Trường Ninh Đế Quân

Chương 499: Mua món thịt!

Thư viện Nhạn Tháp là một nơi rất thần kỳ, sở dĩ danh tiếng có thể so sánh với tứ khố, không chỉ là vì ở nơi này có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất ở các phương diện mà còn bởi vì có lão viện trưởng. Thư viện phân chia làm mười mấy học viện, ngoại trừ Phẩm Tướng Viện và Hồng Học Viện nổi tiếng nhất ra, những viện được người khác biết đến còn có Văn Đạt Viện cho đệ tử hàn môn đọc sách, Tứ Hải Các cho những người đến từ các nước khác bên ngoài Đại Ninh đọc sách, nếu muốn nói thư viện còn dạy các kiểu thủ công như dệt vải, nói ra có thể có người nghĩ là nói đùa, nhưng mà thư viện thật sự dạy.
Đại Ninh nghề dệt phồn vinh, quan viên phủ chức tạo Giang Nam thỉnh cầu thư viện mở lớp, bắt đầu từ năm Thiên Thành thứ bốn, thư viện đã thêm một Khinh Sa Viện.
Còn có học viện giảng dạy các kiểu thợ thủ công do Công bộ bỏ vốn mở ra, thậm chí bao gồm cả nghề làm khóa mà rất ít người học...
Hoàng đế và Hàn Hoán Chi đi Nghênh Tân Lâu, mà lúc này Thẩm Lãnh Trà gia đang cùng lão viện trưởng đi dạo ở thư viện.
Thư viện rất lớn, lớn quá mức tưởng tượng, thư viện trong quan niệm cố hữu của mọi người chỉ là Phẩm Tướng Viện và Hồng Học Viện, ngay cả Tứ Hải Các cũng không bao gồm trong đó, cho dù là như vậy, hai học viện này cộng lại cũng vượt quá ngàn mẫu. Cung Vị Ương chiếm diện tích hai ngàn mẫu, đương nhiên vẫn chưa tính cả hoàng gia lâm viên, nếu thật sự so sánh, các học viện của thư viện đều tính ra còn lớn hơn cung Vị Ương một chút, phải biết rằng hồ Vị Danh nằm ở ngay trong thư viện.
Thời tiền triều Đại Sở hoàng cung của thành Tử Ngự chiếm diện tích một ngàn một trăm mẫu đã khiến người ta tán thưởng, đến Đại Ninh, không những diện tích hoàng cung lớn gấp đôi, diện tích của đô thành thành Trường An lớn có thể còn lớn hơn gấp năm lần.
Phẩm Tướng Viện là nơi Mạnh Trường An theo học gần mười năm, gần giống như công năng của tứ cương tứ khố Đại Ninh, bồi dưỡng tướng tài cho Đại Ninh.
Hồng Học Viện thì là nơi có thể đại diện cho học thức thành tựu nhất trong suy nghĩ của những người đọc sách. Mỗi lần khoa cử của Đại Ninh, trên cơ bản sẽ không có lần nào tiền tam giáp không phải là xuất thân từ Hồng Học Viện, cho nên rất nhiều người lại gọi kỳ thi lớn thư viện là khoa cử nhỏ của Đại Ninh, mà khoa cử tiền tam giáp hoa rơi vào nhà nào, phải xem người nào trong thư viện phát huy tốt.
"Bên kia hồ Vị Danh là Hồng Học Viện, bên kia là Phẩm Tướng Viện."
Lão viện trưởng rất đắc ý, bởi vì thư viện thật sự phát dương quang đại khi ở trong tay lão.
Thư viện trước kia chỉ có Hồng Học Viện và Phẩm Tướng Viện cùng với Tứ Hải Các, hiện tại thư viện có bao nhiêu nơi giảng dạy có thể bản thân lão viện trưởng cũng không nhớ rõ, tóm lại là một chuyện rất đáng để tự hào.
"Nhưng nơi ta thích đến nhất là ở đây." Lão viện trưởng chỉ dãy nhà thấp thoáng trong rừng cây ở bên cạnh núi Nhạn Tháp: "Văn Đạt Viện, lúc trước Mạnh Trường An chính là ta chọn đi ở đây, khi đó có người đưa hắn vào thư viện đọc sách, ta cũng không biết thiên phú hắn như thế nào, cho nên trước tiên đưa vào Văn Đạt Viện học, cái tên đó..."
Lão viện trưởng cười cười: "Thời gian đọc sách còn không bằng một nửa thời gian hắn đánh quyền. Có một lần ta đến Văn Đạt Viện đi dạo, nghe tiên sinh của Văn Đạt Viện nói trong viện có một đệ tử đặc biệt nhất tên là Mạnh Trường An, tiên sinh đặc biệt cho phép hắn đi luyện quyền khi người khác đọc sách, sau đó mỗi lần thi hắn đều đứng thứ nhất, cho nên những tiên sinh đó coi hắn giống như bảo bối. Sau khi nghe chuyện ta liền muốn đưa hắn đến Phẩm Tướng Viện, ở trong Văn Đạt Viện chẳng phải là làm lỡ dở hay sao, trong Văn Đạt Viện đâu có người nào biết dạy hắn luyện võ, dựa vào chính hắn hơn phân nửa là luyện hỏng."
"Ta cùng tiên sinh Văn Đạt Viện và cả viện trưởng đã tranh cãi một trận lớn mới đưa người đi được, bọn họ còn lâu mới nỡ buông tay. Các ngươi nghĩ xem, mấy năm nay nổi tiếng nhất thư viện đều là Hồng Học Viện, Phẩm Tướng Viện, nếu Văn Đạt Viện xuất hiện một người trong tương lai có thể so sánh với Bùi Đình Sơn, vậy thì danh tiếng của Văn Đạt Viện đã lan truyền khắp cả Đại Ninh."
Bùi Đình Sơn là xuất từ thư viện Phẩm Tướng Viện.
Thẩm Lãnh cười ha hả nói: "Đó cũng là ta không ở đây, ta ở đây thì hắn chỉ là lão nhị mười năm."
Phẩm Tướng Viện mười năm khổ luyện, Hồng Học Viện mười năm khổ đọc.
Bên nào cũng không dễ dàng.
"Về thiên phú, quả thật ngươi tốt hơn hắn, nhưng ngươi cũng có chỗ không bằng hắn."
Lão viện trưởng vừa đi vừa nói: "Hắn lãnh tĩnh hơn ngươi, thậm chí là lãnh khốc."
Thẩm Lãnh nghĩ đến cái gã trong nóng ngoài lạnh kia lại không nhịn được bĩu môi, Trà gia trừng mắt liếc hắn một cái hắn mới sực nhớ là nên thuận theo lời lão nhân nói, lão nhân mà, luôn thích vãn bối thuận theo bọn họ.
"Vâng vâng vâng, thật ra hắn vốn tên là Mạnh Trường Lãnh, ta tên là Thẩm An." Thẩm Lãnh cười nói: "Hắn lãnh khốc, hắn vô tình, ta an ổn với hiện trạng."
Lão viện trưởng trợn mắt lườm hắn: "Không đứng đắn chút nào cả."
Ba người đi đến cửa Văn Đạt Viện, lão viện trưởng nói: "Ở đây đều là đệ tử xuất thân hàn môn, đại bộ phận mọi người gia cảnh bình thường. Mỗi năm thư viện đều sẽ có người chuyên hành tẩu thiên hạ, chọn lựa những đứa trẻ ưu tú trong các học phủ địa phương ở Đại Ninh mang về, mỗi năm học phủ ở các nơi cũng sẽ tiến cử một nhóm người lên. Đây chính là Văn Đạt Viện, ăn mặc của bọn họ đều là do quan phủ địa phương phân phát, mỗi người đều giống nhau, hơn nữa bạc là phát đến tận tay học sinh theo tháng, cho nên sẽ không có tranh chấp."
Đây là hệ thống giáo dục của Đại Ninh, Đại Ninh hàng năm nhân tài xuất hiện lớp lớp, không thể bỏ qua công lao của thư viện.
"Vào trong xem thử?"
Lão viện trưởng hỏi một câu, Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Đã sớm muốn vào xem thử rồi."
Hắn thật sự muốn xem thử nơi Mạnh Trường An đọc sách lúc ban đầu ở thư viện trông như thế nào, nghĩ thôi đã cảm thấy rất thú vị rồi.
Con đường của hắn và Mạnh Trường An hoàn toàn khác nhau, Mạnh Trường An là người được hệ thống giáo dục Đại Ninh dạy dỗ, còn hắn xét đến cùng, thật ra cũng tính là người đi đường tắt.
Cho dù hiện tại thành tựu không thua kém Mạnh Trường An, nhưng thời niên thiếu, làm sao hắn lại không muốn đeo túi xách nhỏ vui vẻ vào học đường giống như những người cùng tuổi?
"Chào viện tử đại nhân."
Học sinh lớn lớn nhỏ nhỏ nhìn thấy lão viện trưởng đều khom người hành lễ, thái độ cung kính, nói đến đào lý mãn thiên hạ (1), đại học sĩ Mộc Chiêu Đồng cũng không thể không phục Lộ Tòng Ngô.
"Thật ra bọn họ đều chuyên cần hơn cả đám trẻ trong Hồng Học Viện, chỉ là kém ở căn cơ."
Lão viện trưởng khẽ thở dài một tiếng: "Học sinh của Hồng Học Viện, gia cảnh đều không tệ, phần lớn là 3 – 4 tuổi đã nhập môn, lúc 7 – 8 tuổi đã đọc không ít thi thư, mà đệ tử hàn môn, thường thường phải đến 7 - 8 tuổi, thậm chí mười mấy tuổi mới bắt đầu đọc sách viết chữ."
Thẩm Lãnh hỏi: "Có thể sẽ mở rộng quy mô của Văn Đạt Viện thêm một chút nữa không?"
"Thư viện chỉ lớn như vậy thôi." Lão viện trưởng nói: "Quy mô của Văn Đạt Viện đã lớn hơn lúc ban đầu không chỉ gấp ba rồi... Thẩm Lãnh, ngươi nên hiểu, muốn giải quyết vấn đề như vậy không phải quy mô của một thư viện lớn hơn chút nữa là được, mà phải thi hành đổi mới phương thức dạy học hoàn thiện hơn nữa trên khắp cả Đại Ninh. Ta già rồi, những việc này đã không thúc đẩy được rồi, huống hồ mấy năm nay Đại Ninh cũng không có dư lực để làm những việc này."
Thẩm Lãnh gật gật đầu, như có điều gì suy nghĩ.
Đây quả thật không phải là chuyện mà quy mô của một thư viện lớn hơn gấp đôi, thậm chí lớn hơn gấp mười là có thể giải quyết được, cho dù lớn hơn gấp mười thì thế nào? Số đệ tử hàn môn Đại Ninh có thể vào thư viện, chẳng qua là một phần vạn, thậm chí còn thấp hơn.
"Các nơi thi hành quá khó khăn, khả năng của học phủ có hạn, việc này không thuộc Hộ bộ quản, cũng không thuộc Công bộ quản, Nội các nghĩ không phải là việc lớn cho nên không để tâm." Lão viện trưởng có chút bất mãn: "Nếu dựa theo ý của ta, mười mấy năm trước ở mỗi đạo Đại Ninh đều xây dựng một tòa thư viện, quy mô học phủ ở cấp đạo giống thư viện Nhạn Tháp, mỗi quận mỗi huyện đều có thư viện nhỏ của triều đình, nếu mười mấy năm trước đã bắt đầu làm, hiện tại triều đình Đại Ninh nhân tài sẽ tuyển không tận dùng không kiệt."
Thẩm Lãnh hỏi: "Nếu làm như vậy, liệu số bạc mà Đại Ninh cần đầu tư có khiến quốc khố không chống đỡ được không?"
"Cũng không biết." Lão viện trưởng nói: "Bệ hạ không làm chuyện này, không phải là không muốn làm, mà là người muốn giữ lại."
Lão viện trưởng liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái như có chút thâm ý: "Bệ hạ nói, người không thể làm xong hết mọi chuyện trên thực tế, chuyện võ công, bệ hạ có thể khiến binh giáp chấn ngoại vực, từ sau bệ hạ Đại Ninh trăm năm thái bình vô sự, mà dân sự dạy học thì để lại cho hoàng đế Đại Ninh đời sau làm, chỉ làm tốt một chuyện này, hoàng đế mới của Đại Ninh sẽ có thể được gọi là thánh quân."
Thẩm Lãnh nghĩ, bệ hạ đây là ngay cả tương lai của thái tử cũng đã hoạch định sẵn rồi, thái tử lên ngôi, Đại Ninh đã không cần phải có chiến sự, gã chỉ cần thi hành việc giáo dục này trên cả nước, lòng kính yêu của bách tính Đại Ninh đối với gã thậm chí sẽ vượt qua các đời hoàng đế Đại Ninh.
Nhãn giới của bệ hạ, đâu chỉ có mười năm?
Mà ở tận trăm năm sau.
Nhưng vẻ mặt của Trà gia lại có chút khác thường, cũng may Thẩm Lãnh chỉ mải suy nghĩ về chuyện lão viện trưởng nói mà không chú ý đến. Nàng không rõ tại sao lão viện trưởng lại nói những chuyện này với Lãnh Tử, Lãnh Tử là quân chức, nhiều năm sau cũng sẽ ở trong Tuần Hải Thủy Sư, Thẩm Lãnh có biết chuyện giáo dục hay không, dường như không có ý nghĩa gì, nhưng mà lão viện trưởng nói dụng tâm như vậy, thậm chí trong giọng nói còn loáng thoáng có chút hàm ý mong đợi, điều này khiến cho trong lòng Trà gia hơi hoang mang.
Sao có thể không hoang mang?
Nàng biết Thẩm tiên sinh đang làm gì, ví dụ như phiếu hào Thiên Cơ, cùng với thứ cất giấu bên dưới phiếu hào Thiên Cơ. Những lão nhân này dường như đang rải một con đường cho Thẩm Lãnh, mà con đường này bản thân Thẩm Lãnh vẫn chưa đi lên, một khi đi lên, có thể chính là biển máu ngập trời.
Chuyện hoàng gia à, nào có thái bình như vậy.
"Buổi trưa ăn cơm ở thực đường của Văn Đạt Viện đi, mùi vị cũng được."
Dường như lão viện trưởng đi đã mệt, Trà gia dìu lão đi về phía thực đường, một đứa trẻ choai choai khoảng 13 – 14 tuổi ôm mấy quyển sách trong lòng cúi đầu bước đi, vừa đi vừa đi đọc sách, không có chú ý, nếu không phải Thẩm Lãnh kịp thời kéo lão viện trưởng và Trà gia, có thể gã đã đụng đầu vào rồi.
Đến gần mới phát hiện có người, học sinh nheo mắt nhìn kỹ một chút, vội vàng cúi người: "Bái kiến viện tử đại nhân."
"Đi đường thì đừng đọc sách." Lão viện trưởng rất nghiêm túc nói: "Không tốt cho đầu."
Học sinh ngây người, không hiểu.
Lão viện trưởng lắc đầu cười cười: "Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm."
Học sinh lại vội vàng vái một cái, đỏ mặt chạy đi.
Lúc nói không tốt cho đầu Trà gia cười nhìn nhìn Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh theo bản năng đứng cách xa cây một chút.
Đã có rất nhiều người ngồi trong thực đường, lão viện trưởng và Thẩm Lãnh bọn họ vào một phòng riêng nhỏ, Thẩm Lãnh đi lấy đồ ăn thì nhìn thấy học sinh vừa đi vừa đọc sách kia đang xếp hàng, mắt vẫn không có rời khỏi sách.
"Ngươi tên là gì?" Thẩm Lãnh hỏi một câu.
"Học sinh tên là Hứa Cư Thiện, người quận An Dương Giang Nam đạo."
Thẩm Lãnh vừa nghe lập tức cảm thấy thân thiết: "Ồ, ta cũng là người quận An Dương."
Tất nhiên Hứa Cư Thiện không biết người trẻ tuổi anh khí bừng bừng trước mặt này chính là Thẩm Lãnh Thẩm tướng quân, biểu tượng vinh quang của cả quận An Dương, còn tưởng hắn là giáo tập mới đến thư viện, ngược lại cũng không dám trò chuyện thêm vài câu.
Thức ăn trong thực đường đều là một quy cách, một phần cơm ba món thức ăn, một món mặn hai món rau, phân lượng của mỗi người đều giống nhau, Thẩm Lãnh chú ý Hứa Cư Thiện sau khi mua một phần cơm lại không có mua thức ăn, chỉ là một phần cơm trắng, sau đó ngồi vào một bên ăn, còn lấy từ trong ngực ra hai cái bánh màn thầu, dùng bánh màn thầu kẹp cơm trắng để ăn, giống như cơm là món sơn hào hải vị gì vậy, ăn ngấu ăn nghiến, nhưng từ đầu đến cuối mắt đều không rời khỏi quyển sách kia.
Thẩm Lãnh cố ý nhìn thử, sách đó là quốc luận do đại học giả thời tiền triều Sở cũng là trọng thần Sở Phạm An Sư viết, trong đó có một trăm lẻ tám phương lược trị quốc, được Sở hoàng gọi là bảo điển mà tất cả triều thần đều phải đọc thuộc lòng.
"Tại sao không mua thức ăn?"
"Tiền bảy phần mua sách, ba phần ăn cơm." Hứa Cư Thiện không nỡ dời mắt khỏi sách: "Ăn no là được, thức ăn với bánh màn thầu, cũng không khác nhau."
Thẩm Lãnh gật gật đầu: "Nhưng ngươi phải có một thân thể tốt, nếu thân thể không tốt, có một thân bản lĩnh cũng không được."
Thẩm Lãnh trầm mặc một lát rồi nói: "Hay là như vậy, ta và ngươi làm giao dịch."
Hứa Cư Thiện ngẩng đầu lên: "Tiên sinh ngài nói gì? Học sinh không hiểu ý của ngài."
"Ta không phải tiên sinh của Văn Đạt Viện này."
"Vậy tiên sinh là tiên sinh của học viện nào?"
"Học viện nào cũng không phải, ta là người trong quân, ta tên là Thẩm Lãnh."
"Ồ." Hứa Cư Thiện đáp một tiếng, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mắt cũng sáng lên: "Đề đốc thủy sư tướng quân Thẩm Lãnh đến từ quận An Dương chúng ta?"
Thẩm Lãnh suỵt một tiếng.
"Như vậy, ta và ngươi làm giao dịch bí mật." Thẩm Lãnh ngồi xuống đối diện với gã: "Sau này ta phụ trách cuộc sống của ngươi ở Văn Đạt Viện, ta cho ngươi phí dụng sinh hoạt gấp mười lần, ngươi phải ăn ngon, nhất định phải ăn ngon, ngoài cái này ra, ngươi muốn mua sách gì thì tự đến Nghênh Tân Lâu nói với bọn họ, ta sẽ dặn bên kia ngươi cần sách gì thì mua sách đó, số bạc ta cho ngươi chỉ là để ăn cơm, hiểu không?"
"Sau đó thì sao?" Hứa Cư Thiện rụt rè hỏi một câu.
"Ngươi ở Văn Đạt Viện mấy năm rồi?"
"Bốn năm."
"Còn sáu năm nữa."
Thẩm Lãnh tính toán, sáu năm sau Hứa Cư Thiện khoảng hơn hai mươi tuổi, phong nhã hào hoa.
"Sau khi ngươi kết nghiệp ở thư viện thì không được đi chỗ nào cả, chỉ có thể đi theo ta." Thẩm Lãnh đứng lên vỗ vỗ vai Hứa Cư Thiện, để bạc xuống: "Đi mua thức ăn, mua món thịt!"
Cửa phòng riêng, lão viện trưởng nhìn Thẩm Lãnh khóe miệng mỉm cười. Không cần người khác trù tính nhiều, Lãnh Tử ngốc không biết tương lai mình sẽ làm gì, nhưng hắn trời sinh chính là người như vậy, trước có Đậu Hoài Nam, sau có Hứa Cư Thiện. Giỏi, lão cũng đã chú ý đến đứa trẻ Hứa Cư Thiện này lâu rồi. Lão từng nói với người bên cạnh, hai mươi năm sau, nếu Hứa Cư Thiện không có hoang phế, có thể vào Nội các, hai mươi năm sau, Đậu Hoài Nam mới năm mươi mấy tuổi thôi.
Thẩm Lãnh chạy về, gãi gãi đầu giơ tay về phía Trà gia: "Cho ít bạc, lúc nãy ta dùng hết tiền để mua chuộc thiếu niên nhi đồng rồi."
Trà gia cười đặt túi tiền vào tay hắn: "Mua thêm vài món ăn, mua món thịt!"
(1) đào lý mãn thiên hạ: chỉ hậu bối được bồi dưỡng hoặc học sinh đã từng dạy, ngụ ý là có rất nhiều học sinh, nơi nào cũng có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận