Trường Ninh Đế Quân

Chương 1389: Túi hỏa dược lớn hơn nữa là con người

Nếu lần này bọn họ trở về không phải đi thuyền lớn của Đông Hải Thủy Sư mà là một chiếc thuyền dân bình thường, có thể biết được hậu quả lúc này là gì, mà người động thủ rõ ràng biết Mạnh Trường An bọn họ đi trên một chiếc chiến hạm thủy sư nhưng vẫn động thủ, có thể thấy được sự hung hãn của người này.
Mà đâu chỉ là hung hãn, còn có lực chấp hành khiến người ta chấn động.
Trà gia chậm rãi đi đến bên cạnh Mạnh Trường An, khẽ nhíu mày nhìn chiếc thuyền từ từ chìm xuống.
“Hiện tại chắc hẳn là Lãnh Tử đang đối mặt với chuyện rất nguy hiểm.” Nàng nói.
Nếu không phải như thế, sẽ không có người muốn đến giết bọn họ.
Mạnh Trường An gật đầu: “Ta biết.”
Cao Tiểu Dạng đi tới, nói: “Muội đã bắn tín hiệu, nếu gần đây có người của phiếu hào thì sẽ đến rất nhanh, khoảng thời gian này chúng ta cứ luôn ở trên thuyền, xem ra tin tức đã quá bế tắc rồi.”
“Tạm thời dừng thuyền, phái người thông báo với quan phủ địa phương gần đây!”
Mạnh Trường An nhìn về phía tướng quân thủy sư ngũ phẩm Lâm Kế Hải: “Bảo bọn họ phái thuyền đến đây.”
“Vâng!”
Lâm Kế Hải lên tiếng, xoay đi căn dặn người.
Thuyền lớn thả neo trên sông Nam Bình, tất cả chiến binh thủy sư đều rơi trạng thái chuẩn bị chiến đấu, tất cả nỗ xa trên chiến thuyền đều đã lắp mũi tên sẵn, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra, toàn bộ cung tiễn thủ trên thuyền lên đều đã lên sàn thuyền sẵn sàng đón quân địch.
Khoảng nửa canh giờ sau, một con thuyền nhỏ từ xa đến, người trên thuyền vẫy một lá cờ của thương đội phiếu hào Thiên Cơ, khoái thuyền Con Rết của thủy sư đi qua kiểm tra trước rồi mới cho người qua.
Người lên thuyền là một nam nhân trung niên nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, đi nhanh lên, cúi người nói: “Ta là Tôn Mậu Hiền chưởng quầy phân hiệu huyện Chu Định của phiếu hào Thiên Cơ, xin hỏi là vị nào đã phát tín hiệu.”
Cao Tiểu Dạng đưa thẻ bài trên người qua, Tôn Mậu Hiền nhận lấy xem, lại vội vàng cúi người: “Đại chưởng quầy.”
Cao Tiểu Dạng ừm một tiếng, hỏi thăm một chút tình hình gần đây như thế nào. Sau khi Tôn Mậu Hiền biết được thuyền lớn bị tập kích cũng giật mình, vội vàng nói lại chi tiết chuyện gần đây.
“Phiếu hào đã bị hãm hại.”
Cao Tiểu Dạng nhìn về phía Trà gia: “Sao lại có những người đột nhiên to gan vậy?”
Đang nói thì lại có mấy con thuyền tới gần, nhìn cờ hiệu là thuyền quan. Sau khi người của quan phủ địa phương nhận được tin tức đã lập tức phái người đến. Nghe nói là đông cương Đao Binh đại tướng quân bị tập kích, trên thuyền còn có gia quyến của gã, lại còn có một vị công chúa điện hạ, huyện lệnh, huyện thừa sợ tới mức da đầu đều nổ tung, chạy đến với tốc độ nhanh nhất.
“Sắp xếp thuyền của các ngươi canh phòng ở trước và sau thuyền lớn, trên đường bộ thông báo quan phủ ven đường nghiêm tra, thông báo cho các bến thuyền quan bổ nghiêm tra.”
Mạnh Trường An nói: “Thuyền của các ngươi bảo vệ chiếc thuyền lớn này từ đây cho đến quận An Dương. Sau khi đến quận An Dương ta sẽ xin điều đội thuyền của thủy sư quận An Dương đến hộ tống, bây giờ thì làm phiền các ngươi rồi.”
Mạnh Trường An căn dặn một câu, sau đó nhìn về phía Thẩm Trà Nhan: “Ngươi đưa người trong nhà đến Trường An, giờ ta xuống thuyền đi tìm Lãnh Tử, chưa đến Trường An thì đừng xuống thuyền.”
“Vậy thì ngươi cẩn thận một chút, đến Trường An ta sẽ vào cung gặp bệ hạ nói rõ tình hình của ngươi, sau đó mau chóng trở lại hội hợp cùng các ngươi.”
Trà gia nói: “Gặp Lãnh Tử nói với hắn một tiếng, không cần lo lắng cho chúng ta.”
Trà gia quyết đoán như vậy khiến cho Mạnh Trường An có chút vui mừng. Nàng không tranh không giành, rõ ràng muốn gặp Thẩm Lãnh như vậy nhưng lại không nói một từ nào, nàng biết mình đi không bằng Mạnh Trường An đi.
“Ta biết rồi.”
Mạnh Trường An quay đầu lại liếc nhìn: “Đội thân binh, xuống thuyền với ta.”
Hơn trăm thân binh lên tiếng đáp lại, lập tức sắp xếp lại trang bị của mọi người rồi cùng Mạnh Trường An xuống thuyền.
Huyện Tây Viên, bến thuyền.
Thẩm Lãnh ngồi trên cầu tàu duỗi hai cánh tay, tìm đồ lau máu trên tay. Tên râu quai nón bị trúng tên kia vẫn chưa chết, hắn đã cố gắng cứu chữa, đắp thuốc và băng bó vết thương, có thể cứu được hay không thì phải nghe mệnh trời thôi.
“Bây giờ phải làm sao?”
Nhị Bản đạo nhân nói: “Ngựa của chúng ta cũng bị giết rồi.”
Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn nhìn, bên trà quán, chiến mã của bọn họ buộc vào cọc gỗ cũng đã bị những người đó dùng cung tiễn bắn chết khi rút đi, máu chảy đầy đất.
“Cứ đợi đi.”
Thẩm Lãnh cũng dời mắt khỏi đám chiến mã: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Nhiễm Tử sẽ đến nhanh thôi. Sau khi Vệ Lam và Hách Liên Đông Noãn tiếp nhận bên kia, hẳn là Nhiễm Tử sẽ mau chóng đến đây.”
Nhị Bản đạo nhân hơi lo lắng: “Nhiễm Tử bọn họ sẽ không gặp nguy hiểm gì giữa đường chứ, những người này có vẻ như không có chuyện gì là không làm được cả.”
“Không biết.”
Thẩm Lãnh nói: “Quy mô đội ngũ của bọn họ sẽ không vượt quá trăm người, nếu quá thì sẽ dễ bị lộ. Nếu quy mô trăm người giao thủ với thân binh của ta thì không thắng được, bọn họ cũng không có tự tin đột kích một đội ngũ trăm người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, hẳn là bọn họ là biết sức minh.”
Nhị Bản đạo nhân nhìn bãi cỏ lau đã dần tắt lửa ở bên kia: “Nhưng hình như bọn họ cũng là binh.”
Thẩm Lãnh gật đầu: “Đúng, cho dù không phải binh thì cũng là người được huấn luyện dựa theo tiêu chuẩn huấn luyện chiến binh Đại Ninh.”
Lúc đối phương rút đi còn có thể ung dung bố trí một túi hỏa dược ở trong bãi cỏ lau, hơn nữa còn dùng thủ pháp cực tinh xảo, Thẩm Lãnh phỏng đoán dùng một dây dẫn nhỏ nối với gói hỏa dược. Túi hỏa dược của Đại Ninh Võ Công Phường chế tạo là phải đốt dây dẫn để giảm bớt khả năng tự nổ, cũng để giản tiện một chút, hiển nhiên là đối phương đã cải biến, đổi dây dẫn thành thứ gần giống như dao đánh lửa, lúc hắn đi lên, chân giẫm đứt sợi dây nhỏ này, dây bạc ở túi hỏa dược bị dao đánh lửa đốt lên.
Nếu không phải cực kỳ quen thuộc với hỏa khí thì bọn họ không thể nào bố trí xong trong thời gian ngắn như vậy.
“Sau khi trở về phái người đến Kinh Kỳ đạo, hỏi xem Đạm Đài Thảo Dã đã điều tra ra cái gì chưa.”
Thẩm Lãnh thở ra một hơi: “Bọn họ khua chiêng gióng trống như vậy, chẳng lẽ thật sự không sợ chút nào?”
Nhị Bản đạo nhân gật đầu: “Giờ ta cũng bắt đầu cảm thấy bọn họ làm việc không hề kiêng dè, muốn làm cái gì thì làm cái đó, một chút tránh né cũng không có.”
Cùng lúc đó, Kinh Kỳ đạo.
Giáo trường đại doanh Giáp Tử Doanh, Đạm Đài Thảo Dã sắc mặt tái mét, gã đứng trên đài cao phẫn nộ nhìn những người đang quỳ ở bên dưới. Có chừng hơn ba trăm người bị trói quỳ ở đó, ai nấy cũng không dám ngẩng đầu lên.
“Từ mấy năm trước Võ Công Phường chế tạo lượng lớn túi hỏa dược đã bắt đầu không ngừng sẽ đưa đến Giáp Tử Doanh theo định kỳ.”
Lúc Đạm Đài Thảo Dã nói, giọng đã khàn khàn, cơn phẫn nộ của gã đã đến ranh giới bùng nổ.
“Bốn năm, sổ sách của bốn năm có thể truy tra được trong võ khố Giáp Tử Doanh lại chênh lệch nhiều như vậy.”
Gã nhảy từ trên đài cao xuống, một cước đạp ngã người đang quỳ gối ở phía trước nhất: “Ngươi là chủ bộ của võ khố, tất cả sổ sách của võ khố đều là ngươi bảo quản, giờ ngươi lại nói với ta là hoàn toàn không biết chuyện?”
Chủ bộ Đặng Diệu sắc mặt trắng bệch, ngóc dậy rồi quỳ lại ngay ngắn: “Ti chức quả thật là đã sơ sót, mỗi tháng kiểm tra theo thông lệ chỉ là đối chiếu sổ sách, không có đích thân nghiêm túc kiểm kê tồn kho, thế nên xuất hiện lỗ hổng lớn như vậy, ti chức lơ là lười biếng, ti chức nhận tội.”
“Ngươi nhận tội nghe thật nhẹ nhàng, nhận một tội lơ là lười biếng chi là xong hả?”
Đạm Đài Thảo Dã đã đỏ mắt: “Liên nỏ, chênh lệch với sổ sách ít nhất mấy ngàn cái, thùng vẫn để nguyên ở đó nhưng tất cả những thùng ở trong cùng đều trống không, tên nỏ cũng vậy, những thùng chất ở bên ngoài thì đầy đủ, bên trong có bao nhiêu thùng trống rỗng, hiện giờ cũng chưa kiểm kê ra!”
“Bì giáp cũng thiếu ít nhất mấy ngàn bộ, còn có hoành đao chế thức, còn có chủy thủ, còn có các loại binh khí giáp giới, số lượng đồ bị mất có thể trang bị cho bao nhiêu người, ngươi nói cho ta nghe!”
Đặng Diệu không ngừng dập đầu chạm đất: “Tướng quân, ti chức thật sự chỉ là sơ sót việc kiểm tra, mỗi lần kiểm kê tồn kho đều để cho người bên dưới đi làm, bọn họ bán trộm đồ trong võ khố, ti chức quả thật không có tham dự. Tướng quân có thể nghiêm tra, ti chức chưa bao giờ cầm một đồng tiền bất chính nào, quả thật chỉ là ti chức lười biếng thôi.”
“Ngươi nghĩ lười thì tội không đáng chết?”
Đạm Đài Thảo Dã thở ra một hơi thật dài: “Hiện tại kiểm tra đã bị mất hơn trăm túi hỏa dược, ngươi tự suy nghĩ, nếu cả một trăm túi hỏa dược này cùng phát nổ ở trong thành Trường An, cho dù là ở trong một huyện thành, sẽ có bao nhiêu người chết?”
Phó đô đình úy phủ Đình Úy Phương Bạch Kính cùng gã đến đây tra án kéo gã một cái: “Trước tiên bớt giận đã, đừng tức giận quá lại hại mình.”
Đạm Đài Thảo Dã liếc mắt nhìn Phương Bạch Kính một cái: “Bán trộm đồ trong võ khố liên tục nhiều năm như vậy nhưng lại không có ai báo cáo, có thể thấy bên hậu cần này đã thối nát đến mức độ nào. Hiện tại những người phục kích An Quốc Công ở trại heo huyện An Thành đã chết hết, cũng biến thành chết không có đối chứng, nếu muốn tra rõ ràng rốt cuộc dính dáng đến quan viên lớn cỡ nào, căn bản là không thể tra rõ ràng trong thời gian được.”
Phương Bạch Kính gật đầu: “Ta đã phái người thông báo tình hình vụ án cho phủ Đình Úy... Hiện tại có chuyện ta cũng nghĩ mãi mà không rõ.”
Gã kéo Đạm Đài Thảo Dã đi đến một bên, nói nhỏ: “Đối phương không tiếc để lộ túi hỏa dược, đây có phải là một nước cờ tệ hại không, hay là cố ý lâm làm vậy? Để lộ túi hỏa dược, tất nhiên chúng ta sẽ nghiêm tra võ khố Giáp Tử Doanh, cho nên tra được những con sâu mọt này cũng là chuyện tất nhiên, bọn họ không sợ gì cả sao?”
Đạm Đài Thảo Dã nói: “Bọn họ là cắt đường, hiện tại tội danh lớn nhất chúng ta có thể nghĩ đến là gì? Là bán trộm chứ không phải mưu nghịch, cho nên nhìn có vẻ như là để lộ vụ án của võ khố, nhưng trên thực tế lại là che đậy tội danh lớn hơn nữa.”
Phương Bạch Kính nói: “Ta sắp xếp người tiếp tục điều tra, xem có thể điều tra ra những thứ bị đánh cắp đã được bán ở chỗ nào hay không.”
“Không tra được đâu.”
Đạm Đài Thảo Dã đạp một cước vào cái cọc gỗ trên đài cao, cọc gỗ to bằng cẳng chân liền bị gã đạp gãy.
“Vụ án này càng ngày càng liên lụy đến nhiều người, diễn biến vụ án càng lúc càng lớn, đến cuối cùng ta cũng sợ lôi ra chuyện tư binh mưu nghịch. Bị mất mấy ngàn đến gần vạn bộ bì giáp, liên nỏ, hoành đao, những thứ này có thể khiến một vạn người có chiến lực của chiến binh Đại Ninh.”
“Một vạn người...”
Phương Bạch Kính nghĩ thôi mà da đầu cũng run lên, binh lực một vạn người nghe không đáng sợ đến như vậy, có điều Đại Ninh thịnh thế, đội ngũ một vạn người đột nhiên gây rối loạn sẽ dẫn đến ảnh hưởng lớn cỡ nào?
Đạm Đài Thảo Dã thở dài một hơi: “Sẽ chết người, sẽ chết rất nhiều người.”
Phương Bạch Kính nói: “Lửa giận của bệ hạ...”
Phương Bạch Kính vỗ vai Đạm Đài Thảo Dã: “Bình tĩnh lại một chút, áp giải tất cả những người này đến Trường An. Ta cũng đang điều tra người của phân nha phủ Đình Úy Giáp Tử Doanh, nhưng bọn họ không có quyền điều tra võ khố, bọn họ phụ trách quân kỷ, có người bị dính vào hay không thì hiện tại cũng không dễ nói.”
Đạm Đài Thảo Dã gật đầu, sau đó nhổ nước bọt: “Mẹ nó, nhức đầu muốn chết.”
Gã xoay người nhìn về phía những người đang quỳ: “Giải tất cả đi, thân binh doanh của ta phụ trách trông coi, không có quân lệnh mà tự ý tới gần những người này, có thể trực tiếp bắn chết!”
“Rõ!”
Thân binh doanh của gã lên tiếng đáp lại, áp giải những người đó đi xuống.
“Vụ án lớn như vậy.”
Phương Bạch Kính nói: “Bây giờ phải mau chóng điều tra ra một vạn người kia rốt cuộc ở đâu, đó chính là một túi hỏa dược khổng lồ không biết lúc nào sẽ nổ tung, ở đây hay là Kinh Kỳ đạo...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận