Trường Ninh Đế Quân

Chương 775: Thời đại

Đối với Nội các triều đình Đại Ninh mà nói, hai mươi mấy năm trước có lẽ cũng không thể được tính là thời đại của đương kim bệ hạ Lý Thừa Đường, mà nên tính là thời đại của Mộc Chiêu Đồng. Cho dù mấy năm trước Mộc Chiêu Đồng bị bãi miễn, thủ phụ Nội các đổi thành nguyên thứ phụ Nguyên Đông Chi thì cũng không có thay đổi bao nhiêu, nhưng Nguyên Đông Chi căn bản là không thể ở để lại dấu ấn độc hữu của ông ta ở Nội các. Nếu được người đời sau nhắc đến, có lẽ trong mấy năm làm thủ phụ này ông ta sẽ được gọi là "sau thời kì Mộc Chiêu Đồng".
Nguyên Đông Chi ở Nội các cũng đã hai mươi mấy năm, ông ta giống như cái bóng, trước giờ mọi người đều chỉ nhìn thấy Mộc Chiêu Đồng nhưng lại phớt lờ sự hiện hữu của ông ta. Mặc kệ sau này Mộc Chiêu Đồng đã làm những gì, trong hơn hai mươi năm lão ta làm thủ phụ này, thời gian lão ta ở Nội các vượt xa thời gian ở nhà, với lão ta mà nói mười ngày nửa tháng không về nhà đã là thói quen, cho nên lúc đó người người đều không thể không tán thưởng thái độ của lão ta. Mà trên thực tế, Nguyên Đông Chi không phải là như vậy ư?
Thủ phụ còn như thế thì người cấp dưới có ai dám thoải mái lười biếng. Nguyên Đông Chi lại là một người tính tình cẩn thận, tất nhiên sẽ không đắc tội với Mộc Chiêu Đồng, cho nên thời gian Mộc Chiêu Đồng ở Nội các xử lý chính vụ lâu bao nhiêu, đại khái ông ta cũng ở lâu chừng đó.
Nhưng mà ông ta không thể để lại dấu ấn của bản thân, một phần nguyên nhân là Mộc Chiêu Đồng quá nổi bật, một phần nguyên nhân khác thì là bản thân ông ta đã hết sức cẩn thận xóa sạch tất cả dấu ấn của mình.
Mộc Chiêu Đồng để lại cho ông ta cái bóng quá nặng, cũng để lại cho Nội các cái bóng quá nặng, cho nên ông ta không thể đột phá. Phong cách hành sự của ông ta vẫn giữ nguyên như lúc Mộc Chiêu Đồng ở Nội các, cho dù đã là thủ phụ, mọi chuyện vẫn đều không có quyết đoán.
Nếu không phải ông ta cẩn thận đến mức bệ hạ đã biểu hiện rõ ràng sự bất mãn đối với Mộc Chiêu Đồng, ông ta vẫn còn khúm núm đối Mộc Chiêu Đồng, bệ hạ cũng không đến mức nhanh như vậy đã định để cho Lại Thành lên thay, cũng không đến mức nhanh như vậy đã điều môn đồ của ông ta là Khang Vi ra khỏi Nội các.
Rất nhiều chuyện, đều là đã định trước.
Lại Thành ngồi ở đó nhìn hoàng đế nhếch miệng cười khổ. Ông ta biết ngay là hoàng đế đột nhiên gọi ông ta qua đây ăn lẩu thì nhất định không chỉ là đơn giản ăn lẩu không thôi. Ý của bệ hạ là muốn nhấc Thẩm Lãnh tới trụ quốc. Trụ quốc là có ý gì, tượng trưng cho cái gì? Vinh hạnh đặc biệt mà chỉ có tướng quân có cống hiến không thể thay thế, cũng không thể xem nhẹ cho quốc gia mới có thể nhận được, đó là vinh quang và sự công nhận gần như cực hạn. Đời quân nhân, nếu có thể đứng vào hàng đại trụ quốc thì thật là cuộc đời này không còn gì tiếc nuối.
Trong tứ cương đại tướng quân hiện giờ có Diệp Cảnh Thiên và Võ Tân Vũ cũng chỉ mới được phong làm trụ quốc không lâu, nhấc Thẩm Lãnh lên như vậy thật sự không dễ đối mặt với quần thần, nhưng cũng không phải là thật sự không được. Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn còn trẻ? Mặc dù hắn mới hai mươi lăm tuổi, tòng quân không đến mười năm, nhưng những năm qua ai mà không nhìn rõ ràng cống hiến của hắn cho Đại Ninh.
Nhưng mà chính bởi vì còn quá trẻ cho nên...
Lại Thành nhìn về phía hoàng đế: "Thần, có thể không ăn không?"
"Trẫm có thể bãi chức quan của khanh không?"
Lại Thành cười khổ: "Bữa lẩu này nuốt không trôi, không tốt..."
Hoàng đế nói: "Vậy khanh cho là cái gì tốt?"
Lại Thành nghiêm trang nói: "Bệ hạ cho thần trở lại Ngự sử đài đi, im lặng làm một vị quan tốt ai cũng có thể mắng, ban ngày làm việc ban đêm nghỉ ngơi, mặc dù vất vả nửa đời mắng hết quần thần một lượt nhưng thần cảm thấy mình vẫn là một thiếu niên, mới vào Nội các chưa bao lâu, có một lần thần soi gương mới thấy thế mà đã bạc nửa đầu rồi..."
Hoàng đế nhìn ông ta nói rất nghiêm túc: "Khanh lại còn có thời gian soi gương?"
Lại Thành thở dài: "Coi như thần chưa nói..."
Bệ hạ chỉ đôi đũa: "Ăn!"
Lại Thành đành phải cầm đũa lên, hết sức ủy khuất: "Bệ hạ, thần cũng không có biện pháp gì hay, chỉ có thể cò kè mặc cả theo chiêu cũ, bệ hạ có thể cho Nội các một lời bóng gió, cứ nói muốn phong Thẩm Lãnh làm thượng trụ quốc, rồi thần lại đi mặc cả với bọn họ..."
Hoàng đế gật gật đầu: "Cũng được, còn có một chuyện nữa."
Ông ta liếc mắt nhìn Lại Thành một cái: "Trẫm bảo khanh đi chỉ điểm thêm cho nhị hoàng tử, khanh có thường xuyên đi?"
"Mỗi ngày thần đều phải đến cung Trân phi nương nương một chuyến, giám sát nhị hoàng tử đọc sách viết chữ, cũng giám sát hai đứa trẻ nhà Thẩm tướng quân đọc sách viết chữ. Không thể không nói, Thẩm Kế và Thẩm tướng quân quá giống nhau, ngang bằng dọc thẳng không dễ dàng sao? Nhưng nó lại không viết tốt. Cũng may là thần khá khắc nghiệt, Trân phi nương nương cũng khá kiên nhẫn, cho nên chữ của nó đẹp hơn cha nó... một chút xíu."
Hoàng đế cười cười rồi hỏi: "Nhị hoàng tử học thức như thế nào?"
Lại Thành thành thật trả lời: "Nhị hoàng tử giỏi nhiều mặt, tuy còn nhỏ nhưng đối với mọi việc đều có kiến giải độc đáo, hơn nữa còn hiếu học khiêm tốn, lại không thiếu kiên quyết."
Hoàng đế hỏi: "Hai đứa trẻ nhà Thẩm Lãnh thì sao?"
Lại Thành trầm mặc.
Hoàng đế nhìn ông ta một cái: "Thái độ gì vậy!"
Lại Thành nói: "Bệ hạ, không phải thái độ của thần không tốt, là tiểu tử Thẩm Kế kia nó thật sự không dễ dạy... Không phải là nó ngốc, mới 4 – 5 tuổi đã có thể ngâm thơ làm thơ, hơn nữa có tư duy nhanh nhạy đến ngay cả thần cũng có lúc cảm thấy mặc cảm, nhưng chỉ là... nhưng chỉ là lười biếng."
"Khanh có ý gì?"
"Hôm qua." Lại Thành để đũa xuống, ngồi thẳng người nói: "Hôm qua thần đến cung Trân phi nương nương kiểm tra bài tập của nhị hoàng tử và hai đứa nhóc, nhị hoàng tử và Thẩm Ninh đều hoàn thành cực tốt, chỉ có Thẩm Kế là một chữ cũng không viết. Thần hỏi nó tại sao không viết, nó nói những thứ viết ra đều không hay, thứ không viết ra ở trong đầu mới là hay nhất. Nó nói không phải là không muốn làm bài tập của tiên sinh bố trí, chỉ là làm cho có lệ thì cũng cảm thấy có lỗi với tiên sinh, để không thẹn với lương tâm nên đành phải không viết."
Hoàng đế ngẩn ra: "Đây là logic gì."
Lại Thành tiếp tục nói: "Thần liền phạt nó, bắt nó làm thơ, không làm được thì phạt đứng. Nó nói không biết viết gì, thi từ phải có cảm hứng mới được, lúc này nó không có cảm hứng cho nên không viết ra được. Thần liền nói thi từ ca phú có linh khí đều là tức cảnh sinh tình, hôm nay ngươi có suy nghĩ gì, có cảm ngộ gì hoặc là trải qua điều gì thì đều có thể viết ra, thế là nó suy nghĩ, cũng miễn cưỡng làm vài câu. Nó nói quá nóng, vậy thì lấy thời tiết nóng để nghĩ xem."
Ông ta liếc mắt nhìn hoàng đế, hắng giọng một cái: "Mặt trời đỏ chiếu ao bùn, nóng cong bàn đá, mồ hôi tuôn như mưa, đến nhà xí, không mang giấy."
Hoàng đế mở to hai mắt.
Lại Thành nhìn ông ta, vẻ mặt vô tội.
Hoàng đế trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Có đánh không?"
Lại Thành gật đầu: "Đánh, tay đánh vào lòng bàn tay, năm lần."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Nên đánh vẫn phải đánh..."
Lão viện trưởng ngồi ở bên cạnh phì cười một tiếng: "Đây đâu giống lời của một đứa trẻ 4 – 5 tuổi nói, nếu có thể dạy dỗ theo đúng trình tự, hẳn là tương lai có nhiều đất dụng võ."
Hoàng đế nghĩ đến phẩm hạnh của Thẩm Lãnh, lại nghĩ đến phẩm hạnh của Tiểu Thẩm Kế, đột nhiên trong lòng bỗng dưng nhói đau... Sau đó mới tỉnh ngộ lại, mình đau lòng vì nghĩ nếu không phải Thẩm Lãnh bị hoàng hậu trộm đi mà là lớn lên bên cạnh ông ta, chắc hẳn cũng vô ưu vô lự như Tiểu Thẩm Kế mới đúng, tính tình thông minh cổ quái, làm việc không bám vào một khuôn mẫu nào, nhưng Thẩm Lãnh thì sao, ở trong trấn Ngư Lân Giang Nam đạo làm sao có thể giải phóng thiên tính, hắn có thể sống sót là được.
Nhìn thấy sắc mặt hoàng đế trầm xuống, Lại Thành còn tưởng là mình đã nói quá nhiều, vội vàng cúi đầu nói: "Sau này thần dốc sức chuyên tâm dạy dỗ."
"Không phải chuyện của khanh."
Hoàng đế gắp một miếng thức ăn, lại nghĩ tới lần trước cũng là ở trong Đông Noãn Các này, cũng là ăn lẩu cùng lão viện trưởng và Lại Thành bọn họ, là tiểu tử thối kia thái đồ ăn. Mấy năm qua tiểu tử thối kia chinh chiến khắp nơi vì Đại Ninh, đừng nói không có nhiều thời gian ở Trường An, cùng với Trà Nhi và hai đứa trẻ cũng là ở gần thì ít mà xa cách thì nhiều. Nói ra thì bây giờ hai đứa trẻ gặp Thẩm Lãnh chưa chắc còn có thể nhận ra.
Lão viện trưởng lại nhìn ra được tâm sự của bệ hạ, cười cười nói: "Chậm nhất là nửa tháng, chắc hẳn Thẩm tướng quân cũng đến Trường An rồi."
Hoàng đế ừ một tiếng, ăn một miếng thức ăn: "Hôm nay gọi tiên sinh và khanh lại đây, một là chuyện của Nguyên Đông Chi, hai là chuyện của Thẩm Lãnh, ba là chuyện của Lại Thành khanh, nhưng những chuyện này đều là chuyện trước mắt dễ giải quyết... Nguyên Đông Chi, trẫm cho ông ta vinh dự nên cho rồi phê chuẩn ông ta cáo lão về nhà. Chuyện của Thẩm Lãnh là nên ban thưởng cho nên không tính là chuyện khó gì, trong đại triều hội ba ngày sau, trẫm sẽ thông báo cho quần thần, nhưng chuyện bắc chinh thì hiện tại trẫm đang do dự."
Lại Thành nói: "Hắc Vũ nội loạn, nếu lúc này không đánh, đợi sau này cục diện của Hắc Vũ ổn định sẽ càng không dễ đánh."
Lão viện trưởng cũng nói: "Đây là cơ hội tốt nhất trong mấy trăm năm qua rồi."
Hoàng đế trầm mặc một lát rồi nói: "Tất nhiên trẫm biết, nhưng bởi vì loạn của nam cương Bình Việt, quốc lực có tổn hại, trận này nếu đánh thắng còn đỡ, nếu một khi thời kỳ đầu có chiến cuộc bất lợi, tiếng phản đối trong triều đình sẽ nổi lên... Nội loạn chưa giải quyết đã động binh với Hắc Vũ, có thể trẫm sẽ thật sự bị người ta mắng là bạo quân chỉ biết hiếu chiến, không quan tâm đến bách tính."
Lại Thành nhìn lão viện trưởng, lão viện trưởng cũng đang nhìn ông ta.
Ai cũng biết, Hắc Vũ hiện giờ là Hắc Vũ yếu nhất. Từ khi Đại Ninh lập quốc tới nay, trong mấy trăm năm đã giao chiến với Hắc Vũ vô số lần, Đại Ninh thắng nhiều thua ít. Mà không thể phủ nhận là quốc lực của Hắc Vũ từ đầu đến cuối đều ở trên Đại Ninh, địa vực rộng hơn, nhân khẩu nhiều hơn, còn có nhiều bộ tộc phụ thuộc vào Hắc Vũ để có thể dùng như vậy, những người này lên ngựa chính là kỵ binh.
Mấy trăm năm qua, trước giờ Hắc Vũ đều chưa từng suy yếu giống như hiện tại, mâu thuẫn giữa quốc sư và hãn hoàng đã đến mức nội chiến hết sức căng thẳng. Hãn hoàng Tang Bố Lữ sống ở Nam Viện đã gần ba năm, ngay cả Hồng Thành cũng không dám về, mà thế lực của quốc sư Tâm Phụng Nguyệt ở Hồng Thành không ngừng gia tăng, hơn nữa ba mươi vạn quân Bắc Viện cũng đã đoạt một vùng địa bàn lớn ở Nam Viện, nhìn thế nào thì Tang Bố Lữ cũng đã không phải là đối thủ của Tâm Phụng Nguyệt.
Lúc này từ bỏ bắc phạt, đợi sau khi Tang Bố Lữ và Tâm Phụng Nguyệt phân thắng bại, Hắc Vũ có thể dồn toàn lực ứng phó với cuộc tiến công của Đại Ninh, sinh tử thành bại lại càng khó đoán hơn nữa.
"Mang tiếng xấu, trẫm không sợ."
Hoàng đế ngẩng đầu lên nói rất nghiêm túc: "Trẫm chỉ muốn biết rốt cuộc có thể thắng hay không."
Lão viện trưởng và Lại Thành đều mẫn tuệ nhận ra điều gì đó, hai người đồng thanh hỏi: "Bệ hạ muốn đi bắc cương?"
"Trẫm tự mình đi xem vẫn tốt hơn. Nếu trận chiến này trẫm cảm thấy có thể đánh, bất kể là tiếng xấu gì trẫm cũng có thể gánh, một trận chiến đánh đổi được trăm năm hòa bình ổn định của Đại Ninh, trẫm sợ cái gì chứ? Nhưng nếu trẫm đích thân xem mà cảm thấy không thể đánh được, vậy thì..."
Lại Thành khuyên nhủ: "Bệ hạ không thể dễ dàng rời khỏi Trường An."
Lão viện trưởng gật đầu: "Giờ khắc này, quả thật bệ hạ không nên rời đi."
Hoàng đế nói: "Cho nên trẫm đang đợi Thẩm Lãnh trở lại. Lần trước Lại Thành nói sau khi Thạch Phá Đang suất quân tiến vào Bình Việt đạo sẽ điều Thẩm Lãnh về, lúc ấy trẫm liền đồng ý ngay, trẫm chỉ đợi Tuần Hải Thủy Sư đến Trường An. Trẫm vẫn chưa ngắm thật kỹ thủy sư của trẫm, cứ ngồi chiến thuyền của thủy sư đi thẳng lên hướng bắc. Hai người các khanh đừng ai nói chuyện này ra ngoài, trước khi thủy sư của Thẩm Lãnh đến Trường An thì ai cũng không thể nói."
Lão viện trưởng và Lại Thành vội vàng đứng lên cúi người: "Thần hiểu."
Hoàng đế ra hiệu cho hai người bọn họ ngồi xuống, uống một ngụm rượu rồi lẩm bẩm nói: "Nếu trẫm cũng không thể bắc phạt... còn ai có thể?"
Trước giờ đây đều không phải thời đại của Mộc Chiêu Đồng, cũng sẽ vĩnh viễn không phải.
Đây là thời đại của hoàng đế Đại Ninh Lý Thừa Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận