Trường Ninh Đế Quân

Chương 1217: Bức ép ta như thế!

Hắc Vũ, đại doanh Liêu Sát Lang.
Liêu Sát Lang ngồi trên chủ vị lạnh lùng nhìn thủ hạ ở phía dưới tranh cãi gay gắt, trong ánh mắt lạnh như băng còn có một chút phẫn nộ. Đám thủ hạ luôn như vậy, gặp vấn đề gì chỉ biết cãi nhau, không một ai có thể đưa ra một biện pháp giải quyết vấn đề, y nhìn bọn họ giống như nhìn một đám hề, ngoại trừ phẫn nộ ra còn có chút vô lực.
Hắc Vũ trước đây cũng là tướng tinh lấp lánh, sau trận đại chiến với người Ninh không những đã mất ba ngàn, bốn ngàn dặm cương vực, cũng mất một phần tướng lĩnh cực kỳ ưu tú. Quan trọng là người Hắc Vũ đã mất đi sự tự tin, trước đây bọn họ ở trước mặt người Ninh luôn tự tin hơn một bậc.
Phía dưới, sau khi tướng quân trẻ tuổi Ca Vân Đạt nghe một vị tướng quân trẻ tuổi khác là Thanh Thụ nói xong liền sốt ruột: "Ngươi có ý gì? Ngươi nói lúc này không nên khai chiến? Hiện tại người Ninh chẳng qua chỉ có ba bốn vạn người mà thôi, cho dù có ba vạn kỵ binh trọng giáp thì thế nào? Binh lực của chúng ta nhiều hơn người Ninh gấp năm lần, trong tình huống này còn phải cẩn thận dè dặt làm việc như ngươi nói?"
Y nhìn về phía Liêu Sát Lang chắp tay nói: "Đại tướng quân, nếu người này không phải gian tế của người Ninh, mời đại tướng quân chém đầu ti chức."
Thanh Thụ đứng đối diện y còn chưa nói gì thì Bân Diệp đã đứng dậy: "Con mẹ nó ta thấy ngươi mới là gian tế của người Ninh, hiện tại không rõ tình hình đại cục, thám báo tra xét được viện binh của người Ninh đã ở cách đây không đến trăm dặm. Kkhông những là viện binh từ thành Cách Để và thành Tô Lạp tới, còn có quân Ninh từ bên đại doanh Tức Phong Khẩu, binh lực cộng lại cũng không dưới mười vạn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không bao lâu nữa ít nhất chiến binh của bốn đạo Ninh quốc cũng sẽ đến. Bốn vệ chiến binh cộng lại có ít nhất mười ba đến mười bốn vạn người, chúng ta tấn công Võ Tân Vũ thì phía sau sẽ bị người đâm một đao. Nếu ngươi không phải gian tế của người Ninh, làm sao ngươi có thể nói ra chuyện hại nước như vậy!"
Ca Vân Đạt giận dữ: "Lần đầu tiên ta thấy có người sợ chiến mà nói đường hoàng như thế. Đại tướng quân, giữ lại người này chỉ có thể là tai họa!"
Bân Diệp cũng càng lúc càng tức giận: "Muốn chém thì chém chúng ta cùng lúc, ta nguyện bỏ vì sinh mệnh Hắc Vũ, giết ta cũng kéo theo ngươi cùng chết, Hắc Vũ sẽ bớt đi một mối uy hiếp!"
"Hai người các ngươi đủ rồi!"
Liêu Sát Lang đột nhiên quát một tiếng, hai người trẻ tuổi đang cãi nhau ở phía dưới lập tức ngậm miệng, đồng thời lui về phía sau một bước, cúi người cúi đầu.
Liêu Sát Lang đứng dậy, vừa đi vừa nói: "Các ngươi đều là tướng tài trẻ tuổi do quốc sư đại nhân tự tay tuyển chọn ra, năm trước quốc sư từng hạ lệnh binh nha xây dựng Trù hoạch ti chuẩn bị chiến đấu. Khi các ngươi ở Tinh Thành đều từng vào Trù hoạch ti. Lúc ấy quốc sư đại nhân bảo mỗi người các ngươi đưa ra một bản sách lược đối với Ninh quốc, các ngươi đều viết rất tốt, mỗi một người đều viết rất xuất sắc, quốc sư còn chuyển những gì các ngươi viết cho các quân. Lúc đó ta xem sách lược của hai người các ngươi viết cũng khen không dứt miệng, còn từng nói với mọi người rằng các ngươi không hổ là tương lai của đế quốc Hắc Vũ, nhưng khi nhìn bộ dạng hiện tại của các ngươi xem!"
Liêu Sát Lang dừng lại, ánh mắt hung ác lướt qua Ca Vân Đạt và Bân Diệp.
"Lúc bảo các ngươi đàm binh trên giấy thì ai nấy cũng xuất sắc tuyệt vời, nhưng đến lúc thật sự đối chọi với người Ninh thì các ngươi lại cũng không có một chút biện pháp nào, ngay cả chửi mắng đối phương cũng không tìm được từ ngữ nào mới mẻ. Ngoại trừ chỉ trích đối phương là gian tế của người Ninh ra, các ngươi còn biết cái gì nữa?!"
"Đại tướng quân bớt giận!"
Ca Vân Đạt và Bân Diệp đồng thời cúi người xuống, thoạt nhìn đều có chút sợ hãi.
"Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của đế quốc Hắc Vũ, nhanh nhất là năm năm sau, chậm nhất thì mười năm sau, các ngươi sẽ thực sự chính là tôn nghiêm của đế quốc Hắc Vũ, tôn nghiêm của quân nhân đế quốc. Nếu lần sau ta còn nghe thấy có người nào chỉ vào đối phương mắng là gian tế của người Ninh ở trước mặt ta, ta sẽ chém cả hai người, tuyệt không nuông chiều!"
"Vâng!"
Ca Vân Đạt và Bân Diệp đồng thời lên tiếng, ai cũng không dám nói thêm gì nữa.
Liêu Sát Lang giận dữ nói: "Chỉ trích đối phương là gian tế của kẻ thù, đây là cách thể hiện bất tài nhất. Nếu muốn chứng minh bản thân thì lên chiến trường đánh bại kẻ thù, khiến cho kẻ thù khó chịu, chứ không phải nói xấu chửi rủa nhau như vậy!"
Y xoay người đi trở về ngồi xuống ghế: "Đừng để ta nói lại lần thứ hai."
"Vâng!"
Hai người lại lên tiếng đáp lại, sau đó lui ra phía sau một bước.
Liêu Sát Lang nói: "Để khiến cho Hắc Vũ ta diệt quốc mà thủ đoạn nào người Ninh cũng đã dùng đến. Lúc trước có mấy vị đại nhân trong triều đình bị quốc sư xử tử, bởi vì bị điều tra ra bọn họ ngầm cấu kết với người Ninh, cầm không ít bạc từ tay người Ninh, nhưng sau đó không bao lâu lại điều tra ra mấy vị đại nhân đó đều là bị oan, bọn họ hoàn toàn không có tiếp xúc gì với gian tế của người Ninh. Người Ninh lấy danh nghĩa của bọn họ để gửi bạc vào tiền trang, sau đó lại sắp xếp người tố cáo, vậy cũng coi như là có chứng cớ, quốc sư giận dữ liền giết hết tất cả bọn họ, cũng tịch thu toàn bộ tài sản, cộng lại có mấy trăm nhân khẩu đã chết oan uổng như vậy. Đều là quan lại trụ cột trong triều đình đế quốc, kết quả là chết oan uổng như vậy, ngoại trừ người Ninh vui vẻ ra thì còn ai vui vẻ?"
Liêu Sát Lang thở dài một hơi: "Ta đã nói với các ngươi vô số lần rồi, tín nhiệm người của mình nhiều một chút, chứ không phải nghi ngờ và thù hằn tất cả người của mình, kẻ thù của chúng ta là người Ninh chứ không phải chúng ta người nhà. Hai người các ngươi chửi bới lăng mạ nhau như vậy, chẳng lẽ người Ninh biết lại không biết cười rớt răng?"
Sau khi ngừng lại một chút, Liêu Sát Lang giơ tay lên rồi hạ xuống: "Bây giờ tiếp tục bình tĩnh thương lượng đối sách."
Đúng lúc này, Bồ Lạc Thiên Thủ bỗng nhiên lẩm bẩm nói một câu: "Mấy vị đại nhân đó quả thật chết rất oan uổng."
Vốn dĩ lúc Liêu Sát Lang nhắc tới mấy người này là trong lòng mỗi người cũng đều hơi căng thẳng. Đó là nói về quốc sư, nếu trước đây có người nói những lời này thì sẽ lập tức có người đứng ra nói đây là nhục mạ quốc sư đại nhân, nhưng mà hôm nay mọi người chỉ rất trầm mặc, không ai đứng ra bày tỏ lòng trung thành. Trước kia cho dù quốc sư không có mặt, số lượng người đứng ra tỏ lòng trung thành cũng không ít.
"Bồ Lạc Thiên Thủ, ngươi nói gì?"
Liêu Sát Lang nhíu mày hỏi một câu.
Bồ Lạc Thiên Thủ ngẩng đầu nhìn về phía Liêu Sát Lang, sau khi hít sâu một hơi liền nói: "Ti chức biết nói những lời này chính là tội chém đầu, nhưng nếu đã mở miệng thì ti chức dứt khoát nói cho hết... Khoảng thời gian này ti chức vẫn luôn suy nghĩ về một chuyện, tại sao người Ninh càng ngày càng mạnh mà đế quốc Hắc Vũ ta lại càng ngày càng yếu? Có người nói là vì chiến bại, nhưng trên thực tế là trước khi chiến bại chúng ta cũng đã lạc hậu hơn Ninh. Trước đó, kéo dài đến ngàn năm, đế quốc của chúng ta đều bỏ xa quốc gia Trung Nguyên."
Liêu Sát Lang nói: "Vậy ngươi nói xem là tại sao?"
"Bởi vì quốc sư."
Bồ Lạc Thiên Thủ vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người trong lều lớn đều thay đổi sắc mặt.
Bồ Lạc Thiên Thủ tiến lên một bước, nhìn Liêu Sát Lang rồi lớn tiếng nói: "Có lẽ có người sẽ nói đế quốc Hắc Vũ đã đứng sừng sững ngàn năm, trước đây cũng có các đời quốc sư, tại sao ta lại nhắc tới quốc sư đại nhân hiện tại? Đó là bởi vì các đời quốc sư trước kia đều biết rõ bổn phận, bọn họ biết mình là thần, quyền lực của Kiếm Môn tuyệt đối không thể đứng trên hoàng quyền tối thượng, nhưng mà quốc sư đại nhân hiện giờ thì sao? Tất cả mọi người đều không dám nói, nhưng mà trong lòng mọi người đều biết rõ Tâm Phụng Nguyệt đã làm gì. Nếu đến bây giờ chúng ta vẫn không thể suy nghĩ lại, vẫn không thể xác nhận rõ hiện trạng, đế quốc Hắc Vũ thật sự cách ngày diệt vong không quá xa."
Hắn ta nói với vẻ mặt bi phẫn: "Ta nói xong những lời này, nếu các ngươi sợ thì có thể trói ta lại giao cho bên kia. Chắc hẳn là quốc sư sẽ thưởng cho các ngươi, các ngươi cầm phần thưởng có thể sống cuộc sống thoải mái hơn, nhưng các ngươi có nghĩ tới không, cuộc sống thoải mái như vậy còn có thể kéo dài bao lâu? Mười năm trước, có người trong số các ngươi từng nghĩ người Ninh mà lại dám càn rỡ, giết người phóng hỏa ở trong cương vực đế quốc Hắc Vũ ta như thế? Đây là nơi nào chứ? Nơi này cách bắc cương Ninh quốc ít nhất bảy trăm đến tám trăm dặm, nhưng chúng ta vẫn còn ở đây dè dặt sợ người Ninh khai chiến trước!"
Hắn ta vừa nói xong câu nói này, tất cả mọi người đều cúi đầu. Nhục nhã, đây quả thực là nỗi nhục trong lòng mỗi một quân nhân Hắc Vũ, không có bất kỳ ngôn ngữ nào có thể gột sạch nỗi nhục này.
"Đại tướng quân, chỉ có thu quyền lực của Kiếm Môn lại, Hắc Vũ mới có thể khôi phục sự hùng phong ngày xưa."
Bồ Lạc Thiên Thủ quỳ xuống đất: "Bồ Lạc Thiên Thủ bằng lòng ủng hộ đại tướng quân làm đế, trọng chấn Hắc Vũ, tiêu diệt bọn đạo chích, phấn chấn triều cương, cổ vũ dân tâm!"
Hắn ta quỳ xuống đã dọa biết bao nhiêu người run rẩy.
"Bồ Lạc Thiên Thủ!"
Liêu Sát Lang đứng bật dậy, phẫn nộ nhìn Bồ Lạc Thiên Thủ: "Người khác không đưa ngươi đến chỗ quốc sư đại nhân, ta cũng sẽ phái người trói ngươi lại đưa đi!"
"Đại tướng quân!"
Tướng quân Thiết Nhan đứng ở một bên cũng quỳ xuống: "Ta cảm thấy Bồ Lạc Thiên Thủ nói không sai. Chúng ta đều nhìn rõ lòng trung quân ái quốc của đại tướng quân, nhưng mà đại tướng quân, Hắc Vũ đã không chống đỡ nổi nữa, chỉ có nhân tài như đại tướng quân mới có thể xoay chuyển tình thế, chỉ cần đại tướng quân gật đầu, chúng ta tất sẽ thề chết đi theo!"
Thiết Nhan vừa quỳ xuống, tất cả thuộc hạ của hắn ta đều quỳ xuống theo.
Bầu không khí lập tức trở nên hơi gượng gượng gạo, bởi vì người của Bồ Lạc Thiên Thủ đều không quỳ xuống.
Thời khắc này Liêu Sát Lang lướt nhìn sang bên đó, Thanh Thụ nhíu chặt lông mày, hắn ta biết Liêu Sát Lang đang nhìn mình nhưng vẫn kiên quyết không chịu quỳ xuống như vậy. Tướng quân Bồ Lạc Thiên Thủ nói không sai, nhưng nếu bây giờ nội chiến thì đế quốc Hắc Vũ càng bị tổn hại hơn.
"Ngô hoàng vạn tuế!"
Ca Vân Đạt bỗng nhiên quỳ xuống, đầu chạm mặt đất: "Vầng hào quang nhật nguyệt, ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh!"
Ca Vân Đạt vừa quỳ xuống, các thủ hạ của Bồ Lạc Thiên Thủ cũng có người lục tục quỳ xuống theo. Bân Diệp kéo áo của Thanh Thụ, Thanh Thụ bất động, Bân Diệp bất đắc dĩ cũng tự quỳ xuống. Hắn ta và Ca Vân Đạt liếc nhìn nhau một cái, đều khinh thường đối phương, nhưng đều có chút bất đắc dĩ, cho nên ánh mắt nhanh chóng rời khỏi đối phương.
Rất lâu sau, Thanh Thụ thở dài thườn thượt, sau đó cũng quỳ xuống.
"Các ngươi..."
Thoạt nhìn Liêu Sát Lang quả thật hơi gấp gáp, cũng hơi tức giận.
"Các ngươi như vậy không phải là ép ta sao! Dồn ta đến đường cùng à, các ngươi làm như vậy là muốn ép ta trở thành tội nhân thiên cổ của đế quốc Hắc Vũ à."
Tay của y vỗ thật mạnh xuống bàn: "Sao các ngươi có thể bức ép ta như thế chứ?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận