Trường Ninh Đế Quân

Chương 781: Cơm chém đầu

Bên trong rương lớn truyền đến vài tiếng động nhỏ, chủ thầu căng thẳng liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái, tay bất giác vịn vào rương, mồ hôi trên trán đã rịn ra rất nhiều. Một lát sau trong rương lại truyền ra vài tiếng động, Hàn Hoán Chi đưa tay ra mời nói: "Có người gõ cửa."
Chủ thầu căng thẳng đến mức tay cũng run lên, mở khóa ở bên trên rương lớn ra, trong rương phủ một lớp rơm rạ thật dày, cho nên trên tóc, trên y phục của người ngồi ở trong rương cũng có một ít, người thoạt nhìn có vẻ khá chật vật.
Thuyền đã chạy ra khỏi bến thuyền, đường sông rất rộng, đối với những người chủ thầu bọn họ mà nói còn có lựa chọn, nếu không đánh được thì có thể nhảy xuống thuyền. Vừa rồi hắn ta đã nghĩ tới điều này, tuy rằng tính cả thủ hạ của hắn ta thì bên này có tổng cộng chín người, nhưng động thủ với Hàn Hoán Chi ở trên thuyền quả thật không có phần thắng gì, nhưng chỉ cần nhảy xuống sông thì Hàn Hoán Chi không có khả năng bắt được tất cả chín người.
"Đỡ ta ra ngoài."
Mộc Chiêu Đồng liếc nhìn cái rương lớn ở bên cạnh, nhẹ nhàng nói: "Mở rương ra, để bà ấy hít thở không khí."
Chủ thầu bọn họ đỡ Mộc Chiêu Đồng từ trong rương lớn ra ngoài. Lão nhân thoạt nhìn đã gần đất xa trời cười cười vẻ áy náy với Hàn Hoán Chi: "Xin lỗi, khiến ngươi đi theo vất vả rồi."
Hàn Hoán Chi nói: "đến bây giờ Các lão vẫn không quên giữ phong độ, hiếm có."
Mộc Chiêu Đồng cười lắc đầu: "Đâu giống như ngươi nghĩ, lúc nãy nghe thấy ngươi nói chuyện đã sợ muốn chết. Ta nghĩ nếu không phải người trẻ tuổi Chân Mạt kia quá liều lĩnh, quá kích động, ít nhất lúc này còn có một người đánh thắng được ngươi ngăn chặn, nhưng Chân Mạt cũng đã chết rồi, bên cạnh ta không còn người nào có thể ngăn được ngươi, trong khoảnh khắc như vậy đã sợ đến mức hận không thể hóa thành một luồng khí trốn đi cho xong. Nhưng ta đột nhiên tỉnh ngộ ra, tuy rằng còn có một chuyện không làm được, nhưng vẫn đều đang làm, cũng coi như không quá tiếc nuối nữa."
Lão ta hỏi Hàn Hoán Chi: "Vội không?"
Hàn Hoán Chi nói: "Lúc này không vội."
Mộc Chiêu Đồng ừ một tiếng, căn dặn thủ hạ: "Đi tìm chủ thuyền pha một ấm trà đến đây, nếu có mấy thứ điểm tâm thì cũng mua một ít, đưa đủ bạc, đừng để người ta lỗ. Từ đêm qua đến bây giờ không ngủ cũng không ăn, tinh thần không đủ, không ứng phó được với Hàn đại nhân cũng là thất lễ."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía chủ thầu kia, khách khí nói: "Nhớ muốn mua hai phần."
Không bao lâu sau thủ hạ của chủ thầu đã chuyển hai cái ghế xếp nhỏ đến, cái rương để Mộc Chiêu Đồng ẩn thân kia đặt ở giữa hai người, trên rương bày một ấm trà và hai cái chén, còn có mấy thứ điểm tâm đơn giản. Mộc Chiêu Đồng lấy một cái lược sừng trâu từ trong cổ tay áo ra, rất nghiêm túc chải tóc cho mình, lại sửa sang y phục, bảo thủ hạ giặt khăn mặt mang đến, lau tay lau mặt.
Sau khi đã làm xong lại cầm một miếng điểm tâm lên nhìn nhìn, lão ta hỏi Hàn Hoán Chi: "Hồi nhỏ ngươi từng ăn sao?"
Hàn Hoán Chi nói: "Trước khi vào phủ Lưu Vương chưa từng ăn."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Ở Trường An đã không được thấy thứ này rồi, làm quá sơ sài, cũng không quá sạch sẽ, so với điểm tâm của Đạo Hà Ký ở Trường An là khác nhau một trời một vực. Nhưng nhiều năm như vậy ta vẫn không thích đồ của Đạo Hà Ký, làm quá cầu kỳ, quá sạch sẽ cho nên hương vị không đúng. Ví dụ như bánh mứt táo này, nếu không có mùi đất thoang thoảng thì ngược lại là không ngon."
Hàn Hoán Chi cũng cầm một miếng bánh lên ăn: "Các lão nói đồ ăn không thể quá cầu kỳ, nhưng đây chẳng lẽ không phải là sống đến mức cầu kỳ?"
"Đến tầng lớp như ta, phải cầu kỳ."
Mộc Chiêu Đồng ăn từng miếng nhỏ, uống ngụm trà, tất nhiên trà cũng không phải trà ngon gì, người chạy thuyền thường đều là mang theo loại trà vụn rẻ nhất, rẻ đến mức kỳ cục nhưng mùi vị lại khá được, chỉ là lúc uống hơi phiền hà một chút, uống một ngụm phải nhổ mấy miếng lá trà vụn.
Cho nên người cầu kỳ đến mấy, ăn một miếng bánh đơn giản, uống một ngụm trà sau đó nhổ phì phì, tất nhiên cũng sẽ không thể cầu kỳ nữa.
"Ta cảm thấy bánh nhân đậu này ngon hơn mứt táo."
Hàn Hoán Chi bẻ nửa miếng bánh nhân đậu của mình đưa cho Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng nhận lấy ngửi ngửi, để sang một bên: "Hàn đại nhân nói ngon thì nhất định là ngon. Ta nghe nói Hàn đại nhân sống còn cầu kỳ hơn ta, ăn mặc ngủ nghỉ đều chú trọng."
Hàn Hoán Chi cười nói: "Đến tầng lớp này của ta, phải cầu kỳ."
Mộc Chiêu Đồng bật cười, cười rồi lắc đầu.
Lão ta nhìn nửa miếng bánh nhân đậu kia: "Để lại đi, lát nữa phu nhân tỉnh lại rồi ăn, bà ấy thích ăn bánh nhân đậu."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Cho nên, các lão nói chuyện mà ông vẫn chưa làm xong, là muốn mang lão phu nhân đi Tang quốc một chuyến?"
Mộc Chiêu Đồng nói: "Là dự tính như vậy, chỉ là không xác định với tình trạng sức khỏe của hai người chúng ta có thể tới nơi hay không, ta đã cẩn thận hỏi thăm, phải đi thuyền rất lâu rất lâu. Từ trước khi rời Trường An bà ấy đã ngày càng đãng trí, sức khỏe rất kém, có nhiều khi lại không nhớ được ta là ai, cũng không nhận ra ta, miệng cứ mãi lẩm bẩm tên của con trai ta Mộc Tiêu Phong."
Hàn Hoán Chi ừ một tiếng: "Hẳn là bởi vì lo lắng hãi hùng và mất đi quá nhiều nên khó chấp nhận được sự chênh lệch quá lớn mà dẫn đến như vậy."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Hàn đại nhân còn biết y thuật?"
Hàn Hoán Chi trả lời rất nghiêm túc: "Không biết, nhưng từng nghe người ta nói có nhân quả báo ứng."
Mộc Chiêu Đồng trầm mặc.
Lão ta nhìn cái rương lớn bày trà nóng và điểm tâm: "Thật ra trong này chứa dầu hỏa và một vài cơ quan nhỏ, nếu ta gặp nguy hiểm gì, khởi động cơ quan, dầu hỏa và hỏa dược trong rương sẽ nổ tung, ta chết chắc hẳn cũng có thể mang theo vài người chôn cùng. Khi nghe Hàn đại nhân nói chuyện ta vốn định kết thúc như vậy cho xong, nhưng sau đó lại không làm như vậy. Hàn đại nhân nghĩ là tại sao?"
Hàn Hoán Chi lắc đầu nói: "Chắc hẳn không phải là vì lương tâm."
Mộc Chiêu Đồng nói: "Bởi vì ta chợt phát hiện mình không làm được, sợ chết... Đương nhiên cũng là bởi vì muốn để ngươi dẫn ta về gặp bệ hạ."
Hàn Hoán Chi nhìn lão ta: "Các lão biết đấy, ta nên mang ông về gặp bệ hạ, phân lượng như các lão, tội nhân như các lão, đưa về nhận sự thẩm phán của quốc pháp là việc cần thiết."
Mộc Chiêu Đồng hơi nheo mắt lại: "Ngươi nói như vậy, chứng tỏ ngươi không có ý định đưa ta về Trường An?"
"Không có ý định."
Hàn Hoán Chi uống một ngụm trà, cười nói với ngữ khí có chút thoải mái: "Các lão biết tính kế như vậy, hẳn là tính món nợ này giúp ta rất dễ dàng. Từ Tây Thục đạo về Trường An nhanh nhất cũng phải đi mất gần một tháng, đi suốt ngày đêm quá vất vả. Lúc trước ta hơi mệt, gần đây cũng thèm ngủ cho nên không muốn đi như vậy, làm xong chuyện ở đây rồi trở về dọc đường du sơn ngoạn thủy càng thoải mái hơn. Đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là với tâm tư của các lão thì ai biết trên đường đi sẽ lại làm ra chuyện gì? Lại có bao nhiêu hiếu tử hiền tôn của các lão muốn cứu ông, vừa đi vừa chém giết. Lúc ở huyện Trường Đồ các huynh đệ của ta bị hàng ngàn phản tặc vây công, đã chết rất nhiều người rồi, ta không muốn bọn họ chết thêm một người nào nữa."
Mộc Chiêu Đồng gật đầu: "Ngươi nói có lý, người như ta chỉ cần còn sống thì sẽ khiến người khác lo lắng."
Hàn Hoán Chi nói: "Các lão còn muốn ăn gì nữa?"
Mộc Chiêu Đồng trầm mặc một lát, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói rất nghiêm túc: "Thịt."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía mấy tên thủ hạ kia của Mộc Chiêu Đồng: "Còn không đi chuẩn bị? Thuyền đi dài ngày có mang theo đủ nhiều đồ, gà vịt cá thịt đều sẽ có một chút, chỉ cần đưa nhiều bạc thì chủ thuyền sẽ bán cho ngươi, thậm chí sẽ còn đem rượu ngon mà bản thân hắn cũng không nỡ uống ra bán cho ngươi. Ngươi bạc cho thêm một ít bạc nữa, chủ thuyền sẽ giúp ngươi làm gà vịt thịt cá, cơm canh của ngư dân, mùi vị cũng không tệ."
Chủ thầu nhìn về phía Mộc Chiêu Đồng, Mộc Chiêu Đồng gật đầu: "Cơm chém đầu, cũng phải thịnh soạn một chút mới được."
Sắc mặt của chủ thầu hơi khó coi, lên tiếng đáp lại, vừa muốn đi thì Hàn Hoán Chi lại thò tay ra ngăn hắn ta lại. Chủ thầu giật mình lui về sau một bước, tay giữ hông, có thể thấy ở hông nhất định cất giấu những thứ như chủy thủ.
Nhưng Hàn Hoán Chi ngăn hắn ta lại nhưng cũng định động thủ, mà là lấy từ trong ngực áo của mình ra một tờ ngân phiếu đưa cho chủ thầu: "Bữa này, coi như ta mời."
Chủ thầu kia nhìn Hàn Hoán Chi với ánh mắt nghi hoặc, lại nhìn sang Mộc Chiêu Đồng theo bản năng. Mộc Chiêu Đồng cười nói: "Cũng hiếm khi thấy Hàn đại nhân mời khách. Ta và Hàn đại nhân là quan đồng liêu hai mươi mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên ăn cơm do Hàn đại nhân mời, cho nên không thể từ chối."
Chủ thầu thò tay ra nhận lấy ngân phiếu của Hàn Hoán Chi, nhìn nhìn, thế mà chỉ là một tờ mười lượng bạc, thế mà lúc này lại còn nghĩ Hàn Hoán Chi thật là keo kiệt, nhưng hắn ta còn chưa đi đã lại bị Hàn Hoán Chi ngăn lại. Hàn Hoán Chi nhìn hắn ta nói rất nghiêm túc: "Nhớ trả lại tiền thừa, sau đó mang về cho ta."
Chủ thầu sửng sốt.
Hàn Hoán Chi quay đầu nhìn về phía Mộc Chiêu Đồng nói: "Ta và các lão là quan đồng liêu hai mươi mấy năm cũng chưa từng mời ông ăn cơm, xem ra ta cũng thật là một vị quan tốt thanh chính liêm minh."
Mộc Chiêu Đồng không nhịn cười được: "Chúng ta khác nhau. Ta là người hậu thuẫn của rất nhiều người cho nên rất nhiều người đều hận mình không thể táng gia bại sản để nịnh bợ ta, mà Hàn đại nhân cần gì phải nịnh bợ ta? Người đứng sau ngươi là bệ hạ."
Hàn Hoán Chi mới đầu cười cười, sau đó rướn người lên phía trước, mắt nhìn vào mắt Mộc Chiêu Đồng nói gằn từng tiếng: "Nhưng các lão có nghĩ tới không, nếu lòng người bình thường một chút, không có nhiều tâm tư xấu như vậy thì sẽ hiểu một đạo lý... Bệ hạ là hậu thuẫn của tất cả mọi người, bất kể là bách tính phổ thông hay quan viên văn võ, nhưng lại có quá nhiều người không hiểu đạo lý này."
"Ha ha ha ha ha."
Mộc Chiêu Đồng cười ha hả: "Chẳng trách bệ hạ luôn nghĩ Hàn đại nhân ngươi là người duy nhất phù hợp làm đô đình úy phủ Đình Úy, cũng chẳng trách được bệ hạ có thể hết lòng tín nhiệm Hàn đại nhân ngươi suốt nhiều năm như vậy, Hàn đại nhân ngươi đúng là một người lý tưởng. Ngươi nói đúng, trong trạng thái lý tưởng, bệ hạ chính là hậu thuẫn của mỗi người, trong quốc pháp người người bình đẳng, không ăn trộm, không cướp giật, không ngang ngược, không chiếm của người khác mới là phát huy hết vai trò, thật lý tưởng, thật tốt đẹp. Trên thực tế là như vậy sao? Hàn đại nhân à, ngươi bắt người suốt hai mươi mấy năm, còn không nhìn thấu lòng người?"
Mộc Chiêu Đồng nhấp một ngụm trà: "Trạng thái lý tưởng mà ngươi nói vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện, con người vừa ra đời đã không ở cùng một mặt phẳng, có người cao người thấp. Ngươi được bệ hạ tìm thấy cho nên ngươi có thành tựu địa vị như ngày hôm nay, trong Đại Ninh còn có bao nhiêu cô nhi sống vất vả? Bệ hạ là hậu thuẫn của bọn họ sao? Bệ hạ không phải nhưng ta có thể. Cả đời này ta nhận không ít bạc của người ta, kẻ có tiền tặng cho ta thì đương nhiên ta không từ chối. Con cháu hàn môn không có tiền nhờ vả ta, ta liền dùng số bạc ta nhận được để tiếp tế cho bọn họ, bọn họ liền biêt cảm ơn, cứ như vậy người biếu bạc cho ta và người được ta cho bạc đều có thể sử dụng cho ta."
Lão ta nhìn vào mắt Hàn Hoán Chi: "Lòng người đơn thuần như ngươi nghĩ sao, cũng vĩnh viễn sẽ không đơn thuần, ngay cả dã thú cũng biết đi đường tắt thì huống chi là người? Con người là biết đi đường tắt nhất. Ta cũng rất hy vọng tương lai có thể xuất hiện thế giới lý tưởng như lời Hàn đại nhân nói, mỗi người đều ở trên vị trí của mình cẩn trọng, cần cù và chăm chỉ. Nhưng Hàn đại nhân à, người sẽ phục sao? Dựa vào cái gì có người ở chỗ cao có người ở thấp chỗ? Cho dù là người ở trên và người ở dưới thấp trong tương lai đều nhận được bổng lộc thù lao giống y hệt nhau. Vậy thì dựa vào cái gì mà ta chịu sự chỉ huy, điều khiển chi phối của ngươi?"
Hàn Hoán Chi nhìn lão ta, vẫn bình tĩnh trả lời: "Các lão hỏi trong Đại Ninh nhiều cô nhi như vậy, bệ hạ đều là hậu thuẫn của bọn họ sao. Chẳng lẽ các lão quên, nếu không có người như các ông thì trong khắp Đại Ninh tất cả những người nên được triều đình giúp đỡ đều sẽ nhận được đầy đủ. Đại Ninh giàu có, triều đình coi trọng, phân phát xuống rất nhiều tiền lương, những người như các ông không bòn rút, không tham ô, mỗi người đều có thể không lo áo cơm, người cô đơn ít nhất cũng được dưỡng lão, được nương tựa."
Mộc Chiêu Đồng ngây người ra, ánh mắt lóe lên.
Hồi lâu sau Mộc Chiêu Đồng nhìn Hàn Hoán Chi với vẻ biết ơn, nói: "Cảm ơn ngươi dù hận ta nhưng vẫn còn có thể bình tĩnh và khách khí nói chuyện cùng ta nhiều như vậy. Còn những lời thẳng thừng hơn, khó nghe hơn thì ta không nói nữa, kết cục như thế này cũng rất tốt, ta chết ở trong tay Hàn đại nhân để mà chứng minh là ngươi đúng, làm sai chuyện thì phải bị trừng phạt là đúng, để cảnh cáo người đời, cũng không tệ."
Hai người ngồi đối diện nhau, không nói nữa.
Gần nửa canh giờ sau, rượu và thức ăn được đem lên, Mộc Chiêu Đồng bưng chén rượu lên nói: "Mời."
Nhưng Hàn Hoán Chi lại không bưng rượu, cũng không ăn thức ăn, chỉ nhìn lão ta như vậy.
Mộc Chiêu Đồng đột nhiên sực nhớ ra, cười nói: "Ta quên, cơm chém đầu đương nhiên chỉ có thể là một mình ta ăn."
Lão ta ăn ngấu nghiến.
Hàn Hoán Chi mặt không cảm xúc chia ra một phần thức ăn ra. Mộc Chiêu Đồng nghi hoặc nhìn ông ta: "Không phải Hàn đại nhân không ăn sao?"
Hàn Hoán Chi nhìn vào mắt lão ta trả lời: "Để lại một phần cho lão phu nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận