Trường Ninh Đế Quân

Chương 904: Ta không biết đàm phán

Nghỉ ngơi chỉnh đốn liên tục vài ngày, thể lực của các binh sĩ cũng được hồi phục. Sau khi thức dậy Thẩm Lãnh luyện đao pháp, lại chạy quanh bãi đất trống ở đại doanh vài vòng, sự mệt mỏi sau đại chiến đã giảm đi không ít, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây thưa gió nhẹ, nhưng trong lòng Thẩm Lãnh lại không nhẹ nhàng. Khoảng một canh giờ sau khi hắn sẽ gặp mặt quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt ở ngoài thành Biệt Cổ, tất nhiên bệ hạ sẽ không đi, Thẩm Lãnh đại diện bệ hạ đi.
Tắm rửa, thay y phục, lúc Thẩm Lãnh đi ra ngoài lều lớn Trần Nhiễm khen một câu: "Có chút vốn liếng làm tiểu bạch kiểm (1)."
Thẩm Lãnh cười ha ha.
Trần Nhiễm đưa mũ sắt cho Thẩm Lãnh: "Căng thẳng không?"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Không đội."
Trần Nhiễm ngẩn ra: "Không đội mũ sắt, ngay cả áo giáp ngươi cũng không mặc."
"Không cần."
Thẩm Lãnh cất bước đi về phía trước, Trần Nhiễm để mũ sắt sang một bên bước nhanh theo sau, không bao lâu sau một đội kỵ binh tinh nhuệ hộ tống Thẩm Lãnh ra khỏi đại doanh đi về hướng bắc. Đã hẹn gặp ở bãi đất trống giữa hai quân, bốn phía đều là vùng đất bằng phẳng, có mai phục hay không liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Lúc này nếu Tâm Phụng Nguyệt còn thông minh thì sẽ không làm chuyện xằng bậy.
Thẩm Lãnh đến đúng giờ hẹn, không đến sớm cũng không đến muộn. Thân binh doanh dừng lại, Thẩm Lãnh ngồi trên ngựa nhìn có thể thấp thoáng nhìn thấy thành Biệt Cổ phía xa, ở đó còn có mấy vạn tướng sĩ Đại Ninh bị vây khốn, cũng may lương thực dự trữ trong thành cũng đủ để các huynh đệ không đến mức bị đói.
Đợi không bao lâu thì đại đội nhân mã bên phía người Hắc Vũ đã đến, nhìn đông đúc có thể có mấy vạn người, mà bên Thẩm Lãnh chỉ có mấy trăm người của thân binh doanh. Nhưng cũng không biết tại sao, người Hắc Vũ người đông thế mạnh nhìn thấy quân Ninh chỉ có một chút người như vậy đến nhưng lại không hề có cảm giác người đông thế mạnh.
Người Ninh, đã đánh ra kiêu ngạo.
Ba mươi sáu người khiêng cái ghế khổng lồ, Tâm Phụng Nguyệt ngồi ở bên trên, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Thẩm Lãnh, nhưng y lại phát hiện tướng quân người Ninh trẻ tuổi kia căn bản cũng không có nhìn y, mà là nhìn cỏ dại bên cạnh, dường như trong đám cỏ dại ẩn giấu bảo vật gì làm cho hắn mê muội vậy.
Nơi đó chỉ có một đóa hoa dại.
Nhìn thấy đóa hoa nhỏ không có bị nhiễm màu chiến hỏa kia, Thẩm Lãnh không tự chủ được hơi cong khóe miệng lên, nghĩ đóa hoa đẹp như vậy nếu cài ở vành tai Trà gia thì nhất định là cực kỳ đẹp.
Nếu hoa tươi có thể giữ được đến lúc về Đại Ninh thì thật tốt, hắn muốn tự tay cài lên đầu Trà gia.
Nghĩ đến Trà gia là khó tránh khỏi sẽ thất thần. Trước đây Thẩm Lãnh còn có thể lừa mình dối người mà nghĩ đến Thẩm tiên sinh trước rồi nhớ Trà gia, sau này thì dứt khoát từ bỏ, nhớ Trà gia chính là nhớ Trà gia, chỉ cần rảnh rỗi là nhớ, không có chút cảm giác ngại ngùng nào.
Bảo tọa của Tâm Phụng Nguyệt chậm rãi hạ xuống, nhưng y lại không xuống bảo tọa, y đang đợi. Đối phương chẳng qua là phái một tướng quân trẻ tuổi tới, cho dù hai nước đối địch, nhưng dựa theo quy củ thì đối phương nên hành lễ với y trước, nhưng mà y phát hiện tướng quân người Ninh trẻ tuổi kia vẫn không có chú ý tới y, nhìn một đóa hoa dại cười ngây ngô, như là đang mê mẩn vậy.
Cho nên y không hiểu lắm, người Ninh đều là một đám người như thế nào?
Từ Tức Phong Khẩu giết thẳng đến thành Biệt Cổ, vẫn luôn đều giao chiến, đều chém giết. Mỗi một lần Thẩm Lãnh ra ngoài đều sẽ mang về chút quà cho Trà gia, nhưng lần này hẳn là không có chỗ để mua loại trâm hoa lớn khoa trương đó, cũng không có chỗ để mua bánh ngọt mà Trà gia thích ăn, nhưng không mang chút gì về thì Thẩm Lãnh cảm thấy không hay, cũng không thể nói rõ là không hay chỗ nào, dù sao cũng là không hay.
Thế là trước ánh mắt nhìn chằm chằm của mấy vạn đại quân Hắc Vũ cùng với quốc sư Hắc Vũ Tâm Phụng Nguyệt, vị quốc công trẻ này ngồi xổm xuống, đào cây cỏ dại nở hoa đó từ dưới mặt đất lên. Nơi này từng là chiến trường cho nên vẫn còn rất nhiều thứ rơi vãi, Thẩm Lãnh tùy tay nhặt một cái mũ sắt của người Hắc Vũ lên, trồng hoa dại trong nón sắt, mở bình nước ra tưới nước.
Tất cả người Hắc Vũ đều trợn trừng mắt nhìn.
Nhưng Thẩm Lãnh chẳng có ý cố ý sỉ nhục bọn họ, chỉ là vừa khéo lại là cái mũ sắt này, nếu thuận tiện sỉ nhục người Hắc Vũ, Thẩm Lãnh cũng cảm thấy không có gì cả.
Trần Nhiễm nhìn Thẩm Lãnh trồng hoa dại, thò tay ra nhận lấy: "Muốn mang về cho đại ca ta?"
Thẩm Lãnh gật đầu: "Thể hiện địa vị một chút, biết tại sao lại tặng nàng ấy một cây hoa dại ven đường không? Chính là muốn nói với nàng ấy, có thấy không, ta chỉ hái hoa dại ven đường, nàng vẫn phải ngoan ngoãn nhận."
Trần Nhiễm hừ một tiếng bằng giọng mũi: "Ngươi cũng chỉ bốc phét."
Thẩm Lãnh cười ha ha, lúc này mới xoay người quay đầu lại nhìn về phía Tâm Phụng Nguyệt, Tâm Phụng Nguyệt đang nhíu mày nhìn hắn.
Phản ứng đầu tiên, Thẩm Lãnh nghĩ lời đồn quả nhiên không phải là giả, Tâm Phụng Nguyệt này đúng là một mỹ nam khiến người ta đã gặp qua là không quên được. Trên mặt y không có kiểu xương gò má cao và hốc mắt cao của người Quỷ Nguyệt điển hình, khuôn mặt giống người Ninh hơn, chỉ là làn da rất trắng, mắt là màu lam, giống như một con yêu quái chưa từng phơi nắng mặt trời.
Tâm Phụng Nguyệt ngồi trên bảo tọa khổng lồ vẫn từ trên cao nhìn xuống, Thẩm Lãnh phải ngẩng đầu để nhìn y. Thẩm Lãnh nhìn sang hai bên, không có thứ gì thích hợp, thế là một mình đi đến chỗ đối diện cách Tâm Phụng Nguyệt khoảng chừng ba bước. Trước ánh mắt căng thẳng của người Hắc Vũ, hắn đặt mông ngồi xuống đất, nhìn giống như muốn cùng một lão nông nhà quê nói chuyện phiếm vậy.
"Hoàng đế của các ngươi đâu?" Tâm Phụng Nguyệt hỏi.
Thẩm Lãnh ngẫm nghĩ: "Bệ hạ sinh hoạt quy luật, khi nào thức dậy, khi nào đánh quyền, khi nào xử lý chính vụ, gần như đều có thể phỏng đoán, tính theo thời gian hiện tại, hẳn là bệ hạ ở nhà xí, hoặc là trên đường đi nhà xí."
Tâm Phụng Nguyệt nhíu mày: "Tại sao hắn không đích thân đến?"
Thẩm Lãnh cười cười: "Có thể bệ hạ cảm thấy đi nhà xí quan trọng hơn gặp ngươi một chút."
Tâm Phụng Nguyệt càng nhíu mày chặt hơn: "Ngươi ấu trĩ như vậy là muốn chọc giận ta, ý nghĩa ở đâu?"
"Chưa từng nghĩ ý nghĩa hay không ý nghĩa gì cả, chỉ đơn thuần là khinh thường ngươi."
Thẩm Lãnh nói rất nghiêm túc: "Đừng tưởng tượng quá phức tạp, tưởng rằng ta đang dựa vào một vài từ ngữ trong lời nói để chiếm thế thượng phong, cho tằng ta đang cố ý tỏ ra vẻ ta không quan tâm đến ngươi, cho rằng ta chọc giận ngươi là đang thể hiện dũng khí của ta, đều không phải... Thượng phong là đánh ra được, không quan tâm ngươi là thật, ta không biết đàm phán, bởi vì người Ninh cũng không giỏi đàm phán."
Sắc mặt Tâm Phụng Nguyệt dần dần âm trầm. Nếu trước mặt y là một người Hắc Vũ, y chỉ cần nhíu mày cũng đủ khiến người đối diện sợ hãi, nhưng đối diện là một người Ninh. Đối với người Ninh mà nói sự uy nghiêm của y, địa vị của y không có bất kỳ sức uy hiếp nào, nếu người Ninh thật sự sợ y thì sẽ không chỉ đem vài trăm người đến.
Tâm Phụng Nguyệt trầm mặc một lát, dứt khoát nói thẳng: "Trả lại đất đai của Hắc Vũ ta, ta trả lại người bị bao vây cho các ngươi, thế nào có lẽ là công bằng."
Thẩm Lãnh ngồi khoanh chân dưới đất nhìn y, cười cười: "Ngươi cũng đẹp thật."
Câu này, con mẹ nó chứ có chút giống như đùa giỡn.
Nghe ra thì lại giống như là khen ngợi thật.
Tâm Phụng Nguyệt biết mình rất đẹp, nhưng bốn chữ "ngươi cũng đẹp thật" từ miệng Thẩm Lãnh nói ra lại khiến y không nén được lửa giận.
"Ta nói rồi."
Thẩm Lãnh nhìn Tâm Phụng Nguyệt nói: "Người Ninh không giỏi đàm phán cho nên không ai dạy ta lấy lòng kẻ thù như thế nào, có thể cả Đại Ninh cũng không có người nào biết, xem ra ngươi cũng không biết, nếu không thì ngươi sẽ không nói ra câu ấu trĩ như vậy. Hai người đều không biết đàm phán cứ phải ngồi xuống nói chuyện với nhau, hà tất phải khiến cho nhau đều khó chịu như thế, chi bằng ngươi nói chuyện của ngươi, ta nói chuyện của ta. Lúc nãy ngươi đã nói chuyện của ngươi, như vậy thì tiếp theo đến lượt ta nói chuyện của ta."
Thẩm Lãnh đứng dậy, phủi bụi đất trên mông: "Giao người, nhường lại thành Biệt Cổ, Đại Ninh không công lên phía bắc nữa."
Tâm Phụng Nguyệt hừ lạnh: "Các ngươi còn dám công lên phía bắc?"
Thẩm Lãnh nhún vai: "Thế này là đàm phán không thành rồi nhỉ."
Hắn xoay người đi về, vai của Tâm Phụng Nguyệt rõ ràng cử động. Một khắc này, ngay cả người bên cạnh Tâm Phụng Nguyệt dường như cũng có ảo giác tướng quân người Ninh trẻ tuổi ngạo mạn kia đã bị quốc sư vặn đầu xuống, nhưng mà Tâm Phụng Nguyệt không hành động.
Tầm mắt của y chậm rãi rời khỏi Thẩm Lãnh, chuyển dời đến chỗ Thẩm Lãnh vừa mới lấy hoa dại. Nơi đó vốn không có người, nhưng không biết khi nào lại xuất hiện một người.
Một người Ninh thoạt nhìn không có gì đặc biệt, mặc một bộ trường sam, là loại vải bình thường nhất chứ không phải là cẩm y. Ông ta đứng ở đó cúi đầu nhìn hố đất nho nhỏ Thẩm Lãnh vừa mới đào lên, dường như trong hố đất này có thứ gì đó thu hút sự chú ý của ông ta. Có lẽ là bởi vì sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Thẩm Lãnh cho nên không ai chú ý tới người Ninh này xuất hiện từ lúc nào, nhưng mà ông ta đã xuất hiện, cho nên Tâm Phụng Nguyệt không hành động.
Thẩm Lãnh như một gã ngây ngô vừa mới đào một cây cỏ dại lên, mà Sở Kiếm Liên cũng giống như một kẻ ngây ngô ngồi xổm xuống, rất nghiêm túc lấy tay lấp đầy hố đất.
Còn vỗ vỗ nữa.
Sở Kiếm Liên đứng dậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tâm Phụng Nguyệt một cái, ánh mắt bình tĩnh.
Tâm Phụng Nguyệt cũng đang nhìn ông ta.
"Rốt cuộc đã biết ngươi trông như thế nào rồi."
Toàn bộ sự chú ý của Tâm Phụng Nguyệt đều tập trung Sở Kiếm Liên, dường như Sở Kiếm Liên mới là người đến đàm phán với y hôm nay vậy.
Sở Kiếm Liên không trả lời, đi đến bên cạnh Trần Nhiễm cầm cây hoa dại trồng trong mũ sắt, nhìn kỹ một chút, lắc đầu: "Không xứng với Trà Nhi."
Thẩm Lãnh ngượng ngùng cười cười.
Sở Kiếm Liên liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Nhưng tâm ý rất tốt."
Khi đối diện với Thẩm tiên sinh, Thẩm Lãnh chưa từng có cảm giác Thẩm tiên sinh như nhạc phụ của mình, nhưng mỗi khi nhìn thấy Sở Kiếm Liên là hắn đều cảm thấy đây mới là nhạc phụ của mình, kiểu hàng thật giá thật, có sự e sợ tận xương tủy đối với nhạc phụ, thật sự sợ, không phải giả vờ.
Thẩm Lãnh nói: "Tiên sinh, ta đàm phán đấy."
Sở Kiếm Liên: "Ồ... Vậy thì ta nhường lại."
Ông ta đi đến Thẩm Lãnh phía sau, ngẩng đầu nhìn lên trời: "Nhanh lên, sắp mưa rồi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Được thoai."
Hắn lại nhìn về phía Tâm Phụng Nguyệt: "Nói rõ một chút vậy, trong thành Biệt Cổ có người của chúng ta, mà mấy vạn người của Nguyên Phụ Cơ cũng ở trong tay chúng ta, nếu người của chúng ta có chuyện gì, ta đảm bảo bọn họ sẽ chết thảm hơn. Còn chuyện nữa là... đừng quên, Tẩm Sắc cũng ở trong tay chúng ta."
Ánh mắt Tâm Phụng Nguyệt lập tức lạnh đi.
Y nhìn chòng chọc vào Thẩm Lãnh, sát khí trong ánh mắt giống như đã ngưng tụ ra kiếm ý.
Mà Sở Kiếm Liên đứng ở đó, kiếm ý này sẽ không tới được.
"Ngươi vừa mới nói trả lại đất đai cho các ngươi mới tính là công bằng, ngươi còn nói lời nói của ta khá ấu trĩ, nhưng theo ta thấy khi ngươi há mồm nói ra hai chữ công bằng là đã cực kỳ ấu trĩ rồi. Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đưa ra cho các ngươi, hôm nay trước khi mặt trời lặn, di thể của đại tướng quân Bùi Đình Sơn và tất cả tướng sĩ Đao Binh còn không được đưa về nguyên vẹn, quân đội của các ngươi không rời khỏi thành Biệt Cổ, ngươi sẽ vĩnh viễn cũng không thể nào có cơ hội đàm phán lần nữa, cho ngươi một lần đàm phán đã là nhượng bộ rồi, sẽ không có thêm bước thứ hai."
Thẩm Lãnh xoay người đi trở lại, nhìn về phía Sở Kiếm Liên: "Nói xong rồi."
Sở Kiếm Liên gật đầu: "Được."
Cứ như vậy mà đi.
Không cho Tâm Phụng Nguyệt cơ hội nói.
Sở Kiếm Liên liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ngươi cũng đúng là không biết đàm phán."
Thẩm Lãnh hỏi lại: "Tiên sinh biết?"
Sở Kiếm Liên ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Thẩm Lãnh lại hỏi: "Nếu lúc nãy tiên sinh là nói, sẽ nói thế nào?"
Sở Kiếm Liên ngẫm nghĩ, trả lời: "Ta lười."
"Nhất định phải nói thì sao?"
"Cút."
Mấy trăm kỵ sĩ ùn ùn kéo đi, bên trong bãi đất trống thênh thang chỉ còn lại đại quân mấy vạn người Hắc Vũ thoạt nhìn rất hùng tráng kia.
Tâm Phụng Nguyệt ngồi ở đó im lặng hồi lâu, khoát tay: "Bảo Liêu Sát Lang đi tiếp xúc với người Ninh, ký kết điều ước với người Ninh, nỗi nhục này là một tay hắn tạo thành, vậy thì để cho hắn tự nuốt xuống, nhớ cho kỹ, để hắn nhìn xem người Ninh hiện tại kiêu ngạo cỡ nào... Ta phải về Tinh Thành."
"Vâng!"
Các đệ tử khom người cúi đầu.
(1) Tiểu bạch kiểm: trai bao
Bạn cần đăng nhập để bình luận