Trường Ninh Đế Quân

Chương 959: Đạo môn chính thống, thiên hạ một nhà

Cách thành Tây Giáp sáu trăm dặm về hướng đông có một ngọn núi Minh Sa, núi không cao lớn, rừng không sâu rậm nhưng vô cùng nổi tiếng. Sở dĩ nổi tiếng là vì triền núi phía tây đều là cát mịn, vào lúc giữa trưa đứng ở bên cạnh, thi thoảng sẽ có âm thanh như sấm rền xuyên qua cát ra ngoài. Người đời không hiểu, liền nói núi này đang trấn áp Lôi Thần.
Thật ra không ít các câu chuyện thần thoại quỷ quái lưu truyền trong nhân gian cũng là từ do hiện tượng khó giải thích ở địa phương tạo thành. Không biết am thanh trên núi Minh Sa từ đâu đến, vì thế liền có truyền thuyết Lôi Thần bị trấn áp ở dưới núi này. Có lẽ lật lại mấy ngàn năm trước, chỉ là câu chuyện do một lão hán chăn dê thuận miệng bịa ra thôi.
Liệu thần có bị trấn áp ở dưới chân núi không? Tìm được thần trước rồi hãy nói.
Dù sao thì trên núi cũng có một ngôi đạo quán quy mô không quá lớn, tên là Phục Lôi Quán, trong quán có tất cả ba mươi mấy đạo nhân lớn nhỏ. Bởi vì danh tiếng của núi Minh Sa này thật sự quá lớn, du khách rất đông cho nên đạo quán hương khói không dứt.
Lúc này đang mùa mưa đông, không có du khách gì mấy, đạo quán quyết định đóng cửa, cả đám đạo nhân lớn nhỏ tụ tập với nhau đếm tiền.
Là quán chủ, sư phụ uy nghiêm nhất, đạo nhân nhìn khoảng chừng năm mươi tuổi thật sự có một chút tiên phong đạo cốt, râu trắng dài một xích bay bay, chỉ ngồi bất động ở đó cũng khiến người cảm thấy tựa như là người trong mây.
"Đám ngu ngốc này."
Lão đạo nhân trừng mắt, thò tay ra vuốt râu: "Hôm nay rảnh rỗi ta phải nói với các ngươi mấy câu. Chúng ta đến núi Minh Sa đã bao nhiêu năm rồi? Đã mười sáu năm rồi, nhưng các ngươi vẫn sơ xuất như lúc đầu."
Đạo nhân béo ngồi ở cách đó không xa cúi đầu: "Đâu có."
"Đâu có?"
Lão đạo nhân đi lên gõ tẩu thuốc lên đầu đạo nhân béo một cái: "Hôm qua ngươi lại ngủ gà ngủ gật lúc tiếp khách hành hương. Khách hành hương hỏi ngươi Phục Lôi Quán này đã xây bao nhiêu năm rồi, ngươi há mồm ra liền nói hơn một ngàn năm. Ngu ngốc, lúc trước vẫn luôn nói là hơn hai ngàn năm."
Đạo nhân béo ủy khuất: "Còn không phải đêm trước đau bụng cả đêm ngủ không ngon, cho nên tinh thần thực sự hơi kém một chút, ta xin mà ông lại không cho."
"Ngoài ngươi ra thì ai thuộc nhiều truyện như vậy..."
Lão đạo nhân hừ một tiếng: "Lúc đầu ta buôn bán đi qua nơi này, vừa nhìn đã thấy nơi này có thể kiếm được nhiều tiền, cho nên mới về quê gọi các ngươi đến, ta bỏ vốn tu sửa lại ngôi đạo quán bỏ hoang này. Nếu không như thế thì sao có thể kiếm được nhiều bạc như vậy mỗi năm? Khách hành hương khẳng khái, đó chính là áo cơm phụ mẫu. Chúng ta tuy là kẻ lừa đảo, nhưng con mẹ nó cũng phải tố dưỡng chứ biết không. Người ta đã để cho ngươi lừa rồi, ngươi còn qua loa có lệ với người ta, ngươi có biết xấu hổ không? Cái tên ngu ngốc này."
Đạo nhân béo không phục: "Vậy ông bảo người khác thuộc đi, ta muốn nghỉ ngơi. Mỗi ngày đều phải kể câu chuyện do ông biên soạn với ít thì mấy chục người, nhiều thì mấy trăm người, nói đến mức ta cũng phát ngán rồi. Ông bảo người khác làm việc này, ta vẫn muốn về phòng bếp..."
Lão đạo nhân nhấc tay lên định lấy tẩu thuốc gõ, nhìn lại thấy tẩu thuốc của mình cũng đã châm lửa rồi nên không hạ thủ được: "Vậy được, ngươi về phòng bếp đi, người khác thay vị trí của ngươi, nhưng số bạc ngươi lấy dư cũng phải đưa ra."
Đạo nhân béo ngẫm nghĩ: "Chắc là ngày mai ta sẽ không đau bụng nữa."
Lão đạo nhân trừng mắt liếc hắn ta một cái: "Tên ngu ngốc nhà ngươi, chính ngươi nói đấy nhé, ngày mai còn thấy ngươi hời hợt với của chúng ta, ta đạp một cước cho ngươi về quê luôn."
Đạo nhân gầy ở bên cạnh ngây ngô cười hì hì.
Lão đạo nhân đạp một cước lên mông hắn ta: "Ngươi cười cái rắm, ngươi cũng là một tên ngu ngốc. Hôm qua khách hành hương hỏi ngươi lai lịch của tượng đá ở cửa, thế mà ngươi lại không nói được. Mười sáu năm rồi bảo ngươi nhớ chút kiến thức này mà ngươi cũng không nhớ được!"
"Nhớ rồi."
Đạo nhân gầy vội vàng giải thích: "Chuyện đó làm sao có thể trách ta được, câu hỏi khác nhau mà."
Lão đạo nhân hỏi: "Khác nhau như thế nào?"
Đạo nhân gầy vẻ mặt ủy khuất: "Mỗi lần khách hành hương vào cửa nhìn thấy tượng đá đại khái đều là hỏi tượng đá này điêu khắc ai? Điêu khắc năm nào? Trong câu chuyện ông biên soạn thì cũng có, ta liền nói với khách hành hương tượng đá này là tượng của tổ sư Đạo môn hai ngàn năm trước, lúc này chấn nhiếp Lôi Thần nhập ma, ông xem ta có nhớ không?"
"Vậy tại sao hôm qua khách hành hương lại nghi ngờ ngươi?"
"Người khác hỏi tượng đá là ai, đã bao nhiêu năm rồi, hắn hỏi ta tượng đá là ai điêu khắc, ta trả lời thế nào? Ta trả lời là chúng ta bỏ ra hơn hai mươi lượng bạc thuê gã chuyên môn làm bia đá cho người chết ở thôn ta điêu khắc à?"
Lão đạo nhân cũng ngây người ra: "Đây quả thật là một lỗ hổng, ta vẫn luôn nói với các ngươi, người làm nghề này như chúng ta phải học đến già. Ngươi xem, không bù đắp vào sau này sẽ còn có lỗ hổng nữa. Bàn Tử, ngươi đi điều tra thêm, hai ngàn năm trước có đại sư điêu khắc nào không?"
Đạo nhân béo lắc đầu: "Ta không đi tra, không dễ tra, ngươi bịa ra một người đi."
Lão đạo nhân tung một cước đạp hắn ta ra ngoài: "Con mẹ nó ta cũng bị mù mắt rồi, sao lại tìm các ngươi đến cơ chứ. Tên ngốc nhà ngươi... Bịa một người? Bịa một người là không tôn trọng văn hóa lịch sử mấy ngàn năm của Trung Nguyên!"
Đạo nhân béo: "Ngươi là kẻ lừa đảo đó..."
Lão đạo nhân giận dữ: "Ta là kẻ lừa đảo có đạo đức!"
Đạo nhân béo thở dài: "Ta đi tra, đi tra còn không được à?"
Tiểu đạo nhân ngồi ở cửa đung đưa chân nhìn mưa đông ở bên ngoài, quay đầu lại liếc mắt nhìn lão đạo nhân một cái: "Ông nuôi, khi nào tạnh mưa?"
Lão đạo nhân lập tức nói: "Lúc không có người ngoài thì gọi ta là ông nuôi, lúc có người ngoài thì phải gọi sư gia gia."
Tiểu đạo nhân ồ một tiếng: "Có gì khác nhau, còn không phải đều là ông nội."
Lão đạo nhân nghĩ nghĩ, dường như cũng hơi có lý.
Ông ta hút hết thuốc trong tẩu, gõ tàn thuốc ở bên trong ra: "Ta vẫn phải câu đó, phải có lễ tiết, phải có tố dưỡng. Chúng ta khác với những kẻ bịp bợm giang hồ kia, chúng ta có thể giống bọn họ sao? Bọn họ đi đến chỗ nào lừa chỗ đó, chúng ta là ở một chỗ có thể ra sức lừa đảo... Không đúng không đúng, mẹ nó chứ nói như vậy hình như chúng ta khá là vô liêm sỉ."
Tiểu đạo nhân ngồi ở cửa cũng chỉ 12 – 13 tuổi, tiếp tục đung đưa chân, giọng nói rất nhỏ nói: "Tên ngu ngốc nhà ngươi."
Lão đạo nhân không nghe thấy.
Ông ta đứng lên, đứng thẳng người, hắng giọng một cái.
"Chúng ta phải không có lỗi với tiền nhang đèn của người ta cho, cho nên câu chuyện nhất định phải nghiêm cẩn, thái độ nhất định phải đoan chính. Các ngươi không thể thường xuyên mở miệng ra là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo gì đó được. Các ngươi không thể nghĩ mình là kẻ lừa đảo, các ngươi phải nghĩ mình là người làm phục vụ. Khách hành hương bỏ bạc ra, bọn họ muốn nghe câu chuyện hay nhất, ngay cả một câu chuyện mà các ngươi cũng không kể tốt thì còn có tiền đồ lớn gì nữa? Vẫn là câu nói đó, phải có chức nghiệp tố dưỡng, đã nhớ chưa?!"
Tất cả các đạo nhân lớn nhỏ đều đứng lên: "Nhớ rồi."
Đúng lúc này cửa đạo quán bị gõ vang bịch bịch bịch, tiểu đạo nhân giật mình, cầm ô giấy dầu đi đến cửa hỏi: "Ai?"
"Ta từ huyện Nguyệt Hồ phía đông tới, là đạo nhân của Chính Nguyên Đạo Quán huyện Nguyệt Hồ, có chuyện gấp, ngươi mở cửa trước đã."
Tiểu đạo nhân quay lại liếc nhìn, nhìn thấy lão đạo nhân đang luống cuống dán râu.
"Đợi đã, sẽ mở ngay."
Tiểu đạo nhân chờ lão đạo nhân dán râu xong mới mở cánh cửa gỗ ra. Đạo nhân ở bên ngoài đã ướt sũng cả người, tiểu đạo nhân vội vàng khom người cúi đầu: "Sư thúc, chuyện gì mà gấp như vậy?"
Đạo nhân ở bên ngoài đi vào trong nhìn nhìn, sau khi nhìn thấy lão đạo nhân cũng khom người cúi đầu: "Quốc sư chân nhân mang Đạo Kiếm đến Chính Nguyên Đạo Quán chúng ta nói là người Tây Vực có thể sắp sửa khấu biên, mà đại quân tây cương cũng không chuẩn bị, triều đình cũng không chuẩn bị. Người Tây Vực có thể liên hợp ít nhất hơn mười nước, trong đó có Hắc Vũ và An Tức, binh lực khổng lồ, tây cương nguy cấp, chân nhân lấy Đạo Kiếm Lệnh, mệnh cho các đệ tử Chính Nguyên Đạo Quán ta tản ra các quận huyện chung quanh liên lạc với các đệ tử Đạo môn, cùng đến tây cương."
Lão đạo nhân giật thót mình: "Chuyện này..."
Đạo nhân gầy ở bên cạnh đẩy ông ta một cái, lão đạo nhân vội vàng ho khan vài tiếng sau đó nghiêm túc nói: "Ngươi yên tâm, mệnh của chân nhân sao dám bất tuân, chúng ta lập tức thu dọn hành lý đi tây cương. Bên ngoài đang mưa to gió lớn, ngươi mau vào trong nghỉ ngơi, thay một bộ y phục khác."
"Không cần, ta còn phải đến Vi Hồ Quán huyện Đại Đan, mời quán chủ sớm chuẩn bị."
Lão đạo nhân bảo đạo nhân gầy đi qua lấy mười lượng bạc, đội mưa đi nhanh tới cửa đưa cho đạo nhân đưa tin kia: "Lấy làm lộ phí."
Đạo nhân đưa tin cũng không khách khí, nhận lấy bạc rồi lại vái lạy: "Đạo môn chính thống, thiên hạ một nhà."
Lão đạo nhân cũng cúi người: "Đạo môn chính thống, thiên hạ một nhà."
Đạo nhân đưa tin xoay người đội mưa đi, trong tay còn có thêm một cái ô giấy dầu.
Tiểu đạo nhân dầm mưa, nhìn bóng lưng của đạo nhân đưa tin kia: "Sư gia gia, con cảm thấy người bịa nhiều câu chuyện như vậy đều rất hay, nhưng không bằng một câu Đạo môn chính thống thiên hạ một nhà của vị sư thúc kia."
Lão đạo nhân hừ một tiếng: "Ngươi là đạo nhân cái bíp ấy, ta cũng là giả, bọn họ cũng là giả, đương nhiên ngươi cũng là giả."
Tiểu đạo nhân cúi đầu nhìn đạo bào trên người, tay sờ sờ trên đạo bào: "Con muốn là thật."
Lão đạo nhân kéo gã đi về: "Mau chóng thu dọn đồ đạc, sắp khai chiến rồi, chúng ta cũng không thể đi tây cương chịu chết được... Tất cả các ngươi đều mau chóng đi dọn đồ. Trường Chân, ngươi vào trong trấn mua mấy chiếc xe ngựa về. Trường Viễn, ngươi đi dọn hết bạc trong khố phòng của chúng ta. Trường Hà, ngươi đi dọn đồ trong hương đường đường, chúng ta còn phải mang theo, sau này dùng đến..."
Tất cả mọi người đều đang nhìn ông ta nhưng không có ai nhúc nhích, lão đạo nhân hô to nhưng cũng không nhúc nhích.
"Sư gia gia."
Tiểu đạo nhân chỉ về phía đạo nhân béo: "Người gọi hắn là gì?"
"Hắn đạo hiệu Trường Chân, tất nhiên gọi hắn là Trường Chân."
"Sư gia gia, hắn là giả, người còn nhớ hắn tên là gì không? Đạo hiệu Trường Chân cũng là bịa ra."
Lão đạo nhân ngây người ra, sau đó giận dữ: "Chúng ta là đồng hương, hắn là cháu ta, đương nhiên ta biết hắn tên là gì, hắn tên..."
Lão đạo nhân nhìn về phía đạo nhân béo, sững sờ.
Tiểu đạo nhân lại chỉ vào đạo nhân gầy: "Sư gia gia, người gọi hắn đạo hiệu Trường Viễn, người còn nhớ hắn tên là gì không?"
Lão đạo nhân giơ tay lên vỗ gáy vài cái, nhìn về phía đạo nhân béo: "Trường Chân, ngươi tên là gì nhỉ, tên ngốc nhà ngươi."
Đạo nhân béo nhìn nhìn đạo nhân gầy, nhìn các đạo nhân khác, sau đó gật đầu: "Ta đạo hiệu Trường Chân."
Đạo nhân gầy đứng thẳng cái lưng cong đã nhiều năm không thẳng lên: "Ta đạo hiệu Trường Viễn."
Tiểu đạo nhân kéo tay lão đạo nhân: "Sư gia gia, con đạo hiệu Vĩnh Phúc."
"Các ngươi..."
Lão đạo nhân nhìn người này, lại nhìn người kia, thở dài một tiếng: "Con mẹ nó đều bớt chơi trò này đi. Lúc đưa các ngươi ra ngoài ta đã hứa với người nhà của các ngươi là sẽ đưa các ngươi về, ta là đưa các ngươi ra ngoài kiếm tiền, không phải để nộp mạng. Ai cũng không được nói nữa, mau chóng thu dọn đồ đạc, sáng sớm ngày mai về quê. Số bạc kiếm được suốt mấy năm nay cũng đủ cho các ngươi xây nhà mua ít ruộng đất, cùng lắm thì sau này chúng ta không giả đạo nhân đi lừa gạt nữa, nhưng lần này nhất định phải nghe lời ta... Chúng ta là kẻ lừa đảo, chúng ta không phải đạo nhân, nên về nhà thôi."
Ông ta buông tay tiểu đạo nhân ra: "Ai cũng đừng nói nữa, mau đi, nếu không sẽ trở mặt, đám ngu ngốc các ngươi."
Sáng sớm hôm sau, lão đạo nhân nhìn bộ râu mình đã dán rất nhiều năm trong gương, nghĩ đã sắp về quê rồi, còn dán râu gì chứ? Cũng không biết tại sao, ma xui quỷ khiến mà sáng sớm thức dậy đã dán râu, còn dán đoan chính hơn, nghiêm túc hơn so với trước kia nữa chứ. Ông ta đứng dậy, đi đến bên vách tường, đưa tay ra tháo thanh trường kiếm xuống đeo lên người. Ông ta nghĩ trên đường về cũng phải mang theo kiếm mới được, lỡ như gặp phải kẻ xấu thì sao, đó chính là số bạc cực khổ mười sáu năm lừa được.
Kéo cửa phòng ra, tất cả ba mươi mấy đạo nhân lớn nhỏ đồng loạt đứng ngoài cửa.
"Quán chủ!"
Mọi người đều cúi người.
"Chúng ta đã chuẩn bị xong rồi."
Không có xe ngựa, ai nấy đều mang kiếm.
Mắt của lão đạo nhân hơi đỏ lên, mắng một câu: "Đám ngu ngốc các ngươi."
Tiểu đạo nhân cười hì hì, giơ lá cờ được làm ngay trong đêm trong tay lên.
Đạo môn chính thống, thiên hạ một nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận