Trường Ninh Đế Quân

Chương 1458: Mai phục khó lường

Đạo phủ Kinh Kỳ đạo nằm ở Thạch Thành, đi về hướng đông của Thạch Thành không đến sáu mươi dặm chính là huyện Vị Nam, lúc này ở ngay trong huyện thành huyện Vị Nam, Vũ Văn Tiểu Sách mặc cẩm y bước vào quan dịch.
Không ai ngờ tên tội phạm quan trọng bị triều đình truy nã hiện nay lại ngang nhiên đóng giả thành quan viên triều đình đi vào quan dịch như vậy, cho dù là người của phủ Đình Úy cũng sẽ không chạy đến quan dịch để truy tra một tội phạm truy nã.
Trên người y mang theo ấn tín, mặc cẩm y, còn có tùy tùng, ngoài ra còn có công văn bổ nhiệm của Lại bộ.
Ngay cả người có kiến thức rộng rãi của quan dịch cũng không nhìn ra mấy thứ này đều là giả, mà mấy thứ này đều là do Vũ Văn Tiểu Sách tự làm ra, đủ để đánh tráo.
"Tiên sinh."
Một tên thủ hạ bước nhanh từ bên ngoài vào cúi người vái lạy.
Vũ Văn Tiểu Sách nhíu mày: "Ngươi nên gọi ta là đại nhân."
"Dạ, đại nhân."
Lúc này y đang giả mạo thân phận một viên ngoại lang của Hộ bộ đến một quận ở Tây Thục đạo làm quận phủ. Quận phủ là tòng tứ phẩm hoặc chính tứ phẩm, viên ngoại lang là chính lục phẩm đến chính ngũ phẩm, đối với rất nhiều quan viên ở kinh thành mà nói ra ngoài làm quan cũng là một lựa chọn không tệ.
Trong thành Trường An nhân tài đông đúc, người chờ Lại bộ sắp xếp đi làm quan có thể xếp hàng chờ đến một năm sau, đối với rất nhiều người mà nói làm một quan chính lục phẩm nhàn tản trong thành Trường An không bằng điều đến địa phương làm chủ quan cùng cấp. Chính lục phẩm đến địa phương làm huyện lệnh, cấp bậc không thay đổi, nhưng quyền lợi thì lớn hơn nhiều, nếu như thăng chức thì đúng là không còn gì sung sướng bằng.
"Chuyện gì?"
Vũ Văn Tiểu Sách hỏi một câu.
"Đại nhân, vừa mới thăm dò được một số tin tức trong huyện thành, nói là Giáp Tử Doanh đã điều động ít nhất hai vạn chiến binh đi Yên Sơn."
"Tiết Tam Sinh đúng là một kẻ ngu ngốc."
Vũ Văn Tiểu Sách im lặng một lúc, vỗ bàn "bộp" một tiếng.
"Ta đã nói rất nhiều lần rồi, thú binh là quan trọng của quan trọng, đại kế trong tương lai, chúng đã đặt cược một phần tỉ lệ chiến thắng vào đám thú binh này. Từ trước tới nay Tiết Tam Sinh đều không phục ta, sau khi Tiết Thành chết thì y lại càng không phục, ta nên diệt trừ y từ sớm mới đúng, đều là do ta nhất thời mềm lòng."
Thủ hạ hỏi: "Đại nhân, làm sao ngài phán đoán là Tiết Tam Sinh có vấn đề?"
"Tiết Phác Tượng là người rất cẩn thận, sẽ không làm việc tùy tiện, Tiết Tam Sinh thì khác, nếu người của phủ Đình Úy truy xét đến Yên Sơn phát hiện có dấu vết, phản ứng đầu tiên của Tiết Phác Tượng nhất định là rút đi và sẽ xóa dấu vết, mà Tiết Tam Sinh thì nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó. Y là một kẻ điên, y thích giết người, còn thích giết người xong lại treo lên cao."
Vũ Văn Tiểu Sách thở dài một hơi: "Sau khi Tiết Thành chết, ta nên sắp xếp người của mình đi tiếp quản chuyện bên Yên Sơn, nhưng phần lớn binh lực đều là người của Tiết Thành, ta lại không thể tùy tiện đắc tội với bọn họ, cho nên tạm thời không động đến Tiết Tam Sinh..."
Thủ hạ hỏi: "Đại nhân, bây giờ làm thế nào? Tiết đại nhân bỗng nhiên muốn gặp đại nhân ngài, có phải liên quan đến chuyện này không?"
"Không đâu."
Vũ Văn Tiểu Sách lắc đầu: "Thời gian không khớp, giữa đường hắn đã phái người nghĩ cách liên lạc với ta, đã là chuyện hơn nửa tháng trước rồi."
Y đứng dậy đi tới đi lui, vừa suy ngẫm vừa nói: "Tiết Hoa Y vừa mới đến Kinh Kỳ đạo, cần ta chỉ điểm cho hắn, cho nên lần này chắc sẽ không có vấn đề gì, chuyện ta lo lắng là nếu bên thú binh xảy ra vấn đề gì, rút dây động rừng... có thể sẽ bị lộ ra tất cả binh lực."
Thủ hạ nói: "Đại nhân, vậy nếu ngày mai gặp Tiết đại nhân, chúng ta nên ứng đối thế nào?"
Vũ Văn Tiểu Sách suy nghĩ rồi lắc đầu: "Ta cũng không biết, với năng lực của Tiết Hoa Y thì hẳn là đã có sắp xếp rồi, chắc hẳn hắn sẽ phái Cảnh Viễn..."
Lúc nói đến đây Vũ Văn Tiểu Sách dừng chân lại, xoay người nhìn thủ hạ: "Hẳn là hắn sẽ nghĩ cách xóa dấu vết. Hắn vừa mới tới Kinh Kỳ đạo, tuyệt đối sẽ không để cho mình dính líu đến chuyện thị phi, hắn nhất định phải sạch sẽ... nhưng hắn lại muốn gặp ta vào lúc này?"
Vũ Văn Tiểu Sách hơi thay đổi sắc mặt: "Chẳng lẽ hắn cũng muốn xử lý ta?"
Thủ hạ cũng ngẩn người.
"Hắn không dám."
Vũ Văn Tiểu Sách im lặng một lúc rồi nói: "Hắn còn có quá nhiều chỗ phải dựa vào ta, lúc này muốn diệt trừ ta, hắn thật sự cho rằng bản thân hắn có thể ngăn cơn sóng dữ? Không có ta, hắn chỉ là một kẻ mù ở Kinh Kỳ đạo."
Thủ hạ lo lắng hỏi: "Nhưng nếu Tiết Hoa Y thật sự có mưu đồ bất lợi với đại nhân, chúng ta vẫn phải chuẩn bị tốt nhấ."
"Thủ hạ của hắn, ai có thể giết được ta?"
Vũ Văn Tiểu Sách cười: "Đại Ninh lớn như vậy, người có thể giết ta chỉ đếm được trên đầu ngón tay, còn phải xem ta có muốn đánh hay không. Ta muốn đánh thì mới có người có cơ hội giết ta, ta không muốn đánh, trong thiên hạ ai có thể ngăn được ta?"
Y ngồi xuống rồi lại nói: "Ngày mai cứ lên đường bình thường, thời gian một ngày đến Thạch Thành, đi trước khi đóng cửa thành là được, buổi tối đi gặp Tiết Hoa Y là kịp, không thể để cho hắn phát hiện được hành tung của ta trước."
Thủ hạ nói: "Hay là ta xuất phát trước, đi thăm dò trước."
"Cũng được."
Vũ Văn Tiểu Sách nói: "Để thể hiện sự trong sạch, lần này Tiết Hoa Y tới Kinh Kỳ đạo cũng không mang theo một thủ hạ nào. Ta nghe nói trên đường đi hắn chỉ có một thị nữ và một thư đồng đi cùng. Thứ hắn muốn chính là thanh danh, trong số những người ta biết, hắn chính là người ưa sĩ diện nhất, tuyệt đối sẽ không để bất cứ vết nhơ nào dính lên người hắn..."
Y quay đầu lại nhìn thủ hạ: "Buồn cười không? Một kẻ có mưu đồ phản nghịch lại muốn thể hiện tư thái đệ nhất thanh quan đương thời."
Thủ hạ nói: "Thuộc hạ lo lắng là cho dù hắn không có tâm tư gì xấu đối với đại nhân, nhưng đến thời điểm mấu chốt hắn cũng có thể vứt bỏ tất cả vì thanh danh của mình."
"Hắn không vứt được."
Vũ Văn Tiểu Sách cười nói: "Mấy năm nay thư từ qua lại giữa hắn và Tiết Thành đều ở trong tay ta, ta giấu tất cả ở nhà ông lão cô đơn mà ta đã từng giúp đỡ, ai cũng không ngờ những thứ đó lại giấu trong nhà thường dân."
Sau khi nói xong Vũ Văn Tiểu Sách khoát tay: "Ngươi đi Thạch Thành trước đi, sắp xếp trước tất cả, ngày mai trước khi trời tối ta sẽ tới. Nhớ, nếu Tiết Hoa Y có ý đồ gì đối với ta thì ngươi hãy nghĩ cách rời đi lấy số thư từ đó."
Chiều tối ngày hôm sau.
Vũ Văn Tiểu Sách bước từ trên xe ngựa xuống, nhìn khách điếm do thủ hạ đã sắp xếp sẵn cho y. Thạch Thành không hổ danh là chỗ có đạo phủ Kinh Kỳ đạo, trước kia Vũ Văn Tiểu Sách cũng đã từng tới, số lần có thể đếm được trên đầu ngón tay, là để tránh cho người ta cảm thấy y và Tiết Thành qua lại mật thiết. Quy mô của khách điếm này rất lớn, nhìn từ bên ngoài là có thể tưởng tượng được bên trong chắc hẳn rất xa hoa.
Nhưng nói thật thì tổng hợp thực lực của cả Kinh Kỳ đạo không sánh bằng mấy đạo ở phía nam như Giang Nam đạo, Hồ Kiến đạo, Tức Đông đạo. Tiền bạc dư dả trong tay các bách tính ở mấy đạo này cũng nhiều hơn các bách tính ở Kinh Kỳ đạo.
Nhưng Kinh Kỳ đạo cái gì cũng hoành tráng, bất kể là dân phong hay phong cách kiến trúc đều rất hoành tráng.
Sau khi Vũ Văn Tiểu Sách vào khách điếm, thủ hạ dẫn y đến căn phòng đã sắp xếp sẵn, rất rộng rãi và rất sạch sẽ, quan trọng nhất là lại còn có một nữ hài tử của khách điếm đứng ở một bên chờ hầu hạ.
Nữ hài tử này nhìn không giống người Ninh, nhìn dung mạo hẳn là người thảo nguyên, nhưng là tộc gì thì lại không nhìn ra.
Nữ hài không trẻ lắm, nhìn khoảng chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, dung mạo cũng không tính là xinh đẹp nhưng lại khiến cho người ta cảm giác rất muốn nhìn nhiều hơn.
"Chuyện này..."
Vũ Văn Tiểu Sách chỉ vào cô nương kia: "Chuyện này là thế nào?"
Thủ hạ cười nói: "Thuộc hạ đã bao hết một tầng khách điếm này, đây là do chưởng quầy của khách điếm này cố ý sắp xếp."
Vũ Văn Tiểu Sách khẽ nhíu mày: "Tại sao lần này lại phô trương như vậy?"
Thủ hạ của y tên là Liễu Mộc Chi, là người do y lựa chọn trong đội ngũ nào đó, cũng là người cũ đã ở trong đội ngũ năm sáu năm, gã ta cũng đã là cấp bậc giáo úy trong đội ngũ đó. Thủ hạ có mấy trăm người, Vũ Văn Tiểu Sách cảm thấy người này khôn khéo hơn nữa võ nghệ không tầm thường, cho nên điều đến đi theo bên cạnh y.
"Ngươi nên biết ta không thích phô trương"
Vũ Văn Tiểu Sách im lặng một lát rồi nói: "Người như chúng ta nếu phô trương chắc chắn phải chết, chúng ta vẫn chưa tới lúc nên phô trương."
"Vâng vâng vâng..."
Liễu Mộc Chi có vẻ áy náy: "Thuộc hạ lo lắng..."
Gã ta muốn nói là mình lo Tiết Hoa Y sẽ có hành động bất lợi cho Vũ Văn Tiểu Sách nên mới bao một tầng khách điếm, thuận tiện cho phòng bị, nhưng gã ta không nói ra, dù sao cũng có một người ngoài đứng đó, ngay cả Vũ Văn Tiểu Sách cũng sẽ không tuỳ tiện nhắc đến tên của Tiết Hoa Y.
"Ta biết ý tốt của ngươi."
Vũ Văn Tiểu Sách lại nhìn cô nương kia một cái: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta không cần."
Cô nương kia cúi người vái lạy: "Đại nhân nên thử xem, dù sao ta cũng đến rồi..."
Vũ Văn Tiểu Sách nhíu mày: "Hạ nhân ở khách điếm các ngươi đều không biết quy củ như vậy sao?"
Cô nương kia vội vàng nói: "Không phải không phải, chưởng quầy dặn ta ở đây phục vụ đại nhân, nếu ta cứ rời đi như vậy, chưởng quầy sẽ mắng ta, còn cắt tiền của ta."
Vũ Văn Tiểu Sách nhìn Liễu Mộc Chi: "Ngươi xem mấy kẻ làm ăn nhỏ này chẳng có nhân tính gì cả, cô nương nhà người ta làm việc cho họ mà lại còn đi trừ tiền công của người ta."
Y lấy một miếng bạc từ trong ngực ra đưa cho cô nương kia: "Ngươi cầm cái này đi, chưởng quầy trừ tiền công của ngươi, ta bù lại cho ngươi."
Cô nương kia lập tức cười, đưa hai tay nhận bạc: "Đa tạ đại nhân."
Ngay trong khoảnh khắc này nàng ta bỗng nhiên lật hai tay lại chụp lấy cổ tay của Vũ Văn Tiểu Sách, nhưng Vũ Văn Tiểu Sách đã lùi về sau.
"Ta đã sớm nhìn ra ngươi có vấn đề."
Vũ Văn Tiểu Sách hừ một tiếng: "Giết ả, ta phải ra ngoài trước khi cổng thành đóng cửa, ngươi đoạn hậu."
Liễu Mộc Chi lập tức mở gói đồ sau lưng ra, lấy liên tử thương ra, loại binh khí này rất ít gặp.
Gã ta xông lên phía trước: "Đại nhân đi trước!"
Liên tử thương trong tay gã ta đã hướng đập về phía cô nương kia, đầu thương hạ sắp sửa đập lên người cô nương kia thì Liễu Mộc Chi đột nhiên kéo về sau, đồng thời nhấc chân đá lên đá đầu thương một cái, trong khoảnh khắc này gã ta cưỡng hành vặn người quay về phía sau, ném liên tử thương đi.
Sự thay đổi này cực kỳ đột ngột, liên tử thương nhanh chóng đến sau lưng Vũ Văn Tiểu Sách, Vũ Văn Tiểu Sách giống như có cảm ứng, y xoay người, lia nhuyễn kiếm trong tay ra ngoài, keng một tiếng, liên tử thương bị kiếm của y đẩy ra.
"Ta thì lại không nhìn ra ngươi có vấn đề."
Khóe miệng Vũ Văn Tiểu Sách hơi nhếch lên nhưng lúc y vừa muốn nói tiếp thì cô nương kia đã rút một thanh loan đao từ dưới bàn lên, chém xuống mặt Vũ Văn Tiểu Sách.
Vũ Văn Tiểu Sách một kiếm gạt loan đao ra, xoay người, cổ tay rung lên, kiếm hoa dày đặc, kiếm hoa sáng loáng nơi cửa sổ, tức thì cửa sổ bị chém vỡ thành rất nhiều mảnh, y nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
Bên ngoài đã giăng lưới sẵn.
Vũ Văn Tiểu Sách lao thẳng vào trong lưới đánh cá, người trên nóc nhà lập tức kéo lưới lên trên.
Xoẹt!
Kiếm quang lóe lên, lưới đánh cá bị cắt đứt, Vũ Văn Tiểu Sách nhảy xuống khỏi tấm lưới rách.
Sau khi y rơi xuống đất liền ngẩn người.
Trên đường cái lại toàn là binh.
Vô số tên nỏ đang chĩa vào y chỉ chờ ra lệnh một tiếng. Y hoàn toàn không ngờ Tiết Hoa Y lại dám điều binh đối phó với y, nhưng rõ ràng Tiết Hoa Y vừa mới đến đây, làm sao dám điều động binh lực? Hơn nữa hắn ta không sợ bại lộ ư?
Nhưng y nhanh chóng phát hiện thấy không đúng, bởi vì những binh lính kia không phải là sương binh mà là chiến binh.
Cho dù Tiết Hoa Y là đạo phủ của Kinh Kỳ đạo cũng không có quyền điều động chiến binh.
Cách đó không xa, Tiết Hoa Y cưỡi trên chiến mã chậm rãi đi về phía trước, bên cạnh hắn ta còn có một người trẻ tuổi cưỡi một con đại hắc mã cực kỳ hùng tuấn. Người tuổi trẻ kia đang nhìn Vũ Văn Tiểu Sách, trong khoảnh khắc đó Vũ Văn Tiểu Sách đột nhiên cười.
Trong lòng y tán thưởng một câu, không hổ là Tiết Hoa Y.
Chuyện như vậy mà hắn ta cũng dám làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận