Trường Ninh Đế Quân

Chương 1318: Còn tăng giá nữa không?

Thẩm Lãnh tóm gáy Anh Điều Liễu Ngạn nhấc người lên vung tay ném lên trên, người liền nhẹ nhàng bay vèo lên trên bờ tường, nhưng lúc rơi xuống thì không phải là nhẹ nhàng nữa mà là rất nặng.
Anh Điều Liễu Ngạn bị ngã xây xẩm mặt mày, một lúc lâu sau cũng chưa thể đứng lên được, bị nhốt ở trong tiểu viện lâu như vậy, người cũng sắp phế rồi. Trước đây khi học ở thư viện Tứ Hải Các, mỗi ngày còn luyện công, bị nhốt lâu rồi đâu còn có tâm trạng để luyện công, tố chất thân thể cũng ngày càng kém đi.
Nếu như hắn ta muốn chết phỏng chừng cũng đã chết từ lâu, chỉ cần tuyệt thực thôi, cũng sẽ không có ai khuyên giải hắn ta.
Một lát sau hắn ta khẽ hừ mấy tiếng, lúc này mới bò dậy, xoay người lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhận ra bộ thường phục quốc công trên người Thẩm Lãnh, lại cẩn thận nhìn mặt Thẩm Lãnh, cảm thấy có chút ấn tượng nhưng lại không nhớ từng gặp ở đâu.
Nhưng mà Anh Điều Liễu Ngạn là một người thông minh, hắn ta học ở Đại Ninh Tứ Hải Các nhiều năm, lăn lộn cũng không tệ, chính là bởi vì người thông minh khéo đưa đẩy.
"An Quốc Công?"
Anh Điều Liễu Ngạn thật cẩn thận hỏi một câu: "Ta không có nhận sai chứ."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Không."
Anh Điều Liễu Ngạn rất khiêm tốn cung kính hỏi: "An Quốc Công đến chỗ ta là có chuyện gì gấp sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Cứu ngươi."
Anh Điều Liễu Ngạn ngẩn ra, sau đó cười khổ: "Công gia đừng nói đùa với ta, ta biết mình không thoát ra được, giống như cá chậu chim lồng. Nếu công gia đến đùa giỡn ta thì cứ việc đùa giỡn, hiện tại ta cũng không quan tâm nữa."
"Quả thật là ta tới cứu ngươi."
Thẩm Lãnh lấy từ trong cổ tay áo ra một bản ý chỉ đưa cho Anh Điều Liễu Ngạn: "Tự xem đi."
Anh Điều Liễu Ngạn giơ hai tay nhận lấy ý chỉ rồi mở ra xem, một lát sau kêu a một tiếng, sau đó hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu: "Khấu tạ thiên ân, khấu tạ hoàng đế bệ hạ Đại Ninh thiên ân."
Thẩm Lãnh nói: "Sở dĩ muốn thả ngươi ra ngoài, thật ra là bởi vì trong nhà ngươi đã xảy ra chuyện, hơn nữa ý chỉ này cũng chỉ là chấp thuận cho ngươi vào cung diện thánh, ngươi không cần vui như vậy."
Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế đá ở trong sân rồi tiếp tục nói: "Tang quốc các ngươi xảy ra chuyện, và còn rất phức tạp nữa, ta nói với ngươi đại khái một chút. Lúc trước thư đồng Thỉ Chí Di Hằng của ngươi trốn về Tang quốc, được phụ thân ngươi Anh Điều Thái nhâm mệnh làm đại tướng quân thủy sư, nhưng không lâu sau đó một người tên là Cao Tỉnh Nguyên gài bẫy giết chết Thỉ Chí Di Hằng, thay thế hắn trở thành đại tướng quân thủy sư."
Anh Điều Liễu Ngạn giật mình, sắc mặt trở nên khó coi: "Thỉ Chí Di Hằng giống như người thân của ta, đây đúng là một tin tức bi thương."
Thẩm Lãnh nói: "Đừng vội, còn có chuyện bi thương hơn nữa."
Hắn nhìn Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Không lâu sau, Cao Tỉnh Nguyên lập kế giết phụ thân của ngươi Anh Điều Thái bằng thuốc độc, dự định thế chỗ ông ta."
Anh Điều Liễu Ngạn ngã ngồi xuống đất bụp một tiếng: "Chuyện này... không ngờ phụ thân đã qua đời, còn có tin tức gì bi thương hơn nữa chứ? Phụ thân của ta!"
Thẩm Lãnh không để ý, tiếp tục nói: "Nhưng mà mẫu thân ngươi lại tuyên bố giám quốc, vì Tang quốc các ngươi, bà ấy phái sứ thần đến Trường An cầu kiến bệ hạ, muốn dùng tất cả tiền tài của Tang quốc chuộc ngươi về, bệ hạ đã đồng ý."
Sắc mặt của Anh Điều Liễu Ngạn hơi dịu đi một chút: "Khấu tạ hoàng đế bệ hạ Đại Ninh thiên ân."
"Ta chưa nói xong."
Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy đã nói với ngươi rồi, không phải chỉ có một tin tức bi thương... Ngay khi sứ thần do mẫu thân ngươi phái tới chuẩn bị trở về Tang quốc thì lại nhận được tin tức từ Tang quốc đưa tới khẩn cấp, Cao Tỉnh Nguyên đã sắp xếp thích khách giết hại cả mẫu thân ngươi."
"A!"
Anh Điều Liễu Ngạn lắc lư một cái, cả người không còn sức lực, nằm rạp dưới đất không đứng dậy nổi.
Thẩm Lãnh thở dài: "Hiện tại Cao Tỉnh Nguyên đã thành hoàng đế Tang quốc, ăn cắp giang sơn mà phụ thân ngươi chinh chiến cả đời mới có được, hơn nữa cũng đã phái sứ đoàn đến Trường An cầu kiến bệ hạ. Ý của Cao Tỉnh Nguyên là Tang quốc nguyện xưng thần với Đại Ninh, nhưng một trong các điều kiện chính là giết ngươi."
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ nhân từ, biết được ngươi đã mất đi gia đình bằng hữu, cũng cực kỳ tiếc nuối, cho nên không lập tức chấp nhận yêu cầu của Cao Tỉnh Nguyên, hơn nữa còn dự định sắp xếp ta đích thân hộ tống ngươi về Tang quốc, chỉ là dự định, vẫn chưa xác định."
Thẩm Lãnh thò tay ra đỡ Anh Điều Thái dậy: "Ngươi tỉnh táo lại một chút. Tuy rằng ngươi gần như đã mất đi tất cả mọi thứ, nhưng chỉ cần ngươi còn sống thì nhất định có cơ hội lấy lại những thứ đã mất. Bệ hạ nói nếu phải lựa chọn, bệ hạ càng muốn nhận ngươi làm hàng xóm của Đại Ninh hơn chứ không phải tiểu nhân bỉ ổi như Cao Tỉnh Nguyên."
Anh Điều Liễu Ngạn lau nước mắt: "Xin khấu tạ hoàng đế bệ hạ Đại Ninh lần nữa, khấu tạ công gia đại ân đại đức."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng..."
Anh Điều Liễu Ngạn đã bị đả kích rất nặng, liên tiếp khiến hắn ta đã sắp suy sụp, lúc này nghe thấy Thẩm Lãnh nói ra chữ "nhưng", sắc mặt hắn ta khó coi muốn chết.
"Công gia, nhưng cái gì?"
"Nhưng... điều kiện mà Cao Tỉnh Nguyên đưa ra không chỉ là xưng thần, còn đồng ý cung phụng cho Đại Ninh lượng lớn vật tư vàng bạc. Ngươi cũng biết đấy, bệ hạ là người lý trí, nhưng đại học sĩ thủ phụ Nội các Lại Thành là một người thấy tiền là sáng mắt, ông ta không quan tâm ai làm hoàng đế Tang quốc, chỉ quan tâm chuyện có thể mang đến thu hoạch cho Đại Ninh hay không, cho nên hiện giờ đại học sĩ vẫn đang dốc sức khuyên bệ hạ giết ngươi lấy tiền."
Cung Vị Ương, Nội các, Lại Thành đang kiểm duyệt tấu chương bỗng nhiên hắt hơi một cái, suy nghĩ rồi cười, khẽ lẩm bẩm nói một câu: "Một nhớ hai mắng ba tính kế, đây là đứa nhóc nào nhớ ta vậy?"
Ngõ Bát Bộ, Thẩm Lãnh nhìn Anh Điều Liễu Ngạn chân thành nói: "Bệ hạ đối đãi với người khác bằng ân nghĩa, nhưng cách nói của đại học sĩ cũng không phải là không có lý. Cao Tỉnh Nguyên bằng lòng xưng thần sẽ tránh khỏi trận chiến giữa Đại Ninh và Tang quốc, hơn nữa còn cung phụng rất nhiều tiền tài, dù thế nào đã đủ mua một cái mạng của ngươi, hiện tại cả triều văn võ phần lớn đều đứng về phía đại học sĩ bên, thái độ của bệ hạ cũng lung lay."
"Đừng lung lay!"
Anh Điều Liễu Ngạn cầu khẩn: "Công gia thay ta cầu xin bệ hạ, xin bệ hạ hãy nghĩ lại. Cao Tỉnh Nguyên sẽ không thể nào thật sự xưng thần với hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, tất cả đều là hắn nói dối để diệt trừ ta thôi, trừ phi hắn đưa tiền trước, nếu không thì không thể tin được."
Thẩm Lãnh: "Là đưa tiền trước đấy, nếu không thì sao?"
Anh Điều Liễu Ngạn: "..."
Hắn vội vàng nói: "Như vậy cũng không thể tin hắn, hiện giờ Tang quốc bề bộn ngổn ngang, thật ra căn bản là không có bao nhiêu tiền cả."
Thẩm Lãnh: "Mấu chốt là, ngươi cũng không phải là quá đáng giá."
Anh Điều Liễu Ngạn: "..."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng mà..."
Anh Điều Liễu Ngạn: "Lại nhưng nữa? Công gia ngài đừng làm ta sợ chứ."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng ta đứng ra nói chuyện với đại học sĩ. Chúng ta người ngay không nói lời ám muội, ta và đại học sĩ đã bàn bạc gì cũng không cần giấu giếm, ta sẽ nói thật luôn. Ta nói với đại học sĩ rằng thả ngươi về có lợi nhiều hơn hại, Đại Ninh ủng hộ ngươi trở về đoạt lại ngôi vị hoàng đế của ngươi, như vậy thì Tang quốc các ngươi sẽ nội loạn, đối với Đại Ninh mà nói đây là chuyện tốt."
Anh Điều Liễu Ngạn cười khổ, vẫn phải ứng phó: "Phải phải phải, là chuyện tốt, sau khi ta trở về sẽ phản đối Cao Tỉnh Nguyên, tất nhiên sẽ có không ít người ủng hộ ta, ta mới là người thừa kế ngôi vị hoàng đế hợp pháp hợp lý."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng đại học sĩ rất bướng bỉnh... Ông ta thật sự là một người chỉ biết đến tiền."
Anh Điều Liễu Ngạn đột nhiên hiểu ra: "Ta có tiền, ta cũng có tiền, ta có thể mua lại mạng của mình."
Thẩm Lãnh nói: "Chắc chắn ngươi không có nhiều tiền bằng Cao Tỉnh Nguyên. Trước khi đến đây ta đã cố ý hỏi thăm một chút, đồ ăn bên ngõ Bát Bộ này có phân chia quy cách cấp bậc, ví dụ như quân chủ một số tiểu quốc Tây Vực đang bị nhốt, người đã mất nước thì ăn đồ ăn đúng tiêu chuẩn của ngõ Bát Bộ, người chưa mất nước thì sẽ có tiền đưa đến, được ăn ngon một chút, ngươi là người ăn đồ tệ nhất."
Anh Điều Liễu Ngạn sốt ruột: "Không phải ta muốn ăn đồ tệ nhất, bọn họ dù gì cũng còn có người liên lạc, hết tiền thì có người đưa đến. Ta ở Trường An chỉ có một mình, những người bên cạnh trước kia cũng không còn một ai, cho dù ta có tiền thì ta cũng không cách nào gửi đến đây."
Thẩm Lãnh: "Không tin."
Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Ta thật sự có tiền, lúc trước phụ thân ta là làm hải tặc, trước khi đưa ta đến Đại Ninh đã bảo ta mang đến rất nhiều tiền tài, vàng bạc châu báu đều có."
Thẩm Lãnh: "Như thế này đi, ta giúp ngươi nghĩ cách."
Hắn vỗ vai Anh Điều Liễu Ngạn: "Ta đứng về phía ngươi."
Anh Điều Liễu Ngạn lập tức cảm ơn rối rít: "Đa tạ công gia, đa tạ công gia."
Thẩm Lãnh gật đầu rồi đi luôn, Anh Điều Liễu Ngạn đứng ở đó nhìn Thẩm Lãnh rời đi, một lát sau lại ngồi bệt dưới mặt đất, người giống như đã mất nửa cái mạng vậy.
Khoảng một canh giờ sau, thủ vệ ở bên ngoài đi vào nói: "Thay một bộ y phục sạch sẽ, An Quốc Công muốn dẫn ngươi đi gặp bệ hạ."
Anh Điều Liễu Ngạn vừa nghe vậy liền trở nên hưng phấn, vội vàng chạy về phòng rửa mặt thay y phục, sau đó cùng hộ vệ ra ngoài cửa. Một chiếc xe ngựa dừng lại ở đầu ngõ, Anh Điều Liễu Ngạn tưởng Thẩm Lãnh sẽ chờ ở trong xe, kết quả là lên xe thì không có ai, cho nên hắn ta càng thấp thỏm không yên.
Lại nửa canh giờ nữa, xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa cung Vị Ương, có nội thị dẫn Anh Điều Liễu Ngạn vào cung, vòng qua điện Thái Cực đến Đông Noãn Các ở phía sau, bệ hạ đã chờ ở trong điện phụ. Ngoại trừ bệ hạ ra còn có rất nhiều người ở đó, Anh Điều Liễu Ngạn lập tức luống cuống, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Hoàng đế ừm một tiếng: "Đứng lên đi."
Chờ sau khi Anh Điều Liễu Ngạn đứng lên, hoàng đế chỉ vào những người đứng ở một bên: "Những người này chính là sứ thần do Tang quốc các ngươi phái tới, bọn họ đã đề xuất rõ ràng sẽ cung phụng tiền tài cho Đại Ninh để đổi lấy mạng của ngươi."
Anh Điều Liễu Ngạn nhìn sang bên kia, không biết một người nào cả, đương nhiên là hắn ta không biết, không một ai là người Tang cả, đều là người của Thẩm Lãnh. Trần Nhiễm mặc một bộ quan phục của người Tang đứng ở đó cũng có vẻ rất không được tự nhiên.
"Trẫm không phải là một người thiên vị, không thể bởi vì bọn họ bằng lòng cung phụng mà đồng ý giết ngươi, cũng phải cho ngươi một cơ hội, phải đối đãi công bằng."
Hoàng đế nói xong rồi nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh nói với hắn đi."
Thẩm Lãnh đi đến bên cạnh Anh Điều Liễu Ngạn, nói nhỏ: "Đây là cơ hội mà ta đã dốc sức cầu xin giúp ngươi, giờ là lúc ngươi cũng dốc sức vì cái mạng này của ngươi rồi, có thể sống sót hay không thì phải xem chính ngươi."
Sau khi nói xong Thẩm Lãnh trở lại ở giữa, lớn tiếng nói: "Bây giờ bắt đầu đấu giá. Xét thấy sứ thần Tang quốc lúc đầu đề xuất dùng năm vạn lượng bạc trắng đổi lấy một mạng của Anh Điều Liễu Ngạn, cho nên giá thấp nhất là năm vạn lượng, mời hai bên ra giá."
Anh Điều Liễu Ngạn: "Hả?"
Trần Nhiễm: "Mười vạn lượng!"
Anh Điều Liễu Ngạn: "?"
Thẩm Lãnh liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái: "Gấp đôi luôn?"
Trần Nhiễm: "Gấp đôi luôn!"
Thẩm Lãnh có nhìn về phía Anh Điều Liễu Ngạn: "Ngươi ra bao nhiêu tiền?"
Anh Điều Liễu Ngạn: "Ta... ta, ta ra mười một vạn lượng!"
Trần Nhiễm: "Hai mươi vạn lượng!"
Anh Điều Liễu Ngạn: "..."
Thẩm Lãnh: "Hai mươi vạn lượng, bên này ra đến hai mươi vạn lượng rồi, Anh Điều Liễu Ngạn ngươi còn muốn tăng giá không? Nếu không tăng thêm thì sẽ kết thúc đấu giá tại đây. Hai mươi vạn lượng lần đầu tiên..."
Trần Nhiễm: "Ba mươi vạn lượng!"
Thẩm Lãnh: "Chính là ngươi ra hai mươi vạn lượng."
Trần Nhiễm: "Không được, ta sẽ tăng thêm!"
Thẩm Lãnh: "Ba mươi vạn lượng lần đầu tiên."
Anh Điều Liễu Ngạn: "Năm mươi vạn lượng! Ta ra năm mươi vạn lượng!"
Thẩm Lãnh: "Đừng khoác lác, ngươi đâu có."
Anh Điều Liễu Ngạn: "Ta có, vàng bạc châu báu ta mang đến đều giấu ở ngoài thành Trường An, trước kia mỗi lần dùng đến sẽ phái người đi lấy, sau khi bị nhốt thì không có đi lấy nữa. Chỗ đó chỉ có ta và Thỉ Chí Di Hằng biết, ta đưa các ngươi đi, ta có thể chứng minh!"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: "Ngươi còn ra giá nữa không?"
Trần Nhiễm: "Đúng vậy, ta còn tăng giá nữa không?"
Hoàng đế nói: "Hay là... đừng tăng nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận