Trường Ninh Đế Quân

Chương 701: Huyện Ngưỡng Minh

Con người có thể là sinh vật phức tạp nhất trên thế giới này, nhất là ở tình cảnh xa quê trong thời gian dài, tâm thái của con người sẽ có thay đổi rất lớn. Có thể đây là vấn đề mà ngay cả đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường cũng bỏ sót.
Cho dù là phe chiến thắng, tâm trạng của quân lính Đại Ninh đóng ở Cầu Lập cũng sẽ không phải là luôn rất tốt đẹp.
Khí hậu của nơi này sẽ làm người sống ở đây lâu phải khó chịu, người ở nơi này sẽ làm người ta chán ghét khi phải nhìn lâu, tất cả mọi thứ ở nơi này đều không tốt bằng quê nhà Đại Ninh. Rất nhiều người bắt đầu mong ngóng trở về cho nên tâm thái lại càng không ổn định.
Nhưng đối với Đại Ninh mà nói, thay đổi binh lực quy mô lớn như thế sẽ tiêu hao quá lớn, huống hồ đang chuẩn bị bắc chinh, phải điều rất nhiều chiến binh nam cương đến bắc cương, cũng sẽ không có quá nhiều binh lực để đổi phiên đến bên Cầu Lập này.
Trong các quân Cầu Lập, thay đổi tâm thái lớn nhất là bộ đội của Hải Sa, có lẽ bản thân Hải Sa cũng không quá xem trọng vấn đề này. ebooktruyenfull.vip - ebook truyện giá rẻ
Người của gã lúc trước đều là được huấn luyện ở trong núi rừng Mật Hồ, trước khi nam chinh đã phong bế một khoảng thời gian rất dài, sau khi đến nam cương trường kỳ chinh chiến làm cho sát tính của con người ta dần nặng hơn.
Bởi vì Hải Sa lo lắng cho sức khỏe của Trang Ung không tốt nên gánh vác thêm nhiều quân vụ, điều này cũng dẫn đến cường độ điều động người dưới trướng gã chinh chiến lớn hơn bộ hạ cũ của Trang Ung, vậy nhưng điều này lại khiến thủ hạ cảm thấy không công bằng.
Đỉnh điểm bùng nổ mâu thuẫn là lần phân phối chiến thuyền. Tuy rằng Trang Ung đã có điều chỉnh, nhưng trong lòng mấy vị tướng quân bị Hải Sa trực tiếp giáng chức vẫn khó tránh khỏi sẽ còn khó chịu.
Thẩm Lãnh bọn họ thuê mấy cỗ xe ngựa ở trong một trấn gần sông, trước hết đến huyện thành huyện Ngưỡng Minh mua một ít đồ bổ sung. Từ nơi này đến thành Nam Bình xa hơn năm trăm dặm, với tình trạng đường xá của Cầu Lập mà nói nhanh nhất cũng phải đi mất hơn 7 – 8 ngày.
Ngay lúc xe ngựa chuẩn bị rời khỏi trấn thì một đội kỵ sĩ áo đen chặn đội ngũ của Thẩm Lãnh lại.
Người dẫn đầu là thiên bạn Dương Kỳ của phủ Đình Úy phái đến trú ở Cầu Lập.
"Thẩm tướng quân, xin dừng bước nói chuyện."
Dương Kỳ từ trên lưng ngựa nhảy xuống chắp tay, Thẩm Lãnh nhìn Trà gia ra hiệu cho nàng đừng lo lắng. Hắn từ trên xe ngựa xuống dưới cùng với Dương Kỳ đi vào cánh rừng ven đường, Trà gia chỉ thấy Dương Kỳ không ngừng nói gì đó, dường như hơi kích động. Đó là một vị thiên bạn của phủ Đình Úy, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, sinh tử sát phạt mới có thể trở thành thiên bạn, làm cho một người như vậy cũng khó nén kích động trước mặt một người mới gặp lần đầu là Thẩm Lãnh, dường như chuyện cũng không nhỏ.
Thẩm Lãnh nhíu mày: "Đã nghiêm trọng như vậy rồi?"
Dương Kỳ gật đầu: "Tướng quân không ở Cầu Lập lâu ngày, không hiểu tình hình bên này, trên thực tế có thể còn nghiêm trọng hơn ta nói nữa. Tướng quân Hải Sa luôn ở phía trước lãnh binh tác chiến tiêu diệt phản quân Cầu Lập, người ở lại phía sau thì ngày càng hống hách. Trong khoảng thời gian này ti chức điều tra phát hiện, bọn họ lại dám sửa đổi pháp lệnh triều đình, quan lương trưng thu nhiều gấp hai mức triều đình định ra. Huyện Ngưỡng Minh đã có 4 – 5 lần dân chúng kháng nghị, giáo úy Lâu Hổ đóng quân ở huyện Ngưỡng Minh đều xử trí dựa theo luật tạo phản, đã giết mấy trăm người. Theo ti chức biết huyện Ngưỡng Minh đã có ít nhất hơn hai ngàn người bị ép bất đắc dĩ gia nhập phản quân."
Thẩm Lãnh hỏi: "Tại sao ngươi không đi gặp tướng quân Hải Sa? Nếu Lâu Hổ đã là đội chính thân binh của tướng quân Hải Sa, tướng quân Hải Sa không thể nào bỏ qua."
"Đã đi gặp rồi."
Dương Kỳ nói: "Lần trước sau khi đi gặp, bởi vì chuyện phân phối chiến thuyền mà tướng quân Hải Sa giận dữ xử trí mấy chục người, trong đó bao gồm năm tướng quân, vì thế bộ hạ của tướng quân Hải và Sa người của phủ Đình Úy chúng ta mâu thuẫn ngày càng sâu sắc. Lâu Hổ xuất thân là đội chính thân binh của tướng quân Hải Sa, một trong những bộ hạ được tướng quân tín nhiệm nhất, một khi động đến Lâu Hổ, bộ hạ của tướng quân Hải Sa sẽ..."
Dương Kỳ liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái, không nói ra câu sau đó.
Thật ra cũng không cần nói ra, bộ hạ của Hải Sa sẽ cho rằng đây là Trang Ung và phủ Đình Úy kết bè phái nhằm vào bọn họ, cho nên điều này sẽ khiến bọn họ co cụm lại hơn, lòng mâu thuẫn sẽ càng mãnh liệt hơn. Hải Sa một lòng luyện binh, gã cũng không bận tâm nhiều đến chuyện ở địa phương, điều này cũng đã tạo thành hỗn loạn ở địa phương. Huống hồ bản thân Hải Sa sẽ không cho rằng người Cầu Lập đáng được thương hại, gã chỉ mong muốn nhìn thấy có thêm nhiều quân lương hơn nữa được chở về Đại Ninh, về phần những quân lương này làm sao có được thì gã cũng không để ý.
Thủ hạ nóng lòng tranh công, quân lương nộp lên nhiều hơn gấp hai so với dự tính, chẳng lẽ Hải Sa sẽ trách cứ bọn họ?
"Người như Lâu Hổ cho rằng người Cầu Lập đáng chết, hắn không cho rằng như vậy có khả năng tạo thành dân biến lớn hơn nữa. Từ đầu đến cuối bọn họ đều nghĩ người Cầu Lập không chịu nổi một kích, cho dù những lưu dân kia đều biến thành giặc cướp thì bọn họ cũng không quan tâm, cùng lắm thì giết sạch là được."
Thẩm Lãnh đi qua đi lại: "Ta vừa mới từ quốc nội trở lại, bệ hạ cũng không cho ta ý chỉ rõ ràng, chức trách rõ ràng, chỉ bảo ta trở lại hỗ trợ đại tướng quân tiêu diệt toàn bộ phản loạn, ổn định địa phương, thuận tiện ở nam cương huấn luyện ra một đám người Cầu Lập, tương lai cùng đưa đến bắc cương tham chiến... Chức trách của ta là ở luyện binh nhiều hơn, nếu ta vừa trở lại đã trực tiếp nhằm vào người như Lâu Hổ thì sẽ khiến bộ hạ của tướng quân Hải Sa cho rằng ta đến tranh quyền với Hải Sa."
Dương Kỳ vâng một tiếng: "Ti chức cũng là bất đắc dĩ mới đến đây gặp tướng quân. Với chức quyền của ti chức có thể xử lý Lâu Hổ, nhưng ti chức lo một khi bắt Lâu Hổ thì sẽ dấy lên mâu thuẫn lớn hơn nữa."
Thẩm Lãnh nhíu mày càng lúc càng sâu: "Việc này vẫn để ta đến thành Nam Bình gặp tướng quân Trang Ung rồi hãy nói."
Hắn liếc mắt nhìn Dương Kỳ một cái: "Nhưng trước tiên cũng có thể gặp Lâu Hổ này một chút."
Dương Kỳ bỗng nhiên sực nghĩ đến điều gì đó: "Lúc nãy tướng quân nói ý chỉ của bệ hạ là tướng quân trở lại hỗ trợ đại tướng quân? Nói cách khác thì đại tướng quân sẽ không bị triệu về?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Đây cũng là nguyên nhân tại sao ta nói đi gặp Lâu Hổ trước, để hắn làm người chuyển lời, nói rõ ràng cho bọn họ biết người làm chủ ở Cầu Lập này vẫn là đại tướng quân."
Trên mặt Dương Kỳ lộ ra nụ cười: "Như vậy cũng tốt, trước hết ép tính huênh hoang của bọn họ xuống đã."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy thì cùng đi gặp chứ?"
Dương Kỳ chắp tay: "Ti chức tuân mệnh."
Thẩm Lãnh lại lên xe, Trà gia nhìn hắn một cái với vẻ quan tâm, Thẩm Lãnh nói cho Trà gia nghe thế cục của Cầu Lập hiện giờ, sắc mặt Trà gia cũng trở nên ngưng trọng theo. Sự trở lại đột ngột của Thẩm Lãnh đã lập tức phá vỡ thế cục bên Cầu Lập này, điều này sẽ khiến rất nhiều người không thoải mái.
Vốn dĩ Trang Ung nghĩ dưỡng Hải Sa chủ sự, hiện tại Thẩm Lãnh trở lại, chức quyền trong tay Hải Sa hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ phải phân chia cho Thẩm Lãnh, hơn nữa tất cả mọi người đều biết Thẩm Lãnh là thân tín của Trang Ung, là người do một tay Trang Ung đề bạt lên, tất nhiên không có khả năng đứng bên phía Hải Sa.
Mâu thuẫn này nhìn có vẻ như rõ ràng nhưng khó khăn hơn cục diện Thẩm Lãnh phải ứng phó khi đối mặt với quần thần văn võ ở thành Trường An.
"Ta cũng khá hiểu tướng quân Hải Sa."
Thẩm Lãnh nói: "Có thể chính bởi vì hắn quá yêu thương che chở thủ hạ nên mới dẫn đến sự ngang ngược huênh hoang của thủ hạ, không ai trông mong đại tướng quân về Trường An hơn bọn họ, chỉ có đại tướng quân đi rồi thì bọn họ mới vui vẻ."
Trà gia nói: "Hay là đi gặp Lâm tỷ tỷ, suy nghĩ của tỷ ấy sẽ kín kẽ hơn."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Đi huyện Ngưỡng Minh trước đã, đến thành Nam Bình rồi đi gặp tỷ ấy. Hiện tại cục diện của cả Cầu Lập hơi kỳ lạ, bộ hạ cũ của đại tướng quân suy sút uể oải, đều nghĩ sau khi đại tướng quân bị triệu về Trường An tất nhiên bọn họ sẽ bị bộ đội của Hải Sa ức hiếp, cho nên lòng người bàng hoàng, vì thế phải làm cho thêm nhiều người mau chóng biết đại tướng quân sẽ không bị triệu về."
Trà gia nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nhưng nếu như vậy chàng sẽ thành người đứng nơi đầu sóng ngọn gió."
Thẩm Lãnh cười cười: "Đại tướng quân đối xử với ta như con, cho nên vẫn phải là ta làm chuyện có vẻ hơi ngớ ngẩn, đắc tội với người khác mà thôi... Ta cũng không sợ đắc tội với ai."
Xe ngựa đi theo quan đạo hướng tới huyện thành Ngưỡng Minh, lúc đi được nửa đường thì đội ngũ bỗng nhiên ngừng lại, Thẩm Lãnh hỏi một câu có chuyện gì, thân binh ở bên ngoài trả lời phía trước dường như có chém giết.
Đường đi trong Cầu Lập đã định, phần lớn phản quân đều ở rừng sâu núi thẳm, nơi này cách huyện thành huyện Ngưỡng Minh không đến năm dặm, có chém giết ư?
Thẩm Lãnh xuống xe, dặn Trà gia chờ ở trong xe.
Trần Nhiễm dẫn theo mười mấy thân binh cùng Thẩm Lãnh đi lên phía trước, từ rất xa đã nhìn thấy trong ruộng bên cạnh quan đạo có một đám người mặc phục sức chiến binh Đại Ninh đang giết người, một số người Cầu Lập cầm trong tay các loại vũ khí như gậy gỗ, liềm vẫn đang phản kháng nhưng rất nhanh đã bị trấn áp. Có ít nhất hai mươi mấy người bị giết, còn có mười mấy người bị ghìm xuống.
Thẩm Lãnh đi đến gần, những binh sĩ ở dưới ruộng nhìn thấy giáp tướng quân trên người Thẩm Lãnh, vội vàng đứng nghiêm hành lễ.
"Ai dẫn đầu?" Thẩm Lãnh hỏi.
Một gã đội chính từ dưới ruộng chạy lên quan đạo, hành quân lễ lần nữa: "Bẩm tướng quân, ti chức là đội chính Dương Bình, thủ hạ giáo úy Lâu Hổ huyện Ngưỡng Minh, phụng mệnh tiêu diệt dư nghiệt phản quân."
"Dư nghiệt phản quân?"
Thẩm Lãnh nhìn người Cầu Lập những bị giết kia, đâu giống quân nhân Cầu Lập.
Đội chính Dương Bình cũng quan sát Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới: "Xin hỏi tướng quân là...?"
Trần Nhiễm nói: "Vị này chính là tướng quân đề đốc Tuần Hải Thủy Sư."
"Thẩm tướng quân?!"
Dương Bình lập tức trở nên kích động lên: "Hóa ra là Thẩm tướng quân, Thẩm tướng quân... Ngài, chúng ta cũng biết ngài, không ngờ lại có thể gặp được tướng quân..."
Hắn ta lại kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Thẩm Lãnh cười cười: "Sau này sẽ thường xuyên gặp, ta sẽ ở lại Cầu Lập rất lâu. Những người này đã phạm tội gì?"
"Phá ruộng." Dương Bình vội vàng trả lời: "Ban đêm bọn chúng không ngừng lẻn vào, đã phá hủy lượng lớn mạ, còn phóng hỏa đốt cháy nhà trông coi đồn điền, đã giết mấy người."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Bọn họ có phải là người ở huyện Ngưỡng Minh không?"
"Đều không phải."
Dương Bình quay đầu lại: "Dẫn người tới đây."
Chiến binh áp giải những người đó lên. Thiên bạn Dương Kỳ đi đến gần đó hỏi, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Là lưu dân của huyện Kim Nguyên ở bên cạnh."
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Giết như vậy không được, đưa tất cả đến huyện thành, trói lại ở cửa huyện nha, sau đó triệu tập bách tính đến cửa huyện nha xem."
Dương Kỳ nhất thời không hiểu ý của Thẩm Lãnh, nhưng Thẩm Lãnh không nói thêm gì nữa mà quay đầu nhìn về phía đội chính Dương Bình: "Làm phiền ngươi về trước thông báo với Lâu Hổ một tiếng, cứ nói là buổi trưa ta đến chỗ hắn quấy rầy một bữa cơm."
Dương Bình hiển nhiên là kích động đến tột đỉnh, đáp lại một tiếng liền vội vàng đi về trước, những người còn lại thì trói những lưu dân kia lại theo đội ngũ của Thẩm Lãnh cùng đi về huyện thành. Đến bên ngoài huyện thành, Lâu Hổ đã đích thân dẫn người ra nghênh đón. Dường như cũng đã sớm nghe nói đến tên của Thẩm Lãnh, lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh phản ứng của hắn ta gần như cũng không khác Dương Bình là mấy, kích động đến mức có chút không khống chế nổi.
Bộp một tiếng, Lâu Hổ làm một quân lễ tiêu chuẩn của Đại Ninh: "Ti chức Lâu Hổ, bái kiến tướng quân!"
Đối với bọn họ mà nói, Thẩm Lãnh là truyền kỳ trong quân.
Thẩm Lãnh thò tay ra đỡ Lâu Hổ lên: "Đều là huynh đệ chiến binh hà tất phải khách khí. Đúng rồi, chắc chúng ta đã gặp nhau rồi chứ?"
Lâu Hổ vội vàng cười trả lời: "Từng gặp một lần, chỉ là lần trước nhìn thấy tướng quân từ rất xa, không thể nói chuyện nhiều, sau đó không lâu thì ti chức được điều đến đây, không còn là đội chính thân binh của Hải tướng quân nữa."
"Hải tướng quân cũng là quan tâm đến ngươi, để ngươi ra ngoài làm giáo úy, sau này sẽ có thể nhanh chóng thăng chức đến tướng quân."
Thẩm Lãnh vừa đi vào trong vừa nói: "Đã triệu tập các bách tính rồi chứ?"
"Đã gõ chiêng thông báo, hẳn là sẽ tụ tập ở cửa huyện nha rất nhanh thôi."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đi, chúng ta đi xem thử."
Bạn cần đăng nhập để bình luận