Trường Ninh Đế Quân

Chương 507: Tháo kiếm

Người của hậu tộc ngoài ở Thừa Thiên Môn bị đánh ai ai cũng phá tướng, hơn nữa còn không được đi không được ngừng, cứ ở đó khóc mãi, tất nhiên hoàng hậu sẽ biết đến chuyện này rất nhanh, đối với bà ta mà nói bệ hạ làm vậy dường như cũng hơi quá tuyệt tình, nếu bà ta đi làm chút gì đó, mối quan hệ trước đó chỉ vừa mới chuyển biến tốt đẹp một chút xíu như vậy lại rơi vào căng thẳng.
Hoàng hậu không nhịn được muốn đi tìm hoàng đế tranh cãi, nhưng trước khi ra ngoài lại cưỡng ép bản thân trấn định lại, giờ này khắc này, lòng bảo vệ con của hoàng đế đang quấy phá, bà ta đi qua tranh cãi một trận thì có thể thế nào?
Huống hồ, hoàng đế hạ lệnh bà ta cấm túc trong cung, lệnh cấm này vẫn chưa giải trừ.
Nguyên nhân gây ra tất cả chuyện này đều là nữ nhân tên Thẩm Trà Nhan kia.
Hoàng hậu trở lại trong phòng ngồi xuống, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt lóe lên.
Hồi lâu sau, hoàng hậu căn dặn một tiếng: "Cao Ngọc Lâu, nghĩ cách gửi một phong thư về nhà cho ta."
Cao Ngọc Lâu vội vàng gật đầu: "Nô tì sẽ sắp xếp ngay."
Cùng lúc đó, Đông Noãn Các.
Hoàng đế đặt bút son trong tay xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đại Phóng Chu, người ở bên ngoài đã khóc bao lâu rồi?"
"Bẩm bệ hạ, tính ra đã gần ba canh giờ rồi."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Bảo Dương gia đến đón người về, trước khi đón đi đứng ở ngoài Thừa Thiên Môn nhìn bọn họ khóc nửa canh giờ."
Đại Phóng Chu cúi đầu: "Nô tì tuân chỉ... Bệ hạ, nô tì có phải đi nhắc nhở Thẩm tướng quân một chút không?"
"Nhắc nhở gì hắn?"
"Là nô tì lắm mồm."
Hoàng đế nheo mắt nhìn Đại Phóng Chu: "Lần trước lúc xuất cung trẫm nói ngươi nhiều lời, bây giờ thấy ngươi không chỉ nhiều lời, tâm tư của ngươi cũng nhiều nữa... Đại Phóng Chu, ngươi nên hiểu thân phận của mình là gì, nên nói gì và không nên nói gì, nên làm gì và không nên làm gì."
"Nô tì có tội." Đại Phóng Chu quỳ xuống bụp một tiếng: "Nô tì tội đáng chết vạn lần."
"Không đến mức tội đáng chết vạn lần." Hoàng đế khoát tay: "Tự đi phủ Nội Vụ nói một tiếng, trừ ba tháng bổng lộc của ngươi."
"Nô tì tạ bệ hạ khai ân."
Đại Phóng Chu hợp với khấu đầu, sợ tới mức tim đập thình thịch, vừa rồi y thật sự không nghĩ quá nhiều đã thuận miệng nói ra, nhưng là một nội thị thật sự không nên nói cũng không thể nói những lời này, một khi bệ hạ cảm thấy y bí mật kết giao trọng thần triều đình như Thẩm Lãnh, như vậy thì ngày chết của y còn xa sao?
Sau lưng toàn là mồ hôi lạnh.
"Bao lâu rồi ngươi chưa về nhà thăm người nhà?" Hoàng đế đột nhiên hỏi một câu.
Trong nháy mắt, tóc gáy của Đại Phóng Chu đều dựng ngược cả lên, bệ hạ tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi một câu như thế này, chẳng lẽ không phải là muốn nói với y rằng sau này ngươi hãy cút về nhà đi... Người như y, một khi bị đuổi khỏi cung về nhà còn có thể làm gì? Lúc ở bên cạnh bệ hạ ai ai cũng kính trọng, rời khỏi cung Vị Ương, một thái giám như y sợ là sẽ không sống được bao lâu trong nước bọt của mọi người, cho dù láng giềng thân thiện nhưng y chẳng biết gì cả.
"Bệ hạ tha cho nô tì đi."
Đại Phóng Chu lại bắt đầu dập đầu.
"Hửm?" Hoàng đế ngây ra, sau đó sực hiểu tại sao cái tên này lại sợ đến như vậy, ông ta cười nói: "Trẫm không có ý đuổi ngươi khỏi cung, hôm qua trẫm nghĩ đến ngày tết mọi người đều đoàn viên, duy chỉ có những người hầu hạ trong cung như các ngươi muốn đoàn viên cũng không thể nào đoàn viên, cho nên trẫm mệnh cho phủ Nội Vụ đều gửi một phần thưởng tết đến nhà mỗi người các ngươi, nhà ngươi hai phân."
Đại Phóng Chu ngẩng đầu lên, mắt lập tức ửng đỏ: "Nô tì, tạ bệ hạ."
"Đứng lên đi." Hoàng đế cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương: "Tiện đường bảo Thẩm Lãnh vào cung, Trà Nhan cũng thì đừng đến đây, ở nhà dưỡng thai."
Ở nhà dưỡng thai?
Đại Phóng Chu tâm tư rất linh động, lập tức hiểu được ý của bệ hạ, nếu đã là ở nhà dưỡng thai, vậy thì tất nhiên là bình an vô sự.
Lúc ra ngoài cửa cung liền nhìn thấy người quỳ ở bên ngoài vẫn đang kêu khóc, cổ họng đều đã không phát ra thanh âm được rồi, nhưng cũng không một ai dám dừng lại, thị vệ đại nội ở ngay bên cạnh trông coi, đến một khắc này ai còn không rõ tình cảnh của mình, dừng lại ư? Dừng lại thì không chừng lại thêm một tội kháng chỉ bất tuân, vậy thì không phải chuyện ba mươi phát tát nữa rồi.
Lúc Đại Phóng Chu xuất cung, từ bên Hoán Y Phường cũng có người xuất cung đi đổ nước bẩn, xe ngựa chở nước dến chỗ mương máng bên ngoài cung thì dừng lại, phu xe hoạt động một chút, sau đó thừa dịp không có người đã giấu một phong thư ở dưới một hòn đá bên cạnh.
Sau khi hắn ta rời đi không bao lâu thì có người đến, lật hòn đá lên mở thư ra xem, dường như trên thư có gì đó xem không hiểu, sau khi xem xong lại đặt phong thư còn nguyên vẹn trở lại chỗ cũ.
Sau khi rời đi người này tìm một chỗ vắng vẻ ẩn nấp, đợi đến khi lại có người đến lấy thư đi thì gã mới rời khỏi chỗ này.
Thẩm Lãnh vào cung.
Trà gia ở nhà một mình cảm thấy hơi nhàm chán, lập tức đến tiệm son phấn và tiệm tơ lụa của nàng ở phía đông thành, hỷ phục chuẩn bị cho hôn lễ của hai vị đại nhân đã làm xong rồi, nàng lo lắng, muốn đi xem có sơ sót gì hay không.
Lúc Thẩm Lãnh vào cung Vị Ương sắc trời đã sắp tối đen, không bao lâu nữa cửa cung sẽ đóng lại, dưới ánh chiều tà, hắn bước chân nhanh hơn, nghĩ bệ hạ tuyên hắn vào cung lúc này đừng có chậm trễ quá lâu.
Đông Noãn Các.
Hoàng đế liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh hành lễ một cái: "Chuyện xảy ra trẫm đã rõ rồi, khanh có biết lỗi?"
Thẩm Lãnh: "Thần biết lỗi."
"Thái độ đó của khanh đâu giống như là người biết lỗi." Hoàng đế trợn mắt lườm hắn: "Trà Nhan đã mang thai, sao khanh vẫn có thể để nó động thủ?!"
Thẩm Lãnh ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng cười cười: "Hóa ra là lỗi này à, vậy thì thần thật sự biết lỗi rồi, chỉ là với tính tình của Trà Nhi nếu lúc ấy cản nàng, sợ là sẽ bị tức điên lên, tức điên lên chẳng phải là còn đáng sợ hơn động thủ sao."
Không ngờ Hoàng đế lại gật gật đầu: "Nói cũng có lý."
Đây đâu giống như cuộc đối thoại giữa quân thần.
Hoàng đế chỉ chỉ cái ghế ở đối diện: "Cút qua đó ngồi nói chuyện."
Thẩm Lãnh haiz một tiếng, chậm rãi nằm sấp xuống đất, sau đó lăn đến bên cạnh cái ghế, vịn ghế đứng lên ghé mông ngồi ở đó. Hoàng đế nhìn cũng sửng sốt, nhìn Thẩm Lãnh giống như nhìn quái vật, giờ này khắc này có thể trong lòng có một chút hoài nghi, tên ngốc này thật sự là con của trẫm? Trong căn cốt trẫm nhất định không có thứ ngốc như vậy, nhất định không có...
"Trẫm bảo khanh đến, chuyện muốn nói vừa rồi cũng nói rồi, thân thể của Trà Nhan quan trọng, sau này khanh cũng bớt mang nó ra ngoài, để nó an tâm ở nhà dưỡng thai, trong khoảng thời gian khanh ở Trường An thì nó sẽ ở trong nhà mình, sau tết khanh rời khỏi Trường An, trẫm bảo Trân phi phái người đón nó vào cung."
Thẩm Lãnh: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế: "Chi phí ăn mặc trong cung của Trà Nhan, quy định cũ, vẫn là trừ từ bổng lộc của khanh."
Thẩm Lãnh: "..."
Hoàng đế nhìn thấy Lãnh Tử ngốc này tâm trạng tự dưng cũng tốt hơn, cũng không biết tại sao, lúc nhìn thấy thái tử trước nay đều không gần gũi được, rõ ràng đó là hoàng trưởng tử, nhưng lại giống như có một lớp ngăn cách mờ nhạt, đối nhị hoàng tử cũng đỡ hơn một chút, chỉ là cũng không thoải mái bằng lúc nhìn thấy Thẩm Lãnh. Nhìn thì cũng không thể nói hắn anh tuấn đẹp trai cỡ nào, so với bản thân hoàng đế hồi trẻ thì vẫn thua, nhưng chính là nhìn thuận mắt.
Còn ngốc nghếch nữa.
"Chuyện không phải các khanh chủ động gây nên, cũng không cần sợ gì." Hoàng đế thu tầm mắt từ trên người Thẩm Lãnh lại, treo bút son lên giá bút: "Có người trêu chọc các khanh, cũng không cần sợ gì."
Thẩm Lãnh thầm nghĩ với tính cách như Trà gia, nàng sẽ sợ ai?
"Những lời này tóm lại là chính miệng nói với khanh mới được." Hoàng đế chỉ vào thứ để trên bàn trà ở một bên: "Những thứ này đều là lúc trước trẫm bảo thái y chuẩn bị, khanh mang về tự tay đun Trà Nhan uống, an thai dưỡng thân, trẫm đã đích thân xem đơn thuốc, kê đơn rất tốt."
Thẩm Lãnh đi qua cầm những thứ kia lên: "Thần nhớ rồi."
"Về đi." Hoàng đế đứng dậy: "Trẫm cũng mỏi rồi, đến chỗ Ý quý phi dùng thiện, không giữ khanh nữa."
Thẩm Lãnh: "..."
Phía đông thành.
Tấm biển của tiệm son phấn được treo lên cách đây không lâu đã thu hút sự chú ý của không ít người, Thẩm Lãnh cảm thấy cái tên cũ của cửa tiệm không xứng với Trà gia, cho nên cho người đổi tên và cũng thay luôn biển hiệu.
Tiệm son Đại Trà.
Đối diện... Tiệm tơ lụa Đại Trà.
Thẩm Lãnh cảm thấy chỉ có chữ "đại" này mới có thể thể hiện được sự lợi hại của Trà gia... Biết làm sao được, trâm hoa đều chọn loại hoa lớn, cái gì cũng là lớn mới đẹp, các phương diện đều lớn, tiểu tử ngốc chỉ có chút thẩm mỹ này.
Chính bởi vì lén sửa lại tên cửa tiệm, sau khi Trà gia biết đã véo tai Thẩm Lãnh bắt hắn hát bài con thỏ trắng nhỏ suốt một nén nhang, nhưng Trà gia lại không có đổi lại bảng hiệu, Lãnh Tử ngốc sửa là nàng thích, gọi là gì cũng thích.
Vào tiệm tơ lụa, người giúp việc trong cửa tiệm vội vàng chào đón. Người giúp việc trong hai nhà cửa tiệm này đều là tiểu cô nương, ai ai cũng thân thiết với Trà gia giống như tỷ muội, với tính cách như Trà gia, đối tốt với người ngoài như vậy, các tiểu cô nương cảm thấy nàng thân thiết là chuyện rất tự nhiên, trước đây khi Trà gia tuyển người làm mới, tiểu cô nương đến đây ai ai cũng được yêu thích.
"Trà Nhi tỷ tỷ sao tỷ lại đến đây, không ở trong nhà dưỡng thai cho tốt?"
Chưởng quầy của tiệm tơ lụa cũng là tiểu cô nương, vốn dĩ đến tiệm tơ lụa làm học đồ, Trà gia thấy nàng ta lanh lợi, đối xử với người khác cũng chân thành cho nên giao hết việc thường ngày trong cửa tiệm cho nàng ta xử lý. Tiểu cô nương mới mười mấy tuổi, tên là Tống Viên.
"Sợ muội lười biếng."
Trà gia cười nói một câu, nhìn thấy hỷ phục của hai vị đại nhân Diệp Vân Tán và Hàn Hoán Chi cùng hai vị tân nương tử cũng đã đóng gói xong, nàng không yên tâm, lại sai người mở rương ra tự kiểm tra lại từng bộ từng bộ một, sau khi xác định không có bất kỳ sơ sót nào lại đóng gói lại lần nữa. Nhiều bộ y phục như vậy, sau khi kiểm tra xong sắc trời cũng đã hoàn toàn tối đen, Trà gia cũng không biết bệ hạ có giữ Lãnh Tử ở lại trong cung ăn cơm hay không, cho nên tính trên đường về mua chút thức ăn chín vẫn tốt hơn, lỡ như lúc về Lãnh Tử vẫn chưa ăn chắc là sẽ rất đói.
Đúng lúc này bên ngoài cửa tiệm bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa dừng lại, lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường ở hai bên chỉ vừa mới đốt lên, ánh sáng hơi mờ.
Trà gia liếc nhìn ra bên ngoài, sau đó ánh mắt đanh lại.
Mấy hán tử che mặt mặc trang phục màu đen nhảy từ trong xe ngựa xuống, trong tay mỗi người đều xách một cái túi tiền rất lớn, nhìn có vẻ hơi nặng. Mấy người kia lao nhanh về phía cửa tiệm, Trà gia lùi lại một bước thò tay ra kéo tiểu cô nương ở hai bên một cái, đồng thời nhấc chân đóng cửa lại.
Bịch một tiếng.
Cửa tiệm bị hắc y nhân một cước đá văng, trong cái túi xách theo chứa đầy thứ không biết là vôi hay là cái gì có một thứ mùi hỗn hợp gay mũi, rải vào trong cửa tiệm, nhanh chóng phủ kín khắp đại đường, trong nháy mắt giống như kho bột mì bị nổ vậy.
Mấy người che mặt cũng không phải là đến động thủ đánh người, thứ đựng trong túi kia có trộn lẫn bột độc.
Bọn chúng rắc đồ vào xong liền rút lui về phía sau, cũng mặc kệ người trong phòng như thế nào, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không đúng, dường như vừa rồi lúc đạp cửa ra có bóng đen lóe lên.
Quay người lại mới nhìn thấy, trên đường cái lại có thêm không ít đình úy mặc cẩm y màu đen của phủ Đình Úy.
Hậu viện tiệm tơ lụa, 6 – 7 cái ô mở ra tạo thành một hình tròn gần như hoàn chỉnh, các tiểu cô nương học đồ giúp việc trong cửa tiệm kia vây quanh một vòng, dùng ô bảo vệ Trà gia ở giữa, bình thường nhìn có vẻ ôn nhu yếu ớt, lúc hành động lại nhanh như thỏ.
Trà gia cũng hơi ngẩn người, vừa rồi nàng thò tay ra kéo hai tiểu cô nương về phía sau này, nhưng không ngờ rằng trong khoảnh khắc đó hai tiểu cô nương kia đỡ cánh tay nàng chạy nhanh về phía sau, chạy vừa nhanh vừa vững, trong nháy mắt các tiểu cô nương trong cửa tiệm đã theo đến hậu viện, mở toàn bộ ô ra, phối hợp ăn ý giống như mây bay nước chảy.
Trong cửa tiệm bị rắc không ít bột phấn không rõ là gì, nhưng trong hậu viện không có gì, lúc lui ra ngoài người ra cuối cùng là Tống Viên ngay cả cửa sau cũng đóng lại, ô trong tay những người khác là để phòng bị cái khác.
Tống Viên đứng canh ở cửa sau, sắc mặt hơi lạnh đi.
Chung quanh cửa tiệm, người của phủ Đình Úy bao vây chật như nêm cối.
Nửa canh giờ sau tin tức truyền đến cung Vị Ương, Đại Phóng Chu vừa mới nói với bệ hạ xong, sắc mặt hoàng đế cũng thay đổi: "Trà Nhan có làm sao không?"
"Không có chuyện gì."
"Những tiểu cô nương kia là người do ai sắp xếp?" Hoàng đế hỏi.
"Nô tì vẫn không biết."
Nói mới nói đến đây, một nội thị vội vã chạy vào: "Bệ hạ, quý phi nương nương đã tháo kiếm xuất cung rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận