Trường Ninh Đế Quân

Chương 641: Tiểu biệt thắng tân hôn

Thẩm Lãnh đứng ở cửa nhà nhìn cánh cửa lớn đang mở rộng, nhìn nha đầu ngốc đã sắp hai năm không gặp đứng ở cửa, nhìn khóe mắt ươn ướt và nụ cười trên khóe miệng nàng, nhất thời hắn không biết làm thế nào, một thân bụi bặm không nỡ ôm nàng nhưng hai cánh tay lại không tự chủ được duỗi ra.
Vèo một tiếng, Trà gia đu bám trên người Thẩm Lãnh giống như bạch tuộc.
Thân binh ở phía sau bưng tướng quân giáp cho Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn đi chỗ khác, nhưng khóe miệng lại mỉm cười giống như mẹ già.
Diêm Khai Tùng về nhà mình tất nhiên không phải cảnh tượng giống như vậy, y đến cửa nhà, phu nhân cũng đứng chờ đón ở cửa, sau khi hai người gặp nhau còn cách khoảng một trượng thì dừng lại, sau đó hết sức nghiêm túc hành lễ với nhau.
Trà gia cũng từng nghiêm túc học một loại lễ nghi. Lúc ở trong cung, cũng nữ từng nói với nàng, nàng nghĩ mình đã nhớ rồi nhưng khi nhìn thấy Lãnh Tử ngốc thì còn phải lịch sự nữa sao?
Nói đùa gì vậy.
Nàng đu bám trên người Thẩm Lãnh còn lâu mới xuống.
Trong phủ tướng quân có không ít người, bởi vì Trân phi cũng thường ở đây cho nên hạ nhân trong phủ tăng lên hơn gấp đôi so với lúc Thẩm Lãnh đi, rất nhiều người đều là lần đầu tiên gặp tướng quân đại nhân, đương nhiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chủ mẫu có biểu hiện như vậy.
"Nàng đã xem đồ ta mang về cho nàng chưa?"
"Vẫn chưa, đều ở trong rương, ta phải để chàng nói với ta từng món đồ một."
Trà gia tựa vào vai Thẩm Lãnh: "Món đồ nào mua ở đâu, lúc mua có nhớ ta hay không."
"Đừng quậy."
Thẩm Lãnh vênh mặt lên: "Lúc không mua đồ ta cũng nhớ nàng."
Trà gia cười hì hì: "Ta cũng đã chuẩn bị lễ vật cho chàng, mang từ trong cung ra, nhưng không tiện mang ra ngoài."
Thẩm Lãnh cười nói: "Nàng muốn mang đồ trong cung ra thì còn có gì không tiện mang ra, Trân phi nương nương sẽ đích thân gửi đến cho nàng chứ gì."
Trà gia nép sát vào vai Thẩm Lãnh nói: "Đó không phải là đồ của Trân phi nương nương mang ra."
Theo người khác thấy hành động của phu thê hai người này thật sự có chút kinh thế hãi tục, đâu có ai thân mật trước mặt các hạ nhân như vậy, không phải là nên lễ nghĩa kính trọng hơn sao? Nhưng Thẩm Lãnh và Trà gia đều không phải là người để ý người khác nghĩ thế nào, xưa nay đều là như vậy.
"Bọn trẻ đâu?"
Thẩm Lãnh hỏi.
"Ăn cơm trưa xong đều ngủ rồi, ta dẫn chàng đi xem chúng."
"Để chúng ngủ trước đi đã, chủ yếu là ta muốn nhìn nàng."
Trà gia lại cười ngây ngô.
"Ở biên quân bắc cương cũng dạy môn dỗ gái vui sao?"
"Nếu trong biên quân có môn học này, nàng nghĩ xem một đám đàn ông tán tỉnh nhau sẽ như thế nào?"
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: "Một đại hán nói với một đại hán khác, sao trên trời tuy đẹp nhưng xa tận trên trời, người bên cạnh nhưng là người trong lòng."
Trà gia phụt cười: "Cuộc sống quân doanh các chàng muôn màu muôn vẻ như vậy sao?"
Thẩm Lãnh cũng phụt cười.
Cứ ôm Trà gia như vậy đi vào phòng khách, Trân phi nương nương biết Thẩm Lãnh về nên đã về trong cung, cũng không phải là tránh Thẩm Lãnh mà là muốn để chút không gian riêng tư cho hai vợ chồng trẻ bọn họ. Nếu bà vẫn ở phủ tướng quân thì không chừng Thẩm Lãnh sẽ rất không tự nhiên, hắn đã rời khỏi Trường An gần hai năm, hai năm nay đối với Thẩm Lãnh, đối với Trà gia mà nói mỗi một người đều có tương tư khổ. Tất nhiên Trân phi hiểu nỗi tương tư này, cũng giống như tình cảm của bà với bệ hạ.
Thẩm Lãnh ôm Trà gia đi vào phòng khách, Trà gia buông lỏng chân quấn quanh trên eo Thẩm Lãnh, hai chân trái phải đóng cửa lại, sau đó lại quấn lên. Thân binh và hạ nhân đi theo phía sau nhìn nhìn, sau đó lại nhìn nhau, thân binh bưng tướng quân giáp nhìn nha hoàn của Trà gia: "Thời tiết lạnh thật đấy."
Nha hoàn: "Đúng vậy..."
Có chút lúng túng.
Vào phòng Trà gia liền hôn lên môi Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh lắp bắp nói: "Trước hết ta nên... ồ... súc miệng, ta vẫn chưa... ồ, tắm rửa."
Một lúc lâu sau mới tách ra, Thẩm Lãnh đã hơi nóng rực lên rồi.
Nhưng Trà gia nhảy xuống khỏi người Thẩm Lãnh, vẻ mặt hơi đắc ý, bộ dạng đó giống một con hồ ly.
Nàng ngồi xổm cạnh hai cái rương lớn: "Mau mở ra để ta xem thử."
Thẩm Lãnh cười hì hì ngồi xổm xuống, tuy lúc ngồi xuống có chỗ nào đó hơi bất tiện nhưng vẫn miễn cưỡng làm ra vẻ không có vấn đề gì. Hắn mở rương ra, lấy ra đủ thứ lễ vật mua dọc đường: "Đây là trâm cài nhìn thấy dọc đường. Lúc ta rời khỏi Trường An chưa từng thấy kiểu dáng này, cũng không biết hiện giờ ở thành Trường An có hay không. Đây là hộp ma thuật ta mua cho nàng. Ha ha ha ha, ta còn nhớ lúc hội chùa lần trước nàng thích thứ đồ chơi, sau đó hỏi thăm được người Hắc Vũ cũng biết làm, vừa hay lần này gặp trưởng công chúa của Hắc Vũ nên xin nàng ta hai cái."
"Cái này đẹp không?"
Thẩm Lãnh lấy ra một món đồ nhỏ: "Cái này tìm được ở Bột Hải quốc, một viên bảo thạch to như trứng gà vậy."
Trà gia cầm viên bảo thạch qua nhìn: "To như vậy, đeo ở đâu?"
Thẩm Lãnh: "Lần sau làm thành dây chuyền đeo đi."
Trà gia cười lớn ha ha: "Nặng như vậy, cho ta còng lưng thành tiểu lão thái thái."
Thẩm Lãnh lấy hết lễ vật ra, đến mỗi một nơi hắn đều sẽ tìm một vài món đồ chắc hẳn Trà gia sẽ thích. Thật ra bất kể là thứ gì đối với Trà gia mà nói ý nghĩa đều giống nhau, bởi vì đó là thứ Lãnh Tử ngốc tặng nàng, thứ nào nàng cũng thích, vô cùng thích.
"Trong cái rương đó đều là đồ mua cho bọn trẻ."
Thẩm Lãnh ngồi xuống đất: "Ôm nào."
Trà gia ngồi trên đùi Thẩm Lãnh, mặt Thẩm Lãnh: "Ta đi chuẩn bị nước nóng cho chàng, tắm rửa sạch sẽ."
Làm sao nàng lại không nhìn ra vẻ mệt mỏi trên mặt Thẩm Lãnh.
"Lễ vật nàng muốn tặng ta đâu?"
Thẩm Lãnh duỗi ta ra.
Trà gia nheo mắt, ra vẻ thần bí nói: "Đợi lát nữa rồi cho chàng xem, ta đi đun nước cho chàng trước."
Nàng đứng dậy, Thẩm Lãnh cầm tay nàng kéo một cái, kéo cả người trở lại trên đùi mình, ôm lấy khuôn mặt tươi cười kia lại hôn một cái thật mạnh. Trà gia mặt đỏ bừng, đẹp đến mức không thể dùng ngôn từ nào để hình dung được.
Cùng lúc này, cung Vị Ương.
Trong Đông Noãn Các, hoàng đế liếc nhìn Trân phi đang mỉm cười: "Nàng vẫn còn nhớ nhà mình ở trong cung à? Chớ không phải bị vợ chồng trẻ người ta đuổi ra ngoài chứ, từ khi có hai tên nhóc kia, nàng cũng càng không coi trẫm ra gì."
Trân phi cười nói: "Nhìn chàng đã ngán từ lâu rồi, là chàng vẫn chưa phát giác thôi."
Lúc chỉ có hai người với nhau, ông ta không cho bà gọi bệ hạ hay vạn tuế gì đó.
"Nàng cảm thấy trẫm già rồi không làm được gì sao?"
Hoàng đế giơ tay kéo Trân phi qua, Đại Phóng Chu đứng ở cửa vội vàng đóng cửa phòng Đông Noãn Các, khoát tay một cái, người đứng gác bên cạnh lập tức rời đi. Hoàng đế kéo Trân phi ngồi lên đùi ông ta: "Đã bao nhiêu ngày không về rồi? Nói đi, nàng muốn đền bù trẫm thế nào?"
Trân phi nghĩ nghĩ: "Vậy thì phạt thiếp gãi ngứa cho chàng."
Hoàng đế cười lớn ha ha: "Việc gãi ngứa đó kém xa nàng."
Trân phi: "Ồ... bệ hạ so sánh thiếp với gãi ngứa sao?"
Hoàng đế cười lắc đầu: "Lần này sau khi Thẩm Lãnh về, trẫm định để hắn ở Trường An nghỉ ngơi một thời gian. Chiến sự ở bắc cương không phải lo lắng quá nhiều, bên phía Hắc Vũ ốc không mang nổi mình ốc, đâu còn dám chủ động xâm phạm biên cương, trẫm phạt hắn đóng cửa mười ngày, bắt đầu tính từ sau buổi triều sáng ngày mai. Mười ngày sau nàng bảo Trà Nhi đưa hai đứa nhóc vào cung chơi, để tiểu tử ngốc kia nấu cơm."
Trân phi vâng một tiếng.
Lúc hoàng đế nhắc đến Thẩm Lãnh, ánh mắt bà không khỏi lấp lánh lên.
Thẩm Lãnh thoải mái ngâm nước tắm rửa, thay y phục sạch sẽ, lúc từ trong phòng ra ngoài hắn cảm thấy mình giống như sắp bay lên.
Hắn trở lại bên chính phòng, hai đứa trẻ đều đã dậy, hắn vừa vào cửa, Tiểu Thẩm Kế bỗng mở to mắt nhìn hắn, thò tay ra túm lấy áo của Trà gia, nhìn có vẻ hơi sợ hãi.
Ngược lại là Tiểu Thẩm Ninh có vẻ như không có phản ứng gì, cũng ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Lãnh, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi đống đồ chơi lớn kia. Những thứ đó đều là Thẩm Lãnh mua dọc đường, trẻ con thích những thứ mới lạ, cho dù trong nhà cũng có trống bỏi nhưng tất nhiên đồ mới vẫn tốt hơn.
Cô nhóc giơ một cái trống bỏi lên lắc lắc: "Kêu!"
Thẩm Lãnh cười lớn ha ha, thò tay qua muốn bế cô nhóc, Tiểu Thẩm Ninh rụt lại phía sau tránh né: "Mẹ, người xấu."
Thẩm Lãnh hơi đau lòng, quỳ xuống nói: "Cha không phải người xấu, cha là cha của con."
Trà gia vốn dĩ cũng hơi đau lòng, nhưng nghe thấy câu này lại không nhịn cười được: "Ha ha ha ha... cha là cha của con."
Nàng cầm tay Tiểu Thẩm Ninh: "Gọi cha."
Tiểu Thẩm Ninh: "Gọi cha."
Trà gia chỉ vào Thẩm Lãnh: "Ninh Nhi ngoan, gọi người này là cha."
Tiểu Thẩm Ninh: "Ninh Nhi ngoan, gọi người này là cha."
Trà gia: "..."
Thẩm Lãnh: "Ha ha ha ha ha..."
Nhưng Tiểu Thẩm Kế đột nhiên đứng dậy khỏi giường, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh dùng giọng điệu non nớt gọi: "Cha."
Thẩm Lãnh lập tức ngây ngốc.
Hắn ngẩn người nhìn đứa trẻ, bàn tay giơ ra cũng hơi run run.
Tiểu Thẩm Kế ngồi bên cạnh Tiểu Thẩm Ninh: "Mẹ bảo muội gọi cha."
Tiểu Thẩm Ninh: "Muội gọi cha."
Tiểu Thẩm Kế: "Cha."
Tiểu Thẩm Ninh: "Ừm."
Ban đêm, cuối cùng cũng đợi được đến đêm.
Sau gần hai canh giờ chơi với Thẩm Lãnh, cuối cùng bọn trẻ cũng chịu nhận hắn. Hai đứa trẻ ăn cơm xong lại kéo Thẩm Lãnh chơi trò cưỡi ngựa, chơi thêm một lát nữa thì mệt, Thẩm Lãnh và Trà gia mỗi người bế một đứa trẻ đặt lên giường, đắp tấm chăn nhỏ, hai đứa trẻ gần như rất nhanh đã ngủ rồi.
Thẩm Lãnh nằm bên cạnh Trà gia: "Nàng đã chuẩn bị lễ vật gì cho ta?"
Trà gia đỏ mặt, liếc nhìn bọn trẻ, sau đó rút một quyển sổ nhỏ dưới gối ra: "Sách hình người!"
Thẩm Lãnh phụt cười làm hai đứa nhóc đều giật mình, Trà gia vỗ vai Thẩm Lãnh hai cái, Thẩm Lãnh cố nhịn mới không cười lớn tiếng.
Trà gia hừ một tiếng: "Cái này là cung nữ trong cung giúp ta lấy trộm ra đây."
Thẩm Lãnh: "Ha ha ha... Cái này tốt, sách hình người quan phương Đại Ninh, cung Vị Ương xuất bản, thuộc hàng tinh phẩm."
Hắn vừa muốn hôn Trà gia thì nghe thấy giọng nói non nớt của Tiểu Thẩm Ninh: "Cha, mẹ, hai người đang nói sách hình người gì vậy?"
Thẩm Lãnh: "Không sao, không sao, ngoan, mau ngủ đi."
Trà gia gạt bàn tay không ngoan ngoãn của Thẩm Lãnh xuống: "Chàng đợi chút, đợi bọn trẻ ngủ đã."
Sau khoảng thời gian uống một chén trà, Thẩm Lãnh hạ thấp giọng hỏi: "Đã ngủ rồi chứ?"
Trà gia: "Chắc là ngủ rồi."
Tiểu Thẩm Ninh: "Vâng, Ninh Nhi ngủ rồi."
Thẩm Lãnh ôm mặt.
Sau một nén nhang, Thẩm Lãnh lại nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi chứ?"
Trà gia cẩn thận kiểm tra, hơi kích động gật đầu: "Ngủ rồi."
Thẩm Lãnh nghiêng người vừa muốn làm thì Tiểu Thẩm Kế mở trừng mắt: "Mẹ, tè tè."
Thẩm Lãnh vội vàng đi qua: "Cha bế con đi."
Sau khi đặt Tiểu Thẩm Kế xuống lại nằm bên cạnh Trà gia, hai người nằm mặt đối mặt, cười ngốc hì hì.
"Giờ chắc đều ngủ rồi."
"Ừ ừ..."
"Cha, cho con trống bỏi."
Thẩm Lãnh: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận