Trường Ninh Đế Quân

Chương 1275: Trải đường cho người khác

Vị đại tướng quân hai bên tóc mai đã bạc trắng đó cầm giáo tiến bước về phía trước, vẫn có khí thế chấn động núi sông, một người tiến lên giống như phía sau có vạn mã thiên quân.
Đại tướng quân đứng dậy, các chiến binh Đại Ninh ở phía bên này sân đấu võ cũng tiến về phía trước theo, cảnh này chính là núi sông động.
Những người dưới trướng Thanh Thụ vốn muốn xông lên, nhưng khi nhìn thấy bên phía Đại Ninh tiến về phía trước, bước chân của bọn họ cũng liền trở nên do dự.
Người càng do dự hơn bọn họ là sứ giả của mười hai tiểu quốc kia, lúc này bọn họ đứng ngồi không yên. Bọn họ vốn tưởng là có thể được thấy một trận đấu võ tuyệt luân của võ giả trong quân giữa hai cường quốc đương thời, đâu ngờ lại nhìn thấy một cuộc chính biến, một cuộc ám sát.
Hãn hoàng của Hắc Vũ cũng là tông chủ Kiếm Môn, nhân vật tụ lớn nắm trọn hoàng quyền và thần quyền trong tay là Tâm Phụng Nguyệt lại bị giết như vậy, ngay trước mắt bọn họ, chuyện này phải làm sao? Bọn họ không có tội, nhìn thấy chính là tội.
Những người có thể làm sứ giả đều là người tâm tư linh động, đương nhiên bọn họ biết sau khi chứng kiến cuộc tchính biến này thì kết cục bọn họ sẽ là gì, căn bản không cần phải tốn công sức động não suy nghĩ, chẳng cần nghĩ cũng biết hành động tiếp theo của người Hắc Vũ là gì.
Sau khi bọn họ mưu nghịch giết hãn hoàng thì tất nhiên sẽ đẩy thù hận này sang phía người Ninh. Mà là người chứng kiến, sứ giả của các tiểu quốc như bọn họ chỉ có hai kết cục, một là chết, hai là nói dối giúp kẻ chính biến.
Nhưng mà bọn họ muốn lựa chọn kết cục thứ hai thì còn phải xem người phát động chính biến có cho bọn họ cơ hội hay không. Giết hết tất cả bọn họ chẳng lẽ không bớt việc hơn sao?
Cho nên lúc này bọn họ rất sợ hãi và cũng rất lúng túng, lập tức bỏ chạy, lại sợ thu hút sự chú ý của những người chính biến đó, dù sao lúc này vẫn chưa có người nào quan tâm đến bọn họ, không chạy? Nếu không chạy thì trời biết bọn họ sẽ động thủ lúc nào.
Khi bọn họ nhìn thấy vị đại tướng quân Ninh quốc kia cầm giáo tiến lên, có người cũng nhịn không được liền trầm trồ khen ngợi... Bọn họ trông mong lúc này người Ninh sẽ giết hết người Hắc Vũ cho xong, chắc hẳn là người Ninh sẽ không xuống tay với bọn họ chứ.
Đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật tiến về phía trước, Võ Tân Vũ cười lớn ha ha. Gã nhìn Thẩm Lãnh đấu võ cũng đã không kiềm chế được từ lâu, trong tình huống này, là đại nam nhi thì có ai mà không nhiệt huyết sôi trào trong lòng.
"Ta kề vai cùng đại tướng quân."
Võ Tân Vũ vươn tay cầm trường sóc của gã sải bước đi theo Đạm Đài Viên Thuật. Nếu như vậy thì tất cả ba vị đại tướng quân bên phía Đại Ninh đều xuất trận.
"Phát tín hiệu!"
Võ Tân Vũ hô một tiếng, thân binh của gã lập tức bắn tín hiệu lên trời cao.
Bờ nam sông Mễ Thác, mấy vạn trọng giáp thiết kỵ của bắc cương đã sẵn sàng đón quân địch, nhìn thấy tín hiệu bay lên, kỵ binh trọng giáp gào thét thúc chiến mã tiến lên, trọng giáp thiết kỵ xông lên là khí thế gì?
Đó là san núi lấp biển.
Trên sân đấu võ, Thanh Thụ đã bị Thẩm Lãnh bức ép đến mức sắp phát điên. Thể chất của gã ta vượt xa người thường, thật ra mức ảnh hưởng của Nguyệt Thần Tứ Phúc đối với gã ta vẫn còn hơi nhỏ cho nên thần trí cũng khí tỉnh táo, chính là bởi vì như thế nên gã ta lại càng sợ hơn. Sau khi uống Nguyệt Thần Tứ Phúc đã được một lúc, gã ta không những không phá được đao của Thẩm Lãnh, thể lực cũng đã đang giảm sút.
"Thẩm Lãnh."
Thanh Thụ bắt đầu cố ý khống chế thể lực của mình không tấn công dồn dập, vừa ra tay vừa có ý đồ thuyết phục Thẩm Lãnh từ bỏ không đánh tiếp với gã ta nữa.
"Ngươi nên lý trí một chút, ngươi biết trong tình huống hiện tại ta không chết sẽ tốt hơn là ta chết. Ta lý trí hơn tất cả những người kia, ta biết lúc này không thể đối địch với Đại Ninh, ta có thể ước thúc quân đội, thậm chí có thể làm được nhiều hơn nữa."
Thẩm Lãnh thì lại cười, thật ra khi Thanh Thụ bắt đầu nói những điều này là đã ở thế yếu, uống thuốc cũng vô dụng.
"Ta lý trí một chút?"
Thẩm Lãnh chém ngang một đao: "Ngươi đã quên rồi phải không, người Hắc Vũ các ngươi đánh giá ta như thế nào."
Sau khi hắn chém ngang một đao, Thanh Thụ lập tức lui về phía sau, nhưng không ngờ Thẩm Lãnh lại dùng chiêu thức của Kiếm Môn...
Cách dùng cự kiếm của Kiếm Môn có chút đặc biệt, có thể dùng đại kiếm kéo người đi. Có lúc ngươi tưởng hắn chém một kiếm tới nhưng hắn lại lợi dụng sức nặng của đại kiếm quăng mình đi, dùng thân thể để công kích.
Lúc này Thẩm Lãnh dùng kiểu mượn lực này, cho nên Thanh Thụ hoàn toàn không kịp phản ứng, gã ta không ngờ Thẩm Lãnh lại biết dùng kiếm pháp của Kiếm Môn.
Hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh không nhẹ hơn cự kiếm của Kiếm Môn chút nào, một đao này quăng đi mang đến sức mạnh cực lớn, lợi dụng quán tính của đao, Thẩm Lãnh bật hai chân lên rời khỏi mặt đất, sau đó đạp thật mạnh vào ngực Thanh Thụ.
Thanh Thụ bị đạp ngã ngửa về phía sau, lưng đập vào mặt băng lại trượt đi một đoạn, không đợi gã ta đứng lên thì Thẩm Lãnh đã đuổi đến, lại đá một cước vào mặt Thanh Thụ. Một cước này đá Thanh Thụ quay tròn tại chỗ, giống như lật ngược con rùa lại và quay tròn vậy.
Thanh Thụ bị đá một cước gần như bất tỉnh, lúc xoay tròn loan đao trong tay cũng không biết bay đi chỗ nào. Gã ta sợ Thẩm Lãnh sẽ chém một đao xuống, cho nên phản ứng đầu tiên chính là nhất định phải tránh, hai tay đẩy mạnh một cái lên mặt băng, lưng trượt về phía sau.
Điều gã ta nghĩ là đúng. Gã ta vừa mới trượt đi thì hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh liền chém xuống, một đao chém lên mặt băng, vụn băng bay tung tóe.
Sau khi Thanh Thụ trượt đi, hai chân tiếp tục phát lực trượt đi nhanh trên mặt băng, trong nháy mắt đã kéo giãn khoảng cách giữa gã ta và Thẩm Lãnh, thế nhưng Thẩm Lãnh lại cúi đầu nhìn giày của mình...
Lúc nãy thuận tay đánh, không phải, là thuận chân, lại đạp thêm một cước vào ngực Thanh Thụ, đế giày liền có thêm không ít lỗ nhỏ.
Hắn nhìn thấy Thanh Thụ muốn bò dậy, vung tay ném hắc tuyến đao qua. Trong tay Thanh Thụ không có đao, nhìn thấy hắc tuyến đao bay tới liền nghiêng người tránh né, thuận thế giơ tay nắm lấy chuôi của hắc tuyến đao, thầm nghĩ Thẩm Lãnh ngươi quá nóng vội, đao trong tay ta!
Sau đó đã bị đẩy lảo đảo về phía sau.
Thanh Thụ kinh hãi, thanh hắc tuyến đao này sao lại nặng như vậy?
Với thực lực của gã ta đương nhiên không phải là không cầm được đao của Thẩm Lãnh, mà là chưa chuẩn bị sẵn sàng. Đương nhiên gã ta biết rõ phân lượng của hoành đao chế thức Đại Ninh, để ứng đối với chiến trận đao của quân Ninh mà gã ta còn từng đặc biệt luyện một thời gian.
Nhưng mà đao của Thẩm Lãnh quá nặng, phân lượng mấy chục cân cộng thêm lực ném của Thẩm Lãnh khiến gã ta bị kéo quay người về phía sau.
Bịch!
Thẩm Lãnh đạp một cước lên mông Thanh Thụ, một cước này dồn rất nhiều sức mạnh, Thẩm Lãnh không tin Thanh Thụ cũng lót thiết bản trên mông.
Đạp trúng một cước là Thẩm Lãnh đã biết mình đoán đúng, cảm giác ở lòng bàn chân đã khác.
Thanh Thụ bị Thẩm Lãnh đạp một cước ngã nhào xuống đất, xây sẩm mặt mày, trong đầu chỉ có một ý nghĩ đó là ta tuyệt đối không thể chết ở đây, vì thế gã ta dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước, bộ dạng chật vật đến cực điểm.
Bộ dạng nhổm người bò về phía trước của gã ta quả thật không đẹp, mông vểnh lên, Thẩm Lãnh cảm thấy với tư thế này nếu không bồi thêm một cước thì thật có lỗi, thế là tiến lên đạp một cước nữa.
Thật sự... thoải mái...
Một cước này đạp Thanh Thụ cắm đầu xuống đất lần nữa... Là cắm, mặt cắm xuống đất trượt đi, nửa bên mặt đều bị mặt băng cọ sát đầm đìa máu.
Tư thế này, đạp mông quả thực quá thoải mái.
Thanh Thụ vẫn muốn bò dậy, nhưng bỗng nhiên cảm thấy hết sức mệt mỏi, trong đầu kêu ong ong, trong một khắc đó tim gã ta gần như cũng ngừng đập.
Nguyệt Thần Tứ Phúc đã hết công hiệu, thân thể bắt đầu xuất hiện phản ứng.
Thẩm Lãnh đi nhanh về phía trước, cúi người thò tay túm tóc Thanh Thụ kéo người lên, đấm một cú vào mặt Thanh Thụ.
Nắm đấm bao cát lớn.
Bạo lực đến cực điểm.
Bịch một tiếng, một quyền này đánh vào hốc mắt của Thanh Thụ, cảm giác như hốc mắt cũng bị đánh nứt ra. Trúng đòn nghiêm trọng như thế, chắc hẳn nhãn cầu của Thanh Thụ cũng không giữ được.
"Trên mặt có gai không?"
Thẩm Lãnh đánh xong một quyền liền hỏi một câu, sau đó lại đánh một quyền.
Một quyền này đánh vào xương gò má của Thanh Thụ. Một quyền lúc nãy đã đánh nứt hốc mắt, một quyền này có thể đánh vỡ xương gò má.
Đầu của Thanh Thụ ngửa mạnh về phía sau, lại bị Thẩm Lãnh cầm tóc kéo về.
"Có một câu ngươi đã nói sai."
Thẩm Lãnh lại đánh quyền thứ ba vào Thanh Thụ mặt, lần này là con mắt còn lại.
"Ngươi nói ta không lý trí?"
Thẩm Lãnh nói: "Người như ngươi sao lại là sống tốt hơn chết? Giết ngươi không chỉ là báo thù cho thế tử điện hạ, cũng bởi vì ngươi sống thì sớm muộn gì cũng là đối thủ khó chơi của Đại Ninh, bất kể là để báo thù hay là vì đại cục, ngươi đều nên chết."
Thẩm Lãnh đánh quyền thứ tư vào miệng Thanh Thụ. Một cú đấm khiến miệng của Thanh Thụ vỡ hoàn toàn, môi cũng rách ra, không biết rụng mấy cái răng.
"Huống hồ, ngươi còn làm hỏng giày của ta."
Thẩm Lãnh đánh quyền thứ năm vào mũi Thanh Thụ. Sau một quyền này mặt của Thanh Thụ đã hoàn toàn thay đổi.
Thẩm Lãnh buông tay trái đang nắm Thanh Thụ tóc ra, Thanh Thụ lảo đảo lui về phía sau, Thẩm Lãnh lại một cước vào ngực theo bản năng. Một cước như vậy nếu đạp trúng thì Thanh Thụ có thể bay đi xa một trượng.
Nhưng chân đã sắp đến nơi thì hắn dừng lại, lần này cũng sực nhớ thiết bản trên ngực Thanh Thụ có đinh, đế giày của hắn đã gần như nát tươm, đạp nữa thì có thể sẽ ngộ thương chính mình.
Cũng tiếc giày nữa.
Vì thế hắn liền dừng một cước này lại, Thanh Thụ ngã xuống đất bộp một tiếng.
Thẩm Lãnh đi nhanh qua, cúi người túm lấy mắt cá chân trái của Thanh Thụ, cúi đầu nhìn mặt Thanh Thụ, lắc đầu thở dài một tiếng.
"Ta đã cố ý hỏi thăm về ngươi. Ngay trước khi ta và ngươi luận võ, Bân Diệp còn nói thật ra ngươi là người có thể nhiều đất dụng võ, hắn nói hắn rất kính trọng ngươi, nếu như... nếu như không phải Hắc Vũ và Đại Ninh đối địch, hắn thật sự muốn trở thành bằng hữu với ngươi."
Thẩm Lãnh chậm rãi thở ra một hơi: "Câu nói này là nói thay Bân Diệp. Hắn không cho ta nói, nhưng ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết..."
Thẩm Lãnh kéo Thanh Thụ đi trở về giữa sân đấu võ. Lúc này đại tướng quân Đạm Đài Viên Thuật và Võ Tân Vũ đã dẫn người đi chém giết với thủ hạ của Thanh Thụ, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
Bờ nam sông Mễ Thác, trọng giáp đã xông tới.
Nhưng mà đúng lúc này lại xảy ra một chuyện không ai ngờ tới, Thẩm Lãnh không ngờ, Đạm Đài Viên Thuật không ngờ, Võ Tân Vũ không ngờ, Thanh Thụ lại càng không nghĩ đến, Bộc Nguyệt cũng sẽ không ngờ đến.
Tướng quân Hắc Vũ Nguyên Phụ Cơ dẫn người ngăn cản cấm quân và bạch kỵ, sau khi nghe thấy Tâm Phụng Nguyệt đã chết quân đội liền hơi hỗn loạn, Nguyên Phụ Cơ phóng ngựa chạy ở giữa hai quân lớn tiếng kêu gọi, đội ngũ lại bất ngờ bị hắn ta khống chế được.
Sau đó Nguyên Phụ Cơ dẫn binh lao đến chỗ sân đấu võ, hướng tới phía Bộc Nguyệt hô lớn một tiếng: "Ngươi qua đây!"
Bộc Nguyệt ngẩn ra: "Ngươi là ai?"
Nguyên Phụ Cơ lớn tiếng nói: "Lúc này người có thể khống chế hai quân là ta. Ngươi đã thấy rồi, Thanh Thụ chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngươi còn muốn chờ hắn về?"
Bộc Nguyệt lập tức phản ứng lại được: "Ngươi muốn như thế nào?"
Nguyên Phụ Cơ thở dài một hơi: "Ngươi khống chế người của Kiếm Môn, ta khống chế quân đội, lập tức lui về phía sau, từ bỏ Thanh Thụ. Ngươi nên biết, đây là lựa chọn tốt nhất."
Bộc Nguyệt cười lớn ha ha: "Hóa ra sẽ có thu hoạch như vậy."
Y quay đầu lại liếc nhìn về phía Thanh Thụ, vừa hay nhìn thấy Thẩm Lãnh kéo Thanh Thụ trở lại, sau đó một đao chặt đầu Thanh Thụ.
"Được!"
Bộc Nguyệt hô một tiếng, kéo một con chiến mã đến bên cạnh Nguyên Phụ Cơ: "Tiếp theo ngươi muốn làm gì?"
Nguyên Phụ Cơ nhếch khóe miệng lên: "Tinh Thành."
Bộc Nguyệt gật đầu: "Vậy thì Tinh Thành!"
Tiếng tù và vang lên tu tu, đại quân Hắc Vũ bắt đầu lui về phía sau.
Chắc hẳn dù thế nào Thanh Thụ cũng không ngờ rằng gã ta đã lót đường người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận