Trường Ninh Đế Quân

Chương 671: Nông trường

Cuộc nghị sự bên Binh bộ rất thuận lợi, nói là nghị sự, thật ra chẳng qua là buổi thông báo giữa Binh bộ và các vị tướng quân, mọi người đều nói một chút về tình hình, trong lòng cũng có tính toán, làm việc theo quy trình, cho nên tất nhiên cũng sẽ không có mâu thuẫn gì.
Bên Phủ Đình Úy cũng là đang tra án theo quy trình, thành Trường An dường như lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Đông Cung.
Thái tử cảm thấy hơi mệt và không muốn đi Nội các, rất không muốn đi. Gần đây mâu thuẫn tâm lý của gã ta ngày càng nghiêm trọng, Tào An Thanh đã khuyên nhủ một lúc, nhưng gã ta càng nghe càng phiền chán, cảm thấy hiện tại mình sống hoàn toàn không phải là mình, mà là sống thành bộ dạng như mẫu thân và phụ thân muốn gã ta trở thành, càng nghĩ càng khó chịu.
"Điện hạ, bên Nội các thì vẫn phải đi, các vị đại nhân Nội các, nhất là thủ phụ Nguyên đại nhân và thứ phụ Lại đại nhân đều đánh giá điện hạ rất cao, bệ hạ đã khen ngợi mấy lần, hiển nhiên là rất hài lòng với điện hạ, điện hạ không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được."
"Kiếm củi ba năm thiêu một giờ?"
Thái tử liếc mắt nhìn Tào An Thanh một cái: "Chẳng lẽ bây giờ còn không phải là vậy? Ta bảo ngươi đón đại học sĩ vào Đông Cung, người đâu? Đại học sĩ đi, mang đi tuyệt đại bộ phận người của Thiên Tự Khoa, trong tay ta còn có cái gì?"
"Đại học sĩ không có đi, có lẽ là vì ở lại Trường An trong lòng không yên. Điện hạ cũng biết đấy, người như đại học sĩ làm sao có thể để cho mình ở trong hiểm cảnh, bây giờ không giống ngày xưa, đại học sĩ đã không phải là đại học sĩ hô phong hoán vũ trước kia nữa."
Tào An Thanh cúi đầu nói: "Đại học sĩ có lòng cảnh giác đối với điện hạ cũng là chuyện khó tránh khỏi, cáo già luôn là cáo già, nô tì đã phái người đi liên lạc. Nếu không phải bên Phụng Ninh Quán xảy ra chuyện thì đại học sĩ vẫn còn ở trong thôn bên ngoài thành. Cho dù là hiện tại không biết tung tích của đại học sĩ nhưng chắc cũng sẽ không ra khỏi Kinh Kỳ đạo, sau đó đã có tin tức gửi về, người của Thiên Tự Khoa đều ở ngoài thành Trường An, cũng không xa."
Thái tử hừ một tiếng: "Đều ở ngoài thành... Đều ở ngoài thành thì có tác dụng gì?"
Tào An Thanh khuyên nhủ: "Hôm nay bên Binh bộ nghị sự, chủ yếu là thương nghị đại sự bắc chinh, không lâu sau đó sẽ gửi điều trần đến Nội các mời các vị đại nhân xem qua, điện hạ đi xem thử cũng tốt."
Thái tử thở ra một hơi thật dài: "Nội các cũng vậy, lục bộ cũng thế, thật ra không có một ai là người của ta, ta đi xem, đi nghe, cũng không có ý nghĩa gì."
Tào An Thanh nói: "Nhưng điện hạ đã tiếp xúc với không ít người trong kỳ thi lớn các quân lần này, sau kỳ thi lớn những người này cũng sẽ đi bắc cương. Tuy rằng người chế định kế hoạch lãnh binh tác chiến đều là đại nhân vật, nhưng mà sau khi đến bắc cương tất cả những người tuổi trẻ này đều là lực lượng trung kiên, dưới trướng mỗi người ít nhất cũng có hơn ngàn binh lực, tương lai những người này mới là cột trụ trong quân, huống hồ cũng không phải là hiện tại không thể dùng. Điện hạ tìm hiểu thêm nhiều chuyện bên Binh bộ, rồi đề cập với những người tuổi trẻ kia, bọn họ sẽ cảm thấy điện hạ có khả năng khống chế toàn cục từng giờ từng phút."
Thái tử nhíu mày: "Chẳng qua cũng chỉ là khiến bọn họ tưởng là vậy mà thôi, bố cục những người tuổi trẻ kia, sớm thì cũng phải mấy năm sau mới dùng được."
"Điện hạ chớ nóng lòng, giải quyết việc trước mắt đã."
Tào An Thanh nói: "Bây giờ có hai chuyện cần mau chóng làm, đầu tiên là bên Hoắc Đinh, phủ Đình Úy tra việc người Bột Hải vào đây như thế nào rất nghiêm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc hẳn là đã gửi công văn đi biên cương. Phủ Đình Úy có hai thiên bạn ở bắc cương, nhân thủ điều tra cũng không ít, nếu như liên lụy đến Hoắc Đinh thì sẽ liên lụy đến Giáp Tử doanh. Hoàng hậu nương nương bố cục Giáp Tử doanh là có tác dụng lớn, tương lai nếu bệ hạ gặp chuyện không may khi bắc chinh, Giáp Tử doanh chính là chủ lực vào Trường An chống lại cấm quân, có mấy vạn tinh nhuệ Giáp Tử doanh ủng hộ điện hạ, đến lúc đó cấm quân cũng không dám quá càn rỡ."
Y hết sức cẩn thận liếc mắt nhìn thái tử một cái: "Thứ hai, nên giải quyết hết những người Bột Hải trong thành rồi, giữ họ lại đã vô dụng, chi bằng giao cho người của Dương gia đi làm, thuận tiện kiểm nghiệm xem phân lượng của Dương gia hiện giờ còn bao nhiêu, có lẽ có thể cho người của Dương gia thu nhận những người Bột Hải kia. Dù sao cũng phải tranh giành địa bàn với Lưu Vân Hội, những người Bột Hải này còn có thể lấy ra dùng, coi như là tử sĩ."
Thái tử thở dài một tiếng: "Đáng tiếc ngươi là một thái giám, nếu không thì tương lai ta lên ngôi vị hoàng đế thật sự muốn đưa ngươi vào Nội các làm đại học sĩ, nói ra thì tầm nhìn của những đại học sĩ kia cũng chưa chắc đã mạnh hơn ngươi."
Tào An Thanh cúi đầu: "Nô tì tạ điện hạ nâng đỡ. Nô tì chỉ là một con chó của điện hạ, điện hạ bảo nô tì trông nhà giữ viện thì nô tì sẽ canh chừng tốt, người tới thì sủa. Điện hạ bảo nô tì đi cắn người, nô tì sẽ xông lên cắn xé, đâu phải là nhân tài Nội các."
Thái tử không nhịn được bật cười: "Cũng may bên cạnh ta còn có một người biết ăn nói như ngươi, nếu không thì ngày tháng có thể khiến ta buồn bực chết mất. Thôi vậy, ta sẽ nghe ngươi đi Nội các. Ngoài ra ngươi nghĩ xem đêm nay thiết yến ở đâu, ta muốn gặp mấy tướng quân trẻ tuổi mà ta đã chọn. Tốt nhất là tìm một nơi bí ẩn chút, ta không muốn để người của Ngự sử đài bám lấy ta không buông, thái tử kết bè kết cánh, tội danh lớn này đến mức sẽ chết người."
Tào An Thanh nói: "Nô tì đã sắp xếp xong rồi."
Thái tử ừ một tiếng, giơ tay lên xoa mặt làm cho mình lại có vẻ tươi cười thân thiện: "Được chưa?"
Tào An Thanh gật đầu: "Được rồi."
Thái tử đứng dậy: "Ngươi đi theo dõi người của Dương gia một chút, đừng để cho bọn họ vừa muốn động đã lại rụt về. Ta còn trông mong dùng bọn họ có thể đổi lấy một Diệp Lưu Vân hoặc là đổi một Hàn Hoán Chi, nếu có thể đổi được cả hai người, trong lòng ta cũng sẽ kiên định hơn không ít."
Tào An Thanh cúi đầu: "Điện hạ yên tâm, nô tì sẽ theo dõi."
Thái tử rời Đông Cung đến Nội các, Tào An Thanh trở lại gian phòng của mình thay y phục, đợi một lát sau mới đi ra ngoài từ cửa sau, lên một chiếc xe ngựa đã chuẩn bị sẵn từ sớm, men theo đường cái đi về hướng nam. Sau khi ra ngoài thành Trường An xe ngựa lại đi thẳng hướng nam, cuối cùng dừng lại bên ngoài một nông trường rất lớn ở ngoài thành. Nông trường này thuộc về hoàng gia, cho nên người của Đông Cung đến đây cũng không phải là chuyện lạ gì.
Các đời hoàng đế bệ hạ Đại Ninh đều coi trọng nông nghiệp, cách đây rất lâu đã đặc biệt cắt ra một mảnh đất ở ngay bên ngoài thành Trường An làm hoàng điền, ý tứ đại khái là muốn nói cho bách tính biết hoàng đế cũng sẽ trồng trọt lao động cùng dân. Chỉ là hoàng đế nào có thời gian để thường xuyên đến, cho nên đều là hạ nhân trồng thay, mỗi năm hoàng đế có thể đến nông trường một lần cũng đã không tệ rồi, nhưng lại cổ vũ người trẻ tuổi trong nhà vương công quý tộc đến nông trường thể nghiệm nhiều một chút.
Từ sau khi thế tử Lục Vương Lý Tiêu Thiện đi bắc cương, hoàng đế nhân từ không trị tội Lục Vương, đương nhiên cũng không có thả Lục Vương về phong địa, liền để Lục Vương ở trong nông trường này, mỗi ngày xuống ruộng làm việc giống như nông phu, vừa mới đến đầu xuân, là lúc phải làm việc rồi.
Ngoại trừ Lục Vương ra, Tín Vương cũng ở đây.
Lần trước thế tử Tín Vương Lý Tiêu Nhiên tạo phản ở đông cương, bệ hạ cũng không trị tội người nhà, Tín Vương và vương phi bị tước đoạt tất cả phong tước, người bị áp giải từ phong địa đến ngoài thành Trường An, hoàng đế hung hăng mắng ông ta một trận sau đó cũng ném vào trong nông trường này. Lục Vương cũng là bị giáng chức, may mà còn có tước vị. Tín Vương bị con trai làm liên lụy, bị giáng làm thứ dân, đương nhiên ở trong nông trường này cũng không có ai ức hiếp ông ta.
Trong nông trường có một mảnh đất thuộc về thái tử, dựa theo ý chỉ của hoàng đế, hàng năm đầu xuân thái tử cũng phải xuống ruộng trồng trọt, Tào An Thanh đến nông trường là để xem mảnh đất kia của thái tử.
Đương nhiên, mục đích chủ yếu là xem thử Tín Vương và Lục Vương.
Trên thế giới này quan hệ cha con huynh đệ phức tạp nhất không ai qua được hoàng gia, hai vị vương gia này càng phức tạp hơn, phụ thân là hoàng đế, đại ca là hoàng đế, sau đó nhị ca cũng là hoàng đế.
Mà bọn họ, đã định sẵn là vô duyên với hoàng đế.
Tín Vương vốn là người thích du sơn ngoạn thủy, hái hoa ngắt cỏ, sau khi bị áp giải đến Trường An đã chuẩn bị sẵn sàng chết, nhưng bệ hạ nể tình thân nên cũng không có quá khó khăn, chỉ phạt ông ta trồng trọt mà thôi, như thế nào cũng tốt hơn là chết.
Tháng 3 thời tiết đã trở nên ấm áp, Tín Vương mặc một thân bố y cùng thê tử vác cái cuốc đi vào trong ruộng, đất đã tan băng, giờ là lúc cuốc đất một lượt sau đó gieo hạt tưới nước. Ông ta vừa đi vừa nhìn về phía thê tử, trên mặt đều là vẻ áy náy.
"Cả đời ta đều không nợ ai, duy nhất chỉ có nợ nàng."
Thế nhưng thê tử lại cười cười: "Trước giờ lúc chàng ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ đều không thấy có lỗi với thiếp, lúc lưu luyến thanh lâu sợ là trong lòng đã sớm quên ta đến tận chín từng mây. Bệ hạ giáng chúng ta làm thứ dân, ngược lại chúng ta còn phải cảm kích, sau này chàng cũng đừng hòng đi đâu nữa cả, chỉ cả ngày đối mặt bà vợ xấu xí ta đây thôi."
Tín Vương càng áy náy hơn: "Ta không dạy con trai tốt, cũng không quản nhà tốt, đã liên lụy đến nàng."
"Đừng nhắc đến chuyện của con trai."
Thê tử ông ta lắc đầu: "Vĩnh viễn cũng đừng nhắc đến."
Nếu không phải bởi vì năm đó Mộc Chiêu Đồng cho người đón con trai của bọn họ đến Trường An thì làm sao lại có nhiều chuyện sau này như vậy. Khi đó Lý Tiêu Nhiên đã 7 – 8 tuổi, không còn là lứa tuổi không hiểu chuyện nữa, nỗi nhục bị chặn ở ngoài thành Trường An khiến trong lòng y từ đầu đến cuối đều không hóa giải được. Bây giờ thì tốt rồi, người không còn, nỗi nhục đó, dã tâm đó đều đã theo y đi rồi, khó khăn lắm mới thoát khỏi bóng tối này, Tín Vương phi không muốn rạch vết sẹo ra nữa.
"Nàng nói đúng."
Tín Vương vừa đi vừa nói: "Chúng ta như bây giờ cũng rất tốt, trồng ruộng, thân thể cũng tốt hơn trước kia nhiều, mùa đông không có việc đồng áng thì hai chính ta giống như nói mãi không hết chuyện, đột nhiên cảm thấy như trở lại lúc còn trẻ, hay là hai chúng ta lại sinh một đứa con?"
Tín Vương phi đỏ mặt lên: "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đứng đắn!"
Đang nói, từ rất xa đã nhìn thấy Lục Vương cũng vác cuốc đi đến, Lục Vương phi đi theo bên cạnh. Tuy rằng Lục Vương vẫn còn tước vị nhưng cũng mặc bố y trên người.Thê tử của ông ta sau khi bị người ta nhốt suýt chết ở phong địa thì coi như cũng đã hiểu ra, sống sót sau kiếp nạn, con người ta cũng thật thà hơn không ít.
Hai huynh đệ gặp nhau cũng nhịn không được mà bật cười.
"Mảnh đất đó của huynh định trồng gì?"
"Mạ đã lên xanh rồi, tưới nước, cuốc đất, trồng rau."
"Ha ha ha, giống nhau, giống nhau."
Hai người sóng vai đi, hai vị phu nhân ở phía sau cũng nói nói cười cười.
Đúng lúc này xe ngựa của Đông Cung đi vào nông trường, giống như đã bấm đốt ngón tay tính thời gian sẵn, đúng lúc hai huynh đệ kia ra đến bên ngoài thì xe ngựa vào. Tào An Thanh từ trên xe ngựa xuống sau đó đi nhanh qua chào hai vị này. Tín Vương không để ý, dù sao cũng đã là thứ dân thân, đâu còn có thể nhận đại lễ của người bên Đông Cung thái tử, Lục Vương thì còn đỡ, tuỳ ý nói vài câu khách khí với Tào An Thanh.
Trong nông trường tất nhiên có người đang dõi theo bọn họ, Tào An Thanh chỉ khách sáo nói vài câu sau đó liền chạy đến mảnh đất của thái tử, tiếng nói chuyện cũng không nhỏ, tất cả mọi người đi theo đều nghe thấy, không có bất kỳ chỗ nào không ổn.
Tào An Thanh đến mảnh đất của thái tử nhìn nhìn, vẫy tay gọi người đi theo đến, căn dặn gần đây thái tử không có thời gian đến đây, bảo bọn họ ra ngoài mời vài nông phu đến hỗ trợ trồng trọt.
Đây cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, quan viên bên nông trường nhanh chóng sắp xếp người ra ngoài, một canh giờ sau đã tìm được mười mấy nông phu đến.
Tào An Thanh nhìn thấy những người đó đi vào lại theo dõi một lát, xác định những người này làm việc không có vấn đề gì mới rời đi, trước khi đi còn tặng một phần lễ vật nhỏ cho quan viên chủ trì sự vụ ở đây, cũng không đáng tiền, chỉ là một ít trà.
Xe ngựa chạy nhanh ra khỏi nông trường, cả đi cả về, dường như rất nhanh.
Các nông phu mới đến đều dốc sức làm việc, chỉ trong một ngày đã cuốc đất xong, ngày mai cần bừa đất tưới nước, cho nên vẫn ở trong nông trường chứ chưa đi ngay.
Những người này, đều là người của Dương gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận