Trường Ninh Đế Quân

Chương 586: Thời thế

Khoát Khả Địch Tẩm Sắc nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn quái vật. Nàng ta không ngu ngốc, nếu nàng ta ngốc thì tìm khắp cả Hắc Vũ cũng không được một người thông minh. Chính là bởi vì nàng ta không ngu ngốc cho nên nàng ta không tin lời Thẩm Lãnh nói.
Nếu người Ninh không có được một chút lợi lộc gì từ mình cả, người Ninh muốn cái gì? Từ thiện?
Từ lúc còn rất nhỏ phụ thân của nàng ta đã chỉ dạy, trên thế giới này mọi người đều là người làm ăn, tất cả mọi người như vậy.
Xét đến cùng, mỗi người mỗi ngày đều không tách khỏi kinh doanh, cho dù chính là thăm dò giữa những người thân cũng có thể quy về kinh doanh, một bên thỏa hiệp một bên vào, hoặc là song phương thỏa hiệp, song phương đều không thỏa hiệp thì chuyện làm ăn đó sẽ không làm được.
Người làm quan trong triều cũng là đang buôn bán, ngay cả hoàng đế cũng là đang buôn bán.
Nói dễ nghe một chút thì gọi là cân nhắc lợi hại, nói thô thiển một chút thì gọi là cò kè mặc cả.
Cho nên sao Tẩm Sắc có thể tin khi Thẩm Lãnh không hề đòi được lợi lộc gì như vậy?
Trong ánh mắt nàng ta nhìn Thẩm Lãnh tràn đầy vẻ không tín nhiệm, thậm chí còn có chút miệt thị.
Ngón tay của Thẩm Lãnh rời khỏi bản đồ, tầm nhìn của Tẩm Sắc lại rời khỏi mặt Thẩm Lãnh chuyển sang bản đồ. Tuy rằng nàng ta không tin Thẩm Lãnh nhưng lại rất khâm phục khả năng của Thẩm Lãnh, nếu Thẩm Lãnh vẽ ra một tấm bản đồ Đại Ninh chi tiết thì nàng ta đã không có chấn động lớn như vậy, ghi nhớ mà thôi, chẳng có gì lạ.
Nhưng hình sơ lược được vẽ ra là bản đồ Hắc Vũ, loại bản đồ này ở quân đội Ninh quốc có lẽ cũng vẫn thuộc về thứ cơ mật cực độ. Cấp bậc của Thẩm Lãnh không thấp nhưng tuyệt đối không đến mức mỗi ngày đều rảnh rỗi chỉ xem bản đồ. Hắn phải lãnh binh luyện binh, còn phải có rất nhiều việc, tối đa cũng chỉ là xem qua bản đồ vài lần nhưng lại có thể tùy tay vẽ ra được, nàng ta nghĩ liệu mình có được không, có lẽ được.
Trên thực tế, Thẩm Lãnh chỉ xem một lần, trước khi đến thăm Diệp Vân Tán.
"Điện hạ đang nghĩ, ta mưu toan cái gì? Hoặc là nói, Đại Ninh mưu toan cái gì?" Thẩm Lãnh ngồi ở đó trầm mặc một lát: "Điều tiếp theo ta muốn nói không phải là suy nghĩ của hoàng đế bệ hạ Đại Ninh, cũng không phải suy nghĩ của phía quan phương Đại Ninh. Điện hạ biết đấy, mục đích ta tới là hoàng đế bệ hạ của Đại Ninh hy vọng mời điện hạ qua, mà ta vừa mới tự ý sửa lại chủ trương."
"Ngươi nói." Tẩm Sắc nhìn vào mắt Thẩm Lãnh.
"Ta không lãnh binh ở bắc cương, nói ra thì những gì biết được về tình hình quốc nội Hắc Vũ đều là nghe đồn, cho nên có thể phán đoán sẽ có chỗ nào đó không đúng, nếu có gì không đúng vẫn mong điện hạ chỉ ra chỗ sai. Quốc nội Hắc Vũ không thái bình an ổn, đệ đệ Tang Bố Lữ của điện hạ có lẽ ngồi trên ngôi vị hoàng đế không lâu. Quốc sư và hãn hoàng bất hòa, bất kể là hãn hoàng giết quốc sư hay là quốc sư giết hãn hoàng, Hắc Vũ đại loạn, hãn hoàng chết, đương nhiên người của hoàng tộc sẽ không bỏ mặc không lo, tất nhiên quốc sư nhất mạch cũng sẽ không buông tay như vậy, giết hãn hoàng chỉ là dấy lên nội loạn, diệt hoàng tộc mới có thể khiến quốc sư trở thành tân hãn hoàng Hắc Vũ hoặc là đế vương của chính giáo nhất thống."
Thẩm Lãnh dừng lại một chút: "Nghĩ ngược lại, nếu như hãn hoàng giết quốc sư, chẳng lẽ Kiếm Môn nhất mạch kia sẽ ngoan ngoãn? Kiếm Môn không phải một tông môn tùy tiện trên giang hồ bên Đại Ninh. Ở Đại Ninh, triều đình tuyệt đối sẽ không bị một tông môn giang hồ ảnh hưởng, ở Hắc Vũ, Kiếm Môn không phải tông phái giang hồ, mà là tôn giáo, tôn giáo có thể phát động chiến tranh."
Tẩm Sắc mặc dù không nói nhưng lại không tự chủ được mà gật gật đầu.
Khóe miệng Thẩm Lãnh hơi giương lên.
Hắn tiếp tục nói: "Cho nên mặc kệ ai thua ai thắng, tương lai Hắc Vũ tất có nội loạn."
Tẩm Sắc nói: "Nếu không như ngươi đoán thì sao? Tang Bố Lữ và quốc sư đạt thành nhất trí."
"Sẽ vậy sao?" Thẩm Lãnh cười cười nói: "Nếu hãn hoàng thỏa hiệp với quốc sư, như vậy thì sức ảnh hưởng của Kiếm Môn ở Hắc Vũ lại càng khó có thể khống chế được. Tông chủ Kiếm Môn có thể khống chế hãn hoàng, hãn hoàng biến thành con rối, chẳng lẽ điện hạ trông mong quốc sư thỏa hiệp với hãn hoàng? Một khi lão ta thỏa hiệp rồi, thứ lão ta mất đi chính là khống chế tuyệt đối đối với Kiếm Môn, cho nên nếu có một bên thỏa hiệp thì tất nhiên là Tang Bố Lữ, sau khi Tang Bố Lữ thỏa hiệp, sẽ tiếp tục khai chiến với Đại Ninh theo suy nghĩ của quốc sư."
Thẩm Lãnh hơi hất cằm lên: "Người Hắc Vũ đều nhất định cảm thấy đánh Đại Ninh sẽ không quá khó khăn, ít nhất vẫn là kết quả hòa nhau, nhưng điện hạ khác, điện hạ tuệ nhãn. Tôn giáo ảnh hưởng đến hoàng quyền, quân đội sẽ hỗn loạn, sớm muộn gì cũng tất bại, khi đó Đại Ninh vận khí tốt có thể cướp đi một phần ba cương vực của Hắc Vũ quốc, nếu vận khí tốt hơn chút nữa, Hắc Vũ Nam Viện sẽ trở thành quốc thổ của Đại Ninh."
"Căn cơ lập quốc của Hắc Vũ quốc ở Nam Viện, nguồn biên quân, nguồn chiến mã, lương thảo, nơi chống đỡ cho Hắc Vũ là Nam Viện, một khi Nam Viện rơi vào tay Đại Ninh, cho dù người Hắc Vũ còn có Bắc Viện có thể chống đỡ một trận, bao lâu? Một trăm năm? Hai trăm năm? Huống chi, một khi nội loạn bắt đầu thì người diệt Hắc Vũ không phải là Đại Ninh, chỉ có thể là chính người Hắc Vũ các người."
Thẩm Lãnh nói một mạch nhiều như vậy nghỉ một chút, sau đó bưng chén trà lên uống ngụm.
Hắn nhíu mày: "Thật sự khó uống."
Hắn đặt chén trà xuống, vẫy tay: "Đưa bình nước của ta cho ta."
Đỗ Uy Danh vội vàng tiến lên đưa bình nước cho Thẩm Lãnh.
"Chẳng lẽ nước lạnh của Ninh quốc các ngươi uống còn ngon trà của Hắc Vũ ta?"
Tẩm Sắc bỗng nhiên cười cười: "Coi như những gì ngươi nói đều đúng, như vậy có quan hệ gì với ta?"
Trong ánh mắt Thẩm Lãnh lóe sáng.
Nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của Thẩm Lãnh, Tẩm Sắc đột nhiên sực hiểu, trong lòng chấn động.
Mình mắc bẫy rồi.
Tất cả những lời người trẻ tuổi này vừa mới nói đều là hắn suy đoán ra từ nguồn tin tức có hạn, hắn cũng không xác định, là hắn đang thăm dò mình, mà mình vừa rồi nghe quá tập trung quá chuyên chú, không tự giác được mà suy nghĩ đến tình trạng quốc nội Hắc Vũ hiện tại. Sau đó vừa rồi nàng ta lại nói một câu coi như những gì ngươi nói đều đúng, thứ Thẩm Lãnh chính là sự xác định của nàng ta!
Cho nên chỉ trong nháy mắt sắc mặt Tẩm Sắc đã hơi tái đi.
Thẩm Lãnh đứng dậy: "Cứ như vậy đi, ta phải cáo từ rồi."
Tẩm Sắc cũng đứng lên: "Muốn chạy?"
Thẩm Lãnh xoay người nhìn về phía Tẩm Sắc thản nhiên nói: "Trong trang viên này của điện hạ có khoảng chừng hai ngàn biên quân tinh nhuệ Hắc Vũ, bên cạnh ta có hơn hai trăm thân binh, số người của các người gấp mười lần ta, nếu biên quân thủ hạ của người đủ mạnh, một canh giờ sau mới bị người của ta giết sạch."
Tẩm Sắc hừ một tiếng: "Cuồng vọng!"
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ta thích hai chữ tự phụ hơn."
Tẩm Sắc liên tục hít sâu mấy hơi, biết mình đã thua về khí thế, nàng ta đành phải ngồi xuống trở lại: "Ngươi xác định phán đoán của ngươi từ ta, cho nên vốn dĩ cuộc tiến công của Ninh quốc đối với Hắc Vũ vẫn sẽ có chần chờ, nhưng sau khi ngươi trở về nói với hoàng đế Ninh quốc, lòng quyết tâm bắc chinh của Ninh đế càng kiên quyết hơn, bởi vì ông ta biết tất thắng. Nếu đã như vậy thì làm sao ta còn có thể để cho ngươi về?"
Thẩm Lãnh: "Người để cho ta về hay không, điện hạ nói là được ư?"
Tẩm Sắc: "Cho nên chi bằng nói về chuyện của ta, ta để ý đến bản thân ta hơn."
Trong đầu Thẩm Lãnh xuất hiện một suy nghĩ liều lĩnh.
"Điện hạ muốn làm hãn hoàng không?"
Tẩm Sắc lập tức trợn to mắt.
Thẩm Lãnh thật sự ngồi xuống trở lại.
"Chắc hẳn là điện hạ cũng sẽ không muốn nhìn thấy hoàng tộc Hắc Vũ bị giết, cũng sẽ không muốn nhìn thấy Hắc Vũ nội loạn, chia năm xẻ bảy, chư hầu nổi lên chém giết, đó là cục diện mà Đại Ninh ta muốn nhìn thấy chứ không phải người muốn nhìn thấy. Theo ta được biết, nếu Tang Bố Lữ chết, hoàng tộc duy nhất còn có tư cách và cũng có khả năng khống chế cục diện chỉ còn lại một mình điện hạ, thế hệ trước? Nếu thế hệ trước có thể khống chế cục diện thì chắc ngay cả Tang Bố Lữ cũng không ngồi lên đế vị được chứ? Thế hệ trẻ tuổi? Trông cậy được sao?"
Thẩm Lãnh lại càng ung dung hơn nữa: "Cho dù điện hạ không muốn làm hãn hoàng, có thể ở đây bồi dưỡng một tân hãn hoàng, ta đại diện cho Đại Ninh đảm bảo người ở thành Cách Để không cần lo lắng. Điện hạ biết rõ, ta cũng biết rõ, Hắc Vũ không diệt được Đại Ninh ta, Đại Ninh ta cũng không diệt được Hắc Vũ, cục diện tốt nhất chẳng qua là Hắc Vũ hy vọng Đại Ninh càng ngày càng yếu, Đại Ninh hy vọng Hắc Vũ càng ngày càng yếu, ai diệt ai, đó là chuyện thay đổi đại cục sau cả trăm năm nữa, không phải bây giờ."
Tẩm Sắc hít sâu một hơi: "Rốt cuộc ngươi muốn gì từ ta?"
Thẩm Lãnh đứng lên lần thứ hai: "Người cảm thấy Mạnh Trường An như thế nào?"
Tẩm Sắc chỗ đâu ngờ được Thẩm Lãnh lại có thể phun ra một câu như vậy, trong lúc nhất thời hoàn toàn ngẩn người.
"Hay là điện hạ tiên nghĩ thử xem nên ứng phó với Khám La Đạo như thế nào trước đi." Thẩm Lãnh cất bước đi ra ngoài: "Về thời gian hẳn là còn kịp, Khám La Đạo đi chậm hơn ta một chút, nhưng chậm nhất là ngày kia sẽ đến thành Cách Để. Bây giờ điện hạ phái người thông báo cho tướng quân Nguyệt Lan thành Cách Để vẫn chưa muộn, sau đó suy nghĩ thật kỹ xem bản thân điện hạ nên làm sao."
Thẩm Lãnh bước nhanh ra ngoài, Đỗ Uy Danh và Dương Thất Bảo theo sát phía sau.
Tẩm Sắc đứng dậy đi theo phía sau, đến ngoài dừng cửa chính điện bước nhìn bóng lưng Thẩm Lãnh lớn tiếng hỏi: "Tại sao ngươi hỏi ta cảm thấy Mạnh Trường An như thế nào?"
"Bởi vì ta cảm thấy người rất xinh đẹp."
Câu trả lời của Thẩm Lãnh khiến cho Tẩm Sắc nhất thời càng không phản bác lại được.
"Ngươi cảm thấy ta rất đẹp, tại sao lại nhắc tới Mạnh Trường An?"
"Bởi vì ta không cần người."
Thẩm Lãnh nói xong câu đó thì người đã rất xa rồi.
Tẩm Sắc lập tức nổi cơn giận, tức tối giậm chân thật mạnh.
Mạc Quật đứng ở bên cạnh nàng ta cũng rất tức giận, tay nắm chặt chuôi đao: "Điện hạ, chẳng lẽ thật sự không giữ người này lại? Nếu để Khám La Đạo biết hắn đã tới mà điện hạ lại thả hắn đi, sẽ càng không dễ giải thích, huống hồ hắn còn vô lễ với điện hạ như thế."
"Ngươi nghi ngờ hắn sao?" Tẩm Sắc trầm mặc một lát sau đó khẽ lắc đầu: "Hắn nói trong vòng một canh giờ có thể giết hết mọi người trong trang viên này."
"Thuộc hạ không tin!"
"Ta cũng không hoàn toàn tin, bởi vì không hoàn toàn cho nên cũng tương đương với tin." Tẩm Sắc xoay người lại: "Bây giờ ngươi lập tức phái người đi thành Cách Để thông báo với tướng quân Nguyệt Lan bảo hắn cẩn thận."
Mạc Quật có chút khó xử: "Nếu thật sự làm như vậy thì sẽ không có đường rút lui, nếu tướng quân Nguyệt Lan không đề phòng còn không sao, đề phòng thì ngược lại sẽ chọc giận Khám La Hắc Đình, đó là Khám La Hắc Đình đấy."
"Nếu không thì sao?" Tẩm Sắc dừng bước chân lại, quay lại liếc nhìn về hướng Thẩm Lãnh: "Hắn là người biết nắm bắt thời thế nhất mà ta đã gặp, chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu Nguyệt Lan không đề phòng, Khám La Đạo giết Nguyệt Lan, chúng ta không còn hậu viên, cho nên sẽ thua. Nếu là Nguyệt Lan sớm phòng bị, cuối cùng có thể là Nguyệt Lan khiến Khám La Hắc Đình và Khám La Đạo đều chết, như vậy thì thành Cách Để này sẽ thật sự thành đất lệ thuộc của đế quốc Hắc Vũ, không có chi viện của người Ninh, chúng ta không ngăn được quốc sư điều khiển đại quân, cho nên bất kể nhìn thế nào, Thẩm Lãnh đều thắng."
"Hắn nói hắn không cần gì cả, nhưng tương lai một khi sự tồn vong của ta giao cho người Ninh khống chế, ngươi nghĩ ta còn có lựa chọn sao?"
Tẩm Sắc trở lại chính điện, nhìn chén trà Thẩm Lãnh đã uống kia, cũng không biết tại sao lại không nhịn được đi qua bưng lên nhấp một ngụm. Trà đã nguội hơi đắng cho nên nàng ta nhíu mày: "Quả thật khó uống. Phái người đi mua một ít trà của người Ninh về cho ta nếm thử."
Mạc Quật thầm nghĩ sao hiện giờ điện hạ vẫn còn có tâm trạng sai người đi mua trà?
"Có lẽ sau này sẽ phải thích ứng với lá trà của Đại Ninh rồi." Tẩm Sắc thở dài một tiếng: "Thẩm Lãnh này, rất thú vị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận