Trường Ninh Đế Quân

Chương 193: Hoan nghênh quang lâm

Đầu của Hàn Hoán Chi cuối cùng cũng được an ổn đón tết, bởi vì giây phút Thạch Nguyên Hùng lên phía bắc thì Bạch Tiểu Lạc cũng không ở lại thêm nữa, nếu Thạch Nguyên Hùng không chịu được áp lực của bệ hạ mà nói hết ra mọi chuyện Hàn Hoán Chi có chết hay không còn có ý nghĩa gì nữa?
Hoàng đế muốn động đến hoàng hậu đây là chuyện ai cũng biết, tại sao hoàng đế vẫn không động?
Hoàng đế không những không động, còn không nghe không hỏi đến chuyện hoàng hậu đang âm thầm làm mấy năm nay, nói làm như không thấy cũng được, nói dung túng cũng được, tóm lại chỉ là một chuyện như vậy, xét đến cùng, chỉ là bởi vì hoàng đế cảm thấy tiểu đả tiểu nháo rất không thú vị, một chút cảm giác thành tựu cũng không có.
Tính khí như ông ta nếu đã ác lên rồi thì còn quan tâm gì đến tiếng xấu phế bỏ hoàng hậu?
Đại Ninh đã xuất hiện u nhọt, việc hoàng đế muốn làm không chỉ là nhằm vào hoàng hậu, ông ta muốn khoét bỏ khối u nhọt của Đại Ninh, cắt từng dao từng dao một thì quá phiền phức, vì thế ông ta liền cho hoàng hậu thời gian, cho hoàng hậu cơ hội, để hoàng hậu gom những khối u nhọt này lại với nhau, một dao khoét bỏ, đau thì đương nhiên sẽ đau một chút, nhưng sau khi khoét bỏ rất nhanh sẽ lành lại.
Hoàng hậu cảm thấy hứng thú và hoàng đế cảm thấy hứng thú là hai chuyện khác nhau.
Sau mười lăm tsháng giêng là thủy sư chính thức xuôi nam, mà sau khi ăn tết xong ngư dân cũng bắt đầu ra biển đánh cá, hải chiến với người Cầu Lập hết sức căng thẳng.
Giờ khắc này, ở trong thành Trường An, mùa đông ban đêm luôn đến tương đối sớm, lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp lúc ra ngoài còn đặc biệt mặc thêm y phục nhưng bị gió đêm vù một cái vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, sau đó sẽ không thể không thở dài thừa nhận quả thật mình đã già rồi. Nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ ở trên đường cái còn cố tình mặc áo đơn ra vẻ tiêu sái, sau khi nhìn thấy lão viện trưởng cười nhạt, lầm bầm một câu chờ ngươi già rồi hãy xem.
Lão nhân à, tính khí luôn có chút giống như trẻ con.
Trong xe ngựa đã đốt lò sưởi cho nên rất ấm áp, ngoại trừ lò sưởi ra còn có chăn mỏng đắp trên đầu gối, còn có bao tay, lão viện trưởng ra ngoài đã phải võ trang đầy đủ, khó tránh khỏi cảm thấy có chút bi thương.
Nhắc tới cũng lạ, lão viện trưởng ra ngoài chỉ dẫn theo một xa phu là chuyện ai cũng biết, lão tính tình khó chịu không phải chỉ đắc tội với một người hai người trong triều, có thể tính đến hàng trăm, lão đắc tội với người khác cũng không phải một năm hai năm, từ khi làm quan đến bây giờ cũng đã năm mươi năm rồi.
Năm mươi năm cũng như một ngày khiến cho những người kia ghét lão, lão sống yên ổn khỏe mạnh, đây là chỗ kỳ lạ.
Để chọn một nơi không mất mặt mà lão viện trưởng cũng coi như là vắt hết óc, cuối cùng cũng tìm được một tửu lâu có phong cách riêng ở đông thành, bất kể là quy mô hay là thức ăn đều được đánh giá cao, dù sao vị khách phải mời hôm nay cũng khá đặc biệt.
Lão viện trưởng là người đến nơi đầu tiên, sau khi xuống xe ngựa xa phu hỏi lão phải đợi bao lâu, lão viện trưởng nói ngươi tìm một nơi chợp mắt trước đi, đừng có để bị chết cóng, xa phu hừ một tiếng ông già cả lên lầu đừng để bị ngã gãy chân tay, hai người trừng mắt với nhau một cái, đều cảm thấy đối phương thật là đáng ghét.
Lão viện trưởng ghét người xa phu này phân biệt cũng gần hai mươi năm rồi, xa phu cũng thế.
Xa phu đánh xe ngựa chạy tới một chỗ thoáng đãng ở ven đường thì dừng lại, hắn ta chẳng thèm quan tâm lão viện trưởng có cho phép hắn ta vào trong xe hay không, bên ngoài lạnh đến mức không thò tay ra được, đương nhiên ở trong xe ngủ một giấc đã đời mới thoải mái, sưởi lò sưởi, đắp chăn, trong xe còn quả khô điểm tâm thường xuyên có sẵn.
Lão viện trưởng một mình chống gậy đi vào tửu lâu, tiểu nhị vội vàng đi qua đỡ lấy cánh tay lão, trước đó lão đã tới một lần xem như là dò đường rồi. Người chưởng quầy sau khi biết thân phận của lão viện trưởng đã suýt nữa sợ vãi đái, xác định ngày lão viện trưởng đặt là hôm nay thì sáng sớm đã treo thẻ "ngừng bán một ngày" ở bên ngoài, từ chủ bếp đến phụ việc từ trước khi trời sáng đã bắt đầu làm việc. Người làm buôn bán cũng không ngốc, có thể làm phiền đến người thân phận như lão viện trưởng tới trước dò đường, hơn nữa hôm nay lúc sớm nhất đã đến, như vậy thân phận của người đến sau phải tôn quý cỡ nào?
Chưởng quầy của tửu lâu tên là Đại Bằng này đánh bạo suy đoán, chẳng lẽ là vị vương gia nào đó đã về kinh?
Bệ hạ còn có huynh đệ, tây bắc một người, bên Tây Thục đạo một người, quận An Dương một người, ở đất khổ hàn đông bắc cũng có một người.
Lão viện trưởng được tiểu nhị dìu vào đại sảnh, lão ngẩng đầu nhìn nhìn cái cầu thang kia cảm thấy có chút ảo não, vì thế xua tay: "Không đi lên nữa, cứ dọn dẹp đại sảnh một chút, để lại một cái bàn là được, dù sao hôm nay cũng cũng chỉ có một bàn khách chúng ta, phòng bếp ở lầu một, các ngươi mang thức ăn lên cũng thuận tiện chút. Nhân tiện nói một chút các ngươi có thể không tưởng tượng được tới người đến dùng cơm hôm nay kén chọn cỡ nào, hầu hạ cho cẩn thận."
"Vâng." Chưởng quầy đỡ cánh tay còn lại của lão viện trưởng đến giữa đại sảnh: "Quốc công gia ngươi ngồi trước, thảo dân đi chuẩn bị ngay."
Đám tiểu nhị chuyển hết bàn ở chung quanh đi, lập tức trở nên thoáng đãng hẳn.
Lão viện trưởng bị người ta gọi một tiếng quốc công gia mới nhớ ra, thì ra mình cũng là nhất đẳng công, có phải có bổng ngân vẫn chưa phát hay không?
Sau khi lão ngồi xuống không lâu thì chiếc xe ngựa thứ hai cũng đã đến, người đánh xe là một hán tử mặc áo lông ngắn, thoạt nhìn khoảng chừng bốn mươi tuổi, tuy là để râu quai nón nhưng tỉa tót rất tỉ mỉ, mắt to như chuông đồng, khuôn mặt vuông vức, bên trên mặc áo ngắn bên dưới mặc quần bông túm ống ở cuối, trên chân đi một đôi giày bông vải đế bằng màu đen.
Xa phu xuống dưới sau đó nhìn quanh bốn phía, trong lúc nhìn quanh cũng có dư uy lực.
Ông ta mở cửa khoang xe ra, chiếc xe ngựa này thật sự rất nát rất đơn sơ, lúc cửa xe kéo ra cạch một tiếng suýt nữa đã rơi xuống, hai người từ trong xe bước xuống. Người xuống trước thoạt nhìn cũng 60-70 tuổi, râu tóc bạc trắng, lưng còng xuống đã không thể đứng thẳng, vậy nhưng vẫn có một phong độ bác học đại nho, dù cho trên người lão ta cũng mặc áo ngắn quần bông túm ống, cũng không phải y phục mới, nhưng được giặt sạch sẽ.
Người xuống cuối cùng là một nam nhân trung niên, nhìn cũng khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặt trắng không râu, lúc nhìn chung quanh ánh mắt luôn rất sáng, giống như đang đề phòng cái gì đó, như vậy mà đột nhiên có một con mèo nhảy ra không chừng cũng dọa y chết khiếp. Xa phu và lão già hai người đi đến giơ tay ra dìu y, phải biết rằng xa phu kia chỉ là nhìn giống hơn bốn mươi tuổi, nhưng ông ta đã sáu mươi hai rồi.
Ba người đi đến cửa tửu lâu, nam nhân trung niên ở giữa ngẩng đầu nhìn nhìn, bốn chữ trên tấm biển của tửu lâu là Đại Bằng Tửu Lâu, không phải bằng của chim bằng, là đại bằng, ổ của lều ổ, phì, lều.
Vì thế y khinh thường hừ một tiếng, cảm thấy cái tên rách nát này thật sự không xứng với mình.
Nhưng mà lúc sau vào cửa vừa nhìn thấy lão viện trưởng đã ngồi ở đó chờ bọn họ, y vội vàng chạy bước nhỏ qua, vẻ mặt khiêm tốn: "Lão công gia ngài sao đã đến trước rồi, để ngài chờ chúng ta thật sự áy náy, xin lỗi xin lỗi."
"Thuận tiện chờ ngươi." Lão viện trưởng chỉ chỉ cái ghế đối diện:"Đều ngồi xuống đi, còn phải chờ một lát, chính chủ bỏ tiền mời khách hôm nay còn chưa tới."
Xa phu không ngồi, đứng ở phía sau nam nhân trung niên kia, như một pho tượng sắt.
Lão già ngồi xuống, chẳng qua là ghé mông ngồi, chỉ có nửa mông ở ghế trên.
Mới ngồi xuống, bên ngoài có một nam nhân khoác áo khoác sải bước vào, tay khua khua sang hai bên tựa như không thích ứng với mùi đàn hương mà chưởng quầy tửu lâu này đặc biệt bỏ ra số tiền rất lớn mua về. Người đi vào cuối cùng này ngay cả một tùy tùng cũng không mang, trước khi vào cửa cũng ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, cảm thấy cái tên của tửu lâu này thật thú vị, Đại Bằng, rất hay.
Lão viện trưởng vội vàng đứng lên, còn ba người kia thì đồng thời quỳ xuống bụp một tiếng, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Chưởng quầy nhìn nhìn người vào sau này, trong lòng còn nghĩ vị này nhìn cũng không có gì đặc biệt cả, nhưng mà ba vị kia vừa quỳ xuống là ông ta liền hoang mang, cố sức ngẫm nghĩ hay là mình cũng quỳ xuống?
"Đại Bằng tửu lâu, là ý nghĩa lấy quảng an bằng xá kết giao anh hào trong thiên hạ ư? Lều lớn đủ lớn, mới có thể dung hạ được khách đến từ tứ phương, cái tên khá là khí thế."
Ông ta hỏi một câu, chưởng quầy hết sức cẩn thận trả lời: "Ta tên là Đại Bằng."
Người vào sau đương nhiên là hoàng đế Lý Thừa Đường, ông ta khoát tay ý bảo chưởng quầy đi làm việc, thầm nghĩ đây là tên rách nát gì đây...
Ông ta đi đến ngồi xuống bên cạnh lão viện trưởng: "Tất cả đứng lên đi, nhìn ai nấy cũng bộ dạng sợ hãi này, trẫm cũng cảm thấy các ngươi diễn rất tốt."
Chưởng quầy vừa mới vào phòng bếp nghe được chữ trẫm này, cũng quỳ xuống bụp một tiếng, mặt hướng vào phòng bếp.
Hoàng đế cười: "Trước khi hành sự còn phải lạy một cái sao?"
Chưởng quầy vội vàng quay lại, liên tục dập đầu.
"Đi làm việc, đóng cửa lại là được." Hoàng đế nhìn nhìn chén trà mà lão viện trưởng vừa mới rót cho mình, bưng lên ngửi ngửi: "Thơm quá."
Lão viện trưởng nói: "Đó là trà mà bệ hạ cũng không thể thường xuyên uống được."
"Ồ? Là trân phẩm gì?"
"Trân phẩm thì bỏ đi, chỉ là bởi vì quá rẻ."
Câu này làm cho chưởng quầy nghe xong sợ tới mức lạnh bần bật.
"Trà càng rẻ mùi vị lại càng đậm một chút, cho nên bệ hạ ngửi mới thơm."
Hoàng đế nghe xong câu này trầm tư một lát: "Càng rẻ thì mùi vị càng đậm... Vậy có phải càng tâm an ổn lại càng không vững không?"
Lão viện trưởng thầm nghĩ ví dụ này thì khá gượng ép rồi, nhưng ngài là hoàng đế, lời ngài nói đều đúng.
Ba người kia vừa mới đứng lên đồng thời ngây ra, lại vội vàng quỳ xuống.
"Tốt xấu gì ngươi cũng từng là hoàng đế, đầu gối đừng mềm như vậy."
Hoàng đế liếc mắt nhìn nam nhân trung niên kia một cái, người nọ đương nhiên là cũng chỉ có thể là hoàng đế vong quốc Dương Ngọc của Lâm Việt quốc.
"Mang thức ăn lên đi." Lão viện trưởng hô một tiếng, sau đó áp thấp giọng nói một câu: "Chuyện gì cũng phải ăn xong rồi hãy nói."
Hoàng đế dường như có chút không vừa ý: "Trẫm nghe nói phải ngồi ở trong đại sảnh lầu một cùng các bách tính xem kịch cùng khen hay mới được, đó mới gọi cùng dân vui cười, trẫm đã đóng cửa lại rồi, dường như cảnh giới không đủ."
Dương Ngọc vai hơi run rẩy, cười trừ, cũng không dám đáp lời.
Hoàng đế uống một ngụm trà, phát hiện mùi vị quả thật rất đậm, nhưng uống vào cảm giác cũng không tệ lắm, vì thế nghĩ đây cũng là một kiểu cùng dân vui cười, bách tính uống gì mình cũng uống nấy.
"Hình như bầu không khí như thế này quả thật không ổn." Hoàng đế nhìn về phía lão viện trưởng: "Khanh không sắp xếp một vài người đóng giả thành bách tính bình thường? Nếu đã sắp xếp thì gọi vào hết đi, kê thêm mấy cái bàn nữa, thích hợp để chơi vật tay gì đó, khó khăn lắm trẫm mới đêm hôm khuya khoắt từ trong cung ra ngoài một lần, cho dù là giả vờ thì khanh cũng làm cho giống một chút."
Lão viện trưởng: "Thật sự không có, bạc bệ hạ cho chỉ đủ ăn cơm, diễn viên quần chúng thì phải thêm tiền."
Hoàng đế trừng mắt lườm lão một cái: "Đó là bạc riêng của trẫm, đã hỏi khanh cần bao nhiêu rồi, khanh nói ba lượng bạc là đủ, nhưng trẫm đã cho khanh năm lượng."
Lão viện trưởng: "Ồ... Bệ hạ khẳng khái."
Hoàng đế lục lọi bên dưới áo khoác hồi lâu lấy ra một túi tiền, đổ từ bên trong ra một đống tiền đồng nhỏ, đếm mấy đồng quay đầu lại hỏi chưởng quầy: "Có mấy thứ như hạt dưa, đậu phộng gì đó không, bao nhiêu tiền một đĩa?"
Chưởng quầy thầm nghĩ bệ hạ người hãy tha cho ta đi, ta dám thu tiền của người?
Không bao lâu sau quả khô đủ màu đã được mang lên không ít, hoàng đế tính toán giá tiền của mấy thứ này, sau đó yên lặng thu hết tiền đồng về.
Ông ta bỗng nhiên nghĩ tới một cách gán nợ hay, vì thế lại quay đầu nói với chưởng quỹ kia: "Trẫm sẽ không đưa tiền cho ngươi, trẫm đề chữ cho ngươi?"
Chưởng quầy quỳ gối dập đầu bịch bịch bịch, kích động chảy cả nước mắt, thế là hoàng đế cảm thấy mình lãi rồi, chưởng quầy cũng cảm thấy mình lãi rồi.
Hoàng đế ngẫm nghĩ, nhấc bút viết bốn chữ.
Hoan nghênh quang lâm.
Lão viện trưởng phun trà ra phù một tiếng: "Không trang trọng như vậy sao?"
Hoàng đế nghiêm trang nói: "Phải thực dụng."
Buông bút xuống, ông ta lại nhìn nhìn bốn phía cảm thấy trống trải quả thực không tốt, không náo nhiệt, không có không khí nhân gian, vì thế nhìn lão viện trưởng nói: "Nếu khanh đã không sắp xếp người đóng giả thành bách tính, mà trẫm vẫn muốn cùng dân vui cười, vậy thì trẫm tự gọi một vài người vào?"
Lão viện trưởng nói: "Hễ gọi là đến?"
"Hễ gọi là đến." Hoàng đế nhìn về phía cửa ở bên kia: "Vào hết đi."
Cửa lớn bị người ta đẩy ra, một đám người thất hồn lạc phách đi vào, ai nấy đều cúi đầu nhìn như cà dầm sương vậy, sắc mặt cũng không khá hơn. Bọn họ nối đuôi nhau đi vào, sau khi đi vào từng người từng người một liền quỳ xuống, có mấy người nhìn giống như đã sợ vãi đái, màu sắc y phục đã có chút không đúng.
Dương Ngọc run rẩy quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Binh bộ thượng thư, tướng quân cấm quân, thống lĩnh thị vệ... của mình
Hoàng đế cắn một hạt dưa, rắc một tiếng, tất cả những người quỳ ở bên kia đều run lên một cái.
"Xếp bàn đi." Hoàng đế vừa cắn hạt dưa vừa nói: "Trên bàn chúng ta ở bên này có gì thì cũng đều mang lên cho bọn họ, đừng thiếu, lát nữa trẫm đề thêm vài chữ cho ngươi là được, viết nhiều một chút cũng không có gì."
Sau đó ông ta có phần đắc ý hạ thấp giọng nói với lão viện trưởng: "Trẫm sẽ viết hoan nghênh lần sau quang lâm, thêm hai chữ."
Lão viện trưởng: "Khụ khụ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận