Trường Ninh Đế Quân

Chương 1463: Đại chiến sắp tới

Thành Trường An, Tứ Mao Trai.
Bệ hạ xem tấu chương của Hàn Hoán Chi xong cũng không có biểu hiện gì, chỉ tiện tay đưa tấu chương cho nhị hoàng tử Lý Trường Diệp. Bản tấu chương này không quá dài, tổng cộng cũng chỉ có mấy trăm chữ, Lý Trường Diệp xem xong sắc mặt liền thay đổi, phản ứng đầu tiên là...
"Thân sư phụ lại bị hãm hại?"
Hoàng đế phì cười một tiếng: "Trường Diệp, sau này con vẫn phải chú ý nhiều hơn, suốt ngày nói thân sư phụ thân sư phụ, nếu sau này khi con vào triều cũng gọi một tiếng thân sư phụ, cả triều văn võ đều sẽ nói con phân biệt xa gần thân sơ, sẽ bị chê cười, Thẩm Lãnh cũng sẽ bị đố kỵ."
Lý Trường Diệp vội vàng gật đầu: "Nhi thần biết rồi. Phụ hoàng, An Quốc Công là người duy nhất ở hiện trường lúc ấy, hơn nữa trên tay quốc công có vết máu, cũng là kẻ giết người hợp lý duy nhất, tặc nhân làm sao làm được?"
Hoàng đế nói: "Con tin chắc là Thẩm Lãnh vô tội?"
"Nhi thần tin chắc."
Lý Trường Diệp có thái độ kiên định, trả lời rất nhanh.
Hoàng đế rất hài lòng với phản ứng của Lý Trường Diệp, nếu gã không kiên định thì hoàng đế sẽ có chút lo lắng. Một vị đế vương nhất định phải có nhận định chính xác của mình và còn phải giữ sự kiên định, quá dễ bị lung lay thì tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Hoàng đế đứng dậy hoạt động một chút, vừa đi vừa nói: "Nhưng con nên hiểu, khách quan mà nói thì Thẩm Lãnh có lý do để giết Vũ Văn Tiểu Sách, ngoại trừ trẫm ra không ai có lý do hơn hắn. Y đã giết đệ đệ của trẫm, trẫm vốn muốn bắt sống y để xử tử lăng trì, nhưng y chết thật nhẹ nhàng."
"Trẫm muốn giết y, Thẩm Lãnh cũng thế. Con đừng quên mọi người đánh giá Thẩm Lãnh như thế nào, một kẻ điên không có lý trí, khi hắn giao thủ với Vũ Văn Tiểu Sách sẽ bộc phát cơn tức, trực tiếp giết Vũ Văn Tiểu Sách cũng không phải là không có khả năng."
Lý Trường Diệp vội vàng nói: "Thân... An Quốc Công tuyệt đối không phải kẻ điên, nhi thần tin đánh giá của người Hắc Vũ về An Quốc Công cũng tuyệt đối không chỉ là ý nghĩa mặt chữ của hai chữ "kẻ điên" này, theo nhi thần hiểu, đó là sự kính trọng của người Hắc Vũ đối với kẻ thù. Người Hắc Vũ có một điểm tốt, đó chính là thừa nhận sở trường của đối phương."
"Người Hắc Vũ nói An Quốc Công là kẻ điên hình lục giác, đó là ý sợ hãi của người Hắc Vũ, là biểu hiện sau khi đánh nhau trên chiến trường, nhưng truyền đi truyền lại đã truyền đến quốc nội Đại Ninh, quốc nội có rất nhiều người lại thật sự cho rằng An Quốc Công là người điên. Nhi thần còn từng nghe được một cách nói, nói An Quốc Công hễ lên chiến trường liền biến thân, biến thành một người khổng lồ giống như hung thần ác sát, nắm lực yêu đao trong tay, còn bất tử bất diệt."
Hoàng đế cười lớn ha ha: "Lời đồn ngoài đường ly kỳ như vậy sao?"
Lý Trường Diệp nói: "Còn có cách nói khác nữa, nói tại sao An Quốc Công bách chiến bách thắng? Đó là bởi vì quốc công căn bản không phải một người mà là một dạ xoa trong địa ngục, đến buổi tối hắn sẽ hóa thân thành dạ xoa giết chết tướng lĩnh quân địch, cho nên trong đại chiến mới được mọi việc đều thuận lợi."
Hoàng đế cười lắc đầu: "Các bách tính luôn thổi phồng về người mà bọn họ cho là lợi hại, đối với chuyện mà bọn họ cho rằng mình không làm được thì sẽ tìm những nguyên nhân kỳ lạ cổ quái. Đại khái bọn họ sẽ không cho là trên thế giới này thật sự có người mạnh hơn bọn họ nhiều như vậy, trừ phi không phải là người."
Lý Trường Diệp hỏi: "Nhưng phụ hoàng, Vũ Văn Tiểu Sách chết bất ngờ, vụ án này liền rơi vào cục diện bế tắc, người giết Vũ Văn Tiểu Sách hiển nhiên chính là lợi dụng tin đồn nói An Quốc Công là người điên, cho nên bản thân An Quốc Công không thể giải thích rõ ràng."
Gã nhìn hoàng đế rồi tiếp tục nói: "Lần này An Quốc Công sẽ còn bị gán cho một cái tên mãng phu nữa."
Gã hỏi hoàng đế: "Giờ thì vụ án này còn tra thế nào? An Quốc Công sẽ không phục, với tính tình của quốc công, để người khác giết Vũ Văn Tiểu Sách trước mặt hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ cách moi người ra."
"Trẫm đã hạ chỉ gọi hắn về kinh rồi."
"Hả?" Lý Trường Diệp ngẩn ra: "Vậy là về kinh rồi? Còn vụ án?"
"Vụ án vốn không phải là vụ án của hắn, là vụ án của đình úy, Hàn Hoán Chi sẽ ở lại Thạch Thành tiếp tục điều tra, Sầm Chinh và Tiết Hoa Y sẽ dốc toàn lực phối hợp với hắn. Những thứ Vũ Văn Tiểu Sách nắm giữ trong tay đều là của Tiết Thành trước đây, hắn gài bẫy giết Tiết Thành, giết Thường Nguyệt Dư là vì để cho triều đình tưởng rằng lực lượng này đã gần như tiêu vong, hiện tại hắn đã chết rồi, lực lượng này thật sự sẽ từ từ tiêu vong."
Lý Trường Diệp trầm tư một lát, chợt hiểu ý tứ trong lời nói của phụ hoàng.
Vũ Văn Tiểu Sách chắc hẳn là người duy nhất còn biết toàn bộ bí mật, y chết đột ngột, rất nhiều bí mật sẽ bị chôn vùi, mà những người ẩn nấp đó năm rộng tháng dài không có ai liên lạc, vô hình trung sự uy hiếp của bọn họ đối với triều đình sẽ tiêu tán.
Hoàng đế nói: "Sứ giả của Tang quốc đã bị đuổi về, bọn họ nhục nhã chạy đi, trong lòng ôm thù hận đối với Đại Ninh, sau khi bọn họ trở về sẽ tận lực khuyên hoàng đế Tang quốc Cao Tỉnh Nguyên khai chiến với Đại Ninh. Người Tang có một ưu điểm là không cho phép bất cứ người nào khinh thường bọn họ, lòng tự tôn của bọn họ rất mạnh, nhưng đây cũng là khuyết điểm của bọn họ."
Lý Trường Diệp nói: "Ý của phụ hoàng là phụ hoàng cố ý cho Lễ bộ cản chân sứ giả Tang quốc, còn nhốt bọn họ trong phủ Đình Úy thẩm tra suốt một thời gian, sau khi bọn họ trở về sẽ nói với Cao Tỉnh Nguyên những chuyện đã trải qua, Cao Tỉnh Nguyên sẽ cảm thấy ông ta bị nỗi nhục không thể chịu nổi, dù sao sứ giả cũng đại diện cho ông ta."
"Ừm." Hoàng đế gật đầu: "Trẫm làm như vậy để thúc đẩy khai chiến, nếu không thì Cao Tỉnh Nguyên biểu hiện khiêm tốn kính cẩn, giống như Đại Ninh muốn ức hiếp người khác vậy..."
Ông ta ngồi xuống rồi nói: "Thật ra trận chiến Đông Hải không có dễ đánh như các bách tính dự tính. Các bách tính Đại Ninh đã quen kiêu hãnh, cho rằng Đại Ninh cái gì cũng mạnh, cho rằng Đại Ninh nên vô địch, cho rằng đối thủ nào cũng không phải đối thủ của Đại Ninh, nhất là sau khi trẫm ngự giá thân chinh, sự kiêu hãnh đó của các bách tính càng mãnh liệt hơn, đây là chuyện tốt, cũng là chuyện xấu. Mặt tốt tất nhiên không cần phải nói nhiều, mặt xấu chính là sau này một khi Đại Ninh dụng binh đối ngoại có thất bại gì, các bách tính sẽ khó có thể chấp nhận."
Lý Trường Diệp suy nghĩ rồi nói: "Nhi thần đã cố ý tìm hiểu một chút về Tang quốc, thực lực của Tang quốc trong hải chiến vượt xa Cầu Lập."
"Đúng vậy, vượt xa Cầu Lập."
Hoàng đế nói: "Điểm khác hơn nữa nằm ở chỗ sau khi quân đội của người Cầu Lập đánh thua, chiến binh của Đại Ninh lên bờ, bọn họ trên cơ bản đã nhận thua ngay, phản kháng cũng không quá mạnh, nhưng người Tang thì khác, người Tang sẽ luôn chống cự."
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trẫm lo lắng là một khi trận chiến này có chút sai lầm gì, thủy sư có vấn đề, các bách tính sẽ không áp chế được cảm xúc."
Ông ta thở dài một hơi: "Cho nên trận chiến này, trẫm phải cho Thẩm Lãnh áp lực."
Năm ngày sau, trên quan đạo ngoài thành Trường An.
Thẩm Lãnh ngồi trong xe ngựa nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngẩn người suy nghĩ, dọc đường về, trong lòng hắn bất cam cỡ nào?
Sầm Chinh nói hắn chưa từng bị ấm ức gì, trên thực tế, quả thật hắn chưa từng bị ấm ức, hắn của năm đó còn to gan hơn hiện tại. Có lúc bản thân Thẩm Lãnh nhớ lại, nếu như là hiện giờ thì hắn có còn nghĩ cách giết Mộc Tiêu Phong một cách dứt khoát như vậy không?
Tư duy của tuổi ba mươi và tư duy của tuổi mười mấy, tuyệt đối không giống nhau.
Nhưng hắn sẽ làm, bởi vì hắn vẫn là Thẩm Lãnh đó.
Tiết Hoa Y đã tới Trường An trước khi đi Thạch Thành, bệ hạ đích thân tiếp kiến hắn ta. Khi đó chính miệng Tiết Hoa Y đã báo cáo chuyện Vũ Văn Tiểu Sách với bệ hạ, mà trước lúc đó hắn ta còn gửi một phong thư về thành Trường An, nếu thật sự là Tiết Hoa Y ra tay, hắn ta không sợ bị lộ dễ dàng như vậy ư?
Thẩm Lãnh lắc đầu thật mạnh, ngay cả hắn cũng cảm thấy mình hơi đa nghi, vô duyên vô cớ lại nghi ngờ Tiết Hoa Y người ta làm gì.
Hàn Hoán Chi nói một câu rất đúng, nếu trước mặt là hai người Sầm Chinh và Tiết Hoa Y, chọn một người để nghi ngờ, tất nhiên Thẩm Lãnh sẽ lựa chọn Tiết Hoa Y chứ không phải Sầm Chinh.
Đây là chuyện thường tình của con người.
Trong lồng ngực hắn giống như bị chặn một tảng đá lớn, luồng khí này không thoát ra được. Người áo đen kia từ trên trời rơi xuống, một chiêu bức lui hắn, sau đó tống Vũ Văn Tiểu Sách vào địa ngục trong một giây.
Võ nghệ của người áo đen kia tuyệt đối cao hơn Vũ Văn Tiểu Sách, cho dù người áo đen và Vũ Văn Tiểu Sách quang minh chính đại giao thủ, Vũ Văn Tiểu Sách cũng chắc chắn sẽ chết trong tay người áo đen. Ở người áo đen đó, thậm chí Thẩm Lãnh còn cảm nhận thấy sự nguy hiểm liên quan đến sinh tử.
Võ nghệ của người áo đen đó ít nhất cũng không thua hắn.
Đại Ninh quá lớn, thiên tài quá nhiều, cũng sẽ có một hai thiên tài đi lạc lối như vậy.
Đông cương.
Đông Hải Thủy Sư hiện tại có hai vị lãnh quân thiêm sự, một vị là Tân Tật Công, một vị là Vương Căn Đống nay đã trở về thủy sư. Khoảng thời gian Thẩm Lãnh không ở thủy sư, hai người duy trì thủy sư hoạt động bình thường.
"Vương tướng quân."
Tân Tật Công từ bên ngoài đi vào, phủi bụi đất trên người.
"Lương thảo đồ quân nhu của Hộ bộ phát đã có ba chuyến đến, để có thể chứa hàng vận chuyển đi nhanh hơn nên đặt quân nhu doanh ở chỗ cách bờ biển chỉ hơn mười dặm, hiện tại vật tư càng ngày càng nhiều, ta nghĩ hay là chúng ta phân công? Một người ở lại thủy sư huấn luyện binh, một đến bên quân nhu doanh."
Vương Căn Đống gật đầu: "Tối qua ta cũng nghĩ hôm nay gặp ngươi nói chuyện một chút, kết quả là sáng sớm ngươi đã ra ngoài, ngươi chọn đi, ở lại thủy sư luyện binh hay là đi thủ quân nhu doanh?"
"Ta đi quân nhu doanh."
Tân Tật Công cười cười: "Bên đó nhẹ nhàng."
Vương Căn Đống: "Ngươi thôi đi, là ngươi muốn chăm sóc ta, bên đó điều kiện tất nhiên không bằng đại doanh thủy sư, hơn nữa mỗi ngày đều phải kiểm kê vật tư rườm rà mệt nhọc, ta hiểu ý tốt của ngươi."
Ông ta đứng dậy vỗ vỗ vai Tân Tật Công: "Tuy rằng ta lớn tuổi hơn ngươi một ít nhưng vẫn chưa già đâu, ngươi ở thủy sư luyện binh đi, ta qua bên kia trốn, ở đây suốt ngày đối diện với đám nhãi ranh đó cũng phiền lòng."
"Ha ha ha ha..."
Tân Tật Công nói: "Sao cũng được, nếu Vương tướng quân muốn qua bên kia thì ta ở lại, cũng nên phân công lại chiến thuyền rồi. Bên xưởng thuyền An Dương đã đưa thuyền mới đến, hiện tại chiến thuyền đều đang ở trong xưởng thuyền Đông Hải."
Vương Căn Đống nói: "Giờ ta sẽ đi thu dọn một chút, ngày mai ta đến quân nhu doanh."
Cùng lúc đó, trên hòn đảo cách đường bờ biển khoảng hơn hai trăm dặm.
Tướng quân Tang quốc Đằng Huy Thái nhìn khoảng hơn năm ngàn thủ hạ. Đây là đội cảm tử, mỗi người bọn họ đều biết lần này có thể bọn họ sẽ có đến mà không có về.
"Bệ hạ đã giao nhiệm vụ thần thánh nhất, quan trọng nhất cho chúng ta."
Đằng Huy Thái lớn tiếng nói: "Mỗi người đều phải quý trọng cơ hội hiếm hoi này, quốc nội có rất nhiều người muốn đến làm, bệ hạ đã chọn chúng ta, đây là sự công nhận đối với chúng ta, bệ hạ cảm thấy chúng ta có thể gánh vác trọng trách quật khởi Tang quốc!"
Hắn ta liếc mắt nhìn thủ hạ rồi nói tiếp: "Sứ đoàn vẫn đang ở Trường An Ninh quốc tranh thủ thời gian cho chúng ta, chắc hẳn là bọn họ đang cùng các quan viên Ninh quốc đang uống rượu vui vẻ, nhưng đó là theo hoàn cảnh, bọn họ cũng là dũng sĩ... Bọn họ sẽ khiến cho người Ninh tin rằng chúng ta sẽ không chủ động tiến công, nhưng mỗi người các ngươi đều biết rất rõ ràng, chúng ta không tiến công thì người Ninh cũng sẽ tiến công."
"Người Tang vĩnh viễn sẽ không chờ sau khi kẻ thù động thủ mới động thủ, chúng ta vĩnh viễn phải đi trước kẻ thù."
Hắn ta chỉ về phía hướng tây: "Mục tiêu lần này là xưởng thuyền Đông Hải của Ninh quốc vừa mới thành lập, rất nhiều chiến thuyền của bọn họ đều sẽ neo đậu ở trong xưởng thuyền mới. Theo tin tình báo, những chiến thuyền này cũng đều là chiến thuyền kiểu mới nhất, chúng ta phải dìm tất cả những thuyền này xuống đáy nước!"
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Người Ninh vĩnh viễn cũng sẽ không ngờ được trí tuệ của người Tang chúng ta đáng sợ cỡ nào."
Hắn ta nghiêng đầu nhìn, trên chiến thuyền ở cách đó không xa chồng chất rất nhiều túi hỏa dược.
"Không phải chỉ có người Ninh thông minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận