Trường Ninh Đế Quân

Chương 962: Tây cương nổi sóng

Tào An Thanh người này sẽ không chết ngay lập tức, bởi vì Thẩm Lãnh không cho y chết.
Người Khương dốc hết toàn lực muốn đưa Tào An Thanh đi, tất nhiên Tào An Thanh có gì đó đáng để bọn họ liều mạng. Y có ích với người Khương, có ích với người Tây Vực, mặt khác tất nhiên cũng có ích với Đại Ninh.
Thẩm Lãnh ngồi dưới đất nhìn ngón chân cái của mình, trong móng chân toàn là máu. Một cước lúc nãy quả thật không nhìn thấy có đá dưới cát, cũng may là một cước đó coi như cũng không phụ lòng chỗ máu này.
Tào An Thanh hoàn toàn không nhúc nhích được, đại khái y cũng không ngờ mình sẽ bị khống chế bởi một phương thức khuất nhục như vậy.
"Ngươi đừng đắc ý."
Tào An Thanh sắc mặt trắng bệch nhìn Thẩm Lãnh, tận lực dùng giọng điệu dữ tợn: "Thẩm Lãnh, ngươi cho là đuổi kịp ta thì có ích lợi? Mặc kệ ta ra ngoài được hay không, có thể ngươi cũng sẽ chết, rất nhiều người đều sẽ chết, chết chỉ là bắt đầu."
Thẩm Lãnh nhìn cái gậy trong tay mình, thò tay đâm vào miệng Tào An Thanh.
Xa xa, Nhị Bản đạo nhân đuổi theo lên, nhìn thấy bên Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường chắc hẳn là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lại nhìn sang Thẩm Lãnh ngồi ở chỗ xa. Gã do dự một chút, vẫn lựa chọn lao vào đám người, giúp người của Lưu Vân Hội đánh bại hai kẻ người Khương kia trước, sau đó lại chạy nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, liếc mắt đã thấy dáng vẻ có chút thê thảm của Tào An Thanh.
"Ta nói..."
Nhị Bản đạo nhân sợ tới mức nhảy lùi lại.
Gã chỉ vào mông Tào An Thanh, lại chỉ vào miệng Tào An Thanh: "Tuy rằng ta không biết đây là nghi thức gì, nhưng ta cảm thấy dáng vẻ hình như cũng rất sảng khoái."
Thẩm Lãnh nhổ phì một tiếng.
Nhị Bản đạo nhân lấy thuốc trị thương trên người ra, nhìn chân của Thẩm Lãnh: "Đây là tình huống gì?"
Thẩm Lãnh chỉ thanh đao trên mông Tào An Thanh, Nhị Bản đạo nhân kinh ngạc một chút: "Huynh dùng ngón chân cái nhét chuôi đao vào?"
Thẩm Lãnh: "Ngươi cút..."
Nhị Bản đạo nhân đưa thuốc trị thương cho Thẩm Lãnh: "Ta đã tìm hai ngôi đạo quán gần đây, không có hỏi thăm được tung tích của Tiểu Trương chân nhân, nhưng một trong hai đạo quán này đã bỏ không rồi, đạo nhân trong một đạo quán khác thì đang thu dọn hành lý, nói là có Đạo Kiếm Lệnh. Tất cả đệ tử Đạo môn sau khi nhận được Đạo Kiếm Lệnh tức khắc khởi hành đi tây cương. Người truyền Đạo Kiếm Lệnh không phải bản thân Tiểu Trương chân nhân, mà là đệ tử Đạo môn khác, một truyền mười, mười truyền một trăm, tốc độ truyền đi rất nhanh."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng nhưng lại không nói gì.
Tiểu Trương chân nhân đang dùng sức mạnh của chính mình, muốn bảo vệ Đại Ninh này.
Thẩm Lãnh đổ rượu thuốc vào vết thương trên ngón chân, sau đó đắp thuốc bột lên, tìm miếng vải băng bó lại. Nhị Bản đạo nhân nhìn ngón chân cái to tròn của Thẩm Lãnh cảm khái nói: "Bây giờ huynh còn nhét vào nữa chắc chắn không vào được."
Thẩm Lãnh giơ chân lên muốn đạp, Nhị Bản đạo nhân nhích sang bên cạnh: "Ta nói là giày, giày!"
Gã nhìn về phía Tào An Thanh rồi hỏi Thẩm Lãnh: "Tên này chính là kẻ đứng sau thao túng không phải."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Gần như là vậy."
Nhị Bản đạo nhân thò tay rút cái gậy gỗ chặn miệng Tào An Thanh ra. Tào An Thanh vừa muốn mắng thì Nhị Bản đạo nhân dùng cây gậy đó gõ lên thanh đao vài cái, mặt Tào An Thanh lập tức trở nên méo xệch.
"Ồ... A, ư ư á..."
Nhị Bản đạo nhân gõ vài cái sau đó nhét gậy vào miệng Tào An Thanh.
"Tạm không giết?"
"Vẫn không thể giết."
Thẩm Lãnh nói: "Người này có thể biết rất nhiều chuyện về đám ngoại khấu tây cương kia, sở dĩ y vội trốn ra ngoài thì tất nhiên sẽ có tiếp ứng, ta còn muốn moi hết đám người tiếp ứng cho y ở quan ngoại ra."
Nhị Bản đạo nhân ừ một tiếng: "Huynh phải dẫn theo ta."
Thẩm Lãnh: "Ta muốn bảo ngươi tiếp tục đi tìm Tiểu Trương chân nhân."
Nhị Bản đạo nhân im lặng một hồi lâu, gật đầu: "Cũng được, dù sao không tìm thấy nàng ta thì cũng hơi lo. Tuy nói là quốc sư chân nhân nhưng đâu có từng hành tẩu sông hồ thực sự. Bên tây bắc này dân phong dũng mãnh, hơn nữa nói không chừng đã có bao nhiêu giặc ngoại xâm lẻn vào từ trước rồi, ta vẫn nên tìm được nàng ta trước rồi nói sau."
Thẩm Lãnh vỗ vỗ vai Nhị Bản: "Nếu tìm được..."
Nhị Bản đạo nhân lắc đầu: "Nếu tìm được, ta cũng sẽ không về Trường An."
Thẩm Lãnh còn chưa có nói ra câu phía sau đã bị Nhị Bản chặn lại. Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chiến trường không phải như các ngươi tưởng tượng."
"Cho nên càng muốn xem thử bộ dạng thật sự của chiến trường."
Nhị Bản đạo nhân nhìn về phía xa: "Ta cũng là một nam nhân."
Tầm mắt của gã có chút mơ hồ.
"Sư phụ chết rồi, tuy rằng kẻ thù giết sư phụ cũng đã chết, nhưng từ trước đến nay người Ninh báo thù không phải như thế. Kẻ giết người giết người ở Đại Ninh, người Ninh báo thù, trước nay đều là đến chỗ của kẻ giết người để báo thù."
Thẩm Lãnh cười: "Xem ra ngươi đã hiểu một chút chiến binh làm việc gì. Đúng vậy... Chỉ là giết người ở trong nhà chúng ta vẫn chưa đủ, phải đến nhà bọn họ để giết người mới tính là báo thù."
Nhị Bản ừ một tiếng: "Phải nói đạo lý."
Người Ninh trước nay luôn nói đạo lý.
Người của Lưu Vân Hội Thiếu Niên Đường ở phía sau đã trói hai tên người Khương cuối cùng lại, có một tên đã chết vì thương thế quá nặng, một tên thoạt nhìn cũng không tốt gì hơn, phỏng chừng cũng không cầm cự được bao lâu. Vốn đã là hai người đánh hai mươi mấy người, miễn cưỡng có thể bức lui người của Lưu Vân Hội, nhưng khó tránh khỏi bị thương, sau khi Nhị Bản đạo nhân chạy về thì tình thế lập tức thay đổi, hai kẻ người Khương này bị đánh cho mình đầy thương tích.
Bọn họ đưa kẻ còn sống qua, Thẩm Lãnh liếc nhìn, biết tên này đã không mấy hơi thở nữa rồi.
"Hậu Khuyết là một, đúng không?" Thẩm Lãnh hỏi.
Tên người Khương kia đã bị đánh cho không mở mắt nổi nữa, mắt chỉ còn lại một khe hẹp, hẳn là y đang nhìn Thẩm Lãnh nhưng căn bản nhìn không ra là y đang nhìn ai. Sau khi nghe thấy Thẩm Lãnh nói vậy rõ ràng người Khương có cử động nhưng không lên tiếng, mặc dù mặt đã bị đánh sưng vù lên như cái đầu heo nhưng vẫn có thể nhìn ra nét hung hãn trên mặt.
"Còn ai nữa?" Thẩm Lãnh hỏi.
Người Khương nghiêng đầu đi, không đáp cũng không nhìn.
Thẩm Lãnh thò tay ra lấy con dao săn nhỏ ra, đâm một dao vào ngực tên người Khương kia.
"Thật ra ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, mặc kệ có ai, đánh một trận rồi về là được."
Thẩm Lãnh lau vết máu trên con dao săn nhỏ: "Mang Tào An Thanh theo, chúng ta đến thành Tây Giáp."
Nhị Bản đạo nhân đứng dậy: "Ta đi tìm thêm, nếu không có tin tức thì ta sẽ đi thành Tây Giáp hội hợp cùng các người."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, lấy một thanh chủy thủ khác trong ngực ra: "Đây là Trân phi nương nương tặng cho ta, tạm thời cho ngươi mượn, rất sắc bén, dùng rất tốt. Một thanh kiếm không đủ dùng thì thêm một thanh chủy thủ, hai kiếm dài ngắn, ngươi là Nhị Bản, đương nhiên cũng có thể nhị tiện."
Nhị Bản đạo nhân nhận lấy thanh chủy thủ: "Đừng tưởng là ta nghe không hiểu huynh đang mắng ta, cho nên ta sẽ không nói cảm ơn đâu."
Gã cất thanh chủy thủ đi, chắp tay: "Thành Tây Giáp gặp!"
Lâu Nhiên.
Lâu Nhiên vương đứng trên tường thành cao lớn nhìn đội ngũ đông nghịt ở ngoài thành, trên mặt ngập tràn sự kiêu ngạo và tự hào khó có thể che giấu được. Tuy rằng đại quân được gọi là trăm vạn binh tinh nhuệ ở ngoài thành kia, thoạt nhìn những người có binh giáp thật sự ngay cả một phần năm cũng không có, tuyệt đại bộ phận chỉ là bách tính phổ thông và nô lệ đang tuổi thanh niên, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến niềm kiêu ngạo và tự hào của ông ta.
Nói đại quân trăm vạn thì đại quân trăm vạn.
Lâu Nhiên vương nhìn về phía thủ hạ: "Bọn họ đều nói Ninh cường đại thiên hạ vô song, vậy các ngươi nói thử xem, cho dù là Ninh đế, có thể một lời triệu tập trăm vạn binh không? Các ngươi nhìn bên ngoài thành xem, đội ngũ đông nghịt này, Ninh đế có thể triệu tập nhanh như vậy không? Đại quân trăm vạn này chắc chắn đánh hạ được núi sông mênh mông cho Lâu Nhiên ta. Ninh mạnh, đã như nỏ mạnh hết đà. người Ninh có câu ngạn ngữ gọi nỏ mạnh hết đà, thế không thể bắn xuyên qua lựa, bọn họ vừa mới đánh với người Hắc Vũ xong, có gì đáng sợ đâu."
Thủ hạ lập tức nịnh nọt: "Bệ hạ, đừng nói người Ninh vừa mới bị người Hắc Vũ đánh nguyên khí đại thương, cho dù không có trận chiến ấy, đại quân trăm vạn của Lâu Nhiên ta cũng có thể san bằng Đại Ninh. Bệ hạ thân chinh, mang theo thiên uy thần phục đông phương, đây là vinh hạnh đặc biệt mà trời cao dành cho bệ hạ."
Lâu Nhiên vương cười lớn ha ha: "Ngươi nói đúng, đây là sứ mệnh trời cao giao cho trẫm."
Trăm người quần áo tả tơi ở bên ngoài thành kia, nhưng không có một người nào tự tin, kiêu ngạo như Lâu Nhiên vương. Trong số bọn họ có một phần lớn áo không đủ che thân, binh khí trong tay cũng căn bản không phải binh khí đứng đắn gì, thậm chí ngay cả đồ sắt cũng không phải. Nơi nghèo khổ như Lâu Nhiên này căn bản là không có quặng sắt, mà đồ sắt lại là thứ mà Đại Ninh nghiêm cấm bán ra cho người Tây Vực, đừng nói người Lâu Nhiên, cho dù là người thảo nguyên thì đồ sắt cũng được xem là đồ khá quý giá.
Trăm vạn tinh nhuệ Lâu Nhiên đó phần lớn là cầm trong tay gậy gỗ, hoặc là vót nhọn một đầu gậy gỗ coi như là trường thương, trong đó không quá một phần mười binh sĩ thật sự có binh giáp có khí giới, còn có một bộ phận binh lính ngay cả binh khí giáp trụ cũng không đầy đủ.
"Nói với bọn họ."
Lâu Nhiên vương lớn tiếng nói: "Trong vòng một tháng phải đến thành Tây Giáp Ninh quốc, Hậu Khuyết quốc sẽ mở biên giới cho chúng ta, sẽ còn cung cấp lương thảo tiếp tế cho đại quân, đến lúc đó chúng ta sẽ dùng lễ vật hậu hĩnh lấy từ Ninh quốc về báo đáp minh hữu của chúng ta."
Thủ hạ vội vàng chạy đi truyền lệnh, không bao lâu sau những người xua đuổi các bách tính phổ thông ở dưới thành bắt đầu càng thêm hung ác vung roi trong tay.
"Đều đi nhanh lên!"
Một tên ác ôn quất một roi vào mặt nô lệ ở phía trước, lập tức quất ra một vệt máu.
"Đi chậm như vậy, muốn chết hả?"
Roi của y không ngừng hạ xuống, nhưng người bị đánh trúng ngay cả kêu lên cũng không dám.
Từ xa nhìn xa lại, đại quân trăm vạn kia quả thật nhìn có vẻ đông đảo cuồn cuộn như mây, nhưng lại không thể đến chỗ gần nhìn, bởi đến gần mới nhìn rõ đó chẳng qua là trăm vạn nô lệ thôi.
Cùng lúc đó, Thổ Phiên.
Thổ Phiên vương bưng chén rượu lên mời Liêu Sát Lang: "Đại tướng quân sắp trở về Hắc Vũ, trẫm đại diện tất cả thần dân Thổ Phiên mời rượu ngươi. Lấy đồng minh chân thành nhất hữu hảo nhất của Thổ Phiên làm thực tiễn, hy vọng sau khi đại tướng quân trở về sẽ truyền đạt thành ý của trẫm cho quốc sư, cũng xin nói với quốc sư, Thổ Phiên tất sẽ dốc hết toàn lực để làm. Lần này bất kể như thế nào cũng phải làm cho người Ninh mất sự kiêu ngạo đã quen của bọn họ, làm cho người Ninh cảm nhận được nỗi đau đớn mà bọn họ đã quen cho người khác thể hội."
Liêu Sát Lang sắc mặt thay đổi, dường như câu nói này đã chạm đến đến tâm cảnh của y.
Nhưng Thổ Phiên vương không nhận ra, ông ta không nghĩ Liêu Sát Lang sẽ cảm thấy nhục nhã vì câu nói này.
"Được."
Liêu Sát Lang che giấu cơn tức giận trong lòng, đứng dậy cười nói: "Sau khi ta trở về tất nhiên sẽ bẩm báo với quốc sư, ngày đại quân Thổ Phiên xuất chinh, Hắc Vũ chắc chắn cũng dốc hết toàn lực xuôi nam phối hợp tác chiến."
Trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, thế tử Tả Hiền Vương An Tức quốc Khí Nhiếp Thích ngồi ở bên cạnh thoạt nhìn cũng rất vui vẻ, khóe miệng luôn mỉm cười.
Ninh?
Cho ngươi bất ninh (không yên ổn).
Khí Nhiếp Thích dường như đã nhìn thấy thiên hạ phạt Ninh bao la hùng tráng, cũng nhìn thấy người Ninh khóc lóc.
Một chọi một không ai đánh thắng được ngươi, vậy thì mười mấy người đánh một mình ngươi là được, mười mấy người không đánh lại, một trăm người thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận