Trường Ninh Đế Quân

Chương 672: Đều tại Thẩm Tiểu Tùng

Những nông phu này đến nông trường cuốc đất xong sau thì đều ở trong nhà của người làm công cách đó không xa. Dựa theo lời dặn của Tào An Thanh, những người này là do quan viên ủy thác nông trường Cố Thường mời đến, xác định là làm công lâu dài. Tào An Thanh nói dự tính phải tới cuối tháng 3 đầu tháng 4 thì thái tử điện hạ mới có thời gian tới đây, cho nên những người này cứ ở lại đây làm ruộng, thuận tiện căn dặn một câu làm luôn cả mảnh ruộng của bệ hạ nữa.
Sáng sớm hôm sau những người này lại tới mảnh ruộng của thái tử bừa đất tưới nước, bởi vì không có dặn dò trồng những gì nên lại đi cuốc mảnh đất của hoàng đế.
Tới ngày thứ ba thì bừa đất tưới nước ở ruộng của hoàng đế, sau đó liền trở nên nhàn rỗi, bọn họ ở đó không có việc gì làm cũng không tốt, cho nên Cố Thường liền qua bảo bọn họ đi hỗ trợ Tín Vương và Lục Vương.
Thành Trường An.
Tầm nhìn của hoàng đế rời khỏi tấu chương, liếc nhìn qua lão tướng quân Tô Mậu: "Người Hắc Vũ đóng quân ba mươi vạn ở đối diện Tức Phong Khẩu, tuy rằng giống như là đang tranh giành địa bàn với Nam Viện hơn, nhưng ba mươi vạn người này ở đó, lúc bắc chinh sẽ không dễ ứng đối."
Tô Mậu trầm tư một lát rồi nói: "Nếu cứng rắn đánh chính diện với người Hắc Vũ, thứ cho lão thần nói thẳng, chiến binh Đại Ninh tinh nhuệ cường hãn đến mấy, chẳng qua cũng chỉ là cục diện một đổi một. Hắc Vũ Nam Viện phòng thủ phỏng chừng có đại quân gần trăm vạn, trong đó còn có Khất Liệt Quân đáng giá ngàn vàng. Năm vạn người của Khất Liệt Quân đã có thể đánh cho ba mươi vạn người của Bắc Viện phải kêu cha gọi mẹ, chẳng qua hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ nhất quyết giữ lại. Nếu thật sự là nội bộ Hắc Vũ đánh nhau, còn không phải Đại Ninh chúng ta chiếm lợi ư, cho nên nếu muốn bắc chinh thuận lợi, biện pháp tốt nhất vẫn là để người Hắc Vũ tự loạn, cho dù không có cách nào làm cho bọn họ đánh nhau, làm cho bọn họ phối hợp không thuận, điều hành không thông, các quân nghi kỵ kiềm chế lẫn nhau cũng tốt."
Hoàng đế gật đầu: "Bên bắc cương, đến lúc đó có thể cần lão tướng quân đích thân đi qua, lão tướng quân đã ở tuổi này trẫm còn muốn ép khanh lặn lội đường xa, trong lòng thực sự bất an."
Tô Mậu cười nói: "Đánh người Hắc Vũ thì thần có thể trẻ lại hai mươi tuổi."
Hoàng đế cũng cười: "Nếu lão tướng quân ở phương bắc tọa trấn, Võ Tân Vũ cũng dễ làm việc."
Đương nhiên Tô Mậu hiểu ý của hoàng đế. Tuy rằng Võ Tân Vũ đã là bắc cương đại tướng quân, nhưng lý lịch uy vọng ở trong quân cũng không quá cao, đừng nói đông cương Bùi Đình Sơn, tây cương Đàm Cửu Châu, cũng đừng nói những người của Đường gia, cho dù là trong quân bắc cương hiện giờ cũng không ít người có lý lịch cao hơn gã, có nhiều chiến tướng dưới trướng Thiết Lưu Lê đã đi theo ông trên hai mươi năm như vậy, họ đều là người tâm cao khí ngạo.
Võ Tân Vũ miễn cưỡng trấn được bắc cương, chưa chắc trấn được chiến binh từ các đạo điều qua, tướng quân chiến binh của ba đạo bắc cương chưa chắc đã tâm phục khẩu phục gã, cho nên hoàng đế mới một lòng muốn cho Tô Mậu qua đó, có lão đứng ở bên Võ Tân Vũ, có thể bớt đi hơn một nửa số người không phục.
"Bệ hạ định khi nào tiến quân?"
Tô Mậu hỏi dò một câu.
"Trẫm vẫn chưa nghĩ xong."
Hoàng đế nói: "Chiến sự nam cương đại chiến đã dẹp yên, tiểu chiến vẫn không ngừng, các vệ chiến binh điều từ đảo Cầu Lập về cũng không đủ thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn. Lúc các vệ chiến binh bắc cương bắc phạt, nam cương sẽ điều binh qua, lặn lội đường xa, quá tốn thời gian. Cho dù bây giờ trẫm hạ chỉ điều binh ngay, triệu tập sáu vệ chiến binh từ phía nam lên bắc, chờ bọn họ đến bắc cương ít nhất cũng phải mất một năm, sáu vệ chiến binh, tính cả phụ binh là gần bốn mươi vạn người, đi một năm, tiêu hao lớn cỡ nào."
"Thủy sư thì sao?"
Tô Mậu hỏi: "Nếu như dùng thủy sư để vận binh, tiêu hao ít nhất có thể giảm bớt hơn nửa."
"Cho nên trẫm vẫn đang chờ."
Hoàng đế nói: "Cầu Lập, Điệu quốc, Nam Lý, ba nước tuy rằng bề ngoài đã thái bình, nhưng những dư nghiệt đều phản kháng ở trên biển, điều khiển thuyền đến tập kích quấy rối liền đi, ba nước đó cộng lại có đường bờ biển quá dài, điều động quá nhiều thủy sư, chỉ sợ sẽ hình thành nạn trộm cướp."
Hoàng đế lắc đầu: "Trẫm vẫn phải chờ Trang Ung cho trẫm một tình hình chi tiết."
Tô Mậu nói: "Nói cách khác, nhanh nhất cũng phải hai năm nữa mới động binh với Hắc Vũ, nhưng sau hai năm, thời cơ chiến đấu không còn..."
Hoàng đế nhíu mày: "Mỗi ngày trẫm cũng đều suy nghĩ những chuyện này. Vốn dĩ dựa theo phỏng đoán của trẫm, thời cơ chiến đấu tốt nhất chính là vào 2 – 3 năm sau, khi đó mâu thuẫn giữa hãn hoàng Hắc Vũ Tang Bố Lữ và quốc sư Tâm Phụng Nguyệt chắc hẳn là sẽ có kết quả, bất kể là Tâm Phụng Nguyệt giết Tang Bố Lữ, hay là Tang Bố Lữ giết Tâm Phụng Nguyệt, Hắc Vũ nội loạn, là thời cơ tốt nhất để Đại Ninh tiến quân, khi đó hải hoạn nam cương cũng đã dẹp yên, thủy sư có thể dốc toàn lực ứng phó trận chiến bắc cương. Vậy nhưng bây giờ Tâm Phụng Nguyệt cho đại quân ba mươi vạn của Bắc Viện xuôi nam... Thời cơ chiến đấu xuất hiện còn sớm hơn so với trẫm dự đoán."
Ông ta nhìn về phía Tô Mậu: "Lão tướng quân cho rằng nên xử trí như thế nào?"
Tô Mậu ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Đối với trận chiến bắc cương không thể nóng vội, trận chiến này đánh tốt sẽ ổn định cơ nghiệp trăm năm của Đại Ninh, làm cho Hắc Vũ không chấn hưng được, nếu bởi vì nóng vội mà xuất hiện vấn đề gì, đánh không tốt, người bị thương chính là Đại Ninh, ngay cả liều một trận thì lưỡng bại câu thương cũng không phải kết quả mà bệ hạ muốn."
Hoàng đế ừm một tiếng: "Cho nên mấy ngày nay trẫm vẫn đều nghĩ đến một chuyện khác."
Ông ta đứng dậy rót một chén trà cho Tô Mậu: "Hắc Vũ nội loạn, phải châm một mồi lửa... Ở bắc cương người tiếp xúc với trưởng công chúa Hắc Vũ Tẩm Sắc nhiều nhất là Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, sau này trẫm để cho Đường Ngoan cùng Hạ Hầu Chi đi tiếp xúc, Tẩm Sắc căn bản là không để ý tới. Mà nếu muốn làm cho Hắc Vũ loạn triệt để hơn nữa, không thể thiếu Tẩm Sắc người này, cho nên trẫm suy nghĩ có phải nên để Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh trở lại bắc cương hay không?"
Tô Mậu nói: "Bắc cương có Mạnh Trường An đi là được rồi, trận chiến với Hắc Vũ cứ dựa theo dự tính hai năm sau bắt đầu, với tài của Mạnh Trường An, hai năm có thể luyện mười vạn binh. Bệ hạ cho hắn đi Tức Phong Khẩu chiêu mộ tân binh, vừa luyện binh vừa giao thiệp với Tẩm Sắc. Về phần Thẩm Lãnh thì chi bằng phái về thủy sư, đi nam cương mau chóng hiệp trợ tướng quân Trang Ung và tướng quân Hải Sa dẹp yên loạn trên biển phía nam, thời gian hai năm cũng đủ rồi."
Hoàng đế gật đầu: "Vậy thì làm theo lão tướng quân nói, ngày mai trẫm cho người viết chỉ, Mạnh Trường An về bắc cương luyện binh, Thẩm Lãnh đi phía nam thanh trừ dư nghiệt của ba nước kia."
Tô Mậu cúi đầu: "An bài như thế, hai năm sau động binh với Hắc Vũ, tuyệt đối chắc chắn."
Tâm trạng của hoàng đế cũng khá hơn, đứng dậy: "Chúng ta đến nhà Thẩm Lãnh ăn chực bữa cơm? Lão tướng quân vẫn chưa nếm thử tay nghề nấu ăn của tiểu tử đó phải không."
Tô Mậu cười cười nói: "Hôm nay xem như thần bám dính lấy bệ hạ."
Cùng lúc đó, ngõ Đông An.
Chân Sát Thương gánh hàng trở lại tiểu viện kia, ngồi ở trong viện nghỉ ngơi một lát sau đó bắt đầu đếm tiền, một túi tiền nhỏ căng đầy có thể có mấy trăm đồng, đếm xong thấy lại kiếm được một trăm đồng tiền, bản thân y cũng không ngờ lại cảm thấy vui mừng vì một chút tiền nhỏ này.
Càng vui hơn là gần đây y đi xa hơn, bắt đầu đi khắp hang cùng ngõ hẻm ở gần phủ tướng quân của Thẩm Lãnh, còn đi lại bên ngoài hai cửa tiệm của phu nhân Thẩm Lãnh, người của Tuần thành binh mã ti gặp vô số lần nhưng không ai có thể nhận ra y, chỉ dựa vào mấy bức họa không giống cho lắm kia mà muốn tìm được y, đâu có dễ như vậy.
Những điều này chỉ là một sự bắt đầu tốt, y đắc ý nhất là hôm nay còn bán cho tiểu cô nương trong cửa tiệm của Thẩm Trà Nhan một ít đồ, bởi vì bớt ba đồng tiền mà còn nói chuyện thêm vài câu với tiểu cô nương kia, tiểu cô nương nói lần sau y đi bán nữa thì sẽ còn mua của y.
Điều này thật tốt.
Nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy vào nhà, lấy hai quyển sách để ở dưới giường ra, võ học gia truyền, một quyển quyền phổ một quyển đao phổ, y đã đọc thuộc làu, cho dù là đốt đi thì y cũng có thể viết lại hai quyển giống nhau như đúc.
Y nghĩ đã nhiều ngày mình không luyện công, vì thế cầm một thanh đao ra ngoài, ở trong sân luyện một lát, nhưng mới qua nửa nén nhang y đã cảm thấy chán. Hồi nhỏ mẫu thân đã ép y luyện công, càng ép thì y càng chán.
Hai quyển công pháp này cũng đã luyện rất thành thục rồi, hà tất còn phải ngày ngày luyện tập không gián đoạn, đâu có người nào có thể kiên trì như thế.
Y không tin có người có thể đảm bảo một ngày cũng không gián đoạn.
Nếu có thì đó còn là người sao?
Trở lại trong phòng nằm một lát y liền đứng dậy, còn phải đi nhập hàng, nhập hàng dường như thú vị hơn luyện công. Y nghĩ cô nương trong cửa tiệm của Thẩm Trà Nhan nói còn muốn mua những thứ gì, quải quang gánh đi ra cửa.
Vừa tới đầu ngõ thì có hai gã đình úy thò tay ra cản y lại.
"Ngươi là người thường trú ở đây?"
Một trong hai gã đình úy hỏi y một câu.
Chân Sát Thương vội vàng buông quang gánh, lấy giấy chứng nhận thân phận của mình ra đưa cho gã đình úy kia: "Ta mới đến đây không bao lâu, vốn ở phía tây thành, có một đạo quán xây dựng đã mua nhà của ta, bên này là nhà cũ nhưng đã nhiều năm không có người ở, bây giờ lại dọn về đây."
Đình úy tra kiểm tra thấy không có vấn đề gì: "Ngươi nói là Tường Ninh Quán chứ gì."
Chân Sát Thương vội vàng nói: "Không phải vậy, ta nhớ không phải là cái tên này."
Đình úy cười cười: "Vốn không phải, mấy ngày trước nghe nói bệ hạ đã đổi tên đạo quán thành Tường Ninh Quán, sau này Trương chân nhân sẽ thường trú trong đạo quán, Phụng Ninh Quán trong cung cũng đều dọn qua đó, sau này sẽ không có Phụng Ninh Quán nữa."
Chân Sát Thương thoạt nhìn vẻ mặt không thay đổi chút nào: "Thực sự không nhớ được tên, nhưng Hộ bộ cũng bồi thường cho ta không ít bạc, khổ nỗi một mình ta cầm nhiều tiền như vậy cũng không có tác dụng gì, ta tiếp tục bán hàng rong vẫn là nhàn nhã tự tại."
Đình úy ừ một tiếng: "Gần đây có thấy người lạ xuất hiện không?"
"Gần đây?"
Chân Sát Thương lắc đầu: "Không có."
Đình úy đưa giấy chứng nhận thân phận cho y: "Nếu gặp người nào khả nghi thì đến phủ Đình Úy bẩm báo, có trọng thưởng."
Chân Sát Thương ừ một tiếng: "Nhớ rồi, nhớ rồi."
Sau khi hai gã đình úy kia đi rồi Chân Sát Thương không nhịn được cười gằn, lầm bầm nói: "Sợ đến mức ngay cả Phụng Ninh Quán cũng không dám ở lại nữa? Tiểu chân nhân, lá gan của ngươi cũng đúng là nhỏ đến mức đáng thương, nhưng cũng tốt, vốn còn muốn trở lại hỏi thăm ngươi mà khổ nỗi không vào cung Vị Ương được, bây giờ ngươi xuất cung, cũng đã lâu rồi ta không tặng lễ vật cho ngươi..."
Y thở dài một hơi, nghĩ ngày mai gánh hàng sang phía tây thành đi một vòng cũng tốt.
Phía tây thành, Tường Ninh Quán.
Nhị Bản đạo nhân nhìn một loạt phòng mới xây mà kích động rớt nước mắt. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể chuyển vào đạo quán mới, điều duy nhất không quá hài lòng là cái tên Tường Ninh Quán này, không hay bằng tên đạo quán trước đây của bọn họ, nhưng ai bảo Tiểu Trương chân nhân người ta đến đây chứ?
"Nhị Bản."
Sư phụ gã Thanh Quả đạo nhân chỉ vào một khu viện tử lớn trước mặt: "Sau này viện này thuộc về con rồi, con muốn quét như thế nào thì quét như thế nấy."
Nhị Bản đạo nhân: "..."
Thanh Lâm đạo nhân gật đầu: "Trong phòng cũng đều thuộc về ngươi hết, ngươi muốn lau như thế nào thì lau như thế nấy."
Thanh Vân đạo nhân nghĩ nghĩ: "Hay là nhà xí cũng thuộc về ngươi, ngươi muốn moi như thế nào thì moi như thế nấy."
Lão đạo nhân Thu Thực trừng mắt nhìn bọn họ một cái: "Uổng cho ba người các ngươi là trưởng bối, một chút dáng vẻ của trưởng bối cũng không có. Đạo quán mới kiến xong không thể bỏ qua công lao của Nhị Bản, các ngươi lại giao việc quét sân lau phòng moi nhà xí cho nó? Chẳng lẽ nó chỉ có thể làm những việc này à? Ta có bốn đệ tử các ngươi, đại sư huynh các ngươi đi nam hải không biết khi nào về, mà ba người các ngươi cũng chỉ có một đệ tử, phải yêu thương nhiều hơn mới được..."
Ba đạo nhân vội vàng cúi đầu: "Sư phụ dạy dỗ phải."
Thu Thực lão đạo nhân cười cười: "Ít nhất y phục của chúng ta cũng phải giao cho Nhị Bản, nó muốn giặt như thế nào thì giặt như thế nấy."
Nhị Bản: "Tạ ơn sư gia cùng với các đời tổ sư."
Thu Thực đạo nhân liếc nhìn bốn phía giống như muốn tìm thứ gì đó, Nhị Bản đạo nhân vác gậy của lão bỏ chạy.
Thanh Quả đạo nhân lắc đầu: "Đứa trẻ hư hỏng gì vậy, một chút quy củ cũng không có."
Nói đến quy củ, Thu Thực đạo nhân rất nghiêm túc nói: "Không một ai được tùy tiện vào hậu viện của tiểu chân nhân, nhất là Nhị Bản, tiểu chân nhân phải thanh tu không thể quấy nhiễu, tất cả phải nhớ."
Mấy người vội vàng gật đầu: "Nhớ rồi."
Nhị Bản đạo nhân cầm gậy trở lại: "Sư gia, con nghe nói núi Long Hổ gieo quẻ xem tướng thiên hạ vô song, hay là chúng ta đi tìm tiểu chân nhân xem thử?"
Thu Thực đạo nhân hừ một tiếng: "Các ngươi không cần xem, trong xương tủy các ngươi chỉ có mặt dày, xem cái gì?"
Nhị Bản có chút không phục muốn biện giải: "Nhất mạch Đạo tông chúng ta này... cũng đúng là vậy."
Không có cách nào biện giải.
Năm người cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
"Đều tại Thẩm Tiểu Tùng!"
Trăm miệng một lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận