Trường Ninh Đế Quân

Chương 413: Độ lượng

Chiến binh Đại Ninh giết lên bờ biển nhanh mạnh như sấm sét cuồn cuộn đến, hậu đội của thủy sư Cầu Lập cùng chiến binh Đại Ninh mới vừa tiếp xúc lập tức để lộ bại thế, nếu hải chiến bọn họ còn có vài phần can đảm, lục chiến, bọn họ thật sự sợ, sợ từ trong xương tủy.
Đây là một hiện tượng khó có thể giải thích, dường như ai trên lục địa và quân Ninh khai chiến đều không có vài phần tự tin, cho dù là người Hắc Vũ.
Mà người Ninh chỉ cần hai chân đứng ở trên đất liền, sự tự tin này lập tức được giải phóng ra, chặt chẽ tự nhiên, thắng thế như cuồng phong cuốn đất, bại thế... không tồn tại, có cũng chỉ là hoàn cảnh xấu, trong hoàn cảnh xấu vẫn cứng như bàn thạch.
Một bên khác, Thẩm Lãnh vẫn đang tử thủ.
Phương trận của hắn đã thu nhỏ rất nhiều, các chiến sĩ người Ninh dùng thân thể huyết nhục của mình để tranh thủ thời gian cho đại quân chạy đến, đồng dạng là đối mặt với sinh tử. Chiến binh đều có một sự tráng liệt dù chết vẫn còn quang vinh, mà ngoại trừ người Ninh ra, quân nhân của phần lớn quốc gia trên thế giới này đều chỉ có thể hùng tráng trong thắng thế, trong bại thế thì đâu có ý chí chiến đấu gì đáng nói.
Thẩm Lãnh một đao chém đứt đầu của binh lính Cầu Lập ở trước mặt, đao hơi thu về một chút, sau đó xuyên qua giữa đầu người đâm vào hốc mắt một tên binh lính Cầu Lập phía sau, hắc tuyến đao lướt sang bên cạnh, đao cắt dời đầu lâu, thi thể lập tức gục xuống.
"Ngươi đáng chết!"
Một thanh loan đao từ giữa không trung hạ xuống, Nguyên Thanh Phong nhảy lên cao mang theo cơn phẫn nộ của bản thân y, thậm chí là cơn phẫn nộ của cả Cầu Lập quốc chém một đao xuống, có lẽ chính y cũng chưa từng suy nghĩ qua, một đao kia bổ ra, là quốc vận không cam lòng suy sụp cuối cùng của Cầu Lập.
Thẩm Lãnh giơ hắc tuyến đao lên đỡ một đao kia, dưới sức lực lớn, hai chân Thẩm Lãnh thế mà mà lại trượt ra sau một chút.
Nguyên Thanh Phong hai mắt đỏ ngầu, đương nhiên y nhìn thấy chiến binh Đại Ninh che trời phủ đất mà đến ở phía sau, y biết bản thân mình lại bị người trẻ tuổi tên là Thẩm Lãnh này gài bẫy một lần nữa, nhưng mà giờ này khắc này, ngoại trừ nhất quyết sinh tử ra thì y đã không còn suy nghĩ gì khác nữa.
Quân Ninh tuy cường hãn hung ác, nhưng muốn giết đến bãi đất trống này không phải là chuyện trong chốc lát, ít nhất trên bãi đất trống này người của y đang chiếm ưu thế tuyệt đối, chút người này của Thẩm Lãnh đã không cầm cự được bao lâu nữa.
"Mảnh đất này, không nhận thi cốt của ngươi."
Nguyên Thanh Phong chém xuống từng đao từng đao, đao nào cũng hung hãn tàn nhẫn.
"Giết ngươi, nghiền xương thành tro."
Đao của y rất nhanh. Có thể tung hoành hải vực mười mấy năm, võ nghệ Nguyên Thanh Phong tất nhiên không cần phải nói nhiều, cộng thêm tín niệm quyết tử một trận nhất định phải giết Thẩm Lãnh, đao của y liền trở nên càng tàn bạo hơn.
Thẩm Lãnh bị loan đao bức lui mấy bước, nhưng sắc mặt lại cực kỳ bình tĩnh.
Nguyên Thanh Phong đã biết bản thân mình tất bại, tuyệt vọng trên đao hóa thành sức mạnh, Thẩm Lãnh làm sao lại không cảm nhận được?
"Mảnh đất này tất nhiên không có thi cốt của ta, khắp nơi đều là thi cốt của người Cầu Lập, nhiều năm sau hoa được thi cốt của các ngươi nuôi dưỡng nở ra, sẽ ca công tụng đức cho Đại Ninh."
Thẩm Lãnh quét ngang một đao, mũi đao giống như vạch ra một tia sét, đao quang sáng lấp lánh đến như thế.
Loan đao đẩy hắc tuyến đao ra đồng thời Nguyên Thanh Phong đi nhanh về phía trước, đạp một cước lên ngực Thẩm Lãnh: "Người Ninh các ngươi cho dù có mạnh mẽ hơn nữa, người Cầu Lập cũng sẽ cho các ngươi biết cái gì gọi là bất khuất. Sự bất khuất này sẽ khiến các ngươi rơi vào vũng bùn, cho dù lúc đầu các ngươi ngang ngược, cuối cùng chiến binh của các ngươi sẽ bị người Cầu Lập trên khắp bổn quốc đều mang lòng thù hận đưa vào địa ngục."
Thẩm Lãnh nghiêng người tránh một cước kia, một đao bức lui Nguyên Thanh Phong: "Ngươi cho là, những gì các ngươi gánh chịu hiện tại, không phải thù hận?"
Đao của hai người đang không ngừng va chạm, đao và đao va chạm đốm lửa văng tung tóe.
"Đừng quá tự tin." Nguyên Thanh Phong lại xông lên lần nữa: "Dựa vào cái gì mà chỉ có thể là người Ninh các ngươi thắng."
"Ấu trĩ."
Thẩm Lãnh cúi đầu tránh thoát loan đao của Nguyên Thanh Phong quét ngang tới, người xông lên phía trước, vai đánh thật mạnh vào ngực Nguyên Thanh Phong, hai chân Nguyên Thanh Phong rời khỏi mặt đất, người bay về phía sau. Khi vừa mới bay lên, chân của Thẩm Lãnh cũng đã đến, một cước trúng giữa bụng, tốc độ bay về sau của Nguyên Thanh Phong bất chợt gia tăng, giống như đạn pháo đập xuống mặt đất, khói bụi tung lên.
"Trên chiến trường phân thắng bại, ngươi hỏi dựa vào cái gì?"
Thẩm Lãnh sải bước đi về phía trước.
Sau khi rơi xuống đất Nguyên Thanh Phong nhanh chóng xoay người lăn ra ngoài, chỉ vừa mới dịch chuyển, hắc tuyến đao chém xuống vị trí y vừa mới ngã xuống phập một tiếng, đao bổ mặt đất giống như bổ sóng triều, đất nứt ra hai bên.
Thẩm Lãnh một đao chém trượt, hai tay thuận thế chống lên mặt đất chống một cái, đầu gối co lại sau đó thình lình bật ra ngoài, hai chân đá mạnh vào lưng Nguyên Thanh Phong. Nguyên Thanh Phong nằm sấp trên mặt đất, mặt chà xát trên mặt đất đi xa ít nhất 2 – 3 mét, ma xát với đá sỏi, da thịt trên mặt cũng sắp bị bào mòn.
Nguyên Thanh Phong chưa đứng lên, lúc nằm sấp trên mặt đất bỗng nhiên nghiêng người ném loan đao ra ngoài, loan đao xoay tròn cực nhanh, giống như có một vầng trăng sáng bay về phía Thẩm Lãnh vậy.
Khoảng cách thân quá gần, tránh cũng không thể tránh.
Phập một tiếng, loan đao chém vào ngực Thẩm Lãnh, sức mạnh của một đao kia lại cắt rách hộ tâm kính, đao kẹp ở đó, Thẩm Lãnh cúi đầu nhìn nhìn, máu từ trong vết thương chảy xuống.
Hắn giơ tay lên rút loan đao ra, máu liền chảy càng dữ dội hơn nữa.
Loan đao bị hắn tiện tay ném xuống đất, từng bước từng bước đi về phía Nguyên Thanh Phong.
Người Cầu Lập ở bốn phía ùa đến như thủy triều, đao của Thẩm Lãnh lại một lần nữa vẩy ra một mảng huyết quang.
Ánh mặt trời ở bờ biển luôn tốt như vậy, bầu trời luôn xanh như vậy, cho nên máu cũng có vẻ đỏ tươi như vậy.
Chân Thẩm Lãnh giẫm lên mặt đất bị máu ngâm thành đầm lầy đi về phía trước, bùn đất từ đế giày dính ra chung quanh, nơi đó có sinh mệnh đã trôi qua.
Vai Thẩm Lãnh bị một đao chém trúng, độ dày của bì giáp không đủ để cản hết sức mạnh trên loan đao, đao cắt rách bì giáp chém vào vai, mà hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh thì hất của đầu người Cầu Lập lên không trung.
Nguyên Thanh Phong lảo đảo đứng lên, đại tướng quân thủy sư Cầu Lập máu chảy đầy mặt thoạt nhìn giống một tên yêu ma, tóc tán loạn, mũ sắt không biết đã bay đến chỗ nào, tóc dài bị máu dính bết vào mặt, nhìn cực kỳ dữ tợn.
Y giơ tay đoạt lấy bội đao của thân binh bên cạnh, gào thét một tiếng lại lao về phía Thẩm Lãnh.
Binh lính Cầu Lập dường như cũng nhìn thấy hy vọng giết chết Thẩm Lãnh, bên cạnh Thẩm Lãnh chen chúc chật chội đến mức mặt người cũng trở nên méo mó.
Hắc tuyến đao tung bay lên xuống trong đám người méo mó, máu đi theo phía sau hắc tuyến đao, từng người từng người ngã xuống, trên người Thẩm Lãnh đã tăng thêm từng vết thường, từng vết thương, lưỡi đao trên bì giáp quá dày đặc, sau đó bì giáp rách nát, từng mảnh từng mảnh treo trên người Thẩm Lãnh.
Nguyên Thanh Phong đâm một đao về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh nghiêng người tránh né hơi chậm một chút, thể lực tiêu hao quá lớn, thân thể phản ứng đã không theo kịp tư duy, đao lướt ngang qua ngực hắn cắt ra một vết thương, mà cùng lúc đó hắc tuyến đao của Thẩm Lãnh cũng chém vào vai Nguyên Thanh Phong, suýt chút nữa là chém trúng cổ. Hai người đồng thời ngã nhào xuống đất, hai người máu me nhầy nhụa, thoạt nhìn lại không phân biệt ra ai là ai.
Người Cầu Lập chen chúc tới, đao hạ xuống.
Thiết tiêu bay tới, dày đặc, người Cầu Lập lập tức ngã xuống từng lớp từng lớp giống như lúa mạch.
Một tên người Cầu Lập cách Thẩm Lãnh gần nhất đã chém đao xuống, thiết tiêu xuyên qua ngực hắn ta, lực độ trên tiêu thương đẩy hắn ta ngã sấp về phía trước, đao sượt qua bên tai Thẩm Lãnh dừng ở phía sau hắn.
Quân Ninh đến rồi.
Chiến binh Đại Ninh giết ra lửa giận từng đao từng đao chém ngã người Cầu Lập, người vẫn còn phản kháng, người ngã xuống đất chưa chết, đao vô tình xẹt qua tim, cổ họng, đầu bọn họ.
Trần Nhiễm như một con báo săn hung hãn, mắt đỏ ngầu xông đến, khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lãnh cả người gã đều giống như nổ tung.
"Lãnh Tử!"
Trần Nhiễm tiến lên nâng Thẩm Lãnh dậy, đao của Nguyên Thanh Phong rời khỏi thân thể Thẩm Lãnh, đao của Thẩm Lãnh cũng rời khỏi vai đối phương.
Nguyên Thanh Phong ngồi bệt trên mặt đất dường như đã không bao nhiêu sức lực, khó nhọc nâng đao lên lại hạ xuống, rõ ràng đã không có khả năng chém đến Thẩm Lãnh nữa, nhưng vẫn nhấc tay hạ xuống hết lần này đến lần khác, giống như là như vậy có thể băm thành Thẩm Lãnh thành vạn mảnh vậy.
Chiến kỳ đỏ sẫm của Đại Ninh cuồn cuộn lên bờ, người Cầu Lập binh bại như núi đổ, vốn dĩ đã không có dũng khí, những người còn lại ngoại trừ chạy trốn ra thì đã không có bất kỳ suy nghĩ nào.
Trần Nhiễm đỡ Thẩm Lãnh lùi lại vài bước, Thẩm Lãnh xua tay ý bảo để cho mình ngồi một lát. Hắn nhếch môi cười cười với Trần Nhiễm, trên khuôn mặt máu me nhầy nhụa kia liền không còn sát khí, lúc cười để lộ ra hàm răng rất trắng.
Ngồi xuống mặt đất, Thẩm Lãnh nhìn Nguyên Thanh Phong phía đối diện, mà Nguyên Thanh Phong vẫn đang dùng đao khoa tay múa chân với hắn.
"Ngươi thắng rồi."
Nguyên Thanh Phong nôn ra một ngụm máu, muốn phun nhưng đã không còn khí lực lớn như vậy, hé miệng, máu liền từ khóe miệng trôi xuống.
"Ta hận không thể tự tay giết ngươi, báo thù cho tỷ ta."
Ánh mắt của y nhìn chòng chọc vào Thẩm Lãnh, đây là việc duy nhất y còn có thể làm được.
Không khuất phục.
"Ta và ngươi giống nhau, đều muốn tự tay giết đối phương, nhưng hận ý muốn tự tay giết ta của ngươi vẫn đến chậm hơn ta một chút. Sau khi tỷ tỷ của ngươi chết ngươi mới bắt đầu muốn, còn ta vẫn luôn muốn, bắt đầu từ khi ta biết đại tướng quân thủy sư của người Cầu Lập tên là Nguyên Thanh Phong, ta đã muốn tự tay giết ngươi."
Thẩm Lãnh giơ tay ra tháo tẩu thuốc trên đai lưng của Trần Nhiễm xuống, cái tẩu kia lập tức trở nên nhớp nháp, Trần Nhiễm vội vàng nhét một ít sợi thuốc cho Thẩm Lãnh, sau đó châm thuốc, Thẩm Lãnh hút một hơi sau đố ho sặc sụa, máu từ trong miệng phun ra rất xa.
Hắn hít một hơi thật dài, cúi đầu nhìn vết thương, quá nhiều, không nhìn ra được, nghĩ cũng không thể để cho Trà gia nhìn thấy bộ dạng này được, nếu không nàng sẽ đau lòng chết mất.
"Đừng nói đến thù hận gì." Nguyên Thanh Phong hung hăng nhìn Thẩm Lãnh chằm chằm: "Cho dù người Cầu Lập chúng ta không sang bên các ngươi, với dã tâm của người Ninh các ngươi thì sớm muộn gì cũng sẽ đánh sang đây."
"Ừ, ngươi nói rất đúng." Thế mà Thẩm Lãnh lại lên tiếng, và còn cười nữa: "Với dã tâm của người Ninh chúng ta, cho dù không có chuyện các ngươi đến gia viên của ta tàn sát cướp bóc, sớm muộn gì chúng ta cũng là sẽ đánh đến... Nhưng mà ta nghĩ, chắc có lẽ bệ hạ sẽ không nói câu đất thần phục nơi đều là đất Ninh, người thần phục đều người Ninh, ngoại trừ Cầu Lập."
Hắn liếc mắt nhìn Nguyên Thanh Phong một cái: "Chắc hẳn ngươi hiểu, nếu không phải chính các ngươi tự trêu chọc, dao mổ của Đại Ninh sẽ không ác như vậy."
Nguyên Thanh Phong vẻ mặt đờ đẫn, nhất thời không nói gì.
Thẩm Lãnh lảo đảo đứng lên, tay phải xách hắc tuyến đao của hắn đi về phía Nguyên Thanh Phong, mũi đao rạch xuống mặt đất, âm thanh rất nhẹ nhưng mỗi người đều nghe được âm thanh mũi đao nghiền qua sa đá sỏi.
"Khi đó ta vừa mới gặp Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh nói, trong đời người có quá nhiều khổ sở buồn bực, con người lại quá phức tạp, có ân có oán, nếu muốn để cho bản thân không quá buồn bã, không bị tục sự ràng buộc thì chỉ có thể độ lượng." Thẩm Lãnh đi đến trước mặt Nguyên Thanh Phong: "Ta hỏi tiên sinh, độ lượng như thế nào?"
"Tiên sinh nói, có thù báo thù, có ân báo ân, không thẹn với lòng mình, không để phải tiếc nuối... vậy nên độ lượng."
Hắc tuyến đao hạ xuống, đầu người lăn ra ngoài.
Thẩm Lãnh chống hắc tuyến đao không ngã xuống, nhìn thi thể không đầu kia thở ra một hơi thật dài.
"Mệt quá."
Hắn đặt mông ngồi xuống.
"Con mẹ nó đau thật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận