Trường Ninh Đế Quân

Chương 1371: Sóng trước chưa qua, sóng sau đã đến

Thành Trường An.
Thẩm Lãnh từ Kinh Kỳ đạo trở về. Lúc gặp bệ hạ, bộ dạng dè dặt của hắn giống như một học sinh tiểu học đã làm chuyện sai, chỉ còn thiếu nước đứng úp mặt vào góc tường.
“Khanh đang sợ gì?”
Hoàng đế nhìn hắn một cái rồi nói: “Thề thốt là phải tự rửa sạch oan tình cho mình, trẫm đặc biệt cho phép khanh đi Kinh Kỳ đạo tra án, tra tới tra lui đã tra ra cái gì? Đừng nói danh sách mà Lục Vương đưa cho khanh, cho dù khanh không đi thì cuối cùng bản danh sách này cũng sẽ đến tay trẫm, huống hồ danh sách này có gì lạ đâu?”
Thẩm Lãnh biết quả thật bản danh sách này không có gì lạ, người trong danh sách này, cho dù không có chứng cớ thì bệ hạ cũng có thể đoán được đại khái, người chính là những người này, mỗi một người đều ở trong đầu bệ hạ.
“Thần... Thần biết sai.”
“Sai chỗ nào?”
“Thần, làm việc bất lợi.”
Hoàng đế trợn mắt lườm hắn: “Khanh làm việc bất lợi? Khanh không phải là làm việc bất lợi, là thời gian bất lợi.”
Ông ta thở dài: “Sóng trước chưa qua, sóng sau đã đến.”
Hắn đem ném một bản tấu chương trên bàn cho Thẩm Lãnh, hắn vội vàng đưa hai tay nhận lấy, sau khi xem xong sắc mặt lập tức thay đổi.
“Xem thử đi, người ta đang biến đổi đa dạng để chơi khanh.”
Hoàng đế từ phía sau bàn đi ra, chậm rãi đi lại ở trong Tứ Mao Trai: “Dắt mũi khanh đi, muốn khanh đến Kinh Kỳ đạo thì khanh đến Kinh Kỳ đạo, muốn khanh đi Giang Nam đạo thì khanh phải đi Giang Nam đạo. Phiếu hào Thiên Cơ của khanh thanh danh đại chấn vì chuyện nam cương lũ lụt lần này, trẫm cũng phải khen ngợi trước mặt văn võ bá quan ở trên triều đình, thậm chí trẫm đã viết chữ xong, cho người ta làm thành tấm biển phát xuống để dương danh phiếu hào Thiên Cơ. Trẫm thật sự muốn cho các bách tính ở khắp cả Đại Ninh đều thấy người buôn bán ở Đại Ninh này là làm ăn như thế nào.”
Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: “Giờ thì sao? Phiếu hào của khanh thanh danh quá tốt, cho nên người ta liền xử lý phiếu hào của khanh.”
Thẩm Lãnh cúi đầu: “Đều là sơ suất của thần, thần sẽ lập tức đi tra.”
“Phiếu hào không phải khanh quản lý, không tính là sơ suất của khanh. Trẫm cũng biết khanh vẫn luôn sợ cả triều văn võ Đại Ninh biết phiếu hào là của khanh, khanh không thể giải thích rõ ràng được, khanh cũng không thể nói một trong các cổ đông phiếu hào chính là phủ Đình Úy, cũng không thể nói một trong các cổ đông là Lưu Vân Hội, cũng không thể nói một trong các cổ đông là trẫm.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, đâu có ý trách móc gì, chỉ có chút đau lòng thoáng qua.
“Hồ sơ ở trên bàn, khanh lấy mà xem, là tin do phủ Đình Úy vừa mới đưa lên.”
“Thần tuân chỉ.”
Thẩm Lãnh vội vàng đi qua cầm hồ sơ trên bàn lên, rút tờ giấy bên trong ra đọc.
“Đại chưởng quầy của phiếu hào Thiên Cơ quận Trọng An thế mà lại là đồng hương của thần?”
Hoàng đế hơi nheo mắt lại: “Khanh cũng đúng là một chưởng quầy vô trách nhiệm, khanh không biết?”
“Thần thật sự không biết.”
“Vậy khanh có quen biết Trần Tam Dương này không.”
“Thần biết.”
Thẩm Lãnh cúi đầu nói: “Trần Tam Dương và thần quả thật là đồng hương trấn Ngư Lân. Phụ thân của hắn và phụ thân của Trần Nhiễm là đường huynh đệ, hắn là đường đệ của Trần Nhiễm, hồi nhỏ thường xuyên bám theo mông Trần Nhiễm.”
Hoàng đế nhìn hắn: “Hiện tại ngay cả trẫm cũng biết là tướng quân thân binh Trần Nhiễm của khanh sắp xếp cho đường đệ của hắn vào phiếu hào Thiên Cơ. Cũng chính vì Trần Tam Dương là đường đệ của Trần Nhiễm cho nên phiếu hào Thiên Cơ mới không nghi ngờ quá nhiều, thậm chí từng bước từng bước đưa hắn lên làm đại chưởng quầy.”
Hoàng đế thở ra một hơi: “Khanh không muốn hỏi đến chuyện của phiếu hào, trẫm có thể hiểu được, nhưng chẳng lẽ khanh không cảm thấy vậy là vô trách nhiệm?”
Thẩm Lãnh giật mình.
Hắn cẩn thận suy nghĩ mới tỉnh ngộ, thật ra mình hoàn toàn không quản chuyện phiếu hào đúng là vô trách nhiệm. Hắn cho rằng không hỏi đến, không quản lý là tôn trọng đối với bao nhiêu người giúp việc của phiếu hào. Khi bị bệ hạ chất vấn như vậy hắn mới suy nghĩ, việc không quan tâm này sao lại là không không tôn trọng đối với phiếu hào?
“Cút đi điều tra.”
Hoàng đế khoát tay: “Lặng lẽ rời kinh, đừng để cho mọi người đều biết. Vụ án dính líu đến khanh trẫm không có lý do công khai phái khanh đi tra nữa, khanh âm thầm điều tra là được. Nếu không thì người của Ngự sử đài lại chỉ vào mặt trẫm mắng là hôn quân.”
“Thần tuân chỉ.”
Thẩm Lãnh vội vàng lên tiếng rồi đi ra ngoài.
“Đợi đã.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, chỉ món đồ để trên bàn trà: “Hai bộ y phục đó là hoàng hậu tự làm, nói là làm cho trẫm nhưng bị rộng, còn nói nếu trẫm không mặc vừa thì cho khanh. Rõ ràng chính là làm cho khanh mà còn giả vờ là làm cho trẫm...”
Hoàng đế hừ một tiếng: “Lợi cho khanh rồi.”
Thẩm Lãnh thấy ấm áp trong lòng, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự quan tâm đến từ hoàng hậu nương nương.
“Còn có một gói bánh, cũng là hoàng hậu tự làm.”
Hoàng đế chỉ một cái hộp gỗ ở bên cạnh y phục: “Cũng mang về đi. Ngoài ra... Trẫm mới biết hắc ngao đã già rồi nên khanh mới không mang theo, cho nên trẫm đã cố ý chọn một con Bác Đạp Ô do thảo nguyên kính cống, trẫm đã cho người dắt đến cửa cung, khanh cứ cưỡi đi là được.”
Khóe miệng của Thẩm Lãnh cong lên: “Ngựa Bác Đạp Ô đứng đầu thảo nguyên!”
“Cút đi.”
Hoàng đế thở dài: “Nhân lúc trẫm vẫn chưa đổi ý, hay là trước hết trẫm không trực tiếp thưởng cho khanh, coi như ngươi thuê của trẫm?”
“Thần cáo lui ngay.”
Thẩm Lãnh ôm hồ sơ ra khỏi Tứ Mao Trai nhưng tâm trạng thì không nhẹ nhàng như bề ngoài. Bệ hạ không hỏi gì nhưng đã chỉ điểm cho hắn rất rõ ràng, không có Trần Nhiễm thì Trần Tam Dương sẽ không vào phiếu hào Thiên Cơ. Hiện tại Trần Tam Dương là người mấu chốt nhất của vụ án, hơn nữa đã mất tích. Nếu không phải vì Thẩm Lãnh, dựa theo đạo lý thì ngay cả Trần Nhiễm cũng sẽ bị bắt đi thẩm vấn.
Thẩm Lãnh thở dài một hơi, thầm nghĩ Nhiễm Tử, chúng ta phải mau chóng điều tra rõ chuyện này thôi.
Hắn vừa đến cửa, Đại Phóng Chu đã cười ha hả đứng chờ ở đây, thị vệ đại nội dắt một con đại hắc mã vô cùng thần tuấn đứng ở cách đó không xa. Con ngựa đó cao lớn hùng tráng, lớn hơn chiến mã bình thường một cỡ, trên bốn vó đều có một nhúm lông dài màu đỏ. Trong truyền thuyết, khi ngựa này chạy nhanh, đứng từ xa nhìn giống như đạp lửa mà đi.
“Chúc mừng quốc công gia, lại được bệ hạ hậu ân.”
Đại Phóng Chu cười nói: “Quốc công gia, đúng là thánh quyến long trọng.”
Thẩm Lãnh nói: “Haiz... Ngươi cũng biết đấy, ta không có bất cứ công lao gì, bệ hạ thưởng cho ta ngựa tốt như vậy là muốn khiến ta an tâm.”
Hắn vỗ vai Đại Phóng Chu.
Đại Phóng Chu ngẩn ra, thầm nghĩ quốc công gia làm sao vậy?
Giờ khắc này bệ hạ hậu thưởng cho Thẩm Lãnh, quả thật là muốn nói với Thẩm Lãnh rằng trẫm không nghi ngờ con, cũng sẽ không nghi ngờ con, con cứ yên tâm là được.
Thẩm Lãnh dắt Bác Đạp Ô ra khỏi ngự viên, đi trên đường cái, trong lòng Thẩm Lãnh có chút không bình tĩnh.
Bệ hạ nói khanh mặc kệ phiếu hào Thiên Cơ chẳng lẽ không phải là vô trách nhiệm?
Thẩm Lãnh dao động rất lớn vì câu nói này. Phiếu hào phát triển đến quy mô như hiện giờ, thậm chí đã trở thành con quái vật lớn trong ngành thương nghiệp Đại Ninh, hắn cho rằng chỉ cần mình không hỏi đến, phiếu hào sẽ không có quan hệ với hắn, chẳng lẽ như vậy không phải lừa mình dối người, không phải bịt tai trộm chuông?
“Ta thật dối trá.”
Thẩm Lãnh lẩm bẩm.
Phủ đại tướng quân thủy sư.
Sau khi vào trong Thẩm Lãnh nhốt đại hắc mã ở trong chuồng ngựa, dặn thân binh dùng cỏ khô tốt nhất, hắn không trở về chính viện ngay mà chậm rãi ngồi xuống bậc thềm nhìn con đại hắc mã kia ăn cỏ, thế nhưng trong đầu hắn toàn là chuyện của phiếu hào.
Dựa theo luật pháp Đại Ninh, có liên quan đến vụ án từ một trăm lượng bạc, cho dù là quan viên ngũ phẩm cũng phải lập tức điều tra, thẩm tra chính là trọng tội, vụ án này của hắn là bao nhiêu? Một trăm vạn lượng, còn có mười vạn cân lương thực nữa.
Nếu không phải trước đó phiếu hào đã dốc hết sức lực cứu viện mấy trăm vạn lượng bạc cho nam cương bị lũ lụt, lúc này bệ hạ cũng sẽ nổi giận đùng đùng rồi. Bây giờ hắn mới chính thức hiểu được những việc Lâm Lạc Vũ làm có ý nghĩa lớn đến cơ nào.
Lâm Lạc Vũ nói phiếu hào Thiên Cơ là tư khí của Thẩm Lãnh, nàng lấy tư khí làm việc của quốc khí, nhưng chuyện này nói ra không phải là vi phạm quy định sao? Đó là chuyện sẽ gây ra đố kỵ, là chuyện phải bị tra, nói một cách khác, nếu phiếu hào chỉ lo việc phụ trách vận chuyển, hơn một phần tư số vật tư là phiếu hào vận chuyển đến, rất nhanh sẽ có người triều đình của theo dõi, điều tra phiếu hào.
Nhưng Lâm Lạc Vũ không chỉ để cho phiếu hào vận chuyển vật tư, còn quyên gó cho triều đình mấy trăm vạn lượng bạc trắng. Nếu không có mấy trăm vạn lượng bạc này, bao nhiêu người sẽ bám lấy phiếu hào Thiên Cơ không buông?
Muốn lấy tư khí làm việc của quốc khí, nói dễ hơn làm.
Lâm Lạc Vũ dùng mấy trăm vạn lượng bạc này để trải đường cho Thẩm Lãnh nên mới có sự tán thành của triều đình đối với phiếu hào, mới có chuyện các đại nhân kia mắt nhắm mắt mở, mới có chuyện bệ hạ cũng phải khen phiếu hào Thiên Cơ trước mặt cả triều văn võ.
Nhưng lần này một trăm vạn lượng bạc do Hộ bộ phát xuống bị mất, mười vạn cân lương thực bị mất, nếu thật sự không thể mau chóng điều tra ra cái gì thì phiếu hào sẽ rơi vào kiếp nạn lớn. Một khi phiếu hào thật sự xảy ra chuyện, có ít nhất hơn vạn người, thậm chí có thể là mấy vạn người làm việc cho phiếu hào Thiên Cơ trong khắp Đại Ninh cũng sẽ bị mất việc làm.
Đúng lúc này Trần Nhiễm xách một đống đồ vừa mới mua về chạy tới, nhìn thấy Thẩm Lãnh liền cười: “Ta vừa về thì nghe các huynh đệ nói ngươi từ trong cung về. Sao không về phòng mà ngồi ở đây làm gì vậy?”
Sau đó gã liền chú ý tới con Bác Đạp Ô hùng tráng kia.
“Ôi đệch!”
Trần Nhiễm kinh ngạc hét lên một tiếng.
Gã hét toáng lên, sau đó vỗ người đại hắc mã đang đứng đái, làm nó giật mình, suýt nữa đái vào một chân của mình, không phải, là hai chân.
Trần Nhiễm ướm chừng một chút: “Nửa chân đã dài thế này, ngươi nhìn thấy chưa, nửa chân đã dài thế này rồi!”
Thẩm Lãnh chỉ xuống bên cạnh mình: “Nhiễm Tử, ngồi xuống nói chuyện.”
Trần Nhiễm ngẩn ra, nhìn ra có chút khác thường từ vẻ mặt của Thẩm Lãnh, gã vội vàng ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: “Sao vậy?”
“Trần Tam Dương là ngươi sắp xếp vào phiếu hào?”
“Hả?!”
Trần Nhiễm ngây người ra, vẻ mặt hơi áy náy: “Thật ra cũng không phải ta, là ta cha. Mấy năm trước, lúc còn ở Trường An, ta và cha ta đã gặp Lâm Lạc Vũ, cha ta đã nhờ tỷ ấy giúp đỡ một chút. Trần Tam Dương vốn tự làm một chút buôn bán nhỏ, sau đó thua lỗ, trong nhà cũng sắp không chống đỡ nổi nữa. Ta và cha ta đã từng gom một chút bạc phái người gửi đến cho hắn, không động đến kim khố của thủy sư chúng ta, là quân lương của ta.”
“Hắn gặp chuyện rồi.”
Thẩm Lãnh vỗ vai Trần Nhiễm, nói sơ qua sự việc một lượt. Sau khi nghe xong, sắc mặt Trần Nhiễm liền trở nên trắng bệch, gần như ngay cả một chút huyết sắc cũng không thấy.
“Hắn...”
Bộp một tiếng, Trần Nhiễm ném đồ trong tay xuống đất: “Tên khốn kiếp này! Sao hắn có thể làm chuyện như vậy được!”
Thẩm Lãnh nói: “Đừng giận, chúng ta phải mau chóng tìm ra hắn, nếu không thì phiếu hào sẽ có chuyện lớn. Bây giờ bệ hạ vẫn chưa tỏ thái độ gì, Nội các cũng chưa có tỏ thái độ gì, đều là bởi vì trước đó Lâm tỷ tỷ đã dốc hết sức cứu trợ nạn dân, cho nên triều đình cũng không tiện trở mặt ngay lập tức, nhưng nếu như chậm trễ không điều tra được sự thật, triều đình không thể nào không có bất kỳ hành động gì.”
Trần Nhiễm đứng lên: “Lãnh Tử, ngươi nói đi, tra như thế nào?”
Gã cắn răng nói: “Để ta tìm được tên khốn kiếp này xem, ta sẽ xé xác hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận