Trường Ninh Đế Quân

Chương 1202: Tâm trạng không tốt

quyển sách trong tay sang một bên, nằm trên bảo tọa rộng lớn xa hoa đó. Tuổi tác của lão ta đã không còn trẻ, nhưng thoạt nhìn giống như nữ tử trẻ tuổi, trừ phi nhìn kỹ mới có thể nhìn thấy một ít nếp nhăn ở khóe mắt. Nhắm mắt nằm ở đó, ngón tay của lão ta nhẹ nhàng gõ trên ghế từng nhịp từng nhịp theo tiết tấu.
Cách đây không lâu, có nội ứng do lão ta sắp xếp ở bên cạnh Liêu Sát Lang đưa cấp báo tới nói Liêu Sát Lang đột nhiên bí mật rời khỏi đại doanh Nam Viện, chỉ dẫn thân binh đi theo, hơn nữa còn là đi sau khi trời tối, không nói với bất cứ người nào trong đại doanh Nam Viện là y muốn đi làm gì, rất quỷ dị.
Sau khi nhận được tin tức trong lòng Tâm Phụng Nguyệt liền không quá yên ổn, bởi vì lão ta biết Liêu Sát Lang không phải là một người trung thành, trong mắt kẻ đó từng giờ từng phút đều có dã vọng.
Lúc trước Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ tín nhiệm y như vậy, mà y cũng không thể tính là trung thành gì với Tang Bố Lữ. Nói về thời gian trước đó nữa, Nam Viện đại tướng quân Tô Cái tín nhiệm y như vậy, nhưng chẳng phải là từng giờ từng phút y đều nghĩ làm sao để diệt trừ Tô Cái, để mình làm đại tướng quân.
Dã tâm của một nam nhân là sẽ không ngừng bành trướng, nhất là trong thời loạn thế.
Hiện tại hoàn cảnh trong nước của đế quốc Hắc Vũ rất loạn, bất kể là triều thần hay bách tính đều rất mơ hồ. Vì trấn an dân tâm, cũng bởi vì thực sự quan tâm đến Tẩm Sắc, cho nên lão ta cam nguyện đưa ngọc tỉ truyền quốc của đế quốc Hắc Vũ qua cho Tẩm Sắc, hơn nữa còn tuyên bố thừa nhận Tẩm Sắc là nữ hoàng đế quốc Hắc Vũ ở Tinh Thành, cho dù lão ta biết rõ Tẩm Sắc tuyệt đối sẽ không dễ dàng trở lại Tinh Thành.
Nhưng mà vì Hắc Vũ nên lão ta nhất định phải làm như vậy, lão ta nhất định phải tỏ ra mình không bất hòa với gia tộc Khoát Khả Địch. Để phá vỡ cục diện mà người Ninh thiết lập, lão ta nhất định phải thừa nhận địa vị nữ hoàng của Tẩm Sắc.
Nhưng mà chỉ cần Tẩm Sắc chưa trở lại Tinh Thành, không nằm trong sự khống chế của lão ta thì thế cục của đế quốc Hắc Vũ sẽ sẽ không ổn định lại, thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi cho Hắc Vũ. Gia tộc Khoát Khả Địch thống trị Hắc Vũ nhiều năm như vậy, bất kể là bách tính hay triều thần, có một bộ phận lớn từ đầu đến cuối vẫn giữ lòng kính sợ đối với người của gia tộc Khoát Khả Địch.
Liêu Sát Lang đã ngửi thấy cơ hội, hơn nữa Liêu Sát Lang biết rất rõ rằng Tâm Phụng Nguyệt không tín nhiệm y.
Nằm ở đó, khóe miệng của Tâm Phụng Nguyệt nhếch lên một nụ cười khinh miệt.
Quả thật lão ta không tín nhiệm Liêu Sát Lang, chỉ là tạm thời không người nào khác để dùng thôi, cho nên lão ta mới đích thân đến quân đội Hắc Vũ lựa chọn một đám người trẻ tuổi. Chỉ là còn chưa đợi kế hoạch của lão ta hoàn toàn phủ rộng, ý đồ tạo phản của Liêu Sát Lang đã bộc lộ ra một chút rồi.
"Người Ninh à... thật sự lợi hại."
Tâm Phụng Nguyệt lẩm bẩm một câu.
Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào Tẩm Sắc, ai sẽ nghĩ tới người Ninh lại chủ công Liêu Sát Lang?
Người Ninh muốn làm cho Hắc Vũ phân tách, mười phần muốn, phần trăm muốn. Bởi vì chỉ có Hắc Vũ phân tách thì Ninh quốc mới có thể luôn chiếm ưu thế, trong tương lai mới có thể hoàn toàn đánh bại Hắc Vũ. Sự chú ý của mỗi người đều tập trung vào Khoát Khả Địch Tẩm Sắc, bọn họ cũng nhìn ra được mưu đồ của người Ninh là gì, bồi dưỡng Tẩm Sắc để đối kháng Tâm Phụng Nguyệt, như vậy sẽ tạo thành nội loạn liên tục trong Hắc Vũ, nội chiến tiêu hao Hắc Vũ mới là một đao tàn nhẫn nhất của người Ninh.
Vậy nhưng mục tiêu chủ yếu của người Ninh không phải Tẩm Sắc mà là Liêu Sát Lang. Sau khi đại thắng, Ninh đế liền phái người không ngừng tiếp xúc với Liêu Sát Lang. Căn cứ theo nội ứng của Tâm Phụng Nguyệt thì cách đây không lâu vừa mới nhận được tin tức, sứ giả của Ninh quốc đã âm thầm tiếp xúc với Liêu Sát Lang nhiều lần, thậm chí vô cùng có khả năng đã đạt thành thỏa thuận nào đó.
Cho dù Tâm Phụng Nguyệt dùng mông suy nghĩ cũng có thể nghĩ được loại thỏa thuận này là gì. Đại khái chính là nếu Liêu Sát Lang tuyên bố xưng đế, phân tách một mảnh cương vực Hắc Vũ, Ninh quốc bằng lòng thừa nhận địa vị hoàng đế của Liêu Sát Lang. Hơn nữa nếu Tâm Phụng Nguyệt triệu tập đại quân tấn công Liêu Sát Lang, người Ninh sẽ còn trực tiếp cung cấp chi viện lúc cần thiết.
Nghĩ đến đây, Tâm Phụng Nguyệt mở mắt, thì thào nói ba chữ.
"Lý Thừa Đường."
Nếu không phải từ trước tới nay Tâm Phụng Nguyệt đều không tín nhiệm Liêu Sát Lang, cài người ở bên cạnh y nhiều đến nỗi ngay cả chính Tâm Phụng Nguyệt cũng không nhớ rõ có bao nhiêu người, vậy thì rất có thể để cho Liêu Sát Lang thành công. Đáng ra người Ninh rất hận Liêu Sát Lang mới đúng, nhưng thao tác thế nào sẽ đả kích Hắc Vũ lớn hơn việc giết Liêu Sát Lang. Giết Liêu Sát Lang ngược lại sẽ khiến Tâm Phụng Nguyệt vừa lòng đẹp ý, lão ta sẽ có thể tận tình sắp xếp người mà mình tín nhiệm tiếp quản quân đội.
Tâm Phụng Nguyệt thở dài một hơi: "Thật muốn biết Lý Thừa Đường đã phái ai lên kế hoạch tất cả những chuyện này, một nhân tài như vậy thật khiến cho người ta thấy sợ, cũng thấy kính nể."
Cùng lúc đó, cách thành Băng Nguyên chín trăm dặm về phía tây nam.
Một đám khinh kỵ binh có chừng hơn ngàn người nhanh chóng đuổi theo phía sau bắc cương trọng kỵ, dẫn đầu là một nam nhân thoạt nhìn hơi già nua. Thật ra ông ta cũng không quá lớn tuổi, không chênh lệch với đám người Hàn Hoán Chi bao nhiêu, nhưng những chuyện mà ông ta trải qua bao năm nay khiến ông ta tang thương hơn Hàn Hoán Chi nhiều. Việc mà ông ta phải làm cũng nguy hiểm hơn việc của Hàn Hoán Chi nhiều, cho nên thoạt nhìn giống như lớn hơn Hàn Hoán Chi không chỉ mười tuổi.
Đội ngũ khinh kỵ rất nhanh chóng đã đuổi kịp, chạy thẳng đến phía trước đại quân trọng kỵ, ở đó, cờ xí của đại tướng quân Võ Tân Vũ đón gió tung bay.
Nhìn thấy có người đến, Võ Tân Vũ giảm tốc độ của chiến mã lại, đợi sau khi người đó tới gần thì ngồi ở trên lưng ngựa chắp tay: "Diệp đại nhân!"
Người đuổi theo là Diệp Vân Tán, nhân vật được Đại Ninh xưng tụng là truyền kỳ hơn cả Hàn Hoán Chi, hơn cả Diệp Lưu Vân, thậm chí còn hơn cả Thẩm Lãnh, hơn cả Mạnh Trường An. Nhờ có ông ta, Đại Ninh nam chinh diệt Lâm Việt mới có thể thế như chẻ tre, nhờ có ông ta, Đại Ninh bắc chinh mới có thể nhanh chóng thắng Hắc Vũ.
Những cống hiến của người này cho Đại Ninh nhiều hơn bất cứ người nào.
Diệp Vân Tán kéo khăn quàng cổ che trên mặt xuống, cười nói: "Đại tướng quân, tốc độ của các ngươi nhanh thật. Sau khi ta nhận được tin tức liền đoán ngươi sẽ suất quân lên phía bắc, cho nên lập tức đuổi theo, kết quả là đuổi bốn năm ngày mới đuổi kịp các ngươi."
Võ Tân Vũ nói: "Diệp đại nhân có việc gấp?"
"Có."
Diệp Vân Tán và Võ Tân Vũ cưỡi ngựa đi song song, kéo giãn khoảng cách với đội ngũ phía sau một chút.
"Có chuyện ta vẫn luôn không nói với đại tướng quân..."
Diệp Vân Tán liếc nhìn Võ Tân Vũ một cái, trong ánh mắt có chút áy náy: "Bởi vì chuyện này quan trọng đại, bệ hạ dặn tạm thời càng ít người biết càng tốt, ngoại trừ cần thiết ra thì đều không được cho người nào biết. Ta vốn định trước khi xong việc sẽ nói cho ngươi biết, nhưng bây giờ tình hình đột biến, cho nên cũng không thể tiếp tục dấu giếm chuyện này nữa... Sau khi ngự giá thân chinh đại thắng, bệ hạ đã hạ chỉ bảo ta tiếp xúc với Liêu Sát Lang. Mấy năm nay, ta vẫn luôn không ngừng phái người mật đàm với Liêu Sát Lang, thời gian trước đã sắp đàm phán thành công rồi."
Võ Tân Vũ nghe đến câu này liền thay đổi sắc mặt, sau đó chợt tỉnh ngộ: "Ủng hộ Liêu Sát Lang tạo phản?"
"Đúng." Diệp Vân Tán nói: "Tẩm Sắc là quân bài mà bệ hạ bày ra bên ngoài, người của chúng ta đều nhìn thấy, người Hắc Vũ cũng đều nhìn thấy, đây là dương mưu. Cho dù là địch hay ta đều biết là chuyện gì xảy ra, nhưng không dễ phá vỡ, đây là chỗ đáng sợ của dương mưu, cũng là chỗ độc đáo trong cách nhìn của bệ hạ. Nhưng dương mưu dù sao cũng là dương mưu, kẻ thù không dễ phá vỡ nhưng vẫn luôn phá, cho nên vẫn cần âm mưu."
"Sẽ không ai ngờ được, Liêu Sát Lang thù hận Đại Ninh sâu nhất cũng là một trong những quân bài của bệ hạ. Nếu như có thể thúc đẩy Liêu Sát Lang tạo phản, lực sát thương có thể lớn hơn cục diện do Tẩm Sắc tạo thành. Tẩm Sắc dù sao cũng là hoàng tộc Hắc Vũ, nàng ta không muốn nhìn thấy Hắc Vũ phải quốc gia phân tách, dân chúng lầm than, nhưng Liêu Sát Lang thì khác. Liêu Sát Lang thật sự là một con sói, dã tâm của hắn đang không ngừng bành trướng, từ tướng quân đến đại tướng quân, lại đến hoàng đế..."
Diệp Vân Tán ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng chuyện lần này quá đột ngột, ngay cả người của ta sắp xếp ở bên chỗ Tẩm Sắc cũng không phát giác được sẽ có chuyện bất ngờ xảy ra. Mà một khi Tẩm Sắc bị bắt thì dương mưu này sẽ bị phá hỏng..."
Võ Tân Vũ gật đầu: "Mà bởi vì chuyện này, nói không chừng Tâm Phụng Nguyệt sẽ đích thân chạy đến thành Băng Nguyên, cũng bởi vì chuyện này, âm mưu phản bội của Liêu Sát Lang sẽ bộc lộ ra, hắn hy vọng Tẩm Sắc chết."
"Đúng."
Diệp Vân Tán nói: "Tẩm Sắc không chết, hắn không có lý do gì để tạo phản, cho dù hắn có gan, có dã tâm thì cũng không dám, bởi vì danh bất chính ngôn bất thuận. Hắn muốn giết Tẩm Sắc cũng không dễ có cơ hội, bởi vì Tẩm Sắc ít khi rời khỏi thành Băng Nguyên, còn có người của chúng ta âm thầm bảo vệ, tuy rằng không phải người của ta, nhưng quả thật là người của chúng ta... Cho nên thật ra hắn vẫn luôn chờ cơ hội, chỉ cần Tẩm Sắc chết, hắn lập tức sẽ lấy cớ báo thù cho Tẩm Sắc, tuyên bố người giết Tẩm Sắc là quốc sư Tâm Phụng Nguyệt rồi dẫn binh tiến công Tinh Thành. Như vậy thì hắn sẽ có lý do chính đáng, thậm chí còn chiếm được đại nghĩa."
Võ Tân Vũ nói: "Cho nên nhất định là Liêu Sát Lang cũng đang đến thành Băng Nguyên, hắn sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ Tẩm Sắc trước khi Tâm Phụng Nguyệt đến, như vậy là hắn có thể danh chính ngôn thuận khởi binh."
"Tướng quân Thiết Nhan ở núi Đông Trường là người của hắn, Bồ Lạc Thiên Thủ cũng là người của hắn."
Diệp Vân Tán nói: "Nhưng bạch kỵ Kiếm Môn đương nhiên không phải là người của hắn. Nếu bạch kỵ Kiếm Môn không đi thì hắn cũng không dễ tìm được cơ hội. Bây giờ hắn biết được bạch kỵ Kiếm Môn đã đến thành Băng Nguyên, làm hắn lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy được. Bạch kỵ ở đó, hắn nói là người của bạch kỵ giết Tẩm Sắc thì sẽ có rất nhiều người tin, không ai tin cũng không sao, vẫn có lý do động binh."
Võ Tân Vũ hỏi: "Vậy ý của Diệp đại nhân là?"
Diệp Vân Tán im lặng một lát, nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Đại tướng quân nên biết, như thế nào thì có lợi hơn cho Đại Ninh."
Võ Tân Vũ im lặng.
Như thế nào thì có lợi hơn cho Đại Ninh?
Đương nhiên là Liêu Sát Lang khởi binh tạo phản có lợi hơn. Tẩm Sắc là quân bài bệ hạ bày ra ngoài, bao gồm cả bản thân Tẩm Sắc cũng biết sừng của nàng ta có màu gì, cho nên thật ra mức độ lợi dụng nhân vật này là có hạn. Tẩm Sắc không ra khỏi thành Băng Nguyên, cũng không có cách nào tiếp tục mở rộng thế lực, như vậy thì sức uy hiếp đối với Hắc Vũ cũng chỉ lớn chừng đó... tác dụng của nàng ta không thể sánh bằng Liêu Sát Lang.
Cho nên chuyện có lợi cho Đại Ninh, đương nhiên là Tẩm Sắc chết.
"Ta..." Võ Tân Vũ hít sâu, một hồi lâu sau mới nói ra: "Ta biết."
Diệp Vân Tán thở dài: "Điều này khiến ngươi rất khó xử. Chúng ta đều biết mối quan hệ của Tẩm Sắc và đại tướng quân Mạnh Trường An hơi đặc biệt, hơn nữa Tẩm Sắc còn sinh một đứa con trai cho Mạnh Trường An, điều này lại càng khó xử hơn... Nhưng đại tướng quân, ngươi nên nghĩ đến một khía cạnh khác."
Võ Tân Vũ nhìn về phía Diệp Vân Tán: "Cái gì?"
Diệp Vân Tán nói: "Mặc dù bệ hạ không có bày tỏ ý kiến gì về mối quan hệ đặc biệt của Mạnh Trường An và Tẩm Sắc, cũng không tỏ ra lo lắng gì, nhưng Mạnh Trường An là thần tử của Ninh quốc, Tẩm Sắc là hãn hoàng Hắc Vũ, nếu để các bách tính biết chuyện này thì các bách tính sẽ nghĩ như thế nào? Bệ hạ không nói là vì bệ hạ tin tưởng lòng trung thành của Mạnh Trường An đối với Đại Ninh, tin tưởng nhân phẩm của Mạnh Trường An, nhưng mầm họa dù sao cũng là mầm họa, bệ hạ không để ý nhưng ta nhất định phải để ý, ta là người làm chuyện này. Nếu Tẩm Sắc chết, mối dây dưa của Mạnh Trường An với bên Hắc Vũ cũng sẽ cắt đứt, cũng tốt cho Mạnh Trường An."
Võ Tân Vũ lại im lặng.
Gã biết Diệp Vân Tán nói có lý. Bệ hạ không đề cập tới chuyện này là việc của bệ hạ, nhưng một khi các triều thần, các bách tính đều biết được thì Mạnh Trường An giải thích thế nào?
"Giao cho ta đi."
Diệp Vân Tán nhìn về phía Võ Tân Vũ: "Ta biết đại tướng quân coi Mạnh Trường An như huynh đệ, cho nên chuyện thế này đại tướng quân không hạ thủ được, ta cũng không thể khiến đại tướng quân khó xử, đây cũng là nguyên nhân tại sao ta lập tức đuổi theo. Nếu Liêu Sát Lang muốn xuống tay với Tẩm Sắc, ta sẽ... ta sẽ giúp hắn, đại tướng quân đừng ngăn cản."
Võ Tân Vũ quay đầu nhìn về phía khác, tâm trạng không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận