Trường Ninh Đế Quân

Chương 1332: Buổi tối phải làm việc của buổi tối

Đêm đó.
Hai người Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu thay y phục chuẩn bị từ phủ Đình Úy ra ngoài, Hàn Hoán Chi dặn bọn họ đi cửa nhỏ, cũng không thể quá ngang nhiên được. Lúc đi đến chỗ cửa nhỏ, bên trong có hai gã đình úy đang canh giữ, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu đi đến, một trong hai đình úy nhìn bầu trời: “Ây da, nhìn sắc trời đột nhiên lại muốn đi tiểu.”
“Chuyện tốt đẹp như đi tiểu mà không kết bạn đi cùng thì có lỗi với ngày tốt cảnh đẹp rồi.”
Gã đình úy khác ra vẻ nghiêm túc nói: “Ngươi biết không, căn cứ theo kết quả điều tra quyền uy của phủ Đình Úy chúng ta, thế giới này chuyện kết bạn đi nhà xí xếp thứ hai, bất kể nam nữ, điều tra cho thấy mọi người nói số lần đi thôi đi nhà xí thôi nhiều hơn nói đi thôi đi ăn cơm thôi.”
“Vậy xếp thứ nhất là gì?”
“Đôn luân.” (chuyện phòng the)
Đình úy lên tiếng nói chuyện trước càng nghiêm túc hơn: “Chuyện thế này nhất định phải kết bạn mới được, nếu không thì không gọi là đôn luân, gọi là luyện thủ, cho nên đôn luân xếp thứ nhất, bất kể nam nữ, nam nam, nữ nữ, nam nam nữ nữ.”
Gã đình úy vừa hỏi hắn ta nói: “Ngươi nói quá văn nhã rồi, ở quê chúng ta đôn luân có một cách nói thú vị hơn.”
“Là gì?”
“Đập nồi.”
“Ơ, này cách nói rất mơ hồ nhưng lại có vẻ như rất trực tiếp, sau khi hết ca chúng ta cùng đi sông Tiểu Hoài làm đại sự đập nồi xếp thứ nhất đi.”
“...”
Hai người giống như coi Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu là không khí vậy, đi lướt qua bên cạnh Thẩm Lãnh bọn họ. Dư Mãn Lâu nhìn hai gã đình úy kia đi qua, sau đó hít sâu một hơi: “Mẹ cha nó, có thêm kiến thức rồi.”
Thẩm Lãnh: “Ta cũng có thêm học kiến thức rồi.”
Dư Mãn Lâu: “Đập nồi... mẹ nó chứ là ai nghĩ ra cái này.”
“Ta nghe nói giữa ngươi và Diêu Mỹ Luân...”
Thẩm Lãnh nhìn Dư Mãn Lâu: “Ngươi đã đập ả rồi?”
Dư Mãn Lâu: “Khụ khụ... Trang trọng một chút, ngươi là quốc công gia.”
“Ồ.”
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói: “Vậy ngươi cũng là nhân tài kiệt xuất của giới đập nồi đấy.”
Dư Mãn Lâu: “Bình thường bình thường, ở quê chúng ta thì ta còn được, đến Trường An mới biết được thế nào gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân. Ngay lúc nãy lời vị đình úy đại nhân kia nói ta cũng chưa từng nghe thấy ở quê ta, đã mở ra một cửa lớn thông đến thế giới mới rồi.”
Thẩm Lãnh kéo cửa ra: “Mở ra rồi, đi thôi.”
Hai người ra khỏi phủ Đình Úy, Dư Mãn Lâu hít sâu một hơi: “Tự do tốt đẹp như vậy sao?”
Thẩm Lãnh: “Sau này làm người đàng hoàng, tự do càng tốt đẹp hơn.”
Dư Mãn Lâu hỏi: “Chúng ta đi đâu trước?”
“Ta đã hỏi Hàn Hoán Chi, nha hoàn đó được xem là người hầu thân cận của Diêu Cận, quả thật rất nhiều chuyện bên cạnh Diêu Cận đều là ả ta lo liệu, theo lý mà nói người như vậy không nên phản bội Diêu Cận mới đúng. Hàn Hoán Chi cố ý nhắc đến một câu, lúc ở đại đường ả ta đã nói... ả ta còn có mẹ già phải phụng dưỡng, phải sống tiếp, câu nói này dường như có ám chỉ điều khác.”
“Vậy thì sao?”
Dư Mãn Lâu nói: “Chúng ta đi dọa mẹ già của ả ta à?”
Thẩm Lãnh thở dài: “Xem ra ngươi chẳng những là nhân tài kiệt xuất giới đập nồi ở quê các ngươi, chuyện hù dọa lão nhân hù dọa trẻ con này ngươi cũng đã làm không ít.”
Dư Mãn Lâu: “Đây không phải là đột nhiên được tự do, chưa quen lắm nên vậy à.”
Thẩm Lãnh nói: “Không đến lượt chúng ta bây giờ mới đi tìm mẫu thân của ả. Sau khi thẩm vấn Hàn Hoán Chi đã lập tức phái người đi, không ngoài dự liệu, đã không thấy tung tích mẫu thân của ả, đình úy tìm hiểu tin tức từ hàng xóm láng giềng, có người nhìn thấy sáng sớm hôm đó có một chiếc xe ngựa đón mẫu thân của ta đi, nhưng không biết đón đi chỗ nào, người của phủ Đình Úy còn đang điều tra. Chỉ cần tìm được mẫu thân của ả thì đại khái có thể giúp ả giải quyết nỗi lo, ả sẽ có thể phản cung.”
Dư Mãn Lâu nói: “Nếu ả phản cung, chẳng phải là cũng giúp luôn cả Diêu Cận sao?”
Thẩm Lãnh nói: “Không sao, dù sao Diêu gia cũng đã bị tịch thu...”
Dư Mãn Lâu giơ ngón tay cái lên: “Quốc công ngươi mới là nhân tài kiệt xuất, mọi mặt ngươi đều là nhân tài kiệt xuất.”
Gã ta hỏi Thẩm Lãnh: “Vậy thì bây giờ đi đâu?”
“Người của phủ Đình Úy đã phái người đến tất cả các cổng thành của thành Trường An lấy bản ghi chép, người ra vào cổng thành mỗi ngày đều sẽ có đăng ký, chỉ là quá nhiều cho nên muốn điều tra sàng lọc ra cũng không phải chuyện chốc lát là xong, hơn nữa ta nghi ngờ xe ngựa căn bản là không có ra khỏi thành. Diêu Mỹ Luân bắt mẫu thân của nha hoàn, giữa hai người tất nhiên sẽ có thoả thuận gì đó, nha hoàn đó không giống như một kẻ ngốc, nhất định ả phải nghĩ biện pháp xác định mẫu thân của mình an toàn thì mới làm theo lời Diêu Mỹ Luân.”
“Ý của ngươi là...”
Dư Mãn Lâu nhìn Thẩm Lãnh nói: “Nhất định sẽ có người âm thầm liên lạc với nha hoàn kia. Vậy thì chúng ta ra khỏi phủ Đình Úy làm gì? Trực tiếp theo dõi nơi nha hoàn kia bị nhốt không được sao, còn có thể lôi được nội tặc của phủ Đình Úy ra nữa.”
“Hàn Hoán Chi đang phái người theo dõi rồi.”
Thẩm Lãnh nói: “Ngươi biết ta thích tìm thứ chi tiết, thường thì nơi tầm thường chính là nơi mấu chốt.”
Dư Mãn Lâu vẫn không hiểu: “Rốt cuộc là có ý gì? Cái gì tầm thường?”
Thẩm Lãnh nói: “Ta đã cố ý hỏi, Hàn Hoán Chi nói nha hoàn kia khai xong đã nhìn ra bên ngoài. Đó là đại đường của phủ Đình Úy, bên ngoài tất nhiên không có người của ả ta, cũng sẽ không có người đưa tin tức hay ám thị gì cho ả ta vào lúc đó, cho nên không phải ả ta nhìn người, nói chính xác thì không phải nhìn người có mặt trong phủ Đình Úy lúc ấy.”
Thẩm Lãnh bọn họ đi vòng đến phía trước phủ Đình Úy. Đại đường thẩm vấn của phủ Đình Úy ở tiền viện, từ đại đường đến cửa chính tiền viện cách khoảng ba trăm bước chân, ra khỏi cửa chính là một con đường lớn, đối diện là đường một loạt cửa hàng, phía sau cửa hàng chính là nhà dân.
Mỗi lần phủ Đình Úy thẩm vấn vụ án, không ít bách tính đều sẽ đứng ở trên nóc nhà nhìn, cách xa mấy trăm bước tuy rằng nghe không rõ nói gì nhưng vẫn có thể nhìn thấy được. Đây cũng không phải là chuyện phạm pháp gì, người của phủ Đình Úy cũng không tiện can thiệp.
Thẩm Lãnh chỉ phía đối diện: “Ta nghi ngờ, nếu Diêu Mỹ Luân đủ to gan, có thể sẽ giấu mẫu thân của nha hoàn ở đối diện phủ Đình Úy, lúc thẩm án nha hoàn quay đầu lại liếc nhìn là vì ả có thể nhìn thấy mẫu thân của mình ở trên nóc nhà. Cách xa mấy trăm bước, nếu mắt ả tốt thì gần như có thể xác nhận được.”
Dư Mãn Lâu: “Tại sao ngươi không trực tiếp nói với Hàn Hoán Chi? Để cho người của phủ Đình Úy tra những việc này không tiện hơn ngươi sao?”
Thẩm Lãnh trợn mắt lườm gã ta: “Ngươi không muốn ra ngoài đi dạo à?”
Dư Mãn Lâu suy nghĩ thấy cũng đúng.
Thẩm Lãnh nhún hai chân nhảy lên tường viện của một nhà dân, ngoắc tay, Dư Mãn Lâu cũng nhảy lên theo.
Thẩm Lãnh lại trèo lên nóc nhà, đứng ở đó nhìn về phía phủ Đình Úy. Phủ Đình Úy ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng cho nên vẫn thấy khá rõ ràng.
Thật ra gần đây có rất nhiều trạm gác ngầm của phủ Đình Úy, chẳng qua là Hàn Hoán Chi đã thông báo, cho nên sau khi thấy là Thẩm Lãnh và Dư Mãn Lâu thì những trạm gác ngầm này cũng không hành động.
Thẩm Lãnh hỏi: “Có phải khinh công của ngươi rất tốt không?”
“Nhân tài kiệt xuất bản địa.”
“Vậy thì bây giờ ngươi đi hết một lượt các viện tử gần đây, xem thử chỗ nào tương đối khả nghi.”
Dư Mãn Lâu nói: “Vậy còn ngươi?”
Thẩm Lãnh nói: “Ta ở đây tính toán điều hành, ngồi xem toàn cục.”
Dư Mãn Lâu: “Ngươi điều hành một mình ta? Có cái gì để tính toán chứ!”
Thẩm Lãnh: “Ngươi đi đi, đây là cơ hội tốt để chạy trốn, ta cũng không đi theo ngươi, nếu ngươi muốn đi thì chắc là có thể thoát thân.”
Dư Mãn Lâu suy nghĩ, nếu Thẩm Lãnh không đi theo thì đúng là cơ hội tốt nhất để gã ta trốn khỏi phủ Đình Úy, nhưng mà gã ta không dám, cũng không muốn. Nếu đi thì gã ta sẽ không còn đường lui nữa, sau này bị bắt được chỉ có thể là chết. Nếu không đi, gã ta sống sót, còn có thể nối dõi cho Dư gia.
“Chờ đấy.”
Dư Mãn Lâu lên tiếng, xoay người lao ra ngoài, thân pháp khinh công quả nhiên rất tốt.
Thẩm Lãnh ngồi khoanh chân ở trên nóc nhà. Nóc nhà dân này cũng không quá thoải mái, nóc nhà dốc, lợp ngói, ngồi xuống rất cấn. Hắn chuyển một chỗ khác, kẹp chân ngồi trên trục nóc nhà, cảm giác lập tức khác đi... rất chắc chắn.
Khoảng một canh giờ sau Dư Mãn Lâu mới trở về, thoạt nhìn hơi mệt mỏi, cũng kẹp chân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lãnh, nhìn nhìn Thẩm Lãnh nói: “Ta nghe nói quốc công gia và người của y quán Thẩm gia rất thân quen?”
“Sao vậy?”
“Lần sau có thời gian thì quốc công đi y quán Thẩm gia hỏi giúp ta xem có mắt chữa thuốc hay không.”
“Mắt ngươi làm sao?”
“Đêm hôm đi nhìn từng nhà từng hộ, ngươi còn hỏi mắt ta làm sao, nhìn thấy quá nhiều đôn luân không nên nhìn, ta sợ trong mắt nổi nhọt.”
Thẩm Lãnh không nhịn được, phụt cười một tiếng: “Nhìn hơn một canh giờ rồi mà giống như ngươi vẫn thấy thiệt vậy, có phát hiện gì không?”
“Không có chỗ nào đặc biệt, ta chỉ cảm thấy hoạt động giải trí buổi tối của bách tính Đại Ninh chúng ta quả thật vẫn rất thiếu thốn, chỉ có hai kiểu.”
“Hai kiểu gì?”
“Thắp đèn đập và tắt đèn đập.”
“Cút...”
Dư Mãn Lâu quay đầu lại chỉ dãy thứ hai, nói trong đó có một hộ dân không bình thường lắm.
“Nói cụ thể đi.”
Dư Mãn Lâu nói: “Lúc này, có thể nhìn thấy hai nam hai nữ ở trong căn nhà sáng đèn đó, hai người nam ở một phòng, hai nữ ở một phòng, ta ra ngoài một canh giờ thì có nửa canh giờ đều theo dõi nhà này. Sau đó một người nam đi ngủ, một người nam ra sân ngồi, không bao lâu sau cũng có một người nữ ngủ, một người nữ cũng ra ngoài sân ngồi, nhưng hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều, còn giữ khoảng cách nữa.”
Thẩm Lãnh: “Ý của ngươi là?”
“Hai nam hai nữ, không phải nam nữ một phòng cũng được, nam nam và nữ nữ cũng rất nghiêm túc, khoảng thời gian này không bình thường.”
“Mẹ nó chứ ngươi mới không bình thường.”
Thẩm Lãnh đứng dậy: “Nhưng có thể đi xem thử.”
Dư Mãn Lâu nói: “Đi theo ta.”
Thẩm Lãnh: “Ta khinh công không tốt, đặt chân xuống đều rất nặng, cho nên có thể sẽ bị phát hiện.”
Dư Mãn Lâu: “Vậy thì...?”
Thẩm Lãnh dang hai tay ra: “Cõng ta.”
Dư Mãn Lâu: “Muốn đi thì đi...”
Gã ta nói xong liền lao vụt đi. Thẩm Lãnh nghĩ tên này cũng thú vị đấy. Nếu hắn nói với Trần Nhiễm là cõng ta, Trần Nhiễm đã sớm hỏi hắn là trả tiền theo tháng hay theo năm, nếu trả tiền theo năm còn có thể lựa chọn tư thế nữa.
Hai người một trước một sau đến gần viện tử đó, không một ai nói gì. Từ lời Dư Mãn Lâu nói có thể phân tích ra được hai nam hai nữ này quả thật không bình thường, hiển nhiên là đang thay phiên trực đêm. Trong nhà bách tính bình thường có thứ quý giá gì đáng để thay phiên gác đêm chứ.
Thẩm Lãnh đến ngoài tường thì không đến gần thêm nữa, khinh công của hắn quả thật là có hạn, người trong quân võ công phần nhiều đều đại khai đại hợp, xuống tay rất nặng, thân pháp khinh công không thể nào so sánh với khách giang hồ được, nhưng nếu luận tốc độ đơn thuần thì cũng sẽ không thua.
Theo lời Trần Nhiễm nói, lúc so độ nhanh thì người trong quân chúng ta chưa từng thua, bởi vì câu nói này mà gã bị bảy đại hán đè ra đánh một trận.
Dư Mãn Lâu nhẹ nhàng dừng lại trên nóc nhà, quay lại liếc nhìn Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh giơ ba ngón tay lên khua khua, ý là ta đếm tới ba thì cùng vào, Dư Mãn Lâu gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó Thẩm Lãnh cụp từng ngón tay một xuống, thời khắc đó Dư Mãn Lâu lập tức lao vào trong viện, Thẩm Lãnh không nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận