Trường Ninh Đế Quân

Chương 1106: Ngươi không giữ được

Từ Thiếu Diễn nhìn mọi người ở bên cạnh: "Năm đó khi Đại Ninh khai quốc, tổ tiên của chúng ta đều có công tích không thể xóa nhòa, bài vị hiện giờ còn đang để ở Phụng Anh Đường, đó là vinh quang cỡ nào. Nhìn lại tình cảnh hiện tại của chúng ta, nói thật là ta không có mặt mũi nào vào từ đường đối mặt với liệt tổ liệt tông. Ta không biết các vị nghĩ như thế nào, ta chỉ cảm thấy thẹn với dòng họ của mình."
Người ngồi ở sát bên cạnh y tên là Cao Minh Đường, tổ tiên người này cũng là một trong các khai quốc công của Đại Ninh. Bên cạnh Cao Minh Đường chính là Cao Minh Dương, hai người là thân huynh đệ. Nói đến vinh quang của tổ tiên, lúc đó địa vị của Cao gia còn cao hơn Đường gia một chút. Khi đó Đại Ninh vừa mới lập quốc, huynh đệ kết nghĩa của Thái Tổ hoàng đế bệ hạ là Đường Thất Địch quỳ gối trước mặt bệ hạ, kiên quyết từ chối chuyện bệ hạ định phong vương cho ông ta, Thái Tổ hoàng đế bất đắc dĩ mới đổi thành phong quốc công, đứng đầu hàng ngũ quần thần. Thế nhưng Đường Thất Địch người này quá thông minh cho nên biết mình nên làm gì, sau khi được phong quốc công ông ta đã thỉnh chỉ tước bỏ tất cả quân chức, chuyển nhà đến Tây Bắc trấn thủ biên cương.
Cho nên Cao gia có vẻ huy hoàng hơn Đường gia, nhưng lúc ấy người của Cao gia cũng không kiêu ngạo, hành sự trầm ổn, chưa bao giờ rêu rao.
Ngoại trừ Đường gia, Cao gia ra, vẻ vang nhất không ai qua được Từ gia. Từ Tích, tổ tiên Từ gia, là mưu thần quan trọng nhất bên cạnh Thái Tổ hoàng đế, tuy là văn nhân nhưng cũng có thể cầm đao lên ngựa. Ông ta không nằm trong bát đại chiến tướng dưới trướng Thái Tổ hoàng đế, nhưng nếu nói về mưu thần thì Từ Tích là số một.
Khổ nỗi đồng nhân không đồng mệnh, bởi vì Từ Tích có công lao quá lớn mà được Thái Tổ hoàng đế ban họ Lý, trở thành tể tướng đầu tiên, cũng là vị tể tướng duy nhất của Đại Ninh.
Từ Tích làm tể tướng trị quốc, không thể không nói kỳ tài có thể an bang. Khổ nỗi về già ông ta lại thường cảm thấy Thái Tổ ban thưởng cho ông ta không đủ, thường cảm thấy mình không giống người thường. Ông ta làm tể tướng mười sáu năm, mười năm đầu cũng có thể nói là cẩn trọng tận chức, mấy năm sau không biết tại sao lại giống như thay đổi thành một người khác, không những tham ô nhiều bạc mà còn ngang nhiên bán quan, kết bè kết cánh, môn đồ phủ khắp thiên hạ, lại còn sắp xếp thân tín vào trong các bộ nha nắm giữ thực quyền không buông, nói là quyền khuynh triều dã cũng không quá.
Lúc đầu Thái Tổ hoàng đế đã nhắc nhở ông ta, nhưng ông ta lại giống như ngốc, dường như hoàn toàn không coi Thái Tổ ra gì, thế nên Thái Tổ giận dữ, tước bỏ họ Lý giáng làm thứ dân, giao cho phủ Đình Úy điều tra. Nhưng cuối cùng Thái Tổ hoàng đế vẫn còn niệm tình cũ, chỉ xử lý một mình Từ Tích chứ không liên đới đến cả nhà, thậm chí còn cho trưởng tử của Từ Tích kế thừa phong hiệu quốc công của ông ta. Theo lý mà nói Từ Tích mang tội lớn, cả nhà không bị liên lụy đã là pháp ngoại khai ân, con cháu ông ta còn có thể kế thừa tước vị quốc công đủ để thấy tình cảm của Thái Tổ hoàng đế đối với ông ta.
Sau chuyện của Từ Tích, Thái Tổ hoàng đế xóa bỏ chế tể tướng, đổi thành chế Nội các.
Xếp dưới Từ gia là Cao gia, thật ra nếu nói ra thì Cao gia không quyền thế bằng Từ gia là vì thông minh. Tổ tiên Cao gia, Cao Chân, là một trong bát đại chiến tướng dưới trướng Thái Tổ hoàng đế, thái độ làm người khiêm tốn cẩn thận, có quan hệ cá nhân với Đường Thất Địch vô cùng tốt, nghe được lời khuyên của Đường Thất Địch liền nghiêm khắc ràng buộc người nhà, cho nên sự huy hoàng của Cao gia có thể kéo dài trăm năm.
Sau này Cao gia liên tiếp gặp chuyện không may, cũng coi như là gia đạo sa sút.
Chỉ là mấy trăm năm sau, Cao gia cũng đã rất khiêm tốn, nhưng sự khiêm tốn này cũng không phải là sự khiêm tốn một cách cố ý thời tổ tiên bọn họ, mà là trong nhà không có người để có thể chống đỡ thể diện của gia môn.
Những người ở đây ngoại trừ Từ gia, Cao gia ra, còn có Trình gia, Triệu gia, Thịnh gia, Vân gia, Cảnh gia... tất cả đều không ngoại lệ, những gia tộc huân quý cũ này đều bị chèn ép trong những năm đương kim bệ hạ tại vị. Bệ hạ thích sử dụng người xuất thân hàn môn nhất, như sáu người Khai Chi Tán Diệp Thiên Biên Lưu Vân này đều là vậy. Điều này làm cho những người muốn trọng chấn gia môn này trở nên rất bất lực.
"Thăm dò?"
Trình Phương Hòa nhìn về phía Từ Thiếu Diễn: "Cho dù thăm dò thì đối với chúng ta mà nói cũng như đi trên băng mỏng. Thái độ của bệ hạ với Thẩm Lãnh vẫn chưa quá rõ ràng. Chúng ta đều biết hiện tại bệ hạ muốn trải đường cho nhị hoàng tử, nếu quả thật bệ hạ có bệnh nhẹ như lời Từ công nói thì cũng có thể hiểu được, bệ hạ là không đợi được. Nhưng lỡ như không phải thì sao? Chúng ta đi thăm dò, chúng ta lấy cái gì để thăm dò?"
"Tất nhiên không cần người của chính chúng ta."
Từ Thiếu Diễn nói: "Chi làm hai bước đi."
Y đứng dậy, vừa đi trong phòng vừa nói: "Thứ nhất, các nhà đều lấy ra một phần bạc, đối với các nhà mà nói khoản tiền nhỏ này cũng không tính là gì. Trước hết giao theo định mức mỗi nhà năm ngàn lượng, khoản bạc này dùng vào việc gì đều phải ghi lại rõ ràng. Một phần dùng để thu lại việc kinh doanh của Lưu Vân Hội, đó là cái cây rụng tiền. Cho dù Lưu Vân Hội đã không còn nhưng vẫn không ai dám quấy rối việc làm ăn của bọn họ, chúng ta cố gắng tiếp nhận nhiều một chút, đường dễ đi, bạc dễ kiếm. Ngoài số bạc này ra sẽ dùng để kết giao với trọng thần triều đình. Không nói đến Lại Thành, có không ít người trong Nội các có thể tiếp cận. Đừng thẳng thừng đưa bạc qua, vậy quá cấp thấp, hơn nữa còn khiến người ta chán ghét. Suy nghĩ biện pháp xem sao, chúng ta nhiều người, nhiều người nhiều cách, biếu bạc cũng phải biếu cho tốt một chút."
"Thứ hai, chúng ta phải biết được nói suy nghĩ thật của bệ hạ là gì. Nếu là lo lắng đám người Thẩm Lãnh quyền thế quá nặng, uy hiếp đến nhị hoàng tử, như vậy thì bệ hạ sẽ không dừng tay, vẫn sẽ tiếp tục chèn ép phe phái Thẩm Lãnh, Mạnh Trường An. Lúc này là thời điểm bệ hạ đang cần dùng người, chúng ta thử xem có thể đẩy mấy thanh niên tài tuấn lên hay không, để cho công bằng, mỗi nhà chọn ra một người."
Y dừng lại một chút: "Muốn biết tâm tư của bệ hạ, bắt đầu từ chuyện nhỏ, Từ gia lấy ra năm ngàn lượng bạc trước. Không tính khoản trước đó, năm ngàn lượng này sẽ dùng để mua người."
Mua người?"
Cao Minh Đường ngẩn ra: "Mua ai?"
"Người không muốn sống."
Từ Thiếu Diễn cười cười: "Nếu muốn thăm dò giới hạn của bệ hạ, dù sao cũng phải có người không muốn chết."
Y chắp tay lại: "Các vị phải đồng tâm hiệp lực mới khôi phục vinh quang của tổ tiên."
Tất cả mọi người đều đứng lên: "Đồng tâm hiệp lực!"
Ngày hôm sau, Tứ Mao Trai.
Hoàng đế ngẩn người tựa vào cửa sổ, thời gian gần đây dường như hoàng đế càng ngày càng có chút lực bất tòng tâm, lúc phê duyệt tấu chương thi thoảng cũng sẽ thất thần. Đại Phóng Chu nhìn thấy trong mắt, sốt ruột trong lòng. Y mạo hiểm tội mất đầu đã lén hỏi ngự y rốt cuộc là bệ hạ như thế nào, nhưng ngự y nói chắc chắn rằng bệ hạ không có chuyện gì cả, chỉ là trong lòng buồn phiền cho nên tinh thần hơi kém một chút.
"Bệ hạ."
Đại Phóng Chu bưng chén thuốc đặt ở trên bàn trước mặt hoàng đế: "Đến giờ uống thuốc rồi."
Tầm nhìn của hoàng đế từ ngoài cửa sổ chậm rãi thu hồi lại, liếc mắt nhìn bát thuốc kia: "Để đấy đi, nguội một chút rồi trẫm sẽ uống. Đại Phóng Chu, ngươi đi truyền chỉ, bảo Hàn Hoán Chi vào..."
Hoàng đế nói được một nửa thì ngẩn người.
"Bảo Phương Bạch Kính vào."
"Nô tì tuân chỉ."
Đại Phóng Chu thầm thở dài một tiếng, nghĩ cũng không biết bệ hạ làm sao, đã tống Hàn đại nhân, Diệp đại nhân đến biên cương, nhưng chính bệ hạ cũng không thích ứng, đây đã là lần thứ mấy rồi? Đại Phóng Chu thầm nhẩm tính, ít nhất đã bốn năm lần rồi, sau khi bệ hạ ngẩn người hoặc là sẽ bảo y gọi Hàn đại nhân vào, hoặc là sẽ bảo y gọi Diệp đại nhân vào.
Nửa canh giờ sau, Phương Bạch Kính vội vã đi vào, gã vẫn chưa quen chuyện mình đã là đô đình úy phủ Đình Úy, cũng vẫn chưa quen chuyện thường xuyên vào gặp bệ hạ. Khi đó chuyện trong phủ Đình Úy đều là Hàn đại nhân làm chủ, bọn họ chỉ cần làm theo lời dặn Hàn đại nhân là được, nhưng bây giờ tất cả đều nằm trên vai gã, tất cả mọi chuyện đều đã thay đổi.
Phương Bạch Kính hết sức cẩn thận đi vào, cúi đầu nói: "Bệ hạ."
Hoàng đế ừm một tiếng, chỉ vào hồ sơ trên bàn trước mặt: "Đây là những gì phủ Đình Úy điều tra về phiếu hào Thiên Cơ mà khanh đưa lên, trẫm đã xem qua rồi. Ngày mai khanh sắp xếp người niêm phong tất cả phiếu hào Thiên Cơ trong thành Trường An, sắp xếp người canh chừng, ngoại trừ phủ Đình Úy ra, bất cứ người nào cũng không được dính vào vụ án này."
"Ngày mai?"
Phương Bạch Kính hỏi dò một câu.
"Ngày mai."
Hoàng đế gật đầu: "Đi làm đi."
Phương Bạch Kính đáp lời rồi lại khom người cúi đầu sau đó ra ngoài. Sau khi ra khỏi Tứ Mao Trai, Phương Bạch Kính thở dài một hơi, trong lòng tích khí nhưng căn bản không nhả ra được. Gã đứng ở ngoài cửa hơi trầm ngâm một lát, cẩn thận nhớ lại lời bệ hạ nói, tổng cộng cũng không có bao nhiêu chữ. Gã đều cẩn thận suy nghĩ từng chữ, nghĩ đến hai chữ "ngày mai" này trong lòng mới hơi kiên định một chút.
Tất cả chuyện kinh doanh trên danh sách đưa cho bệ hạ đều sạch sẽ, phàm là chuyện có chút dính dáng đến ám đạo là gã đều loại bỏ đi. Gã ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung, lúc này mới là buổi sáng, bệ hạ bảo gã ngày mai làm, bệ hạ cũng cho đủ thời gian.
Sau khi ra ngoài, gã cho thủ hạ về trước, một mình gã đi bộ đến tổng hào của phiếu hào Thiên Cơ, lúc đi còn cố ý lưu tâm quan sát, cố ý đi đường vòng mới trở lại con đường chính xác. Gã không thể không cẩn thận, gã cũng không thể không đích thân đi phiếu hào Thiên Cơ. Đại bộ phận những người trong phiếu hào nên rút đi đều đã rời khỏi Trường An, nhưng Cao Tiểu Dạng vẫn ở đây.
Lúc đi đến nửa đường gã còn tìm chỗ mua một bộ y phục mới, đại khái mặc vừa người là được, sau đó lại tìm chỗ thay y phục, đội một cái mũ, hạ thấp vành mũ xuống. Gã biết người trong phủ Đình Úy đều đáng tin, nhưng gã không hy vọng khiến người khác liên lụy vào.
Đang đi thì chợt nghe thấy phía trước có tiếng huyên náo, đẩy vành nón lên nhìn về phía trước, phát hiện trên đường cái phía trước có không ít bách tính đang tụ tập vây xem. Gã vốn định tránh đi nhưng đột nhiên nhớ ra một chuyện, sau đó đi nhanh hơn về phía bên đó.
Một đám người đứng ở phía trước một cửa tiệm chỉ trỏ, có khoảng mười mấy người, cầm đầu là một hán tử thoạt nhìn cao lớn thô kệch, để râu quai nón, nghe giọng nói không phải là người Trường An.
"Không bán?"
Gã râu quai nón cầm đầu cười khẩy: "Ta đã chọn trúng cửa tiệm này rồi, nói đi, bao nhiêu tiền thì chịu chuyển cho ta? Chỉ cần ngươi ra giá là được."
Hai tiểu cô nương đứng trên bậc thềm cản những người đó, đều tức đến mức mặt trắng bệch.
"Đã nói không bán rồi!"
"Không bán không được."
Râu Quai Nón cười lạnh nói: "Hôm nay ngươi không bán cửa tiệm này cũng phải bán."
Hắn ta chỉ vào giấy niêm phong trên cửa tiệm: "Đây là cửa tiệm quan phủ niêm phong, ta đã hỏi thăm rồi, mặc dù cửa tiệm không bị phạt, nhưng quan phủ ra lệnh cưỡng chế các ngươi đóng cửa. Cửa tiệm không buôn bán cũng là không buôn bán, bán cho ta thì các ngươi còn có thể có một số bạc lớn nuôi gia đình. Nhìn tiểu cô nương các ngươi cũng không có bản lĩnh gì khác, cũng không thể đi bán chứ."
"Ngươi muốn chết."
Một tiểu cô nương trong đó sắc mặt lạnh đi, tiến lên một bước tát tên Râu Quai Nón kia một cái. Nàng ta là người của Cao Tiểu Dạng, có khi nào từng bị ủy khuất thế này đâu chứ.
Bộp một tiếng, cổ tay của tiểu cô nương bị Râu Quai Nón túm lấy: "Ái chà, da mịn thịt mềm, sức lực cũng không nhỏ, lại dám ra tay đả thương người khác trước mặt mọi người, hàng xóm láng giềng nhìn mà xem. Đây là cửa tiệm của nhà ai, chẳng trách lại bị niêm phong, hóa ra là bởi vì quá ngông cuồng, quá bá đạo."
Hắn ta hạ thấp giọng nói: "Các ngươi mau chóng cút đi nhân lúc còn sớm, các ngươi không giữ được cửa tiệm, ta nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận