất Nương nhìn vào mắt Hải Phù Đồ: "Ngươi và lão có gì khác nhau? Ngươi không chết, còn sẽ có bao nhiêu người giống như ta?!"
Hải Phù Đồ trầm mặc một lúc: "Nàng không giết được ta, đao của nàng là ta dạy."
Y nhìn nhìn bốn phía, chiến binh của Đại Ninh chém giết hải tặc của y giống như sôi canh hắt tuyết, nhân tâm đã bại, đâu còn có dũng khí chống cự, trải qua trận chiến này tám ngàn hải tặc của y sợ là không ai có thể còn sống chạy thoát, một mình y chạy thoát rồi liều mạng lại từ đầu? Ánh mắt quét một vòng trở lại trên mặt Hồng Thập Nhất Nương, trong ánh mắt của nữ nhân trước mắt này chỉ có hận ý, cái đó mới khiến lòng y tan nát.
"Tại sao nàng thích mặc đồ đỏ?" Y hỏi.
"Lão nhân thường nói, nữ nhân nếu lúc chết mặc một bộ hồng y sẽ hóa thành lệ quỷ."
Hồng Thập Nhất Nương tóc ngắn xõa tung, hận thù trong ánh mắt không thể hóa giải.
"Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng rằng là vì hồi nhỏ ta nói nàng mặc áo đỏ đẹp nhất."
Hải Phù Đồ thì thào lẩm bẩm: "Không ai có thể giết ta."
Sau đó một đao đâm vào ngực mình: "Nàng cũng không được, nhưng ta có thể chết vì nàng."
Ngửa mặt ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận