Trường Ninh Đế Quân

Chương 1157: Nhất và Lục

Cái Hạo lại nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch của mình hẳn là không có sơ hở, giờ khắc này hẳn là tin tức bên ngõ Bát Bộ bên kia động thủ đã truyền đến tai hoàng đế Đại Ninh, nhưng việc ra khỏi thành đã đươc quyết định từ trước thì nhất định sẽ không sửa đổi. Nếu bởi vì một chuyện như thế này mà hoàng đế Đại Ninh ngay cả thành đô không dám ra, vậy chẳng phải là đang nói cho các thần dân của ông ta biết rằng ông ta đang sợ hãi ư?
Tiếng vạn tuế vang trời dậy đất càng ngày càng gần, khi Cái Hạo nhìn thấy các bách tính ở hai bên đường phía xa xa đã quỳ xuống, hắn ta lập tức xoay người, nhân lúc không ai chú ý tới liền vào thư viện Nhạn Tháp.
Hắn ta nhất định phải giết Ninh đế, chỉ có giết Ninh đế mới có thể trở thành người đứng trên người khác ở Hắc Vũ. Hắn ta khát khao quyền lợi, cũng khát khao trở thành quý tộc, khiến cho những người Hắc Vũ khinh thường hắn ta phải cúi đầu khom lưng trước mặt hắn ta, khiến cho những nữ nhân Hắc Vũ kiêu ngạo ở trước mặt hắn ta phải phủ phục tại hắn bên chân, chính là những nữ nhân Hắc Vũ dáng người cao gầy, làn da rất trắng đó!
Nghĩ đến những điều này trong lòng Cái Hạo liền bùng cháy một ngọn lửa, ngọn lửa này có thể khiến cả người hắn ta nóng rực.
Xa xa, ngự liễn chậm rãi đi đến.
Hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đứng ở trên ngự liễn luôn vẫy tay ra hiệu. Đó là thần dân của ông ta, những thần dân chân thành ủng hộ ông ta, mỗi một người đều coi ông ta là bầu trời của Đại Ninh, là tất cả của Đại Ninh, lúc quỳ lạy trên mặt đất còn thành kính hơn các bách tính của những tiểu quốc Tây Vực lễ bái cao tăng Thiền tông.
Những tiểu quốc đó sùng bái tôn giáo, mà bách tính Đại Ninh sùng bái hoàng đế, cho nên Đại Ninh càng mạnh hơn.
"Bệ hạ."
Thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam ở bên cạnh hoàng đế nói nhỏ giọng: "Bên ngõ Bát Bộ quả nhiên đã xảy ra chuyện."
Hoàng đế vẫn đang mỉm cười với các thần dân của ông ta, vừa cười vừa hỏi một câu: "Như thế nào?"
"Tất cả người xuất hiện đều đã bị giết, cấm quân tiêu diệt bọn họ, nhưng nghi ngờ có cá lọt lưới, đô đình úy phủ Đình Úy Phương Bạch Kính đang dẫn người đi tìm kiếm, nhìn từ số người thì cũng không toàn bộ mật điệp xuất hiện. Phương Bạch Kính phái người đến nói, có lẽ có một số đông người mai phục trên đường bệ hạ ra khỏi thành."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Vậy khanh nghĩ sao?"
Vệ Lam cúi đầu nói: "Cách xử trí hợp lý nhất là nên đổi đường đi."
Hoàng đế cười: "Vậy thì sao?"
Vệ Lam nói: "Cho nên vẫn phải là đi theo tuyến đường ban đầu."
Hoàng đế nói: "Trẫm vẫn sẽ đứng ở đây cho đến khi ra khỏi thành. Các bách tính của trẫm muốn nhìn thấy trẫm, trẫm nhất định phải để bọn họ nhìn thấy. Nếu lúc này trẫm lựa chọn đi đường vòng, các bách tính sẽ nói ngay cả Trường An cũng không an ninh, ngay cả trẫm cũng không kiên định, các bách tính làm sao kiên định được?"
Vệ Lam nói: "Cấm quân do đại tướng quân Đạm Đài phân công đi theo dọc hai bên con đường này, tốc độ tương đương ngự liễn, nhưng phía trước chính là thư viện Nhạn Tháp, cấm quân ở bên thư viện sẽ không thể không đi đường vòng, cho nên đại tướng quân Đạm Đại lo lắng nếu như có chuyện thì cũng sẽ là ở gần thư viện."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm từng nói trẫm sẽ luôn đứng ở đây cho đến khi ra khỏi thành."
Bên ngoài thư viện Nhạn Tháp, một đám người trà trộn trong đám người, thoạt nhìn chỗ đứng của bọn họ rất hỗn loạn, nhưng trên thực tế mỗi một vị trí đều đã được diễn tập qua vài lần. Thậm chí bọn họ còn từng tìm hiểu về ngự liễn, biết tập kích hoàng đế Đại Ninh từ góc độ nào thì dễ thành công.
Trong đám người, một nam nhân trung niên đeo dây buộc tóc màu đỏ trên đỉnh đầu nhìn chung quanh, hắn ta đang tìm xem có phải đồng bọn của mình đều đã đến vị trí dự định hay không. Bọn họ là nhóm người đầu tiên động thủ, chỉ cần ngự liễn của Ninh đế đi đến là bọn họ sẽ nghĩ hết biện pháp buộc Ninh đế xuống dưới sau đó đi vào thư viện Nhạn Tháp. Chỉ cần Ninh đế đi vào, sát chiêu phía sau đó sẽ liên miên bất tận.
Đang tìm kiếm chung quanh, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy sau lưng nhói đau. Hắn ta vừa muốn quay đầu lại thì nghe thấy có người nói nhỏ bên tai hắn ta: "Đừng quay đầu lại, cũng đừng nhúc nhích, nếu không vết thương sẽ lớn hơn nữa."
Người này ngây người ra, sau đó mới chợt hiểu được chuyện là thế nào, nhưng không đợi hắn ta xoay người thì một thanh đoản đao đã đâm vào lưng hắn ta, đao cắm vào sau đó không ngừng xoay chuyển, sau đó rút ra rồi lại đâm vào.
Người ở phía sau hắn ta dùng tay kia bịt miệng của hắn ta, bàn tay dùng sức quá mạnh cho nên mặt cũng bị ghìm đến nỗi hơi biến dạng.
Một lát sau người bị đâm mấy đao đã không có hơi thở, sau đó bị kéo đi khỏi đám người. Giờ khắc này tất cả mọi người ở phía trước đều quỳ xuống hướng về phía ngự liễn vái lạy. Hoàng đế bệ hạ đã đến gần, đám người giống như làn sóng, đến mức tất cả bách tính ở hai bên đều quỳ rạp trên mặt đất.
Cũng đúng thời khắc này, hoàng đế nhìn thấy một số người không quỳ xuống, những người không quỳ xuống này gần như đều đang làm cùng một việc... kéo lê thi thể về phía sau. Tất cả những người đeo dây buộc tóc màu đỏ trà trộn trong trong đám người đều bị đâm chết ở ngay trong đám người, tuy nhiên lại không có một bách tính nào phát hiện. Thi thể rất nhanh chóng đều bị kéo ra ngoài, ở phía sau đám người, người tay chân nhanh nhẹn bỏ thi thể cất vào trong bao bố, sau đó khiêng đi.
Nụ cười trên khóe miệng hoàng đế càng thoải mái hơn.
Có những người sẽ hay nghĩ có thể làm gì được hoàng đế ở trong thành Trường An.
Đó không phải là ngây thơ, đó là ngu xuẩn.
Tiệm tơ lụa.
Dương Hữu Vi đứng ở phía sau cửa sổ lầu hai chỉ ló nửa khuôn mặt ra, giơ thiên lý nhãn nhìn sang phía ngự liễn, sau đó đồng tử của y liền co lại. Y nhìn thấy mật điệp của Hắc Vũ bị kéo ra ngoài từng người một. Đội thứ nhất có mấy chục người gần như là bị đâm chết trong cùng một thời gian, cũng là bị lôi đi bỏ vào trong bao cùng một thời gian.
Dương Hữu Vi sắc mặt đại biến, y biết nhất định phải đi rồi. Kế hoạch của Cái Hạo đã bị nhận ra, đội thứ nhất bị diệt toàn quân, cho nên cũng sẽ không có đội thứ hai, đội thứ ba gì cả, kế hoạch giết Ninh đế còn chưa bắt đầu đã bị đến hồi kết.
Khoảnh khắc buông thiên lý nhãn xuống, tay y cũng không ngừng run rẩy. Trước khi động thủ còn có vài phần tin tưởng, dù sao kế hoạch đó có vẻ như quả thật không có gì sơ hở, cũng đã nghĩ đến rất nhiều biến cố có thể xuất hiện, cho nên mới thiết lập liên hoàn sát chiêu, Cái Hạo gọi là thập diện mai phục, nhưng nhất diện cũng chưa dùng đến đã bị người ta đạp đổ rồi, đâu còn thập diện gì.
Dương Hữu Vi dù gì cũng ẩn nấp ở Đại Ninh Trường An này nhiều năm như vậy, tâm trí tất nhiên không cần phải nói, cho nên y rất nhanh chóng tỉnh táo lại. Y biết ngay cả Cái Hạo cũng có thể không giữ được, hiện tại chỉ có giữ được mình mới được.
Vì thế y đi nhanh khỏi lầu hai, chuẩn bị thu dọn một chút đồ rồi đi. Lúc này chắc hẳn là các cổng thành khác của Trường An đều không có người, nhân lúc vẫn chưa bị phát hiện ra thì lập tức rời đi. Nếu sau này không có phong thanh gì thì còn có thể trở lại, nếu thật sự bại lộ thì cùng lắm là chạy thẳng đến Tang quốc. Hiện giờ chung quanh Đại Ninh đã không có nơi nào có thể đi, Bột Hải bị diệt, Cầu Lập, Điệu quốc, Nhật Lang, phía tây thì càng không cần nói. Nếu như nói các nước như Bột Hải còn bị diệt từng nước một, những nước phía tây kia là bị diệt một loạt.
Nơi duy nhất còn có thể đi cũng chỉ là Tang quốc. Bên đó rất thù hằn Ninh, nếu đi thì với sự hiểu của y về Đại Ninh nói không chừng còn có thể thân quen với quan lại quyền quý của Tang quốc.
Trong khoảng thời gian rất ngắn này mà y suy nghĩ rất nhiều.
Chạy thẳng về phòng của mình, mở một cái túi da ra bỏ bừa vào trong hai bộ y phục, sau đó bỏ hết tất cả ngân phiếu vào. Trong tiệm còn có không ít hiện ngân, y suy nghĩ rồi không lấy thêm thứ gì khác, đi xuống lầu mang theo số hiện ngân kia là được, chỉ cần trong tay có bạc thì những thứ khác đều không quan trọng. Y chạy rầm rầm rầm xuống cầu thang, sau đó liền cứng đờ người ở giữa cầu thang, đột nhiên dừng lại.
Trong đại đường lầu một có một nam nhân mặc trường sam màu xanh đang ngồi ở đó nhìn y, ở trên bàn có một thanh đao rất dài rất dài, đó chắc hẳn là đao, dùng vải xanh bọc lại, nhìn chiều dài có thể gần bằng chiều cao của một người. Nam nhân áo xanh nhìn thấy y đi xuống liền cười cười, để lộ ra hàm răng nhìn rất đẹp.
"Ngươi là ai?"
Dương Hữu Vi khàn giọng hỏi một câu.
"Ta?" Nam nhân áo xanh suy nghĩ, sau đó trả lời rất nghiêm túc: "Có lẽ là một người cướp tiền... Lúc này bệ hạ sắp đi qua ở bên ngoài, cho nên nhân lúc này ta đánh cướp tiệm của ngươi, cướp đi tất cả bạc và ngân phiếu của ngươi, bởi vì sợ ngươi báo quan cho nên cũng giết ngươi luôn. Nói như vậy có phải là rất hợp lý không? Dù sao bây giờ ta cũng là một khách giang hồ, khách giang hồ làm việc luôn sẽ có chút không tuân thủ quy định. Chắc hẳn là phủ Trường An sẽ nhanh chóng kết án, bởi vì vụ án này thật sự quá phù hợp với đặc trưng cướp bóc nhân lúc loạn."
Sau khi nói xong thanh y khách đứng lên, lấy từ trong cổ tay áo ra một sợi dây thừng đặt lên bàn, còn có một lọ thuốc nhỏ.
"Ngươi có thể tự chọn."
Thanh y khách cười nói: "Ta mang đến ba sự lựa chọn. Thứ nhất là đao, ngươi sẽ chết rất nhanh, dù sao đầu bay đi thì ý thức cũng sẽ nhanh chóng không còn, đau một chút mà thôi. Thứ hai là dây thừng, siết chết hẳn là khá đau đớn, ta không đề nghị ngươi tiếp nhận, hơn nữa ta sẽ rất mệt. Nếu như là ngươi bớt việc ta cũng bớt việc, đừng ngại thử lựa chọn thứ ba, thuốc độc."
Dương Hữu Vi xoay người chạy về trên lầu, vừa mới chạy mấy bước đã lại lùi về từng bước một. Lại có một thanh y khách từ trên lầu xuống, người này không có đao dài như vậy nhưng có một cây thương. Trường thương của hắn ta là lắp ghép lại được, tổng cộng có ba đoạn, vừa đi vừa ghép lại. Lúc đi xuống dưới, hắn ta nhìn nhìn Dương Hữu Vi, cười nói: "Ngươi nên nghe lời hắn, ta cũng đề nghị ngươi chọn cái thứ ba, dù sao hắn rất lười, ta cũng rất lười."
Dương Hữu Vi trèo ra ngoài từ một bên cầu thang, cây trường thương vừa mới ghép lại xong liền bay đi đâm xuyên qua người y. Bịch một tiếng, mũi thương đâm xuống sàn nhà, mà người thì thuận theo cán thương chậm rãi nằm sấp trên mặt đất, sàn nhà nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.
Tiểu Thanh Y Lục nhìn cảnh này, nhíu mày: "Không tinh tế một chút."
"Ngươi là Lục."
Thanh y khách dùng thương xuống dưới lầu rút trường thương ra, lau sạch vết máu trên thương: "Lúc nói chuyện với Nhất ta đây có thể tôn kính một chút không? Với lại lúc ngươi giết người một đao đâm vỡ yết hầu máu phun khắp nơi thì là tinh tế?"
Tiểu Thanh Y Lục trợn mắt lườm hắn ta: "Sáu người chúng ta đánh nhau gần như không phân cao thấp. Ngày đó chỉ có ngươi lén mang theo một cái bánh màn thầu, lúc đánh được một nửa còn ăn vài miếng, kết quả là chúng ta đều gục xuống vì mệt nhưng ngươi lại còn chống đỡ được, có xấu hổ không?"
Tiểu Thanh Y Nhất bĩu môi một cái: "Vậy chẳng lẽ không phải là ta mạnh hơn? Tại sao các ngươi không biết mang theo một cái bánh màn thầu. Lúc sắp xếp trình tự là chạy hai mươi dặm trước, sau đó là gánh nước lên sườn núi, sau đó là đánh nhau, bởi vì ta có cái bánh màn thầu cho nên ta kiên trì được tới cuối cùng, điều này đủ để chứng tỏ vấn đề."
Tiểu Thanh Y Lục đứng dậy: "Không nói nhiều với ngươi."
Hắn ta đi đến chỗ quầy sau đó lấy hết hiện ngân ra, sau khi bỏ vào bao thì vác trên vai: "Ta giàu hơn ngươi."
Sau đó liền nhìn thấy Tiểu Thanh Y Nhất lấy hết ngân phiếu trong túi của Dương Hữu Vi ra, đếm sơ qua, sau đó nhìn về phía Tiểu Thanh Y Lục: "Ngươi nói gì?"
Tiểu Thanh Y Lục thở dài, giơ bạc của mình lên: "Có thể đổi không?"
Tiểu Thanh Y Nhất bước chân đi về hướng cửa sau: "Ngươi tự vác đi, ta muốn đi thư viện xem náo nhiệt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận