Trường Ninh Đế Quân

Chương 1376: Thẩm vấn

Thành Trường An, phủ đại tướng quân.
Thẩm Lãnh đưa người trở lại phủ tướng quân, người được phân công trước đó đã bắt tất cả người của Bách Hiểu Đường về trói ở trong sân, bao gồm cả Lý Bách Hiểu, mấy chục người cúi đầu ảo não, ai nấy cũng giống như bị rút đi hơn nửa sức sống vậy.
Thẩm Lãnh vào trong, có thân binh kéo một cái ghế đến đặt ở giữa sân. Thẩm Lãnh ngồi xuống sau đó liếc nhìn một vòng, những người của Bách Hiểu Đường không ai dám nhìn thẳng vào hắn.
“Tiết Hỏa Sơn.”
Thẩm Lãnh chỉ chỉ, hai thân binh như lang như hổ đi qua đưa Tiết Hỏa Sơn bị trói trên cọc gỗ xuống, xốc nách ông ta đi đến trước mặt Thẩm Lãnh.
“Ta còn phải đến quận Trọng An, thời gian rất gấp bách cho nên ta chỉ hỏi mỗi người một lần có chịu khai hay không. Trong mắt ta, các ngươi đều đáng chết, hơn nữa các ngươi nên tin là...”
Thẩm Lãnh cúi người nhìn vào mắt Tiết Hỏa Sơn, nghiêm túc nói: “Ta đã đến địa vị giết các ngươi cũng không cần phải chịu trách nhiệm.”
Câu nói này làm cho hai người Lý Bách Hiểu và Tiết Hỏa Sơn đồng thời run lên.
“Ta hỏi ngươi.”
Thẩm Lãnh nhìn Tiết Hỏa Sơn hỏi: “Sau ngày Hòa Phong Tế Vũ Lâu bị nổ đã có người đến hỏi thăm chuyện về phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An, mà khi đó lương thực và bạc cứu trợ chắc hẳn là đều đã bị người khác đánh tráo rồi, trước lúc đó còn có người đến Bách Hiểu Đường hỏi hắn hay không?”
Tiết Hỏa Sơn nhìn về phía Lý Bách Hiểu theo bản năng, từ ánh mắt của ông ta là nhìn ra nhất địnhông ta biết chút gì đó, hơn nữa Lý Bách Hiểu cũng biết.
Thẩm Lãnh nhíu mày: “Chém.”
Trần Nhiễm đi nhanh đến, giơ tay ấn đầu của Tiết Hỏa Sơn xuống, một gã thân binh khác rút hắc tuyến đao ra chém xuống cổ.
“A!”
Tiếng kêu này không phải Tiết Hỏa Sơn phát ra, mà là Nhị Bản bọn họ đang ở bên cạnh nhìn. Người của Tường Ninh Quán đâu từng thấy cảnh tượng này, nhất là tiểu cô nương kia, cường tráng đến mấy cũng là tiểu cô nương. Nàng ta sợ tới mức mặt biến sắc, hét một tiếng “a” sau đó trốn ra sau lưng Nhị Bản đạo nhân.
Một đao đầu người rơi.
Thẩm Lãnh chỉ vào Lý Bách Hiểu: “Mang hắn lại đây.”
Lý Bách Hiểu đã mềm nhũn chân.
“Quốc công gia, quốc công gia ngài không thể tuỳ tiện giết người được, đây là Trường An, là nơi dưới chân thiên tử, đây là nơi pháp trị đó quốc công gia.”
Hai thân binh ấn đầu Lý Bách Hiểu xuống để ông ta quỳ trước Thẩm Lãnh, mặc kệ Lý Bách Hiểu kêu khóc như thế nào, cầu xin như thế nào, giãy giụa như thế nào cũng chẳng có tác dụng gì.
Ông ta quỳ ở đó, run như cầy sấy.
“Có phải ngươi còn giấu giếm gì không?”
“Ta...”
Lý Bách Hiểu ngẩng đầu lên, nước mắt nước mũi đều trào ra.
“Quốc công gia, nếu ta nói, có thể... có thể không giết ta không?”
“Nói!”
“Đại khái...”
Lý Bách Hiểu nuốt nước bọt ực một cái, sắc mặt trắng bệch.
“Đại khái là sáu bảy tháng trước, chính là khi quốc công gia vẫn chưa trở lại Trường An, có người từng đến Bách Hiểu Đường, không phải đến mua tin tức mà là bán tin tức. Hắn nói hắn nhận được tin tức nói gần đây có một nhóm người ra ra vào vào núi Đại Khai ở quận Trọng An, có thể sẽ có hành động lớn gì đó, hắn ra giá mười vạn lượng.”
“Quốc công gia cũng biết đó, Đại Ninh tuy trị an cực kỳ tốt nhưng trong núi có vài cường đạo trộm cướp cũng là chuyện thường, núi Đại Khai gần Đại Vận Hà, địa thế hiểm yếu, thương đội qua lại rất nhiều, từ trước đã có sơn phỉ thường lui tới, ta hoàn toàn không để ý nhiều, với lại hắn ra giá mười vạn lượng, ta... không cảm thấy tin tức này đáng giá nên không quan tâm.”
“Lại qua khoảng một tháng sau, người kia lại đến lần nữa, hắn nói người ở trong núi Đại Khai đã làm một chuyện có thể gây chấn động khắp cả Đại Ninh, tuyệt đối không có ai biết tin tức này, nếu ta muốn mua thì phải trả ngay cho hắn mười lăm vạn lượng.”
“Ta thầm nghĩ chắc đây là một kẻ điên, liền cho người đuổi hắn ra ngoài. Lúc hắn ra ngoài còn cười nói với ta, ta đã bỏ lỡ một cơ hội lập công cực tốt. Hắn nói ngươi cứ chờ xem, qua mấy tháng nữa phiếu hào Thiên Cơ sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Thẩm Lãnh nhíu mày: “Ngươi có thông báo tin tức này cho phủ Đình Úy không?”
“Không có...” Lý Bách Hiểu nói: “Lúc ấy ta không cho là hắn thật sự biết quan trọng tin tức gì. Mỗi tháng Bách Hiểu Đường đều có người đến tự nhận mình biết tin tức lớn quan trọng gì đó, mở miệng là đòi giá trên trời, phần lớn đều là muốn tiền đến phát rồ, quả thực ta đã gặp những người như vậy quá nhiều.”
“Sau đó thì sao?” Thẩm Lãnh hỏi.
“Sau đó... ta cho người ta âm thầm theo dõi hắn.”
Yết hầu của Lý Bách Hiểu di động lên xuống, hiển nhiên là chuyện sau đó mới quan trọng hơn. Trong ánh mắt của ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh tràn ngập vẻ sợ hãi.
“Tuy nghi ngờ hắn là một kẻ đến lừa gạt tiền nhưng ta vẫn phái người theo dõi hắn. Hắn vào nhà trọ Phong Đình ở thành Trường An. Chưởng quầy của nhà trọ Phong Đình và ta có quen biết, sau đó ta vào lão bản của nhà trọ Phong Đình bỏ thuốc trong thức ăn của hắn, trói người đưa về.”
“Chính là Tiết Hỏa Sơn dẫn người đi mang hắn về, trói trong một căn phòng ở hậu viện Bách Hiểu Đường ép hỏi. Không ngờ tên đó lại là một kẻ cứng đầu, không chịu nói cái gì cả, sau đó nhân lúc chúng ta lơ là đã lao đầu vào tường.”
Lý Bách Hiểu nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Hắn... trước khi chết hắn nói vốn dĩ ta có cơ hội lập công cứu người, là tự ta không nắm bắt. Ta cho người cứu chữa nhưng không cứu được nữa.”
Thẩm Lãnh nói: “Tin tức quan trọng như vậy, tại sao mãi đến cuối cùng ngươi cũng không nói với Hàn Hoán Chi?”
“Ta...” Lý Bách Hiểu nói: “Không phải là không muốn nói, thật sự không thể nói. Người đó bị người của ta ép hỏi mà đập đầu chết, nếu nói chuyện này cho Hàn đại nhân biết, Hàn đại nhân cũng sẽ đánh chết ta mất...”
Thẩm Lãnh thở dài một hơi: “Người đến bán tin tức cho ngươi trông như thế nào, khẩu âm ở đâu, nói chi tiết đi.”
“Ba mươi mấy tuổi, nghe khẩu âm phán đoán chính là người Giang Nam đạo, nhưng bản thân hắn không có nói gì, nhìn từ tố chất thân thể thì hẳn là tập võ nhiều năm. Lúc tìm đồ đạc của hắn ở nhà trọ Phong Đình cũng không có gì đặc biệt, ngay cả giấy thông hành cũng không tìm được.”
Thẩm Lãnh hỏi: “Giờ ta hỏi ngươi một câu không liên quan đến người đó.”
Lý Bách Hiểu vội vàng nói: “Quốc công gia cứ hỏi.”
Thẩm Lãnh cúi người nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Ngươi vừa mới nói mỗi tháng đều người có đến Bách Hiểu Đường các ngươi muốn lừa tiền, có phải là những người này có kết cục giống như người đó không? Người đó không phải là người đầu tiên bị Bách Hiểu Đường các ngươi đánh chết đúng không?”
“Chuyện này...”
Lý Bách Hiểu mấp máy môi, không trả lời.
Thẩm Lãnh ngồi thẳng lên: “Ta có một bằng hữu tên là Lý Bất Nhàn, nếu không sai, hắn và ngươi chắc hẳn là đều là con cháu của vị Giang Hồ Đệ Nhất Nhàn Nhân thời Sở đó. Vốn dĩ ta còn từng nghĩ có cơ hội sẽ để cho hai người các ngươi làm quen, nhưng mà bây giờ xem ra, ngươi không xứng để quen biết hắn.”
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng: “Đưa người đến phủ Đình Úy, thi thể cũng đưa qua.”
“Vâng!”
Trần Nhiễm đáp lại, căn dặn các thân binh đem tất cả người và thi thể lên xe ngựa đưa đến phủ Đình Úy.
“Chuẩn bị một chút, sau khi ăn cơm trưa xong sẽ ra khỏi thành, thuyền đã chờ ở bến thuyền phía đông thành rồi.”
Thẩm Lãnh đứng dậy nhìn về phía Nhị Bản bọn họ, sau đó mới sực nghĩ đến vừa rồi sát khí của mình quá nặng, có lẽ đã làm bọn họ sợ.
“Các ngươi... không sao chứ”
Nhị Bản đạo nhân vỗ vỗ cái tay che trên miệng mình, lúng búng nói: “Bỏ ra, bỏ ra...”
Tiểu cô nương Thuần Nhu vội vàng buông tay ra, bởi vì dùng sức quá mạnh mà trên mặt Nhị Bản đạo nhân cũng in dấu năm ngón tay, miệng cũng sắp méo xệch, nửa mặt trên là màu đỏ, nửa mặt dưới là màu trắng.
Nhị Bản đạo nhân quay đầu lại nhìn nàng ta một cái: “Có thể nhẹ một chút không? Bản thân mình còn không rõ lực tay của mình sao?”
Tiểu cô nương nói: “Sợ... sợ, sợ kêu lên, đành phải bịt miệng lại.”
Nhị Bản đạo nhân: “Vậy ngươi bịt miệng ta làm gì?”
Tiểu cô nương nói: “Không nghĩ nhiều như vậy, đúng lúc có miệng há ra liền bịt lại.”
Nhị Bản đạo nhân thở dài, đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh nói: “Chúng ta không sao, tuy rằng nhìn quả thật hơi tàn khốc nhưng không phải sư gia đã nói rồi sao, đối với bọn họ mà nói lần này coi như là rèn luyện vào đời, hôm nay không nhìn thấy, có lẽ ngày mai cũng có thể nhìn thấy.”
Thẩm Lãnh nói: “Lần sau ta sẽ chú ý hơn, cố gắng không giết người ở trước mặt các ngươi.”
Nhị Bản hỏi: “Người lần này chúng ta truy tra là ai?”
Thẩm Lãnh lắc đầu: “Hiện tại ta cũng không quá chắc chắn, tại sao lại có người biết trước chuyện tráo đổi lương thảo và còn muốn bán tin tức này?”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời, trong ánh mắt có chút mê mang.
Nếu như nói người thứ nhất đến Bách Hiểu Đường là vì vừa khéo biết bí mật gì đó đến bán kiếm tiền, vậy thì người đến ngay sau ngày Hòa Phong Tế Vũ Lâu bị nổ là ai? Giữa hai người có mối liên hệ gì không? Lúc nãy hắn đã hỏi Lý Bách Hiểu, Lý Bách Hiểu cũng không nói được.
Hơn nữa người thứ hai là đến mua tin tức, không phải bán.
“Liệu có một khả năng...”
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Tam Dương không chết không?”
Thẩm Lãnh nhìn về phía Trần Nhiễm: “Ngươi đã nghĩ đến chuyện gì?”
Trần Nhiễm sắp xếp lại mạch suy nghĩ rồi nói: “Người thứ nhất đến Bách Hiểu Đường bán tin tức, có thể chính là người trong nhóm tráo đổi vật tư cứu trợ. Tuy rằng không biết tại sao hắn lại làm như vậy nhưng đại khái sẽ không sai, nếu không thì người khác làm sao có thể biết chuyện của phiếu hào ở quận Trọng An?”
“Người thứ hai đến mua tin tức có thể cũng là người của nhóm tráo đổi vật tư đó. Trần Tam Dương đã tự bỏ trốn, có khả năng hắn quả thật tham gia việc này, nhưng hắn cảm thấy đối phương muốn giết người diệt khẩu cho nên sớm cùng người giúp việc bỏ trốn, mà nhóm người kia không tìm được, muốn đến Bách Hiểu Đường thử vận may.”
Thẩm Lãnh trầm tư một lát, cách nói của Trần Nhiễm không phải là không có lý.
“Ngươi hiểu về Trần Tam Dương bao nhiêu?”
“Không hiểu nhiều.”
Trần Nhiễm nói: “Chúng ta mười mấy tuổi đã vào thủy sư, sau đó thì không còn liên lạc với hắn nữa. Mấy năm trước một mình hắn đến Trường An gặp cha ta muốn vay tiền, nói là buôn bán thua lỗ, đương nhiên cha ta sẽ không ngồi xem mặc kệ, vì thế lấy hết ta hiếu kính tiền cho ông ấy đưa cho Trần Tam Dương. Đây là chuyện trong nhà, ta cũng ngại nói với ngươi.”
“Sau đó hai năm cũng không có liên lạc gì, hắn cầm tiền liền giống như biến mất vậy. Hai năm sau lại tới nữa, quỳ gối trước mặt cha ta khóc lóc kể lể, nói là đi buôn bán bị người ta lừa, số tiền cha ta cho hắn cũng đều mất hết. Ngươi cũng biết cha ta là người lương thiện, hơn nữa đó còn là cháu ruột của ông ấy...”
“Không chịu được Trần Tam Dương khóc lóc kể lể, cha ta đồng ý với hắn sẽ giúp hắn tìm việc làm ở trong thành Trường An, nhưng cha ta cũng không ra ngoài, đâu có người quen biết nào, nhưng...”
Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh, có chút áy náy: “Nhưng cha ta quen biết Cao Tiểu Dạng. Lúc ấy Cao Tiểu Dạng là đại chưởng quầy của phiếu hào Thiên Cơ thành Trường An, thế mà cha ta lại đi nhờ Cao Tiểu Dạng thật. Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn Cao Tiểu Dạng sẽ không đồng ý nhanh như vậy, nhưng cha ta đến nhờ, nàng ấy liền đồng ý để Trần Tam Dương làm việc ở trong phiếu hào Thiên Cơ.”
“Đúng lúc ta cùng cha ta dẫn Trần Tam Dương đến phiếu hào thì Lâm tỷ cũng ở đó, cũng nói với tỷ ấy một tiếng. Sau đó không bao lâu, bệ hạ yêu cầu điều tra rõ phiếu hào Thiên Cơ ở Trường An, người của phiếu hào ở trong thành Trường An đều rút đi, Trần Tam Dương được sắp xếp đi quận Trọng An. Ta cũng không biết, qua mấy năm hắn lại đã là đại chưởng quầy rồi.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Ngươi không cần cảm thấy áy náy”
Thẩm Lãnh vỗ vai Trần Nhiễm: “Chúng ta phải mau chóng điều tra rõ ràng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận