Trường Ninh Đế Quân

Chương 1585: Tất cả mọi trình tự

Phương Thiệp Di ngồi xổm xuống tỉ mỉ kiểm tra thi thể một lượt. Thật ra không kiểm tra kỹ lưỡng cũng nhìn ra được, lần này Lý Trường Trạch chết không thể chết thêm được nữa, nếu vết thương như vậy còn không đủ để giết chết một người thì đây có thể trở thành một câu chuyện thần thoại.
Vết thương đáng sợ trên đó hoàn toàn không giống như là nắm đấm đánh ra, cho dù là một nam nhân bình thường đập búa lớn vào cổ người ta thì cũng sẽ không có vết thương thảm liệt như một quyền này của Mạnh Trường An.
Phương Thiệp Di quay đầu lại liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, Mạnh Trường An đang cầm một cái khăn tay lau vết máu trên tay.
Hắn nhìn ra được, Mạnh Trường An đích nắm đấm các đốt ngón tay chỗ có vài chỗ phá, trên tay hắn đích máu không đều là Lý Trường Trạch đích máu, cũng có Mạnh Trường An máu của mình.
Có thể thấy được gã thô bạo cỡ nào khi đánh ra một quyền này.
"Chuyện đó... Đại tướng quân."
Phương Thiệp Di có chút thấp thỏm nói: "Đại tướng quân, dựa theo quy định của phủ Đình Úy, ta phải thẩm vấn ngài một chút, Lý Trường Trạch đã nói những gì trước khi chết."
"Hắn?"
Mạnh Trường An rất bình thản nói: "Trước khi chết hắn nói ta là dã tạp chủng, còn nói quân chức tước vị hiện tại của ta đều là nhà hắn bố thí cho ta. Lúc ngươi báo cáo lên trên cứ nói hai câu này là được."
Phương Thiệp Di gật đầu: "Được, vậy thì ti chức nhớ rồi."
Mạnh Trường An nói: "Chuyện còn lại giao cho ngươi xử lý là được, ta về trước."
Phương Thiệp Di chắp tay nói: "Mời đại tướng quân về, để ta xử lý là được."
Mạnh Trường An ừ một tiếng, vẫy tay một cái, thân binh thủ hạ lập tức sẽ dắt chiến mã đến. Mạnh Trường An lên ngựa sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn Phương Thiệp Di một cái, hỏi: "Ngươi định báo cáo như thế nào?"
"Ti chức sẽ báo cáo với Hàn đại nhân là trên đường truy kích hung thủ ám sát trưởng hoàng tử, hung thủ liên hợp với người Hắc Vũ phục kích đội ngũ của chúng ta, trong lúc chém giết, hung thủ bị loạn đao chém chết, cuối cùng cũng không rõ chết trong tay ai."
Mạnh Trường An cười cười, gật đầu: "Tốt, ngươi là Phương Thiệp Di?"
Phương Thiệp Di cúi đầu nói: "Vâng, ti chức là Phương Thiệp Di."
Mạnh Trường An nói: "Ta nhớ rồi."
Sau khi nói xong gã thúc ngựa đi, một đội kỵ binh phóng đi theo sau gã. Nhìn đội ngũ nhân hùng tuấn mã như rồng đó, trong lòng Phương Thiệp Di có chút cảm khái, người như Mạnh Trường An mang lại cho người ta sức ép thật sự quá mạnh.
Trước khi Mạnh Trường An đi nói câu đó thật ra có ý tứ rất rõ ràng, cho nên Phương Thiệp Di thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vụ án này xem như đã đến lúc kết thúc, sau khi trở về gã cũng có thể báo cáo kết quả công tác với Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi có thể báo cáo kết quả công tác với bệ hạ. Mà bản thân Phương Thiệp Di cũng biết rõ tại sao người đuổi tới bắc cương là gã chứ không phải người khác, chỉ bởi vì gã đã là người của Đông Cung.
Tương lai thái tử điện hạ đăng cơ xưng đế, Trời mới biết liệu có truy cứu trách nhiệm của phủ Đình Úy vì vụ án của Lý Trường Trạch hay không, hiện tại bệ hạ còn ở đây nên không cần lo lắng gì, tương lai thì sao?
Tình cảm giữa thái tử điện hạ và Lý Trường Trạch rất thâm hậu, trước giờ gã đều rất kính trọng vị đại ca đã chăm sóc mình từ nhỏ, tương lai bệ hạ không còn nữa, thái tử đăng cơ thì không chừng có khả năng thật sự nhắc lại vụ án này.
Đến lúc đó truy cứu thì phải làm sao?
Cho nên Phương Thiệp Di đã đến, gã chính là người chứng kiến. Mà tại sao Mạnh Trường An cũng tới? Mạnh Trường An cũng là người chứng kiến.
Hàn Hoán Chi biết rõ, cho dù trong lòng thái tử không nhanh thì cũng sẽ suy nghĩ về Thẩm Lãnh. Trong lòng gã, địa vị của Thẩm Lãnh và địa vị của Lý Trường Trạch gần như tương đương, thậm chí còn chỉ có hơn chứ không kém. Nếu sau này truy cứu, Mạnh Trường An là huynh đệ của Thẩm Lãnh, đông cương đại tướng quân, chẳng lẽ thái tử sẽ còn động đến Mạnh Trường An?
Thái tử không động đến Mạnh Trường An, tất nhiên cũng sẽ không động đến phủ Đình Úy.
Câu "đa mưu túc trí" chính là nói về người như Hàn Hoán Chi.
Có những người làm ở một bộ môn mấy chục năm vẫn là chức vị bình thường, không hề thăng chức, còn oán giận quan trên không tăng lương không thăng chức, nhưng trên thực tế thì năng lực của hắn cũng chỉ có thể tiếp tục làm ở chức vị này.
Hôm nay không nghĩ chuyện ngày mai, thậm chí sáng hôm nay cũng không nghĩ chuyện chiều hôm nay, sắp xếp cái gì làm gì, còn có thể kéo dài thì kéo dài, có thể lười biếng thì lười biếng, người như vậy mặc kệ là ở nha môn nào cũng tuyệt đối không leo lên được.
Trước khi Hàn Hoán Chi làm một việc đều sẽ suy nghĩ thấu triệt tiền căn hậu quả, thậm chí cả tương lai sẽ có ảnh hưởng gì, cho nên ông ta có thể ngồi ở vị trí nhạy cảm như đô đình úy phủ Đình Úy lâu như vậy.
Đổi lại người khác thử xem?
Thành Trường An.
Tứ Mao Trai.
Lão viện trưởng nhận lấy chén trà nóng bệ hạ đưa cho lão, sắc mặt hơi khác thường. Bệ hạ vừa mới dốc lòng tâm sự khiến cho lão viện trưởng cảm thấy trong lòng hơi hốt hoảng. Đã rất lâu rất lâu rồi lão không có cảm giác hoảng hốt.
Bệ hạ làm cho Đại Ninh trở thành một đế quốc cường đại đến ngay cả bách tính phổ thông cũng sẽ không hoảng hốt, đây mới là điều vĩ đại thực sự.
Các bách tính không hoảng hốt, các triều thần cũng sẽ không hoảng hốt.
Nhưng lúc nãy bệ hạ nói xong, lão viện trưởng liền cảm thấy tim của mình cũng có chút khó chịu nổi.
"Trẫm cũng không phải là bốc đồng."
Hoàng đế cười nói: "Tiên sinh biết tâm tư của trẫm, trước giờ trẫm chưa từng thay đổi tâm tư này. Suốt nhiều năm như vậy trẫm cũng không dám lơi lỏng chút nào, cứ luôn dốc sức làm việc, cũng là bởi vì có tâm niệm này, nếu còn không làm thì thật sự đã quá muộn rồi."
Thật ra lão viện trưởng hiểu suy nghĩ của bệ hạ, hơn nữa cũng hiểu tại sao bệ hạ nói thẳng ra vào lúc này.
Trước đó, bệ hạ chưa bao giờ có sát tâm đối với Lý Trường Trạch, đó là con trai ruột của ông ta, ông ta không thể có ý định này, không thể xuống tay được, nhưng mà bây giờ thì khác. Theo lời bệ hạ nói, nếu cảm thấy Đại Ninh bất công, thiên hạ ai cũng có thể phản bội Đại Ninh, duy chỉ có người của Lý gia là không thể.
Lý Trường Trạch chạy tới Hắc Vũ, điều này chính là tội không thể tha thứ.
Cho nên bệ hạ vẫn có sát niệm này.
Lý Trường Trạch vùng vẫy như thế nào, chỉ cần bệ hạ có sát niệm, sự vùng vẫy của gã ta chỉ là một con cá chạch nhỏ làm bắn lên vài giọt nước ở trong vũng nước mà thôi, bệ hạ hạ một mệnh lệnh nhưng rời núi lấp biển, đừng nói là một vũng nước cỏn con.
Bệ hạ đã động đến Lý Trường Trạch, ông ta cũng sẽ không còn nỗi lo gì lớn hơn nữa. Với tài của thái tử Lý Trường Diệp, trở thành một bậc minh quân cũng không phải là việc khó, cho nên bệ hạ cũng đã có thể thở phào một hơi.
"Trẫm cho hắn một thanh danh tốt, đã là làm hết những gì có thể rồi."
Hoàng đế thở mạnh một hơi rồi nói: "Thật ra hắn là một đứa trẻ đáng thương, cho nên trẫm luôn cảm thấy lỗi không phải ở hắn, nhưng mấy bước đi sau này hắn thật sự đã đi nhầm. Chuyện mà mẫu thân hắn cũng không dám làm, hắn lại làm. Thậm chí trẫm từng nghĩ cho dù trở lại lúc trước, có người xúi bẩy mẫu thân hắn đi cấu kết với người Hắc Vũ, mẫu thân hắn cũng không làm được."
Lão viện trưởng gật đầu, nhưng lại không biết tiếp lời như thế nào.
Dương hoàng hậu dù ác độc tàn nhẫn như thế nào, dù mánh khóe nhiều như thế nào, quả thật bà ta cũng không làm được việc chạy thẳng tới bắc cương cấu kết với người Hắc Vũ.
"Bệ hạ, thần không có dị nghị về quyết định của bệ hạ."
Lão viện trưởng cúi người nói: "Bệ hạ tâm niệm như vậy, mặc dù không có tiền lệ nhưng cũng tuyệt đối không phải chuyện không thể."
Hoàng đế cười nói: "Trẫm không quan tâm tiền lệ hay không tiền lệ gì đó. Khanh cũng biết đấy, từ nhỏ trẫm đã hơi không theo truyền thống, luôn không phải là kiểu con ngoan."
Lão viện trưởng nói: "Vậy... chuyện Kinh Kỳ đạo?"
Nếu Lý Trường Trạch là một con cá chạch trong vũng nước, khiến gã ta lầm tưởng mình là rồng trong sông lớn, như vậy thì những người nào đó trong Kinh Kỳ đạo chính là vũng nước này, mỗi người bọn họ đều là giọt nước.
"Trẫm rất muốn cho bọn họ một cơ hội."
Hoàng đế đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Nếu không cho bọn họ một cơ hội, bọn họ sẽ lại ẩn đi, sau khi ẩn nấp, trẫm không có một cái cớ nào cũng không dễ động đến bọn họ."
Lão viện trưởng hỏi: "Vậy, lấy cái gì để dụ?"
Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm vốn định lợi dụng cơ hội bắc chinh, thuận tiện moi hết đám sâu mọt cuối cùng có khả năng làm tổn hại căn cơ Đại Ninh ra, chỉ cần trẫm dẫn cấm quân lên phía bắc, bọn họ sẽ cảm thấy đó là cơ hội tốt nhất."
"Tại sao trẫm phải cố chấp bắc phạt? Không chỉ là muốn tiêu diệt Hắc Vũ, còn muốn dọn dẹp hậu viện của Đại Ninh một lượt, nhưng Trường Trạch lại đi một bước như vậy, trẫm không thể dễ dàng tha thứ."
Lão viện trưởng gật đầu: "Chắc hẳn là hắn đã không còn nữa, cho nên những người ở Kinh Kỳ đạo đó cũng mất đi lá cờ lớn, hiện tại chỉ sợ bọn họ đã đang bận rộn suy nghĩ như thế nào để che giấu bản thân, chứ không phải buông tay đánh cược một lần nữa."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Bọn họ còn có thể cược cái rắm..."
Ông ta dừng lại, liếc mắt nhìn lão viện trưởng một cái: "Tiên sinh còn nhớ chuyện thời Thái Tổ chứ? Những hạng người đạo chích đó chính là tưởng lầm mình đã có sức buông tay đánh cược một lần, cho nên mới mạo hiểm làm việc. Thái Tổ hoàng đế chẳng quan tâm, giống như hoàn toàn không nhìn thấy, để mặc cho bọn họ càng ngày càng hỗn xược."
Lão viện trưởng nói: "Vâng, thần biết... Khai quốc công thần khó tránh khỏi sẽ có người ương ngạnh, nhưng vì công khai quốc của bọn họ nên Thái Tổ hoàng đế vẫn rất thiên vị, nhưng mà có những người càng ngày càng cho là mình không được nhận đủ, đòi quốc công rồi còn muốn vương vị..."
Khi Thái Tổ hoàng đế của Đại Ninh tại vị có ba đại án, Thái Tổ đã giết mười mấy vạn người trong ba đại án này.
"Bọn họ cho là mình có sức đánh cược một lần, bởi vì bọn họ vẫn không hiểu thế nào là hoàng quyền."
Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng, nói: "Chuyện Kinh Kỳ đạo, ngay từ đầu trẫm đã mong bọn họ tự làm ầm lên, nhưng bọn họ quá cẩn thận, không dám làm lớn chuyện. Trẫm dung túng như vậy, bọn họ vẫn sợ đầu sợ đuôi, cho nên có lúc trẫm cũng cảm thấy bọn họ vô dụng."
Lão viện trưởng phụt cười một tiếng: "Nếu lúc này những người đó nghe được lời bệ hạ nói, sợ là sẽ phải sợ tới mức đái ra quần."
Hoàng đế cười nói: "Thật ra bọn họ vẫn chưa to gan bằng hoàng đế vong quốc Dương Ngọc của Lâm Việt, hắn còn dám xây dựng liên minh muốn chống lại Đại Ninh, nhưng những người dưới trướng trẫm..."
Hoàng đế thở dài, vẻ mặt tức giận vì những người này không phấn đấu.
"Thậm chí trẫm từng nghĩ đến rất nhiều khả năng."
Hoàng đế ngồi xuống sau đó khẽ cười nói: "Trẫm từng nghĩ đến lúc bắc chinh, bọn họ thật sự có thể thừa dịp cấm quân đi vắng, phát động đại quân hai mươi vạn binh vây công Trường An, mà khi đó trẫm ở bắc cương, bọn họ sẽ nghĩ cách gì đó kiểu như hạ độc giết chết trẫm, công phá Trường An, phò trợ Trường Trạch đăng cơ..."
"Trẫm còn từng nghĩ đến các tướng sĩ mà trẫm lưu thủ Trường An chiến đấu đẫm máu, lôi hết phản quân ra ngoài thành Trường An, sau đó đại quân do trẫm triệu tập đến xoay chuyển chiến cuộc."
"Trình tự xấu nhất mà trẫm nghĩ đến là phản quân công phá Trường An, thậm chí có khả năng uy hiếp đến Trường Diệp. Đương nhiên Trường Diệp sẽ không thật sự có chuyện gì, trẫm đã có sắp xếp, nhưng có lẽ các tướng quân lưu thủ Trường An đều sẽ bỏ mình, cho nên trẫm đã điều Dương Thất Bảo đến trước. Tướng quân cấm quân đều không có kinh nghiệm chém giết, Dương Thất Bảo có. Hắn đã trải qua sa trường, có chiến sự như thế nào mà chưa từng thấy. Trong dự đoán của trẫm, trình tự xấu nhất là thậm chí ngay cả Dương Thất Bảo cũng sẽ chết trận."
Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Trình tự như thế nào trẫm cũng đã nghĩ đến, nhưng cuối cùng trẫm lại muốn dùng một phương thức có vẻ như vô vị để giải quyết những người này."
Lão viện trưởng nhất thời thật sự không biết nên nói gì.
Trong đầu bệ hạ không ngừng suy nghĩ, ông ta đã phán đoán phỏng đoán thế cục đến mức cực kỳ chi tiết, bất cứ một chi tiết nhỏ nào trong đó bệ hạ cũng có thể từng nghĩ đến, nhưng bệ hạ tuyệt đối không ngờ Lý Trường Trạch sẽ đi tìm người Hắc Vũ.
"Trẫm cũng không biết nên phối hợp với bọn họ như thế nào nữa."
Hoàng đế nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Vô vị thì vô vị."
Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến giữa hè, hoa ngoài cửa sổ đang nở rộ, ve đang kêu vang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận