Trường Ninh Đế Quân

Chương 1489: Hoàng đế

Hoàng đế nói ông ta hỏi Thẩm Lãnh thích nhất người nào trong lịch sử Đại Ninh, câu trả lời của Thẩm Lãnh là... Đường Thất Địch. Hoàng đế nhắc lại lời này với thái tử Lý Trường Diệp, một người thông minh như Lý Trường Diệp lập tức sẽ hiểu ý của phụ thân gã.
Tại sao phụ thân lại nói sau này đối tốt với hai đứa trẻ của Thẩm Lãnh? Chính là bởi vì Thẩm Lãnh đã sớm tỏ rõ lập trường.
Tất cả vinh quang đều chỉ thuộc về một thế hệ một mình Thẩm Lãnh, không liên quan đến con cháu đời sau của hắn, hắn sẽ noi theo khai quốc công huân Đường Thất Địch của Đại Ninh dạy dỗ con cháu.
Nhưng thái tử lại biết rõ Thẩm Lãnh và Đường Thất Địch khác nhau. Đường Thất Địch tuy là huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ hoàng đế nhưng dù sao cũng không phải người của Lý gia, Thẩm Lãnh thì khác.
Thẩm Lãnh là ca ca của gã, là hoàng tử nhưng lại phải noi theo Đường Thất Địch, bản thân chuyện này cũng có chút không công bằng.
Nhưng gã biết mình không thể thay đổi được gì cả, ý của phụ thân hẳn là sẽ không chính thức thừa nhận thân phận của đứa con trai này, cho dù đây không phải lỗi của Thẩm Lãnh, cũng không phải lỗi của hoàng đế, nhưng mà hoàng đế và Thẩm Lãnh phải gánh chịu nỗi đau khổ này vì lỗi của người khác.
Lý Trường Diệp hít sâu một hơi: "Nhi thần sẽ làm vậy, nhất định sẽ đối tốt với chúng."
"Ừm."
Hoàng đế gật đầu: "Tiếp tục xem tấu chương đi, trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút."
Hoàng đế đứng dậy đi ra khỏi Tứ Mao Trai, Lý Trường Diệp đứng ở đó cúi người cung kính tiễn ông ta ra ngoài. Hoàng đế đi dạo một mình theo đường nhỏ trong ngự viên, ngay cả Đại Phóng Chu cũng không mang theo, ông ta cần một mình tỉ mỉ suy nghĩ một số chuyện.
Sự cô độc của người làm hoàng đế nằm ở chỗ dưới trướng có rất nhiều năng thần, rất nhiều rất nhiều, mỗi một người đều có kiến giải riêng của bản thân, nhưng hoàng đế lại không thể bị những kiến giải và suy nghĩ này tác động.
Sự cô độc của ông ta chính là có những việc vĩnh viễn đều phải một thân một mình suy nghĩ quyết định.
Hoàng đế là nhân vật mà mọi người đều biết, không ai rõ ràng hơn hoàng đế, ông ta vẫn luôn là người nổi bật nhất trên đời, thậm chí còn được các bách tính xem như vị thần.
Hoàng đế cũng là người thần bí nhất, tất cả hiểu biết của các bách tính về hoàng đế đại khái đều là dựa vào tưởng tượng, cho nên từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hoàng đế vĩnh viễn đều bị vây trong bóng tối.
Trong một rừng trúc phía sau ngự viên, hoàng đế ngồi xuống lương đình ở trong rừng trúc, tựa vào cây cột nhìn gió thổi rừng trúc lay động.
Không biết khi nào, một bóng đen xuất hiện ở phía sau hoàng đế, cúi người vái lạy: "Bệ hạ."
"Đi ra ngoài một chuyến còn quen không?" Hoàng đế hỏi.
Hắc y nhân dường như cười cười, sau đó lắc đầu: "Không quen, thần đã mười mấy năm không rời khỏi hoàng cung, xà nhà trên nóc nhà mới là ổ của thần, rời khỏi ổ liền cảm thấy cả người không được thoải mái."
Hoàng đế thở dài: "Giống như khanh đang trách trẫm."
Hắc y nhân cúi người nói: "Bệ hạ, thần nói là thần quen ở chỗ người khác không nhìn thấy bên cạnh bệ hạ hơn."
Hoàng đế cười nói: "Như thế nào?"
Hắc y nhân nói: "Thần đã đi Thạch Thành một chuyến nhưng lại không thể tới gần Tiết Hoa Y."
"Không thể tới gần?"
Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Với võ nghệ của khanh mà lại không thể tới gần?"
Hắc y nhân nói: "Người này... thần không nhìn ra sâu cạn. Bề ngoài chưa bao giờ thấy hắn luyện võ, hơn nữa nhìn quả thật cũng không giống một người võ nghệ cao cường. Có mấy lần thần muốn vào trong nhà của Tiết Hoa Y xem thử, thế nhưng Tiết Hoa Y luôn có thể hữu ý vô tình liếc mắt nhìn về chỗ thần ẩn nấp. Mặc kệ thần ẩn nấp ở chỗ nào cũng cảm thấy không được thoải mái.."
"Thần là một người đã ẩn nấp mười mấy năm, không có người nào sẽ càng ẩn càng giấu kín bản thân mình như thần, nhưng mà thần cũng không biết đó là ảo giác hay thật, cảm giác chỉ cần thần nhúc nhích là sẽ lập tức bị phát hiện đó rất không tốt."
Hoàng đế gật đầu: "Vậy là võ nghệ không tệ."
Hắc y nhân lại lắc đầu: "Thần không vào trong nhà hắn được nhưng thần có thể nhìn hắn ở trên đường cái. Khi hắn xuống xe bước không vững chắc, cơ thể nhìn có vẻ hết sức không tốt, chắc hẳn là có bệnh tình nói ra."
Hoàng đế hỏi: "Khanh không thể âm thầm tới gần nhưng lại có thể quan sát ở trên đường cái, liệu có phải là hắn cố ý diễn kịch không?"
Hắc y nhân nói: "Bệ hạ, thật ra ẩn thân ở nơi đông đúc dễ hơn ở nơi kín đáo. Trên đường cái có quá nhiều người, khắp nơi đều là tiếng động ồn ào, Tiết Hoa Y không thể nào nhận ra, nhưng ở một chỗ yên tĩnh, hắn có thể sẽ có cảnh giác, cho nên thần phỏng đoán thân thể của Tiết Hoa Y không tốt là thật, hơn nữa bệnh tình rất nặng."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Nếu không phải hắn giết Vũ Văn Tiểu Sách, có thể là ai?"
Hắc y nhân nói: "Thần ở Thạch Thành mười hai ngày, mười hai ngày qua chỉ cần Tiết Hoa Y ra khỏi nhà là thần đều có thể bám theo. Hắn là một người làm việc không tiếc mạng, có lúc làm cả một ngày cũng không ăn cơm, đến buổi tối mới tuỳ tiện ăn qua loa một chút, và còn ăn cực đơn giản thanh đạm... Bất kể nhìn thế nào hắn cũng không giống một người xấu, mà là một vị quan tốt cần mẫn."
Hoàng đế nói: "Vậy thì trẫm tạm coi hắn là quan tốt trước đã."
Hắc y nhân nói: "Cho nên thần mới nói không nhìn rõ. Có lẽ trên thế giới này thật sự có người cảm giác rất nhanh nhạy, rõ ràng võ nghệ không được tốt lắm nhưng có thể cảm nhận được bất kỳ mối nguy hiểm nào."
Cuối cùng y tổng kết một câu: "Hoặc hắn là một tuyệt thế cao thủ cộng thêm tài diễn kịch tuyệt thế, hoặc hắn là một vị quan tốt tuyệt thế."
Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Khanh liên tiếp dùng ba tuyệt thế, khanh đánh giá về hắn cao như vậy?"
Hắc y nhân cúi đầu nói: "Hắn chỉ có thể là người ở hai đầu, không thể nào ở giữa, một đầu là đại gian đại ác, một đầu là đại thiện đại mỹ."
Hoàng đế nhìn về phía hắc y nhân: "Nếu trẫm cho khanh nhiều thời gian hơn, khanh có thể nhìn rõ người này không?"
"Không nhìn rõ."
Hắc y nhân trả lời rất nhanh.
"Bởi vì nếu thật sự là hắn đã giết Vũ Văn Tiểu Sách, hắn cũng sẽ không để lộ ra dấu vết gì, ít nhất trong vòng mấy năm chắc sẽ không có, cho nên dù thần theo dõi hắn một năm hay hai năm cũng sẽ không có bất cứ phát hiện nào."
Hoàng đế im lặng một lát, gật đầu: "Về đi, nghỉ ngơi thoải mái mấy ngày."
Hắc y nhân cúi người lui về phía sau: "Thần về trong ổ."
Hoàng đế cười: "Tìm được người nối nghiệp của khanh chưa? Tương lai trẫm không ở trong căn phòng đó nhưng Trường Diệp sẽ ở."
Hắc y nhân vốn đã đi mấy bước, nghe được câu này lại quay đầu lại, trên mặt có chút nghi hoặc.
"Ý của bệ hạ là...?"
Hoàng đế nói: "Chắc khanh hiểu tâm tư của trẫm, trên thế giới này chỉ có hai người có thể hiểu trẫm, một người là nữ nhân của trẫm, một người là khanh."
Hắc y nhân thở dài: "Bệ hạ vẫn muốn làm như vậy?"
Hoàng đế ừ một tiếng: "Đương nhiên, trẫm mà ương bướng thì không ai cản được, khanh cũng không cản được, hơn nữa trẫm tùy hứng là cũng sẽ mang khanh đi, cho nên khanh phải mau chóng tìm người nối nghiệp đi."
Ông ta nói xong câu này rồi tựa vào cây cột trong lương đình thở ra một hơi thật dài: "Rất nhiều bí mật, không làm hoàng đế thì không biết. Khi làm hoàng tử trẫm không biết, khi làm vương gia trẫm cũng không biết, hóa ra trong thị vệ đại nội lại có hai xứ minh ám, đến sau này Trường Diệp biết được chắc hẳn là cũng sẽ giật mình."
Hắc y nhân cúi người nói: "Bệ hạ không có bị giật mình. Từ trước đến giờ đều là người của ám xứ chủ động hiện thân khai báo sự tồn tại của ám xứ sau khi tân hoàng lên ngôi, nhưng ngày đầu tiên bệ hạ vào cung Vị Ương đã liếc mắt nhìn lên trên xà nhà."
Hoàng đế nhún vai.
Hắc y nhân đột nhiên hỏi một câu: "Bệ hạ, nếu thật sự tỷ thí thì thần có thể đỡ mấy chiêu của bệ hạ?"
Hoàng đế khoát tay: "Đi mau đi, nhiều chuyện."
Hắc y nhân cười, xoay người rời đi.
Ngay sau khi y đi được mấy bước, hoàng đế ở phía sau y nói một câu: "Chắc là khanh kém hơn trẫm một chút, không nhiều, chỉ là một chút thôi."
Hắc y nhân thở dài: "Bao năm nay, ám xứ thật sự rất nhàm chán vô vị."
Hoàng đế nói: "Vậy thì tiếp tục nhàm chán vô vị đi."
Hoàng đế đã tận mắt thấy Tiết Hoa Y nhưng ngay cả ông ta cũng không nhìn rõ. Cũng không phải là hoàng đế nhìn người không chuẩn, mà là khi Tiết Hoa Y từ Hồ Kiến đạo vào kinh báo cáo công tác, bệ hạ vẫn chưa nghi ngờ gì về hắn ta.
Đó là một người sáng sủa và sạch sẽ, không có một vết bẩn nào, không có một chút sai lầm nào.
Cho nên sau khi nghe Thẩm Lãnh nói chuyện Vũ Văn Tiểu Sách bị giết xong, một khoảng thời gian rất dài hoàng đế cũng không hiểu rốt cuộc là thế nào, vì thế ông ta sắp xếp người của chỗ tối đi Thạch Thành xem thử.
Người không nhìn rõ, bản thân đã có vấn đề.
Hoàng đế ngồi một lúc lâu ở trong lương đình, nhớ lại ngày đầu tiên mình vào cung Vị Ương, vừa mới vào Đông Noãn Các ông ta đã phát giác được trên xà nhà có người, cho nên ông ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái.
Chỉ là liếc mắt một cái đã khiến thống lĩnh ám xử ẩn nấp ở trên xà nhà thầm giật mình. Y đã đi theo ba vị hoàng đế, lão hoàng đế nhậm mệnh y làm thống lĩnh ám xứ, hoàng đế thứ hai Lý Thừa Viễn biết được tồn tại của ám xứ trước lúc lão hoàng đế lâm chung.
Trước sau hai vị hoàng đế này đều có một điểm giống nhau, đó chính là bọn họ sẽ thường xuyên đã quên sự tồn tại của người của ám xứ. Bởi vì người của ám xứ ẩn nấp quá tốt, hoàn mỹ che giấu cả hơi thở, thế nên lão hoàng đế và Lý Thừa Viễn đều sẽ sơ xuất.
Nhưng bệ hạ thì khác, hắc y nhân từng giờ từng phút đều biết rằng bệ hạ biết y ở đó, cho dù y đổi chỗ khác thì bệ hạ vẫn biết. Khi bệ hạ ở trong Đông Noãn Các phê duyệt tấu chương sẽ thường hay liếc mắt nhìn nơi y ẩn, đó không phải là hoàng đế chợt nhớ tới mà liếc mắt nhìn một cái, mà là hoàng đế phát hiện y hơi nhúc nhích để thay đổi một tư thế đã lâu.
Cho dù hành động nhỏ đến mấy thì hoàng đế cũng có thể phát hiện.
Một hoàng tử từ khi lên mấy tuổi rời hoàng cung, sống một mình ở thư viện, từ nhỏ ông ta đã biết bảo vệ mình như thế nào, mà vĩnh viễn đều khiến đối thủ không biết sức mạnh của mình lớn cỡ nào là một trong các sách lược quan trọng nhất để bảo vệ bản thân.
Từ khi lên mấy tuổi ông ta đã biết có người xem ông ta là mối uy hiếp, cho nên việc đầu tiên ông ta cần làm chính là khiến bản thân mình cường đại lên.
Không có ai biết đứa bé đó mỗi ngày ở bên ngoài hi hi ha ha cười đùa mắng chửi bất cần đời, thế nhưng mỗi buổi tối đều khổ luyện võ nghệ ở trong phòng của mình.
Gió thổi vào người bệ hạ, áo của ông ta khẽ động, tóc bị gió thổi hơi rối, ông ta đứng dậy rời đi.
Mà giờ phút này, hắc y nhân đã về tới nơi quen thuộc của y. Y không khỏi suy nghĩ, thật ra bệ hạ mới là người thích hợp làm thống lĩnh ám xứ nhất, không ai giấu tốt hơn, ẩn sâu hơn bệ hạ.
Bệ hạ từng rèn luyện với đại tướng quân cấm quân Đạm Đài Viên Thuật vô số lần, mỗi lần đều thua một cách hoàn mỹ không tỳ vết, không hề có sơ hở, ngay cả Đạm Đài Viên Thuật cũng không nhìn ra là bệ hạ đang nhường.
Hắc y nhân thở dài một hơi, y thật sự không nghĩ ra người như bệ hạ có nhược điểm gì, cũng thật sự không nghĩ được những người tưởng là có thể đánh bại bệ hạ rốt cuộc nghĩ như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận