Trường Ninh Đế Quân

Chương 902: Là khanh

Thẩm Lãnh nhìn bóng lưng hoàng đế, hoàng đế nói còn có một việc phải làm nhưng lại không nói rõ, Thẩm Lãnh cũng không định hỏi, hắn đoán đại khái là có liên quan tới thái tử. Nếu thái tử thật sự nhân thời gian bệ hạ ở bắc cương mà làm ra chuyện đại nghịch bất đạo gì, sau khi trở về bệ hạ sẽ còn có tha thứ?
Có lẽ vậy chứ.
Thẩm Lãnh không thể phỏng đoán được đáp án, đó là cha con ruột.
"Khanh không muốn biết trẫm muốn làm gì?"
Hoàng đế quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Lãnh một cái.
Thẩm Lãnh không trả lời, cũng không tiện trả lời.
"Khanh không hỏi, trẫm sẽ không nói."
Hoàng đế nhìn thấy bộ dạng dè dặt đó của Thẩm Lãnh lại càng cảm thấy mắc nợ, đứa trẻ này không phải ông ta nuôi lớn, nhưng lại liều mạng vì ông ta. Một khắc khi Thẩm Lãnh khoác long bào của ông ta mang theo hơn vạn chiến binh thủy sư lao ra ngoài thành Biệt Cổ, thậm chí ông ta không nhịn được muốn kêu lên "quay lại đi con trai"... Nhưng câu này cuối cùng vẫn nhịn được.
Thẩm Lãnh càng dè dặt, càng cẩn thận, càng khôn khéo, hoàng đế càng cảm thấy mắc nợ.
Một đứa trẻ ở độ tuổi không nên hiểu chuyện đã hiểu chuyện hơn cả người lớn, sau khi lớn lên vẫn sẽ giống như hồi nhỏ, phàm là chuyện gì cũng sẽ luôn đứng ở góc độ của người khác để suy nghĩ vấn đề. Đó là bởi vì hồi nhỏ hắn luôn phải không ngừng suy đoán tâm tư của người khác mới có thể được đối xử tốt một chút, mới có thể đổi lấy một cái bánh màn thầu nguội lạnh.
Hoàng đế thở mạnh một hơi, sau đó lắc đầu, dường như muốn gạt bỏ hết tất cả suy nghĩ trong đầu mình đi.
Nhưng không gạt đi được.
"Ba ngày sau khanh đại diện trẫm đi gặp Tâm Phụng Nguyệt."
Hoàng đế nói: "Không được tách khỏi Sở tiên sinh. Lúc trước trẫm bảo Sở tiên sinh đi theo khanh, nhưng lúc khanh ra khỏi thành lại lừa ông ta, để ông ta đi tìm trẫm, sau đó khanh còn trói tướng quân thân binh doanh Trần Nhiễm của khanh lại... Ba ngày sau nếu như khanh lại tách khỏi Sở tiên sinh, trẫm sẽ trói khanh lại."
Thẩm Lãnh cười cười, vẫn không biết nói gì.
Trước kia hắn cũng sẽ không ngốc nghếch như vậy, chỉ là bởi vì lúc nãy khi hắn nhìn về phía hoàng đế, hắn bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt của hoàng đế không bình thường. Đó là một kiểu... một kiểu ánh mắt mà hắn rất quen thuộc, giống như lần đầu tiên hắn xuất chiến bị thương, khi về nhà ánh mắt của Thẩm tiên sinh nhìn hắn cũng giống y hệt như vậy. Chính là bởi vì có ánh mắt như vậy, Thẩm Lãnh mới cảm nhận được cảm giác có một người phụ thân là gì.
Lúc nãy nhìn thấy tất cả những điều đó trong ánh mắt hoàng đế khiến Thẩm Lãnh hốt hoảng, khiến Thẩm Lãnh sợ hãi.
Nếu đổi lại là người trẻ tuổi khác nhìn thấy ánh mắt của bệ hạ như thế có thể sẽ thụ sủng nhược kinh, nhưng Thẩm Lãnh chỉ có hoảng hốt và sợ hãi.
Hoàng đế, không phải là Thẩm tiên sinh.
Trước kia Thẩm Lãnh có thể thoải mái nói đùa vài câu trước mặt hoàng đế nhưng giờ lại trở nên trầm mặc. Ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện giờ khắc này hắn lại biến thành bộ dạng hồi nhỏ, giống như người đứng ở trước mặt hắn không phải hoàng đế mà là Mạnh lão bản vậy, một ánh mắt đã khiến hắn sợ hãi. Đương nhiên hoàng đế không thể nào là Mạnh lão bản, một người là thân cận, một người là sợ hãi.
Làm sao Thẩm Lãnh có thể không sợ?
Mạnh lão bản, từ trước tới nay đều là nỗi ám ảnh của Thẩm Lãnh.
Hoàng đế nhìn ra sự sợ hãi trong ánh mắt Thẩm Lãnh, cho nên lại càng tự trách hơn, ông ta tự trách hơn nên ánh mắt càng thân thiết hơn và cũng để lộ ra vẻ tự trách. Mà kiểu ánh mắt này làm cho Thẩm Lãnh càng không thể thích ứng hơn.
"Nói chuyện quân vụ."
Hoàng đế tìm một cái cớ.
Thẩm Lãnh lập tức cúi đầu: "Vâng."
Hoàng đế hít sâu mấy hơi liền để tâm trạng của mình ổn định lại một chút. Thật ra hắn lúc nãy chuyện ông ta đang nghĩ không phải là sau khi trở về sẽ đối mặt với con trai của mình như thế nào. Thái tử Lý Trường Trạch làm gì cũng được, hoàng đế đã không quan tâm nữa rồi, đó là một đưa con trai khiến ông ta thất vọng, một đứa con trai mà ông ta đã từ bỏ.
Ông ta đang nghĩ chuyện có liên quan tới Thẩm Lãnh. Ông ta rất hy vọng Thẩm Lãnh giống một đứa trẻ biết làm nũng với phụ thân, từ đó mà đòi phần thưởng từ phụ thân, nhưng Thẩm Lãnh không biết. Cho dù hiện giờ hắn đã là đại anh hùng dũng quan tam quân khiến người khác tín phục, sắp thăng nhiệm đại tướng quân chính nhị phẩm, là một nhân vật lớn trong mắt các bách tính, nhưng trong xương tủy Thẩm Lãnh vẫn có chút thấp kém.
Hoàng đế tự hỏi mình, con trai của trẫm, sao trong xương tủy có thể thấp kém?
Cho nên ông ta hơi phẫn nộ.
Nhưng cơn phẫn nộ này không chỗ để phóng thích, hoàng hậu đã chết, Mộc Chiêu Đồng cũng đã chết rồi.
Hoàng đế hít sâu nhưng rồi lại phát hiện làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
"Trẫm... định lấy thành Biệt Cổ từ trong tay Tâm Phụng Nguyệt, lấy thành Biệt Cổ làm đường tuyến, từ thành Biệt Cổ xuống phía nam thuộc về Đại Ninh, nếu người Hắc Vũ đồng ý thì có thể thu binh về triều. Khanh thấy ai ở lại thành Biệt Cổ là thích hợp nhất?"
"Thần... không dám vọng ngôn."
"Nói!"
"Thần nghĩ đại tướng quân Võ Tân Vũ nên mau chóng trở lại Dã Lộc Nguyên trấn áp các bộ tộc vẫn chưa chịu hàng, đồng thời động binh với Hắc Sơn Hãn quốc, cho nên kỵ binh trên thảo nguyên và trọng kỵ của biên quân bắc cương đều nên trở về, cho dù Hắc Sơn Hãn quốc không đánh thì cũng phải khiến bọn họ thần phục. Cho nên người thích hợp lưu thủ bắc cương, nên lựa chọn trong ba người tướng quân Đường Thành, Đường Trọng, Đông Dã Đãng."
Hoàng đế trầm tư một lát: "Khinh kỵ binh của Đông Dã Đãng còn phải phối hợp với Võ Tân Vũ đi chinh phạt Hắc Sơn Hãn quốc, vậy thì để hai người Đường Thành và Đường Trọng đều ở lại thành Biệt Cổ. Câu Liêm Quân của Đường Thành, Thương Binh của Đường Trọng, nhất nhằm vào khinh kỵ Hắc Vũ, để hai người này ở lại cũng tốt."
Hoàng đế vừa đi vừa nói: "Hiện giờ còn có một đội cô quân bị kẹp ở giữa, chính là đội ngũ Hắc Vũ của Nguyên Phụ Cơ. Dã Lộc Nguyên bị phá, thành Biệt Cổ bị phá, mấy vạn tinh nhuệ Hắc Vũ đó của Nguyên Phụ Cơ đã bị kẹt ở bên kia... Trẫm định để cho Mạnh Trường An khi suất quân về đông cương thuận tiện đánh luôn, hoặc là... Trẫm quyết định tặng món quà lớn này cho Khoát Khả Địch Tẩm Sắc."
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần cảm thấy cũng được."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Đông cương Đao Binh cần trấn an, các nghĩa tử của Bùi Đình Sơn..."
Vừa mới nói tới đây thì thống lĩnh thị vệ đại nội Vệ Lam từ bên ngoài bước nhanh vào, vẻ mặt hơi lo lắng: "Bệ hạ, mấy vị tướng quân trong Đao Binh ngăn cản Mạnh Trường An, đòi khiêu chiến một chọi một với hắn."
Hoàng đế nhíu mày: "Trẫm biết mấy nghĩa tử của Bùi Đình Sơn sẽ không dễ dàng chịu phục Mạnh Trường An."
Ông ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh thấy xử trí như thế nào?"
Thẩm Lãnh nói: "Thần nghĩ là phải tín nhiệm Mạnh Trường An, cũng phải tín nhiệm đại tướng quân."
Đại tướng quân mà hắn nói tất nhiên là Bùi Đình Sơn.
Hoàng đế vốn đã định đi ra ngoài lại dừng bước, gật đầu: "Khanh nói đúng, nên tin tưởng Bùi Đình Sơn, nên tin tưởng Mạnh Trường An."
Ông ta trở lại ghế ngồi xuống: "Vệ Lam, trẫm lại đói rồi, khanh bảo người đi chuẩn bị một ít thức ăn."
Thẩm Lãnh nói: "Để thần đi."
Hoàng đế ngẫm nghĩ, gật đầu: "Cũng được, khanh đi đi, làm đơn giản mang qua đây, khanh ở lại ăn cùng trẫm."
Thẩm Lãnh đã sớm muốn chạy trốn khỏi căn lều lớn này, vội vàng vái một cái sau đó rời đi, từ trong lều lớn đi ra ngoài hắn thở ra một hơi thật dài. Lúc nãy ở bên trong có một lần hắn nghi ngờ bệ hạ sẽ nói ra lời nói đáng sợ gì đó, áp lực này quá lớn, còn lớn hơn nhiều so với áp lực khi hắn đối mặt thiên quân vạn mã của người Hắc Vũ.
Sau khi ra ngoài hắn chợt cảm thấy trời cao mây thưa.
Thẩm Lãnh cũng không lo lắng người bên đông cương Đao Binh sẽ làm khó Mạnh Trường An như thế nào. Trước kia hắn cảm thấy Bùi Đình Sơn là một lão vũ phu ương ngạnh bảo thủ lại không nói đạo lý, cho đến cách đây không lâu hắn mới thật sự hiểu Bùi Đình Sơn, mới cảm nhận được tình cảm của đao binh đối với Bùi Đình Sơn.
Ý chỉ của hoàng đế để Mạnh Trường An đi xây dựng lại Đao Binh đã truyền xuống. Bùi Đình Sơn vừa mới mất không lâu, mệnh lệnh này của bệ hạ dường như có vẻ hơi thiếu nhân tình, nhưng lúc này nhất định phải có người ổn định cảm xúc của đao binh, nếu không thì đội ngũ này có thể sẽ sụp đổ mất.
Chính bởi vì hoàng đế rất quan tâm tới Bùi Đình Sơn cho nên cũng rất quan tâm tới Đao Binh.
Thẩm Lãnh rất chắc chắn nếu ngay cả chuyện này Mạnh Trường An cũng không giải quyết được, còn xứng gọi là Mạnh Trường An sao?
Doanh địa Đao Binh.
Mạnh Trường An vừa mới phụng chỉ tới tiếp quản Đao Binh bước vào cửa chưa kịp nói chuyện đã bị các nghĩa tử của Bùi Đình Sơn ngăn lại, người cầm đầu là Tiết Bất Nhượng, còn có mấy người Dương Nguyên, Quách Vô Địch, Tống Hãn Thành. Bùi Đình Sơn suất quân lên phía bắc đón đánh Tâm Phụng Nguyệt tranh thủ thời gian cho bệ hạ, một nghĩa tử cũng không mang theo, lão ta bắt bọn họ phải mang kỵ binh hội hợp với Mạnh Trường An bảo vệ bệ hạ phá vây. Lão ta muốn cho bệ hạ nhìn thấy mấy nghĩa tử của lão ta, đó là một sự uỷ thác, là đang nói với bệ hạ rằng lão thần đi rồi, giao bọn trẻ lại cho bệ hạ.
Giờ khắc này, tất cả mấy người bọn họ đều đỏ mắt lên khi nhìn thấy Mạnh Trường An.
"Mạnh Trường An!"
Tiết Bất Nhượng bước đi đến trước mặt Mạnh Trường An: "Ngươi tới lĩnh Đao Binh, ta không phục, cho dù có thánh chỉ thì ta vẫn không phục."
Mạnh Trường An vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn ta: "Ngươi muốn làm gì?"
Tiết Bất Nhượng đỏ mắt nói: "Nghĩa phụ vừa mới qua đời, thi thể còn ở trong tay người Hắc Vũ mà ngươi đã tới cướp quân quyền, ngươi không xứng với nghĩa phụ, ngươi không xứng với Đao Binh."
Mạnh Trường An vẫn ngữ khí bình thản để nói chuyện, nhưng phân lượng trong lời nói lại nặng như Thái Sơn.
"Nếu ba ngày sau người Hắc Vũ không trả thi thể đại tướng quân về, ta sẽ xông vào thành Biệt Cổ đầu tiên."
Tiết Bất Nhượng gật đầu: "Ta nhớ câu này."
Mạnh Trường An hỏi: "Còn gì nữa không?"
Tiết Bất Nhượng lớn tiếng nói: "Qua đây đánh!"
Mạnh Trường An gật đầu: "Được."
Tiết Bất Nhượng lên trước, không mang đồ bảo vệ, không dùng đao gỗ hay kiếm gỗ, mà là đao thật.
Tiết Bất Nhượng thua.
"Để ta!"
Dương Nguyên cầm đao tiến lên.
Dương Nguyên thua.
Đám người Quách Vô Địch, Tống Hãn Thành lần lượt khiêu chiến, không hợp lại tấn công, chiến một chọi một, đều thua.
Mạnh Trường An liên tiếp đánh thắng tất cả các nghĩa tử của Bùi Đình Sơn, gã trầm mặc một lúc rồi nói: "Mấy năm trước đại tướng quân còn muốn giết ta, hẳn là các ngươi cũng biết, cho nên ta đến Đao Binh tất nhiên trong lòng các ngươi khó chịu cũng là bình thường. Nếu các ngươi cảm thấy Mạnh Trường An là một quân nhân chân chính thì hãy quên những chuyện đó đi, ta chỉ chú trọng quân vụ chứ không nhằm vào người... Nếu các ngươi cảm thấy ta ở đây thì các ngươi không thể nào lãnh binh, không đội trời chung với ta, vậy thì ta cũng sẽ không đi, ta sẽ bắt các ngươi đi. Ta muốn xây dựng lại một đội ngũ Đao Binh vẫn vô địch thiên hạ, đó mới là không có lỗi với đại tướng quân. Ai cản ta, ta sẽ không giữ người đó, đại tướng quân không còn, Đao Binh vẫn còn."
Mạnh Trường An dừng lại một chút, ánh mắt lướt qua những tướng quân kia: "Còn có một chuyện nữa, ta không lập cờ chữ Mạnh, không bỏ cờ chữ Bùi."
Mọi người đều nhìn về phía Mạnh Trường An, sắc mặt đều hơi thay đổi.
"Sau này người cầm cờ sẽ đi theo bên cạnh ta, lúc chiến đấu, nếu các ngươi nhìn thấy ta không ở phía trước, đao binh đều có thể giết ta."
Nghe được câu này tất cả mọi người đều không kiềm chế được, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Đó là câu nói đại tướng quân đã dùng cả đời để thực hành... Nếu các ngươi nhìn thấy ta không ở phía trước các ngươi, đao binh đều có thể giết ta.
Mấy người Tiết Bất Nhượng, Dương Nguyên bọn họ đồng thời xoay người nhìn về phía bắc, đồng thời quỳ xuống.
"Nghĩa phụ!"
"Chúng con nghe lời người, không phục thì chiến. Nghĩa phụ nói người tới tiếp quản Đao Binh hẳn là Mạnh Trường An, hiện giờ hắn đã tới. Nghĩa phụ còn từng nói Mạnh Trường An tới nếu các ngươi không chịu phục thì cứ đi tìm hắn đánh, chuyện gì cũng ở ngoài sáng, đừng lén lút đối nghịch với Mạnh Trường An, vậy là có lỗi với danh xưng của Đao Binh. Nếu các ngươi đi đánh, không đánh lại thì ngoan ngoãn làm binh của Mạnh Trường An, đừng làm mất mặt Đao Binh, đừng làm mất khí thế của ngươi."
Tiết Bất Nhượng dập đầu xuống nền đất.
"Nghĩa phụ, chúng con đã thua, sau này chúng con sẽ gọi Mạnh Trường An là đại tướng quân. Nghĩa phụ..."
Tiết Bất Nhượng ngẩng đầu nhìn phương bắc, nước mắt giàn giụa.
"Chúng con không dám quên lời nghĩa phụ dạy bảo, từ nay về sau, chúng con sẽ nghe theo quân lệnh của Mạnh Trường An, nhưng trong lòng con, nghĩa phụ vẫn mãi là đại tướng quân của Đao Binh!"
Mấy người không ngừng dập đầu.
Mạnh Trường An im lặng, sau đó quỳ một gối xuống, cũng quay mặt về phương bắc.
"Vãn bối Mạnh Trường An, tạm thay đại tướng quân xây dựng lại Đao Binh. Nếu ta có phụ danh hiệu Đao Binh, có phụ uy danh đại tướng quân, tất chết không chỗ chôn thân."
Lều lớn trung quân.
Hoàng đế nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, lại nhìn sang Thẩm Lãnh cuối cùng cũng đã bình tĩnh một chút, cười cười: "Trước đó trẫm nói còn có một chuyện muốn làm, hỏi khanh có muốn biết hay không, khanh không dám hỏi trẫm là chuyện gì."
Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu: "Thần không dám hỏi."
"Vậy thì trẫm hỏi khanh."
Hoàng đế đi đến trước mặt Thẩm Lãnh hỏi từng câu từng chữ: "Ngươi có biết tính từ khi Đại Ninh lập quốc đến nay, quốc công là trẻ tuổi nhất ai không?"
Thẩm Lãnh cẩn thận suy nghĩ, vừa muốn trả lời thì hoàng đế chỉ vào hắn: "Là khanh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận