Trường Ninh Đế Quân

Chương 534: Sách hình người

Tiểu Trương chân nhân nghĩ mình không thể nào nhìn lầm, tướng mạo của con người sẽ có thay đổi, vận mệnh của con người cũng sẽ có thay đổi, nhưng gã nghĩ thiên tượng tinh thần sẽ không, chỉ có người gạt người, không có vật gạt người.
Cho nên hoàng đế nói gã xem không chuẩn, Tiểu Trương chân nhân bướng bỉnh cãi lại một câu.
Đó cũng là một mùa đông, cũng là ngày tết, sư phụ gã lão Trương chân nhân cùng gã, hai đạo nhân một lớn một nhỏ ngồi trên bậc thềm ở cửa đạo quán núi Long Hổ nhìn bầu trời đầy sao. Sư phụ nói với gã, sao lưu chuyển nhưng có quy luật, canh giờ khác nhau trong cùng một đêm nhìn vị trí sao đều không giống, nhưng đó không phải là sao không ổn định, chỉ nhìn một đêm tất nhiên không nhìn ra cái gì, nếu nhìn nhiều, sau khi nhìn mấy ngàn buổi tối thì sẽ phát hiện sự ảo diệu trong đó.
Sư phụ nói, có thể không phải sao ở phía đông, mà là thế giới của chúng ta đang di động.
Gã hỏi sư phụ, tại sao người phải nhìn sao mấy ngàn buổi tối.
Sư phụ nói, ông ấy cũng là được nhặt về.
Sư phụ của sư phụ nói, con người sau khi chết sẽ hóa thành sao trên trời, nhìn nhiều nhìn, đỡ nhớ.
Vì thế mỗi đêm sư phụ đều ngồi trên bậc thềm nhìn, sư huynh đệ đều nói ông ấy ngốc, người chết làm sao có thể biến thành sao, nói đó là sư phụ của sư phụ lừa ông ấy, nhưng sư phụ không tin, ông ấy cảm thấy lão đạo nhân đã nhặt ông ấy về, cho ông ấy áo mặc, cho ông ấy cơm ăn nhất định không nỡ xa ông ấy, mỗi đêm đều sẽ biến thành sao lén đến thăm ông ấy.
Đạo nhân trên núi Long Hổ đều là được nhặt về, thế hệ này qua thế hệ kia.
Đạo nhân hành thiện, cũng là thế hệ này qua thế hệ kia.
Chỉ có người gạt người, tinh thần vạn vật không gạt người, câu này chính là sư phụ của sư phụ gã nói.
Hiện tại, đến lượt Tiểu Trương chân nhân mỗi buổi tối đều sẽ ngồi trên bậc thềm đạo quán ở cung Vị Ương nhìn sao. Đạo quán trong cung không tính là nhỏ, các đạo nhân khác đều đi ngủ sớm, chỉ có gã đợi đến sau khi tất cả mọi người ngủ mới đi tắm rửa, sau đó gã nói với bệ hạ không quen sống chung với người lạ, đạo quán trước sau có hai viện, bệ hạ cho phép một mình gã ở hậu viện, các đạo nhân khác trong đạo quán không có việc gì thì đừng quấy rầy.
Gã cảm thấy bệ hạ đối xử với gã cũng tốt.
Người đối tốt với gã, gã luôn muốn báo đáp.
Cho nên tất nhiên gã sẽ không lừa bệ hạ, đương nhiên, có một số chuyện gã vẫn lừa bệ hạ, nhưng đó cũng là không có cách nào.
Nhưng gã lại cảm thấy sư phụ đã lừa gã, gã đã nhìn rất lâu rất lâu, đến bây giờ cũng không nhìn ra ngôi sao nào là sư phụ.
Trong Đông Noãn Các, bệ hạ cười thoải mái, không hỏi nữa, Tiểu Trương chân nhân cảm thấy không có lý, gã còn còn chưa hiểu, chẳng lẽ bệ hạ đã hiểu rồi?
"Mắt của Tiểu Trương chân nhân không tốt, Thẩm Lãnh, khanh đưa hắn về." Bệ hạ xoa xoa huyệt Thái Dương: "Trẫm còn có việc cần xử lý, hai người các khanh đều lui ra đi."
Thẩm Lãnh chắp tay cúi người, Tiểu Trương chân nhân cũng thi lễ cáo lui.
Ra khỏi Đông Noãn Các, Tiểu Trương chân nhân dường như có chút sợ Thẩm Lãnh, cho nên luôn đi ở phía trước cũng không nói chuyện. Đạo quán trong cung nằm ở nơi hẻo lánh, càng đi càng xa, Thẩm Lãnh chỉ cảm thấy Tiểu Trương chân nhân dường như rất căng thẳng, bước đi rất gấp, đi gấp tư thế liền trở nên kỳ quái, cho nên Thẩm Lãnh không nhịn được khẽ lắc đầu. Từ sau khi Trà gia có thai đã rất lâu rồi không có cái đó, sao ngay cả nhìn một nam nhân đi đường cũng cảm thấy hấp dẫn vậy?
Có phải mình bị bệnh rồi không.
Đáng sợ.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy bên dưới đạo bào của Tiểu Trương chân nhân rủ xuống đến một thứ dài màu trắng, dọa hắn giật thót mình.
Chẳng lẽ trên đời thực sự có yêu nghiệt?
Tiểu Trương chân nhân là yêu tinh?
Đuôi đã lộ ra rồi.
Hắn nhìn kỹ một chút, thứ kia càng lúc càng dài, không khỏi bước nhanh hơn đi theo muốn nhìn kỹ hơn, đến gần mới nhìn rõ hóa ra đó chẳng qua là một đoạn băng vải. Nhưng Tiểu Trương chân nhân không phát hiện ra, nghe thấy được bước chân gấp, gã cũng bước nhanh hơn.
Thẩm Lãnh cảm thấy hay ho, đi lên giẫm một cước lên băng vải kia, ai ngờ băng vải quấn vào chân Tiểu Trương chân nhân, trọng tâm không vững liền ngã xuống. Thẩm Lãnh giật mình, trong lòng lập tức dâng lên nỗi áy náy, hắn phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt Tiểu Trương chân nhân ngã xuống lập tức vòng qua ngực ôm lấy.
Tiểu Trương chân nhân giật mình hét lên một tiếng, âm thanh cũng đột nhiên trở nên sắc bén, vội vàng đẩy Thẩm Lãnh ra, xoay người đưa lưng về phía Thẩm Lãnh, hình như vai cũng đang khẽ run rẩy.
Thẩm Lãnh nhặt băng vải trên mặt đất lên đưa cho gã: "Đuôi của ngươi... Không phải, đồ của ngươi rơi."
Tiểu Trương chân nhân xoay người liếc nhìn thứ kia một cái, sắc mặt bỗng nhiên tái đi, sau đó thì đỏ bừng, giơ tay cầm đồ liền xoay người bỏ chạy. Thẩm Lãnh cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ biểu hiện của Tiểu Trương chân nhân này không đúng lắm, chẳng lẽ thật sự là một yêu tinh?
Nhưng đột nhiên sực nghĩ đến cái gì đó, cho nên cúi đầu nhìn tay của mình, tay mở ra, còn động đậy, dường như đang nắm thứ gì đó hư không.
Bàn tay đó vừa rồi đã ôm Tiểu Trương chân nhân.
Thế là Thẩm Lãnh cũng bước nhanh hơn rời đi, hắn đã hiểu, cho nên cảm thấy ngại.
Trên đường đi, Thẩm Lãnh ngồi ở trong xe ngựa đều nghĩ đến chuyện này, nhắm mắt nhớ lại một chút, sau đó lại không nhịn được cúi đầu nhìn tay của mình, giơ bàn tay còn lại lên đánh mạnh hai cái lên bàn tay kia, cái tay ti tiện, cái tay ti tiện!
Sau khi về đến nhà Thẩm Lãnh nhìn Trà gia với vẻ mặt áy náy, giống như một đứa trẻ con làm chuyện sai.
Trà gia và Thẩm Lãnh ngồi mặt đối mặt, nhìn khuôn mặt kia, bỗng nhiên phì cười một tiếng: "Sao đến cung Vị Ương gặp bệ hạ một chuyến, sau khi trở về lại có vẻ mặt bị bức thất thân, nếu không phải chàng chủ động, ta tha thứ cho chàng."
Thẩm Lãnh ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu: "Thật chứ?"
Trà gia: "Hửm?"
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Vậy nếu chủ động thì sao?"
Trà gia: "Chàng đã làm gì bệ hạ rồi?"
Thẩm Lãnh: "Phì..."
Trà gia: "Chẳng lẽ là Đại công công?!"
Thẩm Lãnh: "Đứng đắn chút."
Trà gia cười hì hì, ngồi thẳng người: "Vậy chàng nói đi."
Thẩm Lãnh nói cho Trà gia nói nghe về phản ứng kỳ lạ của Tiểu Trương chân nhân, lại nói mình đã giẫm lên băng vải trong áo của người ta rơi ra làm người ra vấp ngã, lúc ngã về phía trước đương nhiên hắn phải đỡ, kết quả là lúc vòng tay ôm thì sờ phải thứ khiến người ta có chút mặt đỏ tim đập nhanh.
Thẩm Lãnh cúi đầu: "Lúc ấy ta cũng ngốc, thế mà có câu suýt nữa thì thốt ra, nếu như nói ra sợ là sẽ càng xấu hổ hơn."
"Cái gì?"
"Cơ ngực của hắn không rắn chắc, quá mềm."
Cốc.
Trà gia gõ một cái lên đầu hắn: "Tay cũng rất có cảm giác nhỉ."
Thẩm Lãnh vội vàng cúi đầu: "Không phải không phải, mặc dù là ta có ý thức chủ động đỡ hắn, nhưng đâu nghĩ một nam nhân cũng sẽ có thứ đó."
"Nam nhân..." Trà gia thở dài: "Khi đó ta còn nhỏ cùng tiên sinh hành tẩu giang hồ có nhiều bất tiện, ta cũng sẽ dùng băng vải quấn lên, nghĩ chắc là lão Trương chân nhân biết, nhưng sợ nàng ta ở trong đạo quán bị ức hiếp, hoặc là không tiện, cho nên để cho nàng ta quấn lên, mà nàng ta lại trí tuệ như vậy, lão Trương chân nhân cảm thấy chỉ có nàng ta mới thích hợp kế thừa chức nghiệp núi Long Hổ, cho nên..."
Thẩm Lãnh thở dài: "Trên đường về ta vẫn luôn an ủi bản thân, nàng ta không phải nữ, nàng ta chỉ là có ngực béo giống Trần Nhiễm."
Trà gia phì một tiếng liền vui vẻ, sau đó lại nghiêm mặt: "Chàng đã làm chuyện sai."
Thẩm Lãnh lại cúi đầu: "Nàng nói phạt thế nào, thì phạt như thế."
Trà gia: "Cái tay nào sờ người ta?"
Thẩm Lãnh giơ tay phải ra: "Đó không phải là sờ, là đỡ, không giống nhau."
"Giơ ra."
"Ồ..."
Thẩm Lãnh giơ tay phải ra, Trà gia giơ tay lên, hạ thật mạnh xuống, lúc đến mu bàn tay Thẩm Lãnh lại bất chợt dừng lại, đánh một cái nhẹ nhàng: "Lần sau nhớ không được tái phạm nữa, không chừng Tiểu Trương chân nhân người ta hiện giờ rất khó chịu, hay là lần sau ta vào cung đi tìm nàng ta nói chuyện."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu nàng tìm nàng ta nói chuyện chẳng phải là nàng ta càng xấu hổ hơn, việc này hay là đừng nói ra thì tốt hơn, chúng ta hãy giúp nàng ta giữ bí mật này."
Trà gia ừ một tiếng: "Cũng được."
Thẩm Lãnh nói: "Nhưng nếu như bệ hạ biết, đó chẳng phải chính là tội khi quân, cũng không biết bệ hạ sẽ phạt nàng ta như thế nào."
Trà gia lắc đầu: "Nhưng chuyện này dù saoo vẫn đừng nói ra ngoài thì tốt hơn..."
Trà gia bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhìn vào mắt Thẩm Lãnh hỏi: "Chàng nói, liệu bệ hạ có biết lâu rồi không?"
"Tại sao nói như vậy?"
"Lão chân nhân Núi Long Hổ không muốn đến Trường An nhất, sau khi nhặt được Tiểu Trương chân nhân về, hình như thậm chí cũng không ra khỏi đạo quán, chẳng lẽ không phải là quyết định canh chừng nàng ta? Thứ nhất là sợ sư huynh đệ của Tiểu Trương chân nhân ở trong đạo quán nhìn ra sơ hở, nhưng lại cảm thấy nàng ta đáng thương tất nhiên không thể ném bỏ nàng đi lần nữa, sau này lão Trương chân nhân cảm thấy mình sắp gặp đại nạn, cho nên để nàng ta đến Trường An."
Thẩm Lãnh nói tiếp theo lối suy nghĩ của Trà gia: "Bệ hạ biết, cho nên đã chấp nhận thỉnh cầu của lão Trương chân nhân, để cho Tiểu Trương chân nhân thường trú trong thành Trường An, bởi như vậy thì sẽ không dễ bị người khác phát hiện, nàng ta sống một mình, còn ai có thể phát hiện được cái gì, nếu nói như vậy, chẳng lẽ ngay từ đầu lão Trương chân nhân đã không có giấu bệ hạ?"
Trà gia gật gật đầu: "Nếu như thế, chúng ta càng đừng nói ra."
Thẩm Lãnh: "Hay là nàng đánh ta thêm hai cái nữa đi."
Trà gia: "Buổi tối hãy đánh."
"Tại sao?"
"Thì buổi tối đánh." Trà gia đứng dậy đi ra ngoài, hai cánh tay chắp sau lưng, lắc bím tóc đuôi ngựa: "Hai ngày trước ta vào cung Trân phi nương nương dẫn ta đi tìm nữ quan bắt mạch, nữ quan nói... Khụ khụ, nếu như cẩn thận một chút, vẫn có thể được."
Thẩm Lãnh ngây người, sau đó nhảy bật dậy: "Ta đi tìm đồ."
Trà gia: "Đốt rồi!"
Thẩm Lãnh: "Oa... sách hình người tốt như vậy, tại sao phải đốt chứ."
Cung Vị Ương.
Đạo quán.
Tiểu Trương chân nhân lấy ra một băng vải mới sạch sẽ, đóng chặt cửa phòng, cài then lại, sau đó lại kéo cả rèm cửa xuống, sau khi xác định không có vấn đề gì mới cởi áo trên người, đi đến trước gương đồng, nhìn hai thứ phiền phức trước ngực kia mà phát sầu, nghĩ đến giữa đường băng vải lại lỏng ra tuột xuống, còn bị cái tên kia giẫm một cước lại càng xấu hổ.
Nàng soi gương đồng, dùng băng vải quấn chặt từng vòng từng vòng, siết như vậy tất nhiên là không thoải mái, nhưng nàng làm sao lại dám không quấn.
Nàng đang ở độ tuổi trăng tròn, dáng người lại đẹp đến mức không có gì để nói, nếu không quấn lại, dáng người phản chiếu trong gương đồng đủ khiến chúng sinh điên đảo, thế nhưng khi độ tuổi tăng lên thì chỗ đó cũng sẽ lớn lên, lại càng cảm thấy đau đầu.
Sau khi quấn xong mặc áo lại, ngồi ngẩn người ở ghế trên, bỗng nhiên nhìn thấy băng vải lúc nãy, hừ một tiếng, đi qua cầm lên ném vào trong thùng rác, nghĩ lại cảm thấy không được, lại nhặt về muốn đem đi đốt... Cầm băng vải trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng chỉ mang đi giặt sạch, phơi ở trong phòng.
Tiểu Trương chân nhân lại ngồi xuống thở ra một hơi thật dài.
Sư phụ nói, trên đời lòng người hiểm ác, sau khi ông ấy đi rồi thì mình phải cẩn thận hơn. Sư phụ còn nói, tính được đại hạn sắp đến cho nên chỉ có thể để nàng đến Trường An, ở lại núi Long Hổ tuy không đến mức xảy ra phiền toái gì, nhưng nếu bị phát hiện ra, sợ là cũng không thể nào làm chân nhân.
Nàng không muốn làm chân nhân, nhưng sư phụ nói, truyền thừa của núi Long Hổ ở trên người nàng.
Đông Noãn Các.
Bệ hạ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ đến chuyện vừa rồi Tiểu Trương chân nhân nói có hỷ lại không nhịn được mà bật cười, vậy không phải đã chứng minh Lãnh Tử ngốc là con của ông ta sao? Tiểu Trương chân nhân không phải là nhìn người, là nhìn trời.
Vậy thì sẽ không sai.
Sau đó nghĩ đến tiểu cô nương kia ở trong đạo quán một mình, sắp đến tết cũng sẽ quạnh quẽ.
Ông ta mở ngăn kéo ra, lấy ra phong thư do lão Trương chân nhân tự tay viết, đọc lại từng chữ từng chữ một lần nữa.
Thần dám gạt trời, không dám gạt bệ hạ.
Thần dám phá quy tắc của núi Long Hổ, không dám phá quy tắc của bệ hạ.
Thần dám đi nghịch đạo, không dám nghịch bệ hạ.
Thần sắp chết, cầu bệ hạ khai ân.
Bệ hạ thở ra một hơi, cất thư đi.
Đứng dậy căn dặn một tiếng: "Đến cung Trân phi."
Ông ta nghĩ bảo Trân phi thường gọi Tiểu Trương chân nhân đến chăm sóc nhiều một chút cũng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận