Trường Ninh Đế Quân

Chương 1539: Phong thưởng và chuẩn bị chiến tranh

Lại đến mùa đông, trên đường Thẩm Lãnh bọn họ từ đông cương trở về Trường An đã nhìn thấy không khí đón tết rộn ràng, sau khi đi một đoạn đường bộ bọn họ đổi sang đi thuyền vào sông Nam Bình, đi thẳng về Trường An.
Đứng ở trên thuyền nhìn sang hai bên bờ sông, có thể nhìn thâý trong thôn đều đã treo lụa đỏ, đối với các bách tính Đại Ninh mà nói, đề tài tán gẫu dịp tết năm nay nhất định là thủy sư đại thắng diệt Tang quốc.
Chính như Thẩm Lãnh đã nói trước khi khai chiến, nếu trận chiến này đánh tốt, triều đình sẽ tiếp tục cung cấp tiền cho thủy sư, nếu trận chiến này đánh không tốt, những người lúc trước hao phí lượng lớn tiền tài vật tư để tạo ra thủy sư sẽ lại lập tức nhảy ra.
Sở dĩ bệ hạ kiên trì tạo ra một hạm đội vô địch là vì có lịch sử chứng giám. Thời Sở quốc từng có cơ hội thống trị biển lớn, năm đó bởi vì một số chuyện dính dáng đến nội loạn hoàng tộc Sở quốc, hoàng đế Sở từng hạ lệnh tạo ra một hạm đội viễn dương khổng lồ.
Khi đó ngay cả Tang quốc cũng chưa có thuyền biển gì, thuyền lớn của Sở quốc đã là bá chú ở trên biển không ai có thể địch nổi. Thế nhưng sau mấy lần viễn dương, những nơi người Sở đến đều là ngu muội và nguyên thủy, cho nên cuối cùng người Sở phán đoán phát triển hải vận không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Người Sở cảm thấy những người hoang man đó không xứng thông thương với người Sở.
Sau lần cuối cùng viễn dương, tất cả đài truyền hìnhuyền lớn đều bị vứt ở bờ biển, không ai bảo dưỡng sửa chữa, thế nên bị phơi gió phơi nắng hỏng. Từ đó về sau Sở quốc không còn tạo thuyền biển nữa.
Nhưng chỉ không đến năm mươi năm sau, hải tặc của Tang quốc đã bắt đầu xâm nhập đông cương Sở quốc với quy mô lớn. Lúc đầu người Tang tới với danh nghĩa vào thông thương, bởi vì mấy chục năm trước thuyền lớn của Sở quốc từng đến Tang quốc, đã mang đến cho người Tang sự chấn động không gì sánh kịp.
Cho nên người Tang lần đầu tới Trung Nguyên làm sao dám hỗn xược, bọn họ đến với tâm trạng cung kính, nhưng sau khi đến lại phát hiện người Sở đã tự phế võ công, đâu còn có chiến thuyền vô địch, hạm đội vô địch gì.
Thế là người Tang càng lúc càng to gan, lúc đầu là cướp bóc thuyền đánh cá, thương thuyền của Sở quốc ở gần biển, sau đó phát hiện người Sở căn bản không có khả năng hải chiến cho nên bọn họ bắt đầu trực tiếp lên bờ đánh cướp thôn trang. Thời điểm hung hăng ngang ngược nhất, thậm chí người Tang còn đánh hạ được không ít huyện thành.
Nhưng mà lịch sử sẽ luôn có những điểm tương tự đáng kinh ngạc. Ngay khi bệ hạ quyết định kiến tạo thủy sư, không ít quan viên trong triều lấy điển cố thời Sở ra, lấy những chuyện xưa cũ đó ra nói.
Nói thời Sở đã có ghi chép, ở ngoài biển đều là nơi nguyên thủy ngu muội, thậm chí còn có người mặc vỏ cây ăn thịt sống, hoàn toàn không cần phải xây dựng đội ngũ thủy sư quy mô lớn để giao tiếp với những người này.
Thái độ của bệ hạ là... các ngươi thích sao nói thì nói, trẫm cứ muốn làm.
Nhưng giai đoạn đầu bệ hạ vẫn thỏa hiệp, lấy việc tạo thủy sư sông Nam Bình làm lý do để Hộ bộ phát tiền, bởi vì lúc ấy quả thật thủy phỉ hung hăng ngang ngược, uy hiếp nghiêm trọng đến đội thuyền của phủ chức tạo Giang Nam.
May thay Trang Ung và Thẩm Lãnh khiến hoàng đế rất vẻ vang, thủy sư mới xây dựng của bọn họ đánh hạ Cầu Lập nguy hại ở nam cương, lúc này mới khiến những người phản đối mở rộng thủy sư ở trong triều câm miệng.
Đội thuyền dừng lại ở đập nước thành Trường An, mỗi người đều có chút kinh ngạc. Cũng không có người nhiều biết ngày về Trường An nhưng trên bến thuyền bên ngoài đập nước đã chật ních người. Bọn họ vẫy hai cánh tay với chiến thuyền thủy sư, bọn họ lớn tiếng hô bốn chữ "thủy sư Đại Ninh", mỗi người trông đều hết sức kích động.
"Đây chính là ý nghĩa của việc chúng ta tòng quân."
Mạnh Trường An nhìn các bách tính đang vẫy hai cánh tay kia, người như gã mà cũng có chút cảm xúc dạt dào.
Thái tử Lý Trường Diệp vẻ mặt kích động, gã vẫy tay với các bách tính.
"Đại tướng quân!"
Một thiếu nữ trông khoảng mười sáu mười bảy tuổi vừa hô lớn vừa vẫy khăn tay trong tay về phía Thẩm Lãnh bọn họ. Thật ra nàng ta cũng không biết người nào là Thẩm Lãnh, chỉ không ngừng vẫy khăn, hô lớn, hy vọng có thể khiến thần tượng trong lòng nhìn thấy mình.
Nếu chỉ có một thiếu nữ này điên cuồng kích động như vậy thì không nói, mấu chốt là nhân số không ít.
Còn có mấy thiếu nữ cùng nhau đứng ở chỗ cao không ngừng hô ba chữ "An Quốc Công", trong mắt đều nóng rực, ngay cả giọng nói cũng hơi khàn.
Trần Nhiễm cười cười nói: "Ngươi nói có lạ không, người hô An Quốc Công đều là nữ nhân, người hô đại tướng quân Đao Binh đều là nam nhân."
Mạnh Trường An liếc mắt nhìn gã.
Trà gia thở dài.
Thẩm Lãnh cười ngượng: "Đây quả thực là hiện tượng lạ, trước kia trở về không có nhiều người hô hào như vậy, nàng cũng biết đấy."
Trà gia vừa muốn nói thì nhìn thấy mấy thiếu phụ đứng chung một chỗ điên cuồng vẫy cánh tay về phía Thẩm Lãnh, vừa hô An Quốc Công vừa đang tìm kiếm người nào là An Quốc Công.
Trà gia nói: "Ta cũng không ngờ, người thích chàng tuổi tác lại chênh lệch lớn như vậy, thiếu nữ gọi chàng bên kia cũng chỉ mười mấy tuổi, các thiếu phụ tiểu tỷ tỷ bên này đại khái cũng hai mươi ba mươi tuổi, bên kia còn có người nhìn khoảng ba mươi bốn mươi tuổi hô hào muốn được gả cho chàng."
Trần Nhiễm chỉ sang một bên khác: "Bên kia."
Trà gia nhìn sang theo hướng Trần Nhiễm chỉ, thấy mấy phụ nhân bốn mươi năm mươi tuổi cũng đang vẫy khăn tay hô An Quốc Công.
Thẩm Lãnh: "..."
Trần Nhiễm thở dài: "Ta vốn nghĩ là ngược lại, nữ nhân đều thích Mạnh Trường An, nam nhân đều thích Thẩm Lãnh."
Trà gia nhìn Trần Nhiễm: "Trong câu này của ngươi..."
Trần Nhiễm nhún vai: "Cũng không phải là đại ca không biết, ta và Lãnh Tử biết nhau lúc còn mặc tã cơ, đại ca đều là người đến sau."
Mạnh Trường An nói: "Còn ta?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi câm miệng."
Một canh giờ sau, cung Vị Ương.
Bệ hạ nhìn mấy người cúi người hành lễ trước mặt mình, ai cũng đều là người mình yêu thích, thái tử Lý Trường Diệp, Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An, Thẩm Trà Nhan...
"Trà Nhi, con đến cung hoàng hậu trước đi. Nàng ấy nhớ con đến nỗi ngủ không ngon, nhất là gần đây biết con sắp trở về lại càng không ngủ yên giấc, con đi gặp nàng ấy đi."
"Tuân chỉ."
Thẩm Trà Nhan hành lễ với hoàng đế sau đó rời đi. Bọn trẻ đều ở chỗ hoàng hậu nương nương, nàng đã sớm không nhịn được rồi.
"Trẫm rất vui."
Hoàng đế chỉ cái ghế cách đó không xa: "Đều ngồi xuống nói chuyện đi. Đại Phóng Chu, đi pha trà."
Tầm nhìn của hoàng đế luôn không tự chủ được liếc sang chỗ Thẩm Lãnh. Sau khi chinh chiến trở về Lãnh Tử có vẻ đen hơn một chút nhưng nhìn càng có khí khái nam tử hơn, nếu so sánh mà nói, nhị hoàng tử Lý Trường Diệp có vẻ hơi thư sinh yếu đuối.
Hoàng đế nghĩ Lãnh Tử vẫn giống mình lúc trẻ hơn. Khi đó ông ta lãnh binh ở bắc cương, cũng phơi nắng đen như vậy, thoạt nhìn thô ráp không hợp với thân phận hoàng tử chút nào.
Chính bởi vì như vậy mà ông ta mới có thể tạo được uy vọng cao như vậy ở trong quân.
Nếu không phải năm đó ông ta có sức ảnh hưởng rất cao thì kế hoạch của Mộc Chiêu Đồng cũng đã thành công rồi, cộng thêm lão viện trưởng viết ba phong thư đã thấy hai người, đặt nền móng cho Lưu Vương đăng cơ.
Sau khi lão viện trưởng biết được kế hoạch của Mộc Chiêu Đồng, phong thư thứ nhất là viết cho bệ hạ, mời bệ hạ lập tức tới Trường An, phong thư thứ hai là viết cho Bùi Đình Sơn, mời Bùi Đình Sơn mang binh vào kinh thành.
Phong thư thứ ba lão viện trưởng viết cho Đường gia, nếu thật sự có cục diện gì không thể khống chế xuất hiện, lão viện trưởng hy vọng lão phu nhân của Đường gia có thể mang binh mã tây cương tới Trường An.
Sau khi viết ba phong thư này, lão viện trưởng lại đi gặp đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật. Khi đó Đạm Đài vừa mới trở thành đại tướng quân cấm quân không lâu, người mà lão viện trưởng lo lắng nhất chính là ông ta.
Ông ta là người do Lý Thừa Viễn đề bạt lên, tuy từng có giao tình sinh tử với Lưu Vương khi ở bắc cương nhưng đó đều là quá khứ, lão viện trưởng cũng không nắm chắc bao nhiêu. Sau khi lão đi gặp Đạm Đài Viên Thuật, Đạm Đài Viên Thuật nói với lão ba từ, lão viện trưởng liền vui mừng đi về.
Đạm Đài nói... Ta bị bệnh.
Đại tướng quân bị bệnh, chín ngàn Đao Binh của Bùi Đình Sơn liền dám chặn cổng thành Trường An làm cho vị thế tử điện hạ kia không qua được, không vào được. Nếu tám vạn cấm quân thật sự hành động, chín ngàn Đao Binh ngay cả bọt sóng cũng không tạo ra nổi.
Đạm Đài bị bệnh quá trùng hợp, trùng hợp đến mức làm cho Mộc Chiêu Đồng phải đập bàn chửi đổng.
"Trẫm vẫn luôn nghĩ thưởng cho các khanh như thế nào."
Hoàng đế thở mạnh một hơi rồi cười nói: "Lúc trước đã bảo Lại Thành cùng phụ thần Nội các đều vào, trẫm thương nghị với bọn họ rất lâu cũng không có cách nói nào thích hợp. Trẫm nói thích hợp, ý là xứng với chiến công của các khanh."
Ông ta nhìn về phía Lại Thành: "Thủ phụ đại nhân, khanh hãy tuyên chỉ đi."
Lại Thành vội vàng đứng dậy, đầu tiên là cúi đầu với bệ hạ, sau đó xoay người nhìn về phía Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, hắng giọng một cái rồi nghiêm nghị nói: "Ý chỉ của bệ hạ, đông cương Đao Binh đại tướng quân Mạnh Trường An, huân tiến đại trụ quốc, tước tiến quốc công truyền đời thừa kế, phong Nghị Quốc Công."
"Tướng quân Hải Sa, huân tiến trụ quốc, tước tiến nhất đẳng hầu truyền đời thừa kế, quân chức thăng chính nhị phẩm..."
"Tướng quân Diêm Khai Tùng, tước tiến nhất đẳng hầu truyền đời thừa kế, quân chức thăng tòng nhị phẩm..."
Cuối cùng mới nói đến Thẩm Lãnh.
Lại Thành lại hắng giọng một cái rồi nói: "Đông Hải Thủy Sư đại tướng quân Thẩm Lãnh, đổi An Quốc Công thành Hộ Quốc Công, truyền đời thừa kế, lĩnh ba bổng, huân đại trụ quốc."
"Bỏ chức đại tướng quân thủy sư của Thẩm Lãnh, từ ngày hôm nay, Thẩm Lãnh là đại tướng quân cấm quân Trường An."
"Đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư do Vương Căn Đống tạm thay quyền, Vương Căn Đống phong tước tam đẳng hầu truyền đời thừa kế, quân chức tòng nhị phẩm."
Trong tay Lại Thành cũng không có bản thảo, nói từng câu từng câu một, giọng nói rõ ràng rành rọt, mỗi một từ nghe đều rất thoải mái.
Chờ sau khi ông ta nói xong, Thẩm Lãnh bọn họ vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng đế đứng dậy, kéo từng người từng người bọn họ dậy, ông ta cười nói: "Trẫm đã chuẩn bị yến hội đón gió tẩy trần cho các khanh, văn võ bá quan đều đang đợi. Trẫm cho bọn họ bày yến hội ở trong điện Thái Cực, trẫm sẽ uống cùng các khanh ngay trên đại điện."
Cùng lúc đó, Hắc Vũ.
Nguyên Phụ Cơ rời khỏi Tinh Thành, mang theo mấy vạn cấm quân đến bờ bắc hồ Lạc Già nam cương. Người Hắc Vũ đã xây dựng biên thành rất chắc chắn ở đây, mà để ứng đối với hỏa khí của người Ninh tiến công, cấu tạo của biên thành cũng có một chút thay đổi.
Đứng ở trên tường thành của tòa biên thành này, Nguyên Phụ Cơ cau mày.
Đối diện hồ Lạc Già chính là biên thành của Ninh quốc mới xây, hai tòa thành lớn nhìn nhau qua mặt hồ. Đã mấy năm Hắc Vũ và Ninh không có chiến sự, trong mấy năm này Nguyên Phụ Cơ không dám lơi lỏng chút nào, không ngừng tích trữ lực lượng, hắn ta biết Lý Thừa Đường nhất định sẽ lại đến.
"Việc trưng binh các nơi làm thế nào rồi?" Nguyên Phụ Cơ hỏi.
"Bẩm đại vương, những nơi gần đã có mấy vạn tân binh đến đại doanh biên thành bắt đầu huấn luyện, những xa thì chậm nhất trong vòng ba tháng đều sẽ đến. Bước đầu dự tính, nếu thanh niên cường tráng từ mười sáu tuổi đến bốn mươi tuổi tòng quân, trong khắp cả nước có thể chiêu mộ mấy trăm vạn binh, nhưng sau khi tuyển chọn kỹ lưỡng sẽ đào thải một đám, đại khái cũng có trăm vạn người."
"Đi nói với các tân binh, nếu tương lai đánh nhau với người Ninh, giết một người Ninh là có thể tấn chức cấp bách phu trưởng, thưởng tiền mười lượng, giết một tướng Ninh có thể trực tiếp tấn thăng làm tướng quân, thưởng tiền trăm lượng, người nào giết tướng quân người Ninh từ tam phẩm trở lên, phong hầu."
Hai tay của hắn ta vịn vào tường thành, im lặng một lúc rồi nói: "Trước kia Hắc Vũ là một ngọn núi đè trên người người Ninh, hiện tại người Ninh đã trở thành núi."
Hai tay của hắn ta vỗ thật mạnh: "Người Ninh có thể làm được, chúng ta cũng có thể làm được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận