Trường Ninh Đế Quân

Chương 1587: Khống chế nhân tâm

Khoảnh khắc Tiết Chân xuất hiện ở ngoài cửa, Tiết Hoa Y trông giống như già đi mấy chục tuổi, lập tức biến thành lão nhân thực sự, gió thổi bay hai bên tóc mai, hết sức tang thương.
"Đại nhân..."
Tiết Chân gọi một tiếng, sau đó liền òa khóc.
Nàng ta đi nhanh mấy bước, ôm lấy Tiết Hoa Y gào khóc, dáng vẻ đáng thương khiến mỗi người có mặt ở đây đều thấy đau lòng. Tiết Hoa Y nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta nhưng lại khó có thể trấn an thiếu nữ bị tổn thương lòng này.
Thanh mai trúc mã đã chết, chết ở ngay trước mắt nàng ta.
"Về là được, về là tốt rồi."
Tiết Hoa Y chỉ lặp đi lặp lại một câu nói này trong miệng, bản thân hắn ta không phát hiện, cũng không phát hiện được.
Cảnh Viễn xách hành lý của Tiết Chân vào nhà, nhìn hai người kia, lắc đầu thở dài: "Đại nhân, ngài và Chân Nhi nói chuyện trước một lát, ta đi chuẩn bị đồ ăn."
Thế nhưng Tiết Hoa Y lại gọi y lại: "Lão Cảnh, ngươi ở lại, ta nói vài lời với các ngươi."
Cảnh Viễn dừng chân lại, gật đầu nói: "Được, đại nhân có chuyện gì cứ việc căn dặn."
Tiết Hoa Y ngồi xuống sau đó thở hắt một hơi, bưng chén lên, hơi nóng ập lên mặt hắn ta khiến trong mắt hắn ta giống như đều phủ kín một lớp hơi nước.
"Ta cả đời theo đuổi việc mang lại hoà bình và sự ổn định cho đất nước, là giáo hóa vạn dân, là lập công bất thế... Đại Ninh thịnh nghiệp có một phần công sức của ta."
Hắn ta cúi đầu nhìn trà nóng trong chén, im lặng một lúc lâu rồi tiếp tục nói: "Ta vẫn luôn cho là mọi người đều không bằng ta. Bất kể là Mộc Chiêu Đồng trước đây, hay là Lại Thành hiện tại, hoặc là Hứa Cư Thiện trong tương lai, đều chẳng qua là tài năng tầm thường, mà ta mới là tài tướng quốc."
Hắn ta nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Ngươi đi theo ta đã nhiều năm, ngươi biết ta không tham ô, không thất chức, không phạm pháp, không lười biếng, không trốn tránh... Cho nên ta vẫn luôn cảm thấy mình không phải là người tham lam, bây giờ nghĩ lại, là lòng tham của ta hơi quá lớn."
Cảnh Viễn mấp máy môi, muốn nói bây giờ đại nhân ngài ngộ ra cũng không muộn, ít nhất còn có thể đi được, nhưng y lại không nói ra lời này.
"Hiện giờ hết thảy đều đã là hoa trong gương, trăng trong nước. Tất cả mọi thứ hiện có, thật ra quá khứ cũng thế, chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước thoạt nhìn khá đẹp, như có thể chạm tay đến."
Tiết Hoa Y nói: "Ta hơn ba mươi tuổi, chưa đến bốn mươi nhưng cũng đã biết thiên mệnh."
Hắn ta đứng dậy, đi đến phía sau bàn sách mở ngăn kéo ra, lấy một cái hộp gỗ nhỏ từ bên trong ra đặt lên bàn.
"Cả đời này ta không có tích lũy gì, trong này là một chút tiền tài còn lại sau khi ta đến nhậm chức, chỉ có mấy lượng bạc, nhưng trong đó có hai món đồ gia truyền của ta, nếu bán đi chắc được không ít bạc. Lão Cảnh, ngươi cầm lấy, cầm chút đồ này dẫn Chân Nhi rời khỏi Thạch Thành."
Cảnh Viễn sắc mặt đại biến, quỳ xuống bụp một tiếng: "Đại nhân, đại nhân không đi, chúng ta không đi đâu cả."
Tiết Chân cũng quỳ xuống theo: "Cảnh bá nói đúng, đại nhân không muốn đi, chúng ta sẽ không đi đâu cả, chỉ ở bên cạnh đại nhân."
"Ngốc!"
Tiết Hoa Y nói: "Bệ hạ đang đợi ta tự chết, ta lại không chịu chết, cho nên cứ tiêu hao như vậy, hoặc là tiêu hao đến khi bệ hạ cảm thấy ta đã không có uy hiếp, hoặc là tiêu hao đến khi bệ hạ không còn kiên nhẫn... Các ngươi ở lại, chẳng qua là thêm hai vong hồn thôi."
Hắn ta nhìn về phía Tiết Chân nói: "Ngươi đi theo lão Cảnh, đi thẳng xuống phía nam, vượt biển rời khỏi Trung Nguyên. Ta nghe nói Điệu quốc và Nhật Lang cũ đều rất thích hợp để sống, khí hậu tốt, lòng người cũng không độc địa. Đừng đi Cầu Lập, tuy rằng triều đình trị lý đã lâu nhưng bên đó lòng người không tốt."
"Đại nhân!"
Tiết Chân bỗng nhiên lớn tiếng hô một câu, sau đó dập đầu lia lịa, Tiết Hoa Y vội vàng đi qua đỡ nàng ta dậy: "Ngươi làm gì vậy?"
"Đại nhân, Hàn đại nhân của phủ Đình Úy đích thân tiễn ta ra khỏi Trường An. Trước khi chia tay ông ta đã nói với ta tám chữ, bảo ta chuyển lời cho đại nhân... Khanh bản giai nhân, nại hà vi tặc?"
Sau khi nghe được câu này Tiết Hoa Y lập tức thay đổi sắc mặt.
"Hóa ra, quả thật là ta vẫn luôn lừa mình dối người."
Hắn ta hơi suy sụp ngồi xuống, hai tay đều hơi run.
"Sinh thời gặp bệ hạ, ta mới hiểu được câu các lão bách tính thường nói... Muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Bệ hạ chỉ trơ mắt nhìn không quản thôi, ông ta muốn để chúng ta tự nhảy ra..."
Tiết Hoa Y thở dài một tiếng: "Trước đây bệ hạ vẫn luôn không động đến ta, còn trọng dụng ta, đại khái chỉ là... mến tài của ta."
Cảnh Viễn nói: "Đại nhân, ta vẫn muốn khuyên ngài một câu, bây giờ chúng ta đi còn kịp, chính như đại nhân nói, đi thẳng xuống hướng nam, chúng ta sẽ đi Điệu quốc hoặc là Nhật Lang, chúng ta sẽ làm một người bình thường..."
"Lão Cảnh, ngươi không cần phải nói nữa."
Tiết Hoa Y đứng dậy, tay vịn bàn nhưng người vẫn còn hơi run.
"Ta không thể tướng quốc, sống cũng không có ý nghĩa gì."
Hắn ta nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Các ngươi cứ nghe ta, có thể đi thì đi. Ta sẽ ở lại Thạch Thành này, nên làm việc gì thì vẫn làm việc đó, chờ bệ hạ hết kiên nhẫn thì sẽ giết ta."
Cảnh Viễn còn muốn nói gì đó nhưng Tiết Hoa Y chỉ khoát tay: "Không cần nhiều lời nữa, ta sẽ không đi, ta cũng sẽ không để các ngươi ở lại, căn nguyên tất cả những chuyện này đều ở ta, Chiêu Nhi đã bất hạnh gặp nạn, các ngươi không thể lại gặp chuyện nữa."
Cảnh Viễn nhìn về phía Tiết Chân, Tiết Chân mặt không có chút máu.
Trường An.
Tứ Mao Trai.
Hoàng đế liếc mắt nhìn thái tử Lý Trường Diệp có vẻ mặt nghiêm nghị, cười nói: "Trẫm biết con đang nghĩ gì. Con nghĩ, cũng phải có một cái cớ mới được, nếu không thì trẫm sẽ phải mang tiếng xấu. Con còn nghĩ, trẫm đây đều là đang bắc cầu xây đường cho con, vì vậy không nên để trẫm tự gánh hết tiếng xấu này, con cũng phải gánh vác."
Lý Trường Diệp cúi người nói: "Phụ hoàng... Nhi thần, quả thật là nhi thần nghĩ như thế."
"Có ngốc không?"
Hoàng đế cười nói: "Con có lòng tốt, suy nghĩ tốt, chỉ là còn hơi ấu trĩ, con tưởng là tiếng xấu mà trẫm phải chịu là vì con? Không phải đâu con của ta, trẫm làm như vậy là vì giang sơn xã tắc của Đại Ninh."
Tuy rằng suy nghĩ của Lý Trường Diệp quả thật hơi ấu trĩ một chút nhưng bệ hạ rất vui.
"Trẫm rất vui mừng."
Hoàng đế nói: "Nếu con đã muốn đi tuần tra Kinh Kỳ đạo, vậy thì con cứ đi. Trước khi trẫm bắc chinh, con cũng cần phải rèn luyện nhiều hơn, rời Trường An đến địa phương xem thử một chút, nhìn dân tình qua tấu chương khác với tận mắt nhìn thấy, nhìn nhiều sẽ biết khó khăn của dân, đi nhiều sẽ biết nỗi vất vả của dân."
Hoàng đế nói: "Trẫm sẽ sai các bộ mau chóng chuẩn bị tốt, để Thẩm Lãnh cùng đi với con."
Lý Trường Diệp lập tức vui vẻ: "Tạ phụ hoàng!"
Hoàng đế nói: "Việc con phải làm là quốc sự, không cần cảm ơn trẫm... Đại Phóng Chu, ngươi đi gọi Thẩm Lãnh vào, trẫm cũng có chuyện căn dặn hắn."
Không bao lâu sau Thẩm Lãnh từ bên ngoài chạy đến. Đã mưa dầm dề suốt một ngày một đêm, hôm nay tuy nhỏ hơn một chút nhưng mưa rất dày, giống như từng lớp từng lớp sương mù hắt lên người vậy.
Thẩm Lãnh cũng không che dù, tư thế chạy đến khác thường, hoàng đế đứng ở cạnh cửa sổ nhìn tư thế đó thật sự không nhịn được liền phụt cười một tiếng ra.
"Tên này..."
Người khác nếu đội mưa chạy, đại khái đều là che đầu của mình, hoặc là che hai mắt của mình, nhưng gã này lúc chạy đến lại là che mông của mình, cũng không biết tại sao.
Hắn chạy đến bên ngoài Tứ Mao Trai thì nhìn thấy hoàng đế ở cửa sổ vẫy tay với hắn, ra hiệu cho hắn không cần chờ gọi mà trực tiếp vào là được, thế là Thẩm Lãnh liền chạy một mạch vào trong Tứ Mao Trai.
Hoàng đế không nhịn được, tò mò hỏi một câu: "Tại sao khanh phải che mông chạy?"
Thẩm Lãnh xoay người để cho hoàng đế nhìn: "Bệ hạ nhìn đi, thần che mông chạy, miếng vải quần ở mông này khô, lúc thần ngồi xuống sẽ không làm ướt đệm lót trên ghế."
Hoàng đế nhói lòng.
Đứa bé này...
Hoàng đế nhìn về phía Đại Phóng Chu: "Cho người đi lấy một bộ y phục sạch đến, chính là bộ trước đây trẫm mặc khi cải trang xuất cung, để cho hắn thay trước đã."
Đại Phóng Chu vội vàng lên tiếng.
Thẩm Lãnh nói: "Không cần không cần, mưa không lớn, trên người không có ướt hết."
Hoàng đế nói: "Ẩm ướt không tốt cho cơ thể."
Ông ta chỉ cái ghế: "Ngồi ngay ngắn, nếu không ngồi ngay ngắn, khanh uổng công che rồi."
Lý Trường Diệp suýt nữa thì cười ra tiếng.
Hoàng đế nhìn Thẩm Lãnh như vậy cũng không nhịn cười được, sai nội thị rót một chén trà nóng cho Thẩm Lãnh. Ông ta vẫn đứng ở cửa sổ nhìn mưa phùn dày đặc bên ngoài, một lát sau mới nói: "Trường Diệp muốn đi Kinh Kỳ đạo tuần tra, khanh đi cùng."
Thẩm Lãnh cúi đầu nói: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế nhìn về phía Lý Trường Diệp nói: "Thương nghị thêm với Thẩm Lãnh màlàm."
Lý Trường Diệp cúi người: "Nhi thần tuân chỉ."
Ba ngày sau, ngoài thành Trường An, đội ngũ cấm quân đông nghịt ở phía trước mở đường, liễn xa của thái tử điện hạ ở phía sau kỵ binh, sau liễn xa lại là đội ngũ kỵ binh thật dài, cấm quân kỵ binh áo giáp sáng loáng, thoạt nhìn cực kỳ uy vũ.
Trong liễn xa, Lý Trường Diệp hướng ra bên ngoài vẫy tay với Thẩm Lãnh cưỡi ngựa đi: "Lên đi."
Thẩm Lãnh lắc đầu: "Điện hạ, thần không thể lên được."
"Lên đây đi."
"Thần thật sự không thể lên, như vậy sẽ vi phạm quy định."
"Con người khanh thật vô vị."
Lý Trường Diệp nằm nhoài ở cửa sổ liễn xa nhìn Thẩm Lãnh nói: "Ta thay mặt phụ hoàng tuần tra Kinh Kỳ đạo, khanh đã trực tiếp từ chối mệnh lệnh thứ nhất của ta, điều này hiển nhiên là không coi phụ hoàng ra gì."
Thẩm Lãnh: "..."
"Khanh lên đi."
"Thần không dám."
"Khanh thật sự không lên?"
"Thật sự không lên."
"Ta xuống."
Lý Trường Diệp sắp bò từ cửa sổ ra bên ngoài, Thẩm Lãnh giật mình: "Điện hạ điện hạ, người mau quay lại, để cho người ta nhìn thấy thì không tốt."
Lý Trường Diệp nói: "Khanh không lên thì ta leo ra."
Thẩm Lãnh thở dài nói: "Vậy thì thần không thể lên một mình, muốn lên cũng phải lên cùng Hứa Cư Thiện."
Lý Trường Diệp cảm thấy Thẩm Lãnh thật sự quá cẩn thận, nhưng nghĩ lại, gã bảo Thẩm Lãnh lên liễn xa của gã một mình như vậy, sau này cả triều văn võ biết tất nhiên sẽ nói này nói nọ, vì thế gật đầu: "Vậy thì cùng lên."
Một lát sau, Thẩm Lãnh và Hứa Cư Thiện đều lên liễn xa, nhưng Hứa Cư Thiện cảm thấy lúng túng...
"Ta muốn bảo các khanh lên không phải là quậy phá, là muốn thương nghị chính sự một chút."
Lý Trường Diệp nói: "Mặc dù không có danh sách nhưng bây giờ đại khái có thể phỏng đoán ra Kinh Kỳ đạo có những người nào có vấn đề, có thể dính dáng cực lớn, nếu mở sát giới... nên mở như thế nào?"
Thẩm Lãnh nhìn về phía Hứa Cư Thiện: "Ngươi nói đi."
Hứa Cư Thiện gật đầu: "Vâng... Điện hạ, quốc công, thật sự muốn mở sát giới?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi cứ nói đi."
Hứa Cư Thiện nói: "Ta thì cảm thấy, danh sách đó có hay không, thật ra ý nghĩa cũng không lớn, nếu có và không có đều không quan trọng, vậy thì chi bằng không có, như vậy ngược lại còn đỡ hơn."
Lý Trường Diệp ngẩn ra, một lát sau đã hiểu ý của Hứa Cư Thiện.
"Khanh là muốn bỏ qua cho những người đó?"
"Vâng..."
Hứa Cư Thiện nói: "Điện hạ cứ nói, danh sách đã bị hủy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận