Trường Ninh Đế Quân

Chương 696: Chưa chắc đã chịu đựng được

Thẩm Lãnh rời kinh, tất nhiên không thể nào không có gió có sóng xuất hiện, sở dĩ có vẻ gió êm sóng lặng chỉ là vì có người có thể ép sóng gió xuống. Con người không phải thần, không ai có thể ép sóng biển thật sự trong biển lớn xuống, đó là thiên uy của thần linh, nhưng có lúc con người cũng sẽ có thần lực, ví dụ như bệ hạ.
Sóng gió trong triều đình lớn đến mức nào đi chăng nữa, khi bệ hạ muốn ép xuống, tay đặt trên sóng gió, sẽ là gió êm sóng lặng.
Phủ Đình Úy.
Hoàng đế cất bước đi vào hình phòng, rất nhiều đình úy đi theo phía sau. Hoàng đế đã tới phủ Đình Úy vài lần, nhưng lần đầu tiên hoàng đế vào hình phòng.
Không vì điều gì khác, chỉ là bởi vì Diệp Lưu Vân và Hàn Hoán Chi.
Trì Chân đạo nhân bị đóng đinh trên vách tường hình phòng, đây là lễ ngộ cơ bản nhất của phủ Đình Úy. Hàn Hoán Chi dạy bọn họ nói phải công bằng, công bằng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, cũng không thể người khác bị treo lên còn ngươi không bị treo lên, vậy thì rất không tốt.
Có lẽ ngay cả Trì Chân đạo nhân cũng không ngờ mình lại còn có thể gặp lại hoàng đế, cho nên ngẩn người, sau đó cười khổ.
"Có người dường như rất tốt."
Y nói sáu chữ.
Hoàng đế ngồi xuống nhìn kỹ khuôn mặt của Trì Chân đạo nhân, có chút ấn tượng.
"Ngươi là con trai của Chân Hiên Viên?"
"Bệ hạ cũng biết tên của gia phụ."
"Trước kia từng nghe nói, sau này đã quên."
Chân Sát Thương sửng sốt, càng cười khổ hơn: "Đúng vậy, làm sao bệ hạ lại quan tâm chứ? Người trên giang hồ có danh khí lớn đến mức nào đi chăng nữa, ở trong mắt bệ hạ cũng không khác gì phiến phu tẩu tốt. Cách đây không lâu ta còn từng nói với người khác, người trong giang hồ dù cảm thấy mình lợi hại đến mức nào thì cũng phải khúm núm trước mặt trọng thần triều đình. Thật ra đâu cần phải là trọng thần triều đình, một quan viên nào đó của triều đình phái ra đến bất cứ một tông môn giang hồ nào thì dù là môn chủ cũng phải cẩn thận xu nịnh... Cho nên ta vẫn luôn nghĩ con đường năm đó cha ta đi có lẽ là sai."
Hoàng đế nhìn y một cái.
Chân Sát Thương tiếp tục nói: "Cha ta từng làm việc ở trong Giáp Tử doanh, tuy chẳng qua là một người phụ trách văn thư nho nhỏ, nhưng ta nghĩ với năng lực của ông ấy thì tương lai cũng tất có thành tựu, cũng không bị chết ở trong Trường An, còn phải gánh tội danh trên lưng."
"Ngươi muốn nói là hắn đáng thương?" Hoàng đế hỏi.
Chân Sát Thương nhìn vào mắt hoàng đế: "Chẳng lẽ không đúng?"
Hoàng đế đứng dậy: "Giết đi."
Thiên bạn Nhiếp Dã cùng theo vào cúi đầu: "Bệ hạ, người này có thể hỏi thêm một chút, phụ thân hắn Chân Hiên Viên từng làm việc trong Giáp Tử doanh Kinh Kỳ đạo, có lẽ còn có thể điều tra được thêm chút gì đó."
"Không cần."
Hoàng đế đi ra ngoài: "Sau này những người dính líu đến Mộc Chiêu Đồng, bắt được một người giết một người, không cần thẩm vấn gì nhiều, dù sao cũng là người phải chết."
Ông ta đi tới cửa quay đầu lại liếc nhìn Chân Sát Thương: "Trẫm không có hứng thú nghe lý do phụ thân ngươi phạm sai lầm là gì, cũng không có hứng thú muốn biết chuyện của một người trước khi phạm sai lầm, trẫm càng không có hứng thú muốn biết lý do ngươi phạm sai lầm cùng với chuyện của ngươi. Nếu ngươi nói là đáng thương hay không thì chớ quên nhân quả, trẫm là hoàng đế Đại Ninh, nhưng trẫm cũng không có quyền viết tha thứ vào luật pháp, tội chết chính là tội chết, bất cứ chuyện gì phát sinh trước khi bị tội chết đều không thể tới ảnh hưởng kết cục tội chết của ngươi, huống hồ ngươi không có gì đáng để được tha thứ."
Sau khi nói xong câu này hoàng đế cất bước ra ngoài. Trong một gian hình phòng khác ở bên cạnh còn đang treo một người, tên là Kình Thương, bị Trà gia một kiếm chặt đứt tứ chi.
Nhìn hoàng đế đi ra khỏi cửa phòng, Chân Sát Thương bỗng nhiên cười, y cảm thấy rất mỉa mai.
Hoàng đế nói, trẫm là hoàng đế của Đại Ninh, nhưng trẫm cũng không có quyền viết tha thứ vào luật pháp Đại Ninh.
Chân Sát Thương không nhịn được mà nghĩ tại sao hoàng đế đến đây nhìn mình một cái? Sau đó suy nghĩ cẩn thận, hoàng đế đến nhìn y một cái không phải là vì nhìn y một cái, chỉ là muốn xem thử người đã đả thương Diệp Lưu Vân như thế nào, hoặc là xem thử một người nên chết như thế nào.
Chân Sát Thương cúi đầu, lại lẩm bẩm nói một câu.
"Có người dường như rất tốt."
Hình phòng bên cạnh.
Hoàng đế nhìn Kình Thương giờ đã không thể nhúc nhích được. Ông ta còn nói đôi câu với Chân Sát Thương, nhưng không có bất kỳ ham muốn tìm hiểu nào đối với Kình Thương.
"Lăng trì."
Nói hai chữ, hoàng đế cất bước ra ngoài.
Cơ thể Kình Thương run rẩy kịch liệt, nỗi sợ hãi trong ánh mắt bắt đầu tràn ra ngoài.
Lăng trì!
Chân Sát Thương chỉ là đáng chết, mà Kình Thương không chỉ là đáng chết. Hắn ta không phải một người gây tội ác, mà là người còn ảnh hưởng tới con cháu hắn ta tiếp tục gây tội ác, nếu Chân Sát Thương là tội mất đầu, vậy thì hắn ta chính là tội lăng trì.
Thanh Huyện, Kinh Kỳ đạo.
Cách huyện thành ba mươi dặm có một cái hồ, không quá nhỏ, chơi thuyền nửa ngày sẽ không cảm thấy chán, nước hồ trong suốt, cảnh núi non chung quanh cũng không tệ, trong núi còn có một thác nước quy mô không lớn, dòng nước chảy xuống cũng có chút khí thế. Người ta thường nói trong núi này nước mát và ngọt, đi trong núi lâu sẽ khát nước, đừng nói nước suối, cho dù là nước của mình mang theo khi uống một ngụm cũng mát ngọt, núi này tên là Khiêu Sơn, hồ tên là Ư Đồ.
Mộc Chiêu Đồng ngồi trên một tảng đá lớn thả câu, trên đầu đội nón tre, trên người khoác áo tơi ngăn bọt nước do dòng nước chảy xuống bắn lên.
Lão ta cũng không có câu được cá gì, nơi này dòng nước hơi xiết, cá ở đây cũng không kiếm được thức ăn gì, thác nước đổ xuống còn có thể khiến chúng quay cuồng choáng váng, nói nước quá trong thì không có cá không phải là cá không đến, là nước trong thì không có thức ăn, tại sao cá lại đến.
Thanh Huyện cách huyện Phương Thành mà lần trước Mộc Chiêu Đồng ẩn náu chừng hai trăm mười dặm, đây là nơi du ngoạn nổi tiếng ở phía đông nam thành Trường An, vào mùa hè có rất nhiều người đến, bên hẻm núi nhất tuyến thiên vô cùng mát mẻ, nhưng cũng chỉ có mấy chỗ đó là du khách có thể đi, phần lớn nơi này vẫn là núi hoang.
Khoảng 17 – 18 năm trước, Mộc Chiêu Đồng sắp xếp người xây một tòa biệt viện ở nơi này, lão ta căn dặn xuống dưới, qua mấy người trung gian, những người thợ trước đây đâu thể biết là xây nhà cho đại học sĩ đương triều. Sau khi nơi này xây xong Mộc Chiêu Đồng cũng chưa từng đến một lần nào, đây vốn cũng không phải là nơi nghỉ mát hưởng lạc mà lão ta chuẩn bị cho mình, mà là phần mộ lão ta chuẩn bị cho mình.
Nơi này thật sự đẹp.
Mùa xuân khí hậu ở ngoài núi vừa phải, trong núi thường lạnh hơn, Mộc Chiêu Đồng đã già lại càng sợ núi lạnh, cho nên mặc nhiều áo lại có vẻ hơi mập mạp, lại khoác thêm áo tơi đội nón tre, đừng nói không bị người khác phát hiện ra nơi này, cho dù có người nhìn thấy thì ai có thể đoán được ông lão ngồi thả câu này chính là Mộc các lão từng quyền khuynh thiên hạ.
"Gia gia, tới giờ ăn cơm rồi."
Có một người trẻ tuổi ở phía xa gọi một tiếng.
"Biết rồi."
Mộc Chiêu Đồng đáp lại, nhìn sọt cá trống rỗng của mình, trên mặt hiện lên một chút áy náy, đã nói ra ngoài câu hai con cá cho đứa trẻ đó đỡ thèm, kết quả là ra ngoài nửa ngày lại ngủ gật, già rồi sẽ luôn ngủ gật.
Lão ta cầm cần câu và sọt cá đứng dậy, thiếu niên kia đã nhảy qua đá núi đi qua đỡ lão ta.
"Gia gia, người từ từ."
"Ừ, ừ."
Mộc Chiêu Đồng nhìn thấy thiếu niên này mắt liền phát sáng lên, không tự chủ được lại nghĩ đến con trai độc nhất của mình Mộc Tiêu Phong. Đứa trẻ này tướng mạo thanh tú, ánh mắt trong sáng, quanh năm ở trong núi này ẩn cư cùng mẫu thân nên cũng không có tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vẫn như là một tờ giấy trắng chưa bị nhuốm bẩn, cho nên Mộc Chiêu Đồng càng áy náy hơn. Lão ta là một cái bút, lão ta viết cái gì lên tờ giấy trắng này, mà khống chế tương lai của đứa trẻ này.
"Mẫu thân ngươi đã làm món ngon gì?"
"Trong núi không có rau gì, viện tiền hậu viện có chỗ nào trồng được cái gì là mẫu thân đều trồng, chỉ là trong núi này khí hậu rét lạnh nên cũng không mọc được cây gì. Buổi trưa mẫu thân đi hái chút nấm rừng, hầm một con gà trong nhà, còn làm canh. Hôm qua nhờ người mua được chút đậu hũ ở dưới chân núi, chiên tương và đậu hũ rồi hầm gần nửa canh giờ."
Mộc Chiêu Đồng cảm thấy mình hơi thèm, khóe miệng lại có chút nước miếng chảy ra.
"Đáng tiếc là không thể câu được cá, nếu không thì còn có thể bảo mẹ ngươi hấp lên ăn."
Mộc Chiêu Đồng vịn tay thiếu niên đi xuống, qua dòng suối nhỏ là đi vào một rừng cây. Nói ra cũng lạ, đây lại là một rừng hồ đào, bởi vì chưa từng có ai tới, cây hồ đào rừng mọc rất lộn xộn. Lúc mới đến Mộc Chiêu Đồng đã cố ý xem qua hồ đào mà mẹ con bọn họ hái xuống cách đây mấy năm, quả nào quả nấy đều không phải bình thường, nếu làm sạch rồi đem đến cửa tiệm đồ chơi văn hoá trong thành Trường An, mỗi quả đều có thể bán được giá tốt.
Đáng tiếc là cho dù cách Trường An chỉ mấy trăm dặm cũng sẽ không ai có đầu óc như vậy. Theo người miền núi thấy cây hồ đào rừng này cũng không có tác dụng gì, vỏ hồ đào quá dày, nhân hồ đào bên trong nhỏ như vậy cũng chẳng đủ nhét kẽ răng.
"Gia gia, mẫu thân nói người từng là đại học sĩ đương triều?"
"Ừm, phải."
"Đại học sĩ rất lớn sao?"
"Rất lớn."
Mộc Chiêu Đồng vừa đi vừa nói: "Vị cực nhân thần."
Thiếu niên ừm một tiếng, trong ánh mắt hơi sáng lên: "Vậy sau này con cũng làm đại học sĩ, con cũng vị cực nhân thần."
"Không có gì tốt cả."
Mộc Chiêu Đồng lắc đầu, thiếu niên không thể nào hiểu được sự thất vọng và cô đơn trong giọng nói của Mộc Chiêu Đồng, cũng không thể nào hiểu được sự bi thương và kiên quyết trong ánh mắt của Mộc Chiêu Đồng, gã chỉ biết lão nhân gia này là ân nhân cứu mạng của mẹ và gã. Mẹ nói, nếu trước đây không phải các lão phái người bảo vệ mẹ con họ, họ đã chết từ lâu rồi.
Trong núi vắng lặng, không biết đông hè, tất nhiên cũng không hiểu sinh tử, thiếu niên chỉ nhớ ân đức theo lời mẹ dặn, mẹ nói với gã phải mãi mãi ghi nhớ đại ân. Mẹ còn nói với gã, nếu có thể thì hy vọng gã cả đời đừng ra khỏi ngọn núi này chỗ, căn nhà này. Báo ân? Báo ân tuy quan trọng nhưng không như giữ mạng.
Cho nên mẫu thân gã chưa bao giờ nói với gã về sự phồn hoa cẩm tú ở bên ngoài núi, chỉ nói trong núi cuộc sống bình yên tốt đẹp.
Thiếu niên đỡ Mộc Chiêu Đồng đi vào tòa biệt viện này, quy mô không lớn nhưng đẹp đẽ, cầu nhỏ nước chảy có thể gột rửa tâm cảnh, đi vào tiểu viện này giống như vào một thế giới khác, thoát khỏi sự ồn ào huyên náo, là chốn đào nguyên.
Lúc mẹ gã nhìn thấy Mộc Chiêu Đồng trong ánh mắt có một sự sợ hãi khó có thể che lấp. Phụ nhân đã cùng con trai sinh sống trong núi này mười mấy năm, đã quen với cuộc sống cả thế giới chỉ có hai người, Mộc Chiêu Đồng đến khiến bà ta lo sợ, nhìn thấy Mộc Chiêu Đồng là không tự chủ được lại nghĩ đến trượng phu của bà ta, nghĩ đến con trai lớn của bà ta.
"Ta từ chỗ thác nước đi về, bỗng nhiên ngộ ra vài chuyện."
Mộc Chiêu Đồng nhìn phụ nhân kia: "Đây vốn là viện tử của ta, cũng sẽ là nơi yên nghỉ của ta, nhưng lại bị hai mẹ con các ngươi sống thành thế giới của các ngươi, là ta xung đột..."
Phụ nhân kia vội vàng cúi đầu: "Các lão đừng nói như vậy, chúng ta..."
Bà ta còn chưa nói xong Mộc Chiêu Đồng đã khoát tay: "Ăn cơm, ăn cơm. Ngày mai có thể nhờ người xuống chân núi mua chút thịt heo về không? Ta muốn ăn sủi cảo, thịt heo cải thảo, nếu có thể thì mua thêm chút lạc về, thêm một bình rượu lâu năm. Trưa ngày mai ăn cơm xong ta sẽ đi, chỗ này để lại cho các ngươi."
Mặt phụ nhân biến sắc: "Các lão, ngài muốn đi đâu? Ngài có thể đi đâu?"
"Đừng coi thường ta."
Mộc Chiêu Đồng nhìn thiếu niên đang đi xới cơm kia: "Thỏ khôn có ba hang, huống chi ta là đại học sĩ, chỉ là đột nhiên ta hơi sợ nhìn vào mắt của nó. Nếu kéo nó từ thế ngoại trong núi này đến thế nội dưới núi, là tội, coi như là ta tích đức cho mình, sau này chết có thể được toàn thây, ta sẽ không gây họa cho nó nữa, để cho nó cứ mãi đơn thuần."
Phụ nhân quỳ xuống bụp một tiếng: "Đa tạ các lão."
"Nhưng có vài chuyện, ta có thể chịu đựng được, chưa chắc ngươi có thể."
Mộc Chiêu Đồng liếc mắt nhìn phụ nhân kia một cái: "Trưởng tử của ngươi... chết rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận