Trường Ninh Đế Quân

Chương 190: Các ngươi đã đánh giá thấp nàng ấy

Ban đêm ở thành Thi Ân khiến rất nhiều người không hiểu, bởi vì người có thể hiểu đều đang hoặc ngồi hoặc quỳ trong tiểu viện tử ở ngõ Thái Thủy, người xem kịch nghĩ Thạch Phá Đang bị bắt là một tín hiệu, một tín hiệu của sự bắt đầu, ai có thể ngờ được Thạch Phá Đang bị bắt căn bản không phải bắt đầu mà là kết thúc.
Tại sao Hàn Hoán Chi sau khi bắt Thạch Phá Đang ngược lại còn chán nản?
Bởi vì Thạch Phá Đang là hy vọng cuối cùng.
Những người gọi là quyền thần Lâm Việt này, người muốn bắt đều đã sớm bắt rồi, chỉ là theo như Thạch Phá Đang nói quả thật không có một chút xíu manh mối nào chỉ vào hoàng hậu, nếu chỉ kết thúc qua loa như thế này, Hàn Hoán Chi không cam lòng.
Không thể động đến vị trong cung kia, chỉ có thể động đến mấy người ở trong thành Trường An muốn động khi nào cũng có thể động, thật sự không có chút cảm giác thành tựu nào cả.
Diệp Lưu Vân đang uống trà ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Hoán Chi đang đi vào, chỉ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình: "Trà cũng không tệ, ngồi xuống uống ngụm trà cho nhuận cổ, việc bắt người ta đã thay huynh làm xong, việc thẩm vấn người vẫn phải là huynh tự làm."
"Thẩm cái rắm."
Hàn Hoán Chi tức giận trả lời một câu, ông ta nổi cáu với Diệp Lưu Vân, Diệp Lưu Vân cũng chỉ cười cười.
Dương Ấu Bội đi theo Hàn Hoán Chi vào cửa, giờ này khắc này nàng ta càng giống một người ngoài hơn, nhưng mà nàng ta biết bão tố sẽ đến rất nhanh, tranh thủ thời gian hưởng thụ một chút tự do cuối cùng này, sw tự do hơi hèn mọn.
Đông chủ của nàng ta, thần tượng của nàng ta, Dương Bạch Y mà nàng ta coi là cột chống trời tóc tai bù xù quỳ trên mặt đất, không phải nàng ta muốn quỳ, người cao ngạo như nàng ta thà chết chứ làm sao sẽ tuỳ tiện quỳ? Chỉ là Diệp Lưu Vân còn lâu mới bởi vì nàng ta trông xinh đẹp, khí chất cũng tốt mà sẽ thương hương tiếc ngọc, hai chân của nàng ta đều đã bị đánh gãy, thủ pháp nặng, một kích một chân, gọn gàng dứt khoát.
Mặt nàng ta cũng không còn đẹp nữa, trước đó đã bị người ta túm tóc tát liên tiếp mười bảy mười tám cái tát, mặt mày mảng tím mảng xanh, môi cũng sưng vù, bởi vì sự phản kháng cuối cùng của nàng ta cũng chỉ có thể là nhổ nước bọt vào Diệp Lưu Vân, thế là bị vả miệng.
"Hà tất phải đánh thảm như vậy." Hàn Hoán Chi nhìn nhìn mặt Dương Bạch Y: "Tội một người đẹp."
"Người nhổ nước bọt đương nhiên phải đánh miệng, ta cũng không phải cha ả ta, không thể nuông chiều ả ta." Diệp Lưu Vân đặt chén trà xuống nhìn về phía Dương Ấu Bội: "Nghe nói ngươi gảy đàn không tệ?"
Dương Ấu Bội cười ha hả một tiếng, không nói gì.
Nàng ta cảm giác mình là tên hề, tên hề bị người đùa bỡn quanh mòng mòng, tất cả thủ đoạn âm mưu quỷ kế giết người của nàng ta đều là diễn hài kịch trong mắt người ta, cảm giác bị đả kích này đả thương người ta cỡ nào chứ? Nhưng khiến nàng ta đau nhất không phải những điều này mà là nàng ta cảm giác mình có chút tình cảm với Hàn Hoán Chi, đây mới là thất bại, đối phương vẫn luôn diễn kịch mà nàng ta cũng ở đang diễn trò, chỉ là của nàng ta diễn có thêm chút chân tình thực ý.
Hàn Hoán Chi không nhìn nàng ta, người nhìn là Dương Bạch Y.
"Ả là hy vọng cuối cùng của ta, cũng không thể đánh như vậy thêm nữa, lỡ như ả chết rồi, manh mối ta có thể nắm được cũng sẽ đứt."
Diệp Lưu Vân có chút không quan tâm: "Đó là chuyện của huynh."
Sau đó ông ta bỗng hiểu ra: "Thạch Phá Đang không được?"
"Không được." Hàn Hoán Chi có chút bất đắc dĩ và hụt hẫng: "Ta tưởng bắt những người này là có thể lôi ra đường dây trong thành Trường An, túm được đầu dây này ném ra thì đầu dây bên kia sẽ không phải việc khó gì, nhưng mà đầu dây bên kia không ở trong tay người mà ta nghĩ đến, ngươi nói có tức không?"
Diệp Lưu Vân không cảm thấy đáng tức, ông ta cảm thấy thú vị, nhìn thấy người như Hàn Hoán Chi bị ép nhận thua, cho dù cuối cùng đều làm hết việc nên làm nhưng vẫn là chịu thua, ông ta cảm thấy vui vẻ. Đương nhiên đây chỉ là một kiểu tâm tính giống như trẻ con, sau khi buông xuống thì vẫn sẽ suy nghĩ nhiều cho bệ hạ, nhưng ai quy định người như bọn họ không thể thi thoảng có tâm tính trẻ con chứ?
"Ngay từ đầu bệ hạ đã nói không nắm được thóp được bà ta mà huynh cứ không tin, quả nhiên cho mình kỳ vọng càng cao thì thất vọng sẽ càng lớn." Diệp Lưu Vân nói: "Trước khi xuôi nam bệ hạ nói như thế nào?"
Hàn Hoán Chi khẽ thở dài: "Nhãn quang của bệ hạ, sao ta có thể bằng."
"Nhưng khi đó huynh không phục, hiện tại cũng chưa chắc thật sự phục."
"Nếu ta dễ dàng phục như vậy, còn là Hàn Hoán Chi?"
Hàn Hoán Chi bưng chén trà lên uống một ngụm, cảm thấy trà quả thật không tệ.
"Dương Bạch Y, cái tên này cũng có chút thú vị, tại sao ngươi không họ Bạch?"
Hàn Hoán Chi đặt chén trà xuống đột nhiên hỏi một câu, Dương Bạch Y ngẩng phắt đầu lên, trong khoảnh khắc đó trong ánh mắt nàng ta có gì đó lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng mắt của Hàn Hoán Chi đang nhìn chằm chằm vào mắt nàng ta, có gì lóe lên cũng không thoát được, cho nên sự chán nản của Hàn Hoán Chi đã giảm bớt rất nhiều, cuối cùng một câu nói này vẫn có tác dụng, cũng lại có hy vọng.
"Giải ả ta xuống trông coi thật kỹ, dù ai chết thì ả ta cũng không thể chết."
Hàn Hoán Chi phân phó một tiếng, thiên bạn Cảnh San tiến lên muốn dẫn người đi, thiên bạn Nhạc Vô Địch nhanh hơn một bước đi qua lập tức túm tóc Dương Bạch Y kéo nàng ta lên, mà chính vào thời khắc này Hàn Hoán Chi hành động, như quỷ mị, người như hóa ảo ảnh, nhưng ông ta vẫn chậm một chút như vậy thôi, dù sao cũng cách Dương Bạch Y xa hơn, mà Dương Bạch Y lại ở ngay trong tay Nhạc Vô Địch.
Nhạc Vô Địch lui về sau một bước, chủy thủ trong tay đâm vào cổ Dương Bạch Y phập một tiếng, hắn ta đứng ở đó giống như một cây cột sắt, hiển nhiên không có dự định chạy trốn.
Hắn ta mặt không cảm xúc nhìn Hàn Hoán Chi, tay cầm chủy thủ xoay vòng, thanh chủy thủ kia xoay tròn trong cổ Dương Bạch Y, máu phun ra ngoài từng chặp, trên tay hắn ta liền nhuốm đẫm máu, mà trong ánh mắt Dương Bạch Y lại xuất hiện một chút thoải mái, đau đến mức mặt cũng méo mó, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, có chút mỉa mai.
"Ta không ngờ."
Hàn Hoán Chi nhìn Nhạc Vô Địch nói ba chữ.
Nhạc Vô Địch nhe răng cười: "Thuộc hạ cũng không ngờ, cuối cùng vẫn phải lấy bản thân ta bù vào."
Hắn ta buông tay, thi thể mềm nhũn của Dương Bạch Y ngã xuống mặt đất, Nhạc Vô Địch lại lui về phía sau một bước nhưng đây không phải dấu hiệu hắn ta chuẩn bị chạy trốn, hắn ta không có ý định chạy trốn, bởi vì hắn ta xác định mình hoàn toàn không có khả năng đi được.
"Nếu không phải bọn họ quá ngu xuẩn, thuộc hạ cũng vẫn sẽ là của thuộc hạ của đại nhân, nhưng mà trong cả cuộc đời con người ta cũng sẽ gặp phải một vài người ngu xuẩn, đây là chuyện mà không một ai có thể khống chế, cho nên đến cuối cùng kết quả của chuyện này xem như là đại nhân có lời, vốn có thể dừng lại ở Dương Bạch Y nhưng lại dừng lại ở ta, thứ đại nhân nhận được là kiếm thêm được một người, ít nhất cũng đã loại trừ đi một mầm hoạ cho phủ đình úy." Hắn ta giơ tay lên chỉ vào Hàn Hoán Chi: "Ngài đừng qua đây!"
Hàn Hoán Chi dừng chân.
Nhạc Vô Địch hít sâu một hơi: "Thật ra đi theo đại nhân làm việc thật sự rất thích, dù trước giờ ta chưa từng biểu đạt gì nhưng cũng vẫn cảm thấy rất thích. Ngài nói những người đó đều chết hết thì tốt quá, như vậy thì ta có thể vững vàng an ổn làm thủ hạ cho đại nhân cả đời, cả đời xung phong lâm trận vì đại nhân."
Chủy thủ của hắn ta xoay ngược lại, tự đâm vào ngực mình phập một tiếng. Người dùng đao đâm chết bản thân nếu không mượn ngoại lực thì xác suất thành công rất thấp, bởi vì trong giây phút cảm nhận được cơn đau sẽ không tự chủ được mà thu lực, kiểu như Nhạc Vô Địch lại là ngoại lệ, lực đạo của hắn ta rất đủ, chủy thủ hung hăng đâm vào, hắn ta còn cắn răng liều mạng xoay cổ tay, chỉ hơi xoay một chút là hai chân liền mất đi sức lực quỳ xuống đất.
"Đại nhân, ngài phải sống thật tốt, cuối cùng nếu như bọn họ thắng, ngay cả ta cũng không cam tâm."
Sau khi nói xong câu này Nhạc Vô Địch ngã sấp về phía trước, miệng trào ra một ngụm máu.
Hàn Hoán Chi lui về sau hai bước ngồi trở lại ghế, sắc mặt trắng bệch, Diệp Lưu Vân giơ tay ra vỗ vỗ vai ông ta. Biến cố quá đột ngột, đừng nói là Diệp Lưu Vân, Hàn Hoán Chi, dù là thần tiên cũng không đoán trước được, cũng không ngăn cản được.
Dương Bạch Y đã chết rồi, Hàn Hoán Chi vừa mới nắm được một chút xíu hy vọng giờ lại bị phá hủy.
Ai cũng biết vị mẫu nghi thiên hạ kia họ Dương, Dương Bạch Y cũng họ Dương, nhưng thiên hạ nhiều người họ Dương như vậy, đây không phải chứng cớ gì, vì thế vừa rồi Hàn Hoán Chi thử hỏi một câu tại sao ngươi không họ Bạch, cho nên ánh mắt Dương Bạch Y có vẻ sợ hãi, nàng ta tưởng là Hàn Hoán Chi đã biết, cuối cùng không khống chế nổi ánh mắt, cũng chính bởi vì câu nói này làm cho Dương Bạch Y xuất hiện phản ứng không nên xuất hiện, Nhạc Vô Địch cũng chỉ có thể đứng ra.
Đây là một quân cờ ẩn rất sâu rất sâu.
Thiên bạn Cảnh San cũng đang run rẩy vai, nàng ta không thích Nhạc Vô Địch, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm nàng ta biết đồng bào của mình là người có thể đồng sinh cộng tử, nhưng mà giờ khắc này nàng ta cảm giác tâm thái của mình đã sụp đổ, Nhạc Vô Địch thế mà lại là người của phe đối diện, là bắt đầu từ lúc nào? Hay là ngay từ đầu đã như vậy?
Trong phòng trong viện có nhiều người đang quỳ như vậy, nhưng phân lượng của những người này cộng lại cũng không bằng một mình Dương Bạch Y.
"Ha ha ha ha ha..."
Dương Ấu Bội bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, lần này cười không phải nàng ta diễn kịch, mà cười thật sự bi thương.
"Quả nhiên là kết cục như thế này." Nàng ta nhìn sang Hàn Hoán Chi: "Nhưng đại nhân ngài hẳn là không hài lòng nhỉ."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía nàng ta: "Còn ngươi nữa."
"Ta?" Dương Ấu Bội vẫn mang theo nụ cười trên khóe miệng, nhưng mà muốn đau khổ cỡ nào có đau khổ cỡ đó: "Chớ không phải là đại nhân cho rằng ta cũng biết nhiều chuyện như Dương Bạch Y? Người đã chết rồi, chuyện này cũng đến đây là kết thúc, đại nhân dù khôn khéo thế nào nhưng không có manh mối thì ngài có thể lôi ra được cái gì? Có lẽ ta nên cho ngài một cơ hội mọi cách tra tấn ta, ta muốn xem thử lúc ta bị tra tấn, nét mặt của đại nhân ngài sẽ như thế nào, đó tất nhiên là một chuyện rất vui."
"Sự bi phẫn của ngươi là vì cái gì?" Hàn Hoán Chi nhìn nàng ta nói, ngữ khí cũng từ từ bình tĩnh trở lại: "Ngươi tiếp cận ta với mục đích muốn giết ta, sau đó bỏ vào một ít cảm tình, bây giờ cảm thấy mình thật đáng thương đã nhìn lầm người, ngươi không thấy nghĩ như vậy rất ti tiện?"
Nụ cười của Dương Ấu Bội cứng lại, nàng ta thật sự suy nghĩ, phát hiện quả thật như lời Hàn Hoán Chi nói, bản thân mình rất ti tiện.
Nàng ta muốn đi giết Hàn Hoán Chi, tự dưng lại xem bản thân mình thành Vân Tang Đóa, tự dưng lại thật sự có một chút tình ý, tự dưng lại luôn nghĩ bản thân căn bản không biết là thảo nguyên như thế nào, tự dưng lại luôn tưởng tượng ngày đó sau khi giết đại ai cân ông ta đoạt ngựa mà đi, Vân Tang Đóa sẽ bi thương tuyệt vọng như thế nào.
Thật sự rất ti tiện.
"Đúng thế, thật sự rất ti tiện."
Nhưng nàng ta vẫn là không nhịn được muốn hỏi một câu.
Cho nên nàng ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi, muốn hỏi một câu ngài đối với ta rốt cuộc có một chút động tâm nào hay không?
"Không có."
Nàng ta còn chưa kịp hỏi thì Hàn Hoán Chi đã đưa ra đáp án, dường như luôn có thể dễ dàng nhìn thấu nội tâm của nàng ta.
Hàn Hoán Chi nhìn vào mắt nàng ta nói gằn từng tiếng: "Chắc ngươi biết hàm nghĩa của khúc nhạc kia? Khúc nhạc đó quả thật ngươi gảy rất tốt, nhưng tình cảm không đúng, bởi vì ngươi không biết khúc nhạc đó là câu chuyện gì, đó là nỗi lòng nhung nhớ của cô nương tộc Lang Quyết sau khi biết nam nhân mình yêu chiến tử nơi chiến trường, nhưng ngươi gảy đàn lại rất vui, làm sao ta lại có thể xem ngươi thành nàng ấy?"
Ông ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Hơn nữa các ngươi đã đánh giá thấp nàng ấy. Các ngươi biết về câu chuyện này của ta và nàng ấy, nghĩ rằng nàng ấy hát cho ta nghe là vì lòng ái mộ đối với ta, ngày đầu tiên nàng ấy đã nói cho ta biết bài ca đó có ý nghĩa gì, cho nên ta mới thích, bởi vì ta nghĩ lúc đó mình sẽ chết trên thảo nguyên, trước khi chết có một cô nương hát bài hát này khiến ta rất vui."
"Ta đã giết phụ thân của nàng ấy, nàng ấy ngăn cản kỵ binh truy đuổi ta, nàng ấy đối với ta là thật sự động tình, chủ yếu hơn là nàng ấy phải bảo vệ tộc nhân của nàng ấy, nếu ta chết rồi, bệ hạ sẽ san bằng thảo nguyên."
Ngữ khí của Hàn Hoán Chi rất nặng, có chút thương tâm.
Thời gian trước khi Hàn Hoán Chi xuôi nam có một vị đại ai cân đã đến thành Trường An muốn đón những người Lang Quyết do Mạnh Trường An đưa về về nhà, đại ai cân này từ đầu đến cuối đều mang khăn che mặt, bởi vì nàng ta là một nữ nhân.
Hàn Hoán Chi nói, các ngươi đã đánh giá thấp nàng ấy.
Giờ khắc này, Dương Ấu Bội lòng như tro tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận